Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thứ Tôi Cần Là Cuộc Sống Giản Đơn
  3. Chương 10: Trùng hợp đến vậy sao (1)
Trước /54 Sau

Thứ Tôi Cần Là Cuộc Sống Giản Đơn

Chương 10: Trùng hợp đến vậy sao (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau khi Hạ Linh đem hoa quả lên cho bố mẹ, bác sĩ đã thông báo rằng chiều nay mẹ cô có thể xuất viện. Cô cùng bố mình sắp xếp đồ đạc cho mẹ. Hạ Linh nhanh chóng đặt một chiếc taxi. Trong lúc đợi bố lấy giấy xuất viện, mẹ và cô đã trò chuyện với nhau:

- " Con gái, vậy bây giờ con muốn làm gì?"

- " Việc làm thì con đã thu xếp được rồi ạ. Ở trong thành phố mình cũng có khá nhiều công ty chất lượng và còn đang tuyển nhân viên nên con nghĩ sẽ làm việc ở đây luôn mẹ ạ!"

- " Như nào mẹ đều tôn trọng quyết định của con. Còn không thì ở nhà mẹ nuôi cũng được"

Hạ Linh ôm lấy mẹ rồi nũng nịu:" Thế con không lấy chồng nữa nhá, con ở với bố mẹ"

- " Cái con bé này " - Mẹ cô lấy tay cộc nhẹ vào đầu cô.

_16h30 chiều_

Hạ Linh lấy điện thoại gọi cho Hạ Lâm " tút...tút...tút..."

- " Alo chị!"

- " Chiều nay mẹ được xuất viện rồi đấy, em ra siêu thị mua đồ cho chị với được không?"

- " Mẹ xuất viện rồi hả! Vậy để em ra siêu thị mua thức ăn".

- " Ừ, vậy giúp chị nha".

Hạ Linh cúp máy, ngay lúc đó bố cô đã đi lấy giấy xuất viện và nộp tiền viện phí trở về. Cô từ từ đỡ mẹ xuống giường rồi đưa mẹ xuống dưới sảnh, bố cô cầm đồ đạc theo đằng sau. Xe taxi mà cô gọi đã tới, cô mở cửa xe để cho mẹ vào trước còn mình thì ngồi bên cạnh mẹ. Họ bắt đầu trở về nhà.

_Tại nhà của Hạ Linh_

Sau khi nhận được điện thoại của chị, Hạ Lâm nhanh chóng thay quần áo rồi ra siêu thị. Hàn Xướng đang tự phơi đồ của mình ngoài sân thì thấy Hạ Lâm chạy nhanh ra:

- " Hạ Lâm, cậu đi đâu mà gấp rút vậy?"

- " Chiều nay mẹ tôi xuất viện nên tôi ra siêu thị ".

- " Tôi đi với được không, có hai người sẽ nhanh hơn mà!" - Hàn Xướng tỏ ý muốn đi cùng.

- " Khỏi cần" - Hạ Lâm lạnh lùng đáp lại.

Hàn Xướng thấy vậy liền chạy nhanh lên nhà, đeo giày và mặc áo khoác rồi chạy nhanh lên xe của Hạ Lâm:" Tôi cứ muốn đi đấy". Hạ Lâm đã cố gắng đuổi cậu ta xuống xe nhưng vô ích nên cho cậu ta đi cùng. Hai người tới siêu thị cùng nhau.

[•••]

Tại công ty của Hà Thiên. Cậu ta đang vươn tay ra cầm lấy chiếc điện thoại bàn rồi gọi cho trợ lý:

- " Trịnh Văn, cậu mau lên phòng gặp tôi".

- " Vâng " - Trợ lý đáp lại nhanh gọn lẹ.

Trịnh văn đang ở dưới văn phòng nhanh chóng tới phòng của Giám Đốc. Anh ta gõ cửa " cốc, cốc ". Tiếng nói trong phòng vang lên:" Vào đi ".

- " Giám đốc có chuyện gì vậy ạ?"

- " Cũng không có chuyện gì lớn đâu. Thật ra tối nay ông tôi có mở tiệc nhưng anh biết rồi đấy, tôi chẳng muốn về chút nào nên là anh giúp tôi chọn một món quà rồi gửi tặng ông hộ tôi "

- " Nếu giám đốc tự chọn sẽ hay hơn đó ạ!"

- " Chọn cái nào thì ông cũng vứt đi thôi. Thứ ông ấy thật sự muốn là tôi phải trở về công ty. Anh cứ chọn đại một món đắt tiền là được".

Trịnh Văn đồng ý nhiệm vụ rồi bỗng chợt nhớ ra mình cũng có chuyện muốn nói với giám đốc:

- " Giám đốc, tôi còn có chuyện muốn nói "

- " Chuyện gì?" - Hà Thiên rời bàn làm việc rồi bảo Trịnh Văn xuống bàn trà nói chuyện.

- " Tôi có nghe nói là nhà đánh giá nghệ thuật Kiera đã về nước, chúng ta có nên mời cô ấy về công ty chúng ta không ạ?"

- " Kiera?? "

- " Kiera là một trong những người đánh giá nghệ thuật được chọn trong cuộc thi nghệ thuật ở Pháp. Đặc biệt Kiera là người duy nhất nhận ra điểm sai sót trong bức tranh giả kia. Cô ta cũng đã dành được rất nhiều giải thưởng danh giá. Tên thật của cô ấy là... " - Trịnh Văn chưa kịp nói xong thì Hà Thiên đã đồng ý.

- " Được, cậu thử đi mời cô ta đến đi. Tôi muốn xem cô gái đó rút cuộc có tài năng như thế nào ".

Trịnh Văn cúi người đồng ý rồi rời đi. Hà Thiên cầm ly trà vừa mới rót ra lên uống một ngụm:" Kiera, cô ta thật sự tài giỏi đến vậy sao!".

Công ty của Hà Thiên hiện tại rất nổi bật trong thành phố, đặc biệt chỉ sau 3 năm nhưng công ty CAW này đã nổi tiếng đến các nhà đầu tư nước ngoài. Nhưng điều Hà Thiên muốn chính là lật đổ ông nội của mình. Anh muốn chứng minh cho ông thấy mình vẫn sẽ thành công khi không cần đến ông.

[•••]

30 phút sau khi rời khỏi bệnh viện, Hạ Linh cùng bố mẹ đã về đến nhà. Đằng sau, xe của Hà Lâm đi siêu thị cũng đã trở về. Hai người đàn ông từ trên xe bước xuống. Một người cao ngạo lạnh lùng, một người tươi trẻ pha thêm chút nét đáng yêu 😗. Hàn Xướng xách theo túi đồ mà Hạ Lâm bắt phải cầm đến chỗ Hạ Linh:" Cháu chào hai bác, chào chị Hạ Linh".

Mẹ Hạ Linh tươi cười đáp lại:" Đây là cậu Hàn Xướng mà con đã kể hả?"

- " Dạ đúng rồi " - Hạ Linh trả lời mẹ:" Cậu ấy là hậu bối mà con đã quen ở Pháp, cậu ấy cùng bằng tuổi Hà Lâm nhà ta đấy ạ ".

- " Bằng tuổi hả, vậy là nhà mình lại vui cửa vui nhà rồi đúng không ông " - Mẹ cô quay ra nói với bố.

Bô cô quay sang nói với Hàn Xướng:" Cháu cứ ở lại đây thoải mái, cô chú đều coi cháu như người nhà hết mà nên cứ thoải mái nha ".

Hạ Lâm đứng một bên nói:" Định ăn nhờ ở đậu à?" rồi đi vào nhà.

Mẹ cô thấy vậy liền quay sang mắng nhỏ Hạ Lâm:" Thằng bé này không biết hôm nay lại gặp chuyện gì đây, sao lại nói với Hàn Xướng như vậy" rồi nắm lấy tay Hàn Xướng:" Cháu kệ nó đi, nó nói vậy thôi chứ không phải ghét cháu hay gì đâu "

Hàn Xướng mỉm cười rồi quay ra giúp bố Hạ Linh cầm đồ đạc. Hạ Linh chạy lại đỡ mẹ lên nhà. Thấy Hàn Xướng vừa di chuyển đồ đạc của mẹ vừa cầm túi đồ ăn liền gọi Hạ Lâm:" Này, Hạ Lâmmm. Em mau xuống đây giúp Hàn Xướng xách đồ đi ".

Hạ Lâm chạy xuống, vẻ mặt không được vui:" Em biết rồi, làm như cậu ta mới phải em trai chị ấy ". Hạ Linh lấy tay đánh nhẹ vào vai Hạ Lâm:

- " Cái thằng này, bao nhiêu tuổi rồi hả?"

Hạ Lâm lại chỗ Hàn Xướng rồi giật lấy đồ trên tay của cậu ta đem lên phòng:" Không làm được mà cứ thích thể hiện ". Hàn Xướng tức giận nói lại:" Là cậu bắt tôi cầm mà ". Hạ Lâm không nói lại được gì tức giận cầm đồ lên lầu. Cả nhà Hạ Linh được một phen cười với đứa em trai này.

Sau khi xong xuôi mọi chuyện, điện thoại Hạ Linh rung lên. Đó là cuộc gọi của Lý Mẫn. Hạ Linh bắt máy:" Alo "

- " Hạ Linh, mẹ cậu xuất viện rồi hả?"

- " Đúng rồi, vừa lúc nãy mới về tới nhà, có chuyện gì sao?"

- " Có chuyện thì mới gọi cho cậu được à! Mai tớ qua thăm mẹ cậu nha, mà bây giờ ra ngoài chơi với bọn tớ đi. Bây giờ có cả Vân Hoa và Chu Long đang ở đây này".

Tiếng Vân Hoa và Chu Long vang lên trong điện thoại:" Hạ Linh, tới chơi với bọn tôi đi ".

Hạ Linh định từ chối thì mẹ cô nghe được liền nói:" Tối nay con cứ đi chơi đi, cơm tối đã có bố và Lâm nhi lo rồi. Dù gì cũng mới về nước, cứ ủ rũ trong nhà lại bảo là mẹ giấu con gái lâu ngày thì khổ " - Mẹ cô lại trêu cô.

Lý Mẫn nghe được liền nói với mẹ Hạ Linh:" Cô giấu con gái quá kĩ luôn ấy, tới bây giờ mà chưa biết yêu là gì kìa!".

- " Chẳng qua tớ chưa muốn yêu thôi chứ " - Nét mặt Hạ Linh xấu hổ khi bị hai người trêu đùa nãy giờ.

Mẹ Hạ Linh nói:" Con cứ đi đi, đi với Lý Mẫn là mẹ an tâm rồi ".

Lời mời gọi của Lý Mẫn và sự thúc giục của mẹ buộc Hạ Linh đồng ý. Cô quay về phòng rồi hỏi Lý Mẫn qua điện thoại:" Thế bây giờ cậu đang ở đâu?"

- " Bọn tớ đang ở quán bar ấy, bọn tớ ở trên lầu bàn số 6 nha".

- " Oke, lát nữa tớ tới liền".

Hạ Linh chọn cho mình một bộ quần áo giản dị: chân váy dài và áo sơ mi. Nhưng nhìn đi nhìn lại cô lại thấy không hợp khi vào quán bar nên đã chọn một bộ đầm body, khi mặc lên hoàn toàn khoe gọn 3 vòng của cô. Cô lấy thêm một chiếc áo khoác để phòng trời lạnh rồi đeo một đôi giày cao gót màu đen lấp lánh. Cô nhìn vào gương một lần nữa. Tuyệt, như vậy đã hoàn hảo rồi. Cô xuống lầu rồi chào mẹ:" Con chào mẹ con đi ".

- " Ừ, đi vui vẻ nha con" - Bố mẹ cô cùng nói.

Quảng cáo
Trước /54 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chỉ Cần Yêu Anh, Thời Gian Không Thành Vấn Đề

Copyright © 2022 - MTruyện.net