Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
  3. Quyển 2 - Chương 154: Phi Độ
Trước /201 Sau

Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 2 - Chương 154: Phi Độ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trước đó.

Một nam một nữ dẫn theo 7 thủ hạ đến nơi này.

Trên tay họ đều đeo vòng tay màu tím.

Hai người dẫn đầu đi vào trong, người nam tên là Từ Dương, người nữ tên Từ Phi Vũ, gương mặt giống hệt nhau, là hai anh em ruột.

Nhưng thân phận trong trò chơi của hai anh em này lại khác nhau. Người anh là người chơi cấp Thần, người em người chăn chiên của người anh.

Hai anh em này đã thành lập “Quân đoàn Phi Độ”, bây giờ quân đoàn này hiện xếp vị trí thứ bảy, đối với một quân đoàn vừa thành lập cũng là vị trí không tệ.

Tên “Phi Độ” của quân đoàn được lấy từ câu “Hồng nhạn trường phi quang bất độ. Ngư long tiềm dược thủy thành văn”*.

*Trích từ bài “Xuân giang hoa nguyệt dạ” của Trương Nhược Hư (thời nhà Đường). Tạm dịch: Hồng bay ánh sáng không màng. Nước sâu cá quẫy chỉ càng vẩn tăm.

Khi hóa hình thú, Từ Dương là một con chim nhạn.

Theo ý thơ, chim nhạn có thể bay, bay đến mức không màng ánh trăng.

Từ Dương cố ý lấy tên quân đoàn là “Phi Độ” là vì hắn muốn phá vỡ các quy tắc bình thường, trở thành một cánh chim nhạn bay vượt qua cả ánh trăng.

Khi đi ngang qua một nhà xưởng hoang phế, hắn sai hai thủ hạ vào trong thăm dù, Từ Dương và Từ Phi Vũ tiếp tục đi về phía trước.

Trên đường đi, Từ Phi Vũ giơ một ống kính viễn vọng lên, nhìn thấy một tòa cao ốc.

Nhận ra điều gì, cô lấy một cái lồ ng sắt nhỏ từ trong túi ra.

Một con hamster đang bất an chạy loạn trong lồ ng, giống như đang sợ hãi điều gì đó.

“Trong tòa nhà kia có năng lượng khác rất rõ ràng. Cách xa như vậy mà chuột của em vẫn có thể cảm nhận được… Anh, ở đó chắc chắn có người, chúng ta có nên qua kiểm tra không?”

Từ Phi Vũ cười cười nói, mới vừa đi được hai bước đã bị Từ Dương kéo tay lại.

Cô dừng chân, quay đầu, nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Từ Dương.

“Sao vậy?” Cô hỏi.

Đọc Full Tại mTruyen.net

Từ Dương nói: “Anh cảm nhận được sức mạnh của người chơi cấp Thần. Người chơi cấp Thần rất… rất mạnh.”

Từ Phi Vũ cũng nghiêm túc hơn: “Phó bản này đúng là không bình thường. Xem ra khen thưởng cho nhiệm vụ ẩn… đúng là một món quà hấp dẫn.”

“Chúng ta đã theo dõi quân đoàn Đào Hồng lâu như vậy rồi… Chuyện gần đây mà họ làm là tiến hành thay đổi thành phố Lam Cảng, sau đó mở ra phó bản này. Có lẽ chúng ta đến đây hoàn toàn đáng giá.”

Từ Dương lấy nhiều nón từ trong túi hành lý ra, đưa cho Từ Phi Vũ: “Cho mọi người đội nón hết đi. Nó có thể che chắn sát ý cũng như sức mạnh của chúng ta. Như vậy khi chúng ta đến gần sẽ không bị phát hiện ra.”

“Anh đúng là luôn cẩn thận.” Từ Phi Vũ nói: “Nhưng thông tin mà chúng ta có được đều nói vũ khí sẽ tập trung ở những chỗ này. Trò chơi vừa bắt đầu không bao lâu, người chơi cấp Thần mới bắt đầu hoạt động trong tòa nhà đó, chắc chắn chưa tìm ra vũ khí. Nếu gặp được, chúng ta cứ dứt khoát ép bọn họ đeo vòng tay màu tím vào. Anh ngẫm lại mà xem, để người chơi cấp Thần giúp việc cho chúng ta có bao nhiêu hay ho?”

“Bây giờ quân đoàn Đào Hồng đang ép người khác vào đội vòng tay màu lục. Chúng ta cũng cần nắm chặt thời gian. Nếu không thể hoàn thành được nhiệm vụ ẩn, chúng ta sẽ thua.”

“Được.” Từ Dương suy nghĩ, nói tiếp: “Em cầm vũ khí, dẫn người đi xem tình huống của người chơi cấp Thần kia. Bây giờ kỹ năng và thuộc tính của người chơi đều bị hạn chế. Em cũng không cần phải sợ hãi người chơi cấp Thần.”

“Nhưng mà, anh vẫn cảm thấy… Sức mạnh này quá kinh khủng. Có lẽ không chỉ có một người chơi cấp Thần. Tóm lại, anh sẽ không bại lộ ra trước, xem tình huống như thế nào đã. Một khi em gặp nguy hiểm, anh sẽ đến ngay.”

“Em biết rồi. Để em lộ diện bên ngoài là được. Bọn họ sẽ không biết sau lưng em còn có một người anh trai lợi hại như vậy.”

Từ Phi Vũ cười cười, xoay người, phân phát mũ cho thuộc hạ, sau đó dẫn họ lẳng lặng vào trong tòa cao ốc.

Bên kia. Trên sân thượng tòa cao ốc.

Hà Tiểu Vĩ nhìn theo nhóm Chu Khiêm rời đi, phát hiện Ẩn Đao đang nửa ngồi xổm trên sân thượng quan sát tình huống xung quanh.

Bất chợt, hắn thấy Ẩn Đao thủ thế im lặng với mình.

Ngay sau đó, Ẩn Đao đi đến, trực tiếp kéo hàng rào thang máy lại, dùng những sợi thường xuân bị Tề Lưu Hành chém đứt lúc trước lên che chắn lại, đặc biệt chú ý giấu đi những sợi dây thừng của nhóm Chu Khiêm.

“Thầy, sao vậy?” Hà Tiểu Vĩ thấp giọng hỏi.

Ẩn Đao dùng đạo cụ trò chuyện riêng nhét vào lỗ tai Hà Tiểu Vĩ, nói: “Có người đến. Hơn nữa họ cảm nhận được sự tồn tại của chúng ta.”

“Tại sao?” Hà Tiểu Vĩ hỏi.

“Vì địch ý của họ bỗng nhiên giảm bớt trên diện rộng, mỏng manh đến mức không thể cảm giác được nữa.” Ẩn Đao nói: “Chứng tỏ…”

Chứng tỏ đối phương rất mạnh, có thể biết che giấu sát ý.

Đồng thời cũng chứng tỏ rằng đối phương là người chơi cấp Thần.

Người chơi cấp Thần có các giác quan nhạy bén, thậm chí còn có thiên phú về mặt trực giác.

Không thể so với “137” khiêm tốn luôn sống ẩn, tên tuổi của Ẩn Đao vẫn được xem là nổi bật trong số người chơi cấp Thần, rất nhiều người đã nghe qua bản lĩnh của hắn, thậm chí còn nắm bắt được hành tung của hắn.

Vì vậy, đối phương có khả năng nhận ra sự tồn tại của Ẩn Đao, dựa vào đặc tính mà kịp thời ngụy trang, muốn giấu kín địch ý, sát ý.

Đáng tiếc rằng họ không ngờ được việc sức mạnh của Ẩn Đao đã thăng cấp.

Tuy trong phó bản trước, Ẩn Đao không thể kích hoạt cốt truyện ẩn nhưng sau khi liên tiếp vượt qua 《 Triển lãm án mạng 》 và 《 Yến tiệc Hồng Thần 》, thiên phú trực giác của hắn cũng đã tăng cao —— đặc biệt là ở phương diện cảm nhận nhân tố nguy hiểm trong phạm vi nhất định có thể nói là tăng cường vượt bậc.

Một người chơi cấp Thần khác đã kịp thời che giấu đi dấu vết của mình nhưng vẫn chậm hơn một bước, người nọ không biết được rằng mình đã bước vào phạm vi cảm nhận của Ẩn Đao.

Hà Tiểu Vĩ chậm rãi nắm bắt được mấu chốt, sau đó nhìn Ẩn Đao: “Vậy thầy muốn…”

Ẩn Đao nói: “Hai màu lục và tím không ngừng giảm bớt, chứng tỏ hai đội này có vũ khí nhiều, không ngừng ép buộc người khác gia nhập vào đội ngũ của mình.”

“Bây giờ chúng ta không biết trong hai màu đó màu nào thuộc về quân đoàn Đào Hồng. Nhưng nếu chúng ta bị uy hiếp gia nhập vào một trong hai đội ngũ kia… Chúng ta ngược lại có thể làm nội ứng, thăm dò tin tức.”

Hà Tiểu Vĩ hiểu ra, ánh mắt sáng lên: “Đúng là Khiêm nhìn xa trông rộng. Tôi nhặt được vòng tay màu vàng, không thể không đeo được. Nhưng cậu ấy không bắt thầy đeo! Hơn nữa, những vòng tay màu vàng khác đều ở chỗ của Khiêm rồi… Chà chà ——”

“Nếu chúng ta bị uy hiếp thì có thể thuận theo gia nhập vào đội ngũ bên kia. Đợi đến khi thời cơ chín muồi lại đổi vòng tay màu vàng từ chỗ Chu Khiêm, chúng ta “làm phản” thành công, có thể xử lý bọn họ!”

“Không tệ. Chính là như vậy.” Ẩn Đao nói: “Đúng là phải cảm ơn Chu Khiêm đã để lại vòng tay vàng.”

“Được rồi. Vậy chúng ta triển khai thôi. Thầy yên tâm. Bây giờ kỹ thuật diễn xuất của tôi rất tốt. Đúng thế…” Hà Tiểu Vĩ chà xát hai tay: “Haiz, nhưng chúng ta cũng bị tách ra nhiều đội quá. Không biết Vân Tưởng Dung và Ân Tửu Tửu đi đâu. Bây giờ tới lượt hai chúng ta…”

“Bây giờ chúng ta ở đây có cậu Bạch Trụ là đeo vòng tay vàng. Khiêm đeo một vòng tay màu trắng không rõ tác dụng. Người của đội màu tím lại ngày một lớn mạnh hơn, đội của chúng ta lại tan đàn xẻ nghé…”

Ẩn Đao xoay người, nheo mắt nhìn phía xa, nói: “Chúng ta trà trộn vào đội ngũ khác lấy tin tình báo. Còn chuyện khác, tôi nghĩ rằng Chu Khiêm có thể lên kế hoạch rõ ràng hơn. Anh không cần nhọc lòng thay cho cậu ta.”

Hà Tiểu Vĩ là vú em, thường lo lắng cho đồng đội, đặc biệt là đồng đội thích mạo hiểm.

Hắn luôn có cảm giác mình luôn lo lắng đuổi theo, nhưng vẫn không thể nào quan tâm chu toàn được cho tâm lý của Chu Khiêm.

Hắn nhịn không được mà thở dài: “Tôi sợ chúng ta đi rồi thì Khiêm sẽ cô đơn.”

“Anh có bị gì không vậy?” Ẩn Đao nhìn Hà Tiểu Vĩ bằng một ánh mắt không thể tin nổi: “Bạch Trụ để làm gì? Anh có thấy hai người họ suốt ngày quấn lấy nhau không, anh nghĩ Chu Khiêm cần anh ở lại bồi đắp tình cảm lắm hả?”

“Nói đi cũng phải nói lại, anh Bạch ở trước mặt Chu Khiêm đúng là như gió xuân ấm áp. Đổi lại là trước đây, tôi không thể nào tin được đó là anh ấy! Không đúng, đến bây giờ tôi vẫn không thể tin nổi.”

“Chu Khiêm không biết xấu hổ nói tôi là Đát Kỷ, anh không cảm thấy cậu ta mới giống hơn à? Đương nhiên, tôi không có ý chỉ về ngoại hình hay hành vi cử chỉ của cậu ta giống nhưng bản lĩnh me hoặc người khác của cậu ta thực sự rất giống!”

Hà Tiểu Vĩ ngộ ra: “Ồ, Khiêm đúng là có mị lực rất lớn. Tôi khó hình dung nổi, nhưng mà…”

Ẩn Đao: “…”

—— Nhìn xem, mình đã nói gì.

“Nhưng mà thầy à, tôi thấy thầy cũng thích Khiêm mà. Tôi thấy thầy cũng chịu nghe theo lời cậu ấy lắm.” Hà Tiểu Vĩ nghiêm túc nói.

Ẩn Đao: “… Anh bị ảo giác rồi.”

Bây giờ.

Từ Phi Vũ dẫn theo ba thủ hạ đi lên sân thượng.

Uy hiếp xong Ẩn Đao và Hà Tiểu Vĩ, cô gỡ nón xuống, vỗ vỗ bụi bên trên: “Chậc… Đúng là dùng tốt thật. Ẩn Đao ——“

“Tôi đã từng nghe qua tên của anh, anh luôn xếp hạng cao, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ anh. Không ngờ lại có thể gặp anh ở đây, càng không ngờ anh… lại rơi vào cục diện như thế này.”

Ẩn Đao nhàn nhạt liếc nhìn đối phương, không nói gì, chỉ khom lưng nhặt vòng tay đeo vào.

“Khoan đã.” Dừng động tác của hắn lại, Từ Phi Vũ tiến tới, hỏi: “Cứ thế mà đáp ứng?”

Ẩn Đao nhướng mày, nói: “Số lượng vòng tay màu cam và màu lam giảm mạnh, hai màu này một là tôi bị họ hoặc là mấy người uy hiếp thôi. Theo thông báo từ hệ thống, có nhiều lúc vòng tay này giảm đến 2 lần trong thời gian ngắn. Chứng tỏ một khi có người không đồng ý với yêu cầu đổi vòng tay thì cô sẽ giết họ. Cho nên tôi không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đeo. Đương nhiên ——”

Nâng hai mắt, Ẩn Đao uy hiếp nhìn Từ Phi Vũ: “Điều này cũng không đại biểu cho việc tôi không bằng cô. Tôi chỉ là kém may mắn, không tìm được súng và đạn mà thôi. Ngoài ra, tôi vẫn luôn hành động một mình, thông tin tôi có sẽ không nhiều bằng các cô. Các cô chỉ là biết được vị trí của vũ khí, cho nên tạm thời chiếm thế thượng phong.”

Nghe xong, một lúc lâu sau, Từ Phi Vũ cười: “Nói rất đúng. Tôi thích nhất là người như vậy. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Phó bản chém giết nhau đôi khi còn dựa vào thông tin mà mình có được. Ở điểm này, anh đúng là không bằng người khác, anh không thể không thừa nhận.”

“Chà, anh đồng ý thật nhanh, tôi rất vui. Nhưng mà… Tôi vẫn còn muốn kiểm tra một chút.”

Nâng lồ ng sắt lên, mở cửa lồ ng, Từ Phi Vũ thả con hamster ra.

Đọc Full Tại mTruyen.net

Vỗ vỗ đầu nó, cô cho con hamster đi một vòng quanh Hà Tiểu Vĩ và Ẩn Đao: “Kiểm tra xem trên người họ còn vòng tay nào khác không.”

“Cô… bắt chúng tôi đeo vòng tay cũng là cô, không cho đeo cũng là cô.” Ẩn Đao giơ cổ tay trống không của mình lên: “Sắp hết 3 phút rồi. Tôi không muốn chết một cách buồn cười như vậy.”

“Tôi đương nhiên không để anh chết. Anh là người chơi cấp Thần, kinh nghiệm phong phú, ở nhiệm vụ tiếp theo anh chắc chắn có tác dụng lớn.” Từ Phi Vũ tươi cười chờ hamster quay về trong tay.

Có vẻ như có thể nhận được đáp án từ nó, cô nói: “Tôi cũng tiếc nếu anh chết lắm. Chúng ta bắt đầu thôi.”

Dưới cái nhìn chăm chú của Từ Phi Vũ, Ẩn Đao và Hà Tiểu Vĩ nhanh chóng đeo vòng tay lên.

Từ Phi Vũ nở nụ cười vui vẻ: “Hai anh phối hợp như vậy đúng là quá tốt. Hợp tác với nhau mới có cơ hội chiến thắng. Vậy thì chúng ta… Bắt đầu lục soát tòa nhà này thôi. Sau lưng anh… Đó là gì? Hình như là có trang bị gì được ẩn giấu à?”

“Đúng thế. Tôi nghi ngờ đây là một giếng thang máy, phía dưới có gì đó, đang định đi xuống xem, các cô liền tới.” Ẩn Đao nhìn Từ Phi Vũ: “Chi bằng cô cho thủ hạ xuống dưới kiểm tra đi. Từ tầng 1 đến tầng 7 có rất nhiều thông tin ẩn giấu. Ở đây cứ giao cho tôi.”

Nghĩ đến lời nhắc nhở của anh trai, có thể không chỉ có một người chơi cấp Thần, nheo mắt lại, Từ Phi Vũ nhìn Ẩn Đao, cười nói: “Anh vừa trở thành đồng đội của tôi, tôi sao lại có thể không biết xấu hổ bắt anh đi xuống đó một mình được chứ? Mọi người cùng đi thôi. Ở dưới hẳn là có thứ gì thú vị lắm.”

Ẩn Đao mặt không đổi sắc, giơ tay triệu hồi thanh đao của mình, thẳng thắn chém đứt dây thường xuân, sau đó nhanh chóng đi đến trước hàng rào, chắn cả người phía trước, ý đồ che giấu đi dây thừng.

Người chơi cấp Thần có giác quan nhạy bén.

Để đề phòng người chơi cấp Thần khác nghe thấy, Ẩn Đao đã thương lượng từ trước với Hà Tiểu Vĩ qua đạo cụ trò chuyện riêng, cho nên Bạch Trụ không nghe được cuộc hội thoại này.

Nhưng khi hắn và Từ Phi Vũ nói chuyện với nhau, Bạch Trụ ở phía dưới có thể nghe thấy.

Về dây thừng của Bạch Trụ, Chu Khiêm và Tề Lưu Hành dùng để đi xuống có một chức năng đặc thù, để phòng ngừa người chơi sử dụng dây thừng thâm nhập vào động sâu kỳ lạ, bị những người ở đầu bên trên ám hại, phần đầu của dây có trang bị phần bảo hộ. Cho nên Ẩn Đao không thể cởi bỏ dây thừng giúp họ.

Bây giờ Ẩn Đao lấy một sợi dây thừng tương tự từ trong túi hành lý ra, dùng thân thể chắn trước hàng rào, ánh mắt nhìn về phía dây thừng của nhóm Bạch Trụ.

—— Hắn hy vọng nhóm Bạch Trụ có thể nhận biết được từ một sợi dây thừng mới mà thu hồi dây thừng của mình lại.

Như vậy thì bên nhóm Bạch Trụ có thể ẩn mình, ở bên này có hắn và Hà Tiểu Vĩ thuận lợi trà trộn vào đội ngũ vòng tay màu tím để thăm dò tin tức.

Quảng cáo
Trước /201 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hồi Đáo Chiến Quốc Đương Chưởng Môn

Copyright © 2022 - MTruyện.net