Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thứ Xuất Thứ Xuất
  3. Chương 45+46
Trước /56 Sau

Thứ Xuất Thứ Xuất

Chương 45+46

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Spoiler Chương 45 khó sinh

edit: HPH

Thời tiết dần dần nóng bức lên, trong phòng các nơi đều thả chậu nước đá. Thanh Quỳ Viện lệ thường ít hơn so với địa phương khác, đương nhiên phỏng chừng so với Nhị thúc gia tốt hơn một chút. Dung Nghi ở trong phòng phát ra một hồi tỳ khí quăng ngã hai cái bát liền xong việc, không dám đi làm ầm ĩ với quản sự, không dám đi tới trước mặt mẹ cả đòi, đương nhiên lại càng không dám nói với Thái phu nhân – – Thanh Quỳ Viện không phải là không có, nhấc lên chẳng phải là muốn nói mẹ cả quản gia không tốt à? La Y nhìn hồi lâu, vị trước mắt này chính là cái gia đình bạo ngược. Một loại không có tiền đồ, mọi người cùng nhau khinh bỉ hắn.

La Y cực kì không sao cả, nàng là người đã kháng qua 40 độ, về sau lại công tác ở phía nam hố cha, trong một năm sáu tháng là mùa hè, bởi vậy tỏ vẻ đối với nhiệt độ bây giờ không hề áp lực. So sánh mùa đông còn khiến nàng gian nan hơn, địa phương hoa mộc sum suê, mùa hè là mát mẻ, mùa đông là lạnh đến tận xương. Bởi vậy mùa đông nàng chưa bao giờ đi xem đình đài lầu các, đối với nàng mà nói kia chẳng khác nào tìm đánh.

Dung Nghi nhìn La Y lại còn đang cầm chén trà nóng, buồn bực nói: “Chỉ thấy ngươi không sao cả.”

La Y cười nói: “Mùa hè trong bụng lạnh, tứ chi ấm áp, đương nhiên muốn uống trà nóng. Mùa đông có thể dùng chút ít trà lạnh, giải giải khô nóng.”

“Vừa nói ngươi liền khoe chữ.” Dung Nghi mất mặt nhắm mắt lại nằm trên giường trúc.

La Y quẫn, nàng đây là nói nhảm hả? Được rồi, CCTV (China Central Adult Video) đã từng nói, 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 là thể văn ngôn, 9x tỏ vẻ xem không hiểu. Năm đó đã nói nàng rất muốn chửi má nó, nhà ngươi 9x mới xem không hiểu 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 bản “Thể văn ngôn” ! 9x trêu ai ghẹo ai ngược lại thật sự là! Thôi, nàng hiện tại cái gì cũng không phải, tháng tám sinh nhật Thái phu nhân, thêu ra kinh Phật trước rồi nói sau. Haiz, thật muốn giống nữ xuyên qua khác ở trên thêu thùa sáng ý vô hạn xem thường quần hùng. Thêu thùa của nàng kỳ thực rất… người qua đường Giáp. Trên cơ bản thích hợp hàng thực dụng gì đó. Đáng tiếc Hầu phủ không cần nhất chính là thực dụng, nàng đành phải thêu chữ. Gần đây lão nhân gia đều thích niệm Phật gì đó, thêu kinh Phật tương đối an toàn. Nàng không thêu được cái gọi là thêu hai mặt, chỉ có thể cắt tơ lụa, ủi phẳng lại ở bên cạnh thêu hình vuông văn cố định, thoạt nhìn hai mặt đều có chữ mà thôi.

Trong phòng im lặng, chỉ có băng hòa tan nước, giọt ở trong mâm tí tách. Người nghe mà buồn ngủ, ngay cả Tử Đằng quạt cho Dung Nghi cũng nheo mắt ngủ.

Bỗng nhiên một trận kêu thảm thiết, Dung Nghi kinh hãi nhảy lên: “Ai a! Đúng giữa trưa gào khóc tang gì hả!”

La Y cũng hoảng sợ, may mà lần này không đâm vào tay, trong viện bọn họ sao lại luôn có người thích chuyện bé xé to, lại muốn đến một hồi bán người chuộc người à?

Tiểu nha đầu chiếu khán Hải Đường nghiêng ngả chao đảo chạy vào: “Tứ Gia, nãi nãi, Hải Đường cô nương sợ là sắp sinh! Mau đi xem một chút đi.”

Dung Nghi nghe vậy, phải rồi, vội vàng xông ra ngoài. La Y cũng đành đi theo ra ngoài.

Vào đông sương, Hải Đường đã gào khóc lên. La Y vào cửa liền hỏi: “Thấy máu? Hay là đau bụng sinh?”

“Hồi nãi nãi,” tiểu nha đầu trả lời: “Vừa nhìn cách, thấy máu.”

La Y rút rút khóe miệng, ngươi làm như ta chưa từng xem qua bờ bến thúc gia “Tám mốt bát khoa phụ sản XXX” à, gặp máu rất đau, nhanh nhất cũng phải năm ba giờ mới được. Đầu thai từ thấy máu hay là lúc đầu đau bụng sinh đến sinh sản, bình thường đều phải mất một ngày, ngươi lúc này gào khóc cái rắm! “Tiết kiệm sức lực đi, gào hô cái gì. Đi gọi người, mời bà đỡ đến, lại đi thỉnh đại phu.” La Y không chút hoang mang dặn dò.

Dung Nghi liếc mắt thấy La Y: “Chỉ ngươi không vội.”

La Y trừng mắt Dung Nghi: “Bởi vì ta có văn hóa.” Lại cười lạnh nhìn Hải Đường: “Đừng xem ta không sinh sản thì cái gì cũng không biết, trên sách cái gì cũng viết đấy! Thiếu ở trong này gào khóc thảm thiết, là có chút đau, còn không đến mức đến mức này. Ngươi lại kêu không có lực, đến lúc thật sự sinh, ta không có lão sâm ngàn năm cho ngươi treo mệnh đâu!”

Hải Đường hoảng sợ, nàng thật sự chưa từng sinh, chẳng qua nghe qua mấy lỗ tai, cũng không có kinh nghiệm. Chẳng qua xem chừng bản thân mình mau sinh, kêu vài câu làm nũng mà thôi, đơn giản là khóc ý đòi sữa cho đứa nhỏ. Không ngờ La Y nói toạc ra, thoáng chốc mặt đỏ lên, không dám gào nữa.

La Y lệch chán, mặc dù nàng không có cảm tình với Dung Nghi, nếu nói vợ chồng loại tình cảm đều không có, cũng thật sự không thích Hải Đường làm người. Căn bản là tiểu thiếp điển phạm, Thanh Quỳ Viện cao thấp cơ bản có hoàn cảnh sủng thiếp diệt thê. Nàng không thích Dung Nghi, không có nghĩa là thích bị người giẫm. Tranh thủ tình cảm cũng phải nhìn tình huống, thật sự xảy ra chuyện, nàng chủ mẫu này cũng phải gánh trách nhiệm trên lưng. Ngược lại thật sự là Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài không được lòng người! Còn muốn thay nàng thu xếp, trơ mắt nhìn phụ nữ có thai khó sinh, một thi hai mệnh, rất khiêu chiến lằn ranh của nàng. Đành phải lại phân phó: “Cho người đi hỏi một chút, đại y quán nào có nữ đại phu phụ khoa. Mọi người đều nói, nữ nhân sinh sản một chân đạp Quỷ Môn quan, tất có người nhìn chằm chằm một khối này.” Haiz, coi tất cả bản thân mình thực tập sinh sản: “Còn có gọi người phòng bếp chuẩn bị chút dinh dưỡng lại ăn no được. Phòng sinh đã chuẩn bị tốt, đỡ Hải Đường đi qua đó.”

Nói xong xoay người rời đi, Dung Nghi nóng nảy: “Ngươi đi đâu vậy?”

La Y mắt liếc: “Đi chỗ lão thái thái xin nhân sâm, thứ đó chẳng lẽ có trong vốn riêng của ngươi?”

“Ách, ” Dung Nghi sờ sờ đầu: “Làm phiền ngươi.”

La Y nhíu mày, a, còn có thể nói tiếng người cơ đấy? Không cùng hắn vô cớ gây rối, nàng hiện tại xấu hổ lắm.

Một đường đi đến Tiên Huyên Đường, Thái phu nhân còn đang ngủ trưa. Ngồi ở trong phòng chờ, ừm, Tiên Huyên Đường quá mát mẻ phải không? Không sợ rảnh rỗi điều bệnh sao? Uống lên một chén trà, ăn mấy khối điểm tâm, Thái phu nhân mới tỉnh lại.

La Y đứng lên: “Thưa lão thái thái, Hải Đường trong viện cháu sợ là sắp sinh, đặc biệt đến đây xin phiến nhân sâm của ngài, mong rằng ngài thưởng chúng cháu một chút.”

Thái phu nhân là người từng sinh đẻ, La Y là người thứ nhất hỏi bà, nhưng thấy thời gian còn không khẩn cấp. Có thời gian nói chuyện phiếm: “Việc này là cháu ủy khuất, nhưng đó là cốt nhục nhà chúng ta, không thể không để ý. Ta nhất định bảo Lão Tứ nhận cho cháu.”

La Y cười cười: “Việc đã đến nước này không thể mặc kệ nàng.” Nửa câu không đề cập tới không ủy khuất.

Thái phu nhân cũng biết, loại chuyện ghê tởm này nhắc tới trên đầu nữ nhân đều không thoải mái, không nói nhiều nữa, tìm một cây nhân sâm ra: “Thái một mảnh cho vào miệng nàng ta là được. Còn dư lại cháu nhận trước, không cần trả lại. Ngày sau có lúc cháu phải dùng tới.” Nói xong ái muội cười cười.

La Y đứng dậy phúc phúc: “Tạ lão thái thái ân điển, hiện thời bên kia không biết tình huống thế nào, kính xin lão thái thái dung tôn tức cáo lui trước.”

Thái phu nhân gật đầu: “Đi đi, cháu đúng là nàng dâu trẻ, có chuyện gì chỉ để ý phái người đến nói cho ta, ta xem giúp cháu.”

“Vâng.” La Y lại phúc một chút mới lui ra ngoài. La Y mới vừa đi tới cửa nhà, đã bị Hướng ma ma ngăn lại: “Nãi nãi sao không mang người bà tử trở về?”

“Cái gì bà tử?”

“Ai u, sinh sản trôi qua. Không phải chúng ta, chi bằng nhà bọn họ mới tốt, như vậy có chuyện gì mới không bị ngờ vực.”

La Y mới nhớ tới, Hải Đường từ lúc mang thai, không có người chuyên môn chiếu khán phụ nữ có thai, chỉ có một tiểu nha đầu giúp đỡ một chút. Tưởng tượng hỏng rồi! Đừng nói không có người chiếu khán, ngay cả khám thai cũng chưa làm qua, này, vậy phải làm sao bây giờ!

“Nãi nãi đừng hoảng hốt,” Hướng ma ma nói: “Người không có kinh nghiệm, đi chỗ phu nhân đòi cái chủ ý cho phải đây.”

La Y lấy lại bình tĩnh, lại cuống quít đi chỗ Tào phu nhân. Trên đời này mặc dù có cách nói giả con thực cháu, nhưng Tào phu nhân không phải không con, càng không phải là không có tôn tử ruột thịt, thứ tôn bò ra từ trong bụng nha đầu, bà còn không lạ gì. Huống chi vì việc này bà sơ sẩy một lần còn bị xấu mặt, càng không vừa ý chiếu khán. Thái phu nhân hơi chút có nhất meo meo hiếm lạ, nhưng cho là có hai ba người quản sự, sẽ có một phải chiếu khán. Tào phu nhân nghĩ rằng Thái phu nhân không phải thật thích tiểu hài tử sao, sẽ sai khiến quan tâm một chút. Kết quả hai bên sai mở, đến lúc này Tào phu nhân mới nhận được tin tức đấy.

Vì để tránh cho chuyện xấu lần trước phát sinh, chuyện thứ nhất Tào phu nhân làm chính là hạ lệnh khóa Tiết di nương, nếu không còn chưa đủ bà ta quấy rối. Chuyện thứ hai chính là phái hai cái bà tử đã từng sinh sản đi theo La Y về trước, bà cũng phải theo sau đi hô lên mới được.

Hầu phủ chiếm diện tích rộng rãi, chờ La Y mồ hôi ướt đẫm bôn tẩu qua lại hai nơi, mặt trời cũng bắt đầu ngả về tây. Bà đỡ còn chưa tới, đại phu tới trước.

La Y vào cửa nhìn thấy ông già thì sửng sốt: “Quý quán không có nữ đại phu?”

Lão nhân vốn không muốn đến, nhưng Hầu phủ không đắc tội nổi, đành phải kiên trì đứng ở ngoài cửa, cái gì cũng không giúp được, huống chi phòng máu không lành, hắn còn không muốn đi. Nghe được La Y hỏi lên như vậy, cũng sửng sốt một chút: “Chưa từng nghe nói có nữ đại phu gì, nữ tử sinh sản thường tìm bà đỡ. Bọn họ cũng biết chút y thuật, mới không sợ lầm lẫn.”

“Như vậy à, lão nhân gia vất vả.” La Y gọi nha đầu: “Sao không mời vào dâng trà? Còn có bà đỡ đâu? Không phải bảo đi mời sao?”

Dữu Tử lên trước đến thỉnh đại phu uống trà, đại phu hoảng tay: “Ta ở trong này cũng không có tác dụng gì, lại về nhà thôi. Không cho quý phủ thêm phiền.”

La Y cảm giác, cảm thấy có người đại phu ổn định tâm một chút, đương nhiên khổ lưu một phen. Đại phu thật sự không muốn lẫn vào, cứ như vậy trong chốc lát, hắn đủ biết bên trong là tiểu thiếp sinh con, đại hộ nhân gia hắn nhìn thấy còn thiếu sao? Bởi vậy thấy La Y coi như dễ nói chuyện, khăng khăng muốn đi. La Y không có biện pháp, chỉ có thể sai người lấy xâu tiền đưa tiễn đại phu kia về. Lão đại phu coi như kiến thức nhiều, hắn sợ đi đắc tội với người, nào dám lấy tiền? Vội chối từ không cần, nhanh như chớp đi mất.

Rặng mây đỏ đầy trời, Hải Đường bắt đầu có cảm nhận sâu sắc, cắn răng ăn nửa con gà, bà đỡ rốt cục đuổi tới. Nhìn bộ dáng thở hổn hển, đoán chừng là chạy tới. Vội ùng ục uống bát trà lớn, thở dốc một hơi, mới vội vàng vào phòng sinh. Bà cũng bị danh vọng Hầu phủ hù dọa.

Bà đỡ vào phòng, xem công tác chuẩn bị làm cũng không tệ, lấy lại bình tĩnh, nhẹ lời trấn an Hải Đường vài câu, nhậm chức nghiệp nhìn xem miệng cung, còn chưa mở, còn có một trận nữa. Đợi đến khi chạm vào bụng đau, bỗng nhiên biến sắc, lập tức đứng lên chạy ra ngoài.

“Tứ nãi nãi,” vừa rồi vào cửa đã làm giới thiệu ngắn gọn, bà đỡ cũng biết đại khái tình huống: “Vị kia… Sợ là. . . Không được tốt.”

Dung Nghi nhảy lên: “Cái gì!? Bà lặp lại lần nữa!? Cái gì gọi là… Ah…”

La Y chỉ tiếc rèn sắt không thành thép che miệng Dung Nghi, mẹ kiếp nàng ở Tiêu gia là ngu nhất, ở Thanh Quỳ Viện tuyệt đối thuộc về thông minh nhất, gọi cái gì vậy hả! Đè lại cảm xúc lại lặng lẽ hỏi bà đỡ: “Cái gì gọi là ‘Không được tốt’.”

Bà đỡ khó xử nói: “Vị trí thai không chuẩn, nằm ngang, đầu ở bên trái.”

“Cái gì?” La Y cũng kinh ngạc, vị trí thai không đúng, khó sanh gần như trăm phần trăm! Này, cái này ở hiện đại thuộc về phạm trù sinh mổ (c-section) thì phải!?

Hết chương 45

Chương 46 tử vong

Edit: Hắc Phượng Hoàng

Đàn ông thường có tình cảm đặc biệt với đứa con đầu lòng của mình, đứa con thật sự đầu tiên của Dung Nghi, Tào phu nhân cho một chén thuốc giải quyết. Lần này xem như chân thực ý nghĩa đứa con thứ nhất, mặc dù hắn còn không biết ý thức tới cái gì gọi là trách nhiệm, nhưng tóm lại là có đau lòng. Hắn không học vấn không nghề nghiệp cũng biết vị trí thai lệch nguy hiểm thế nào, chỉ là ngày thường nghe tai nọ bỏ tai kia, căn bản không xem ra gì. Giờ phút này nhìn thấy thần sắc La Y và bà đỡ ngưng trọng thì biết việc lớn không tốt rồi. Nhưng bản năng lại không tín nhiệm La Y – – một nữ nhân ngoan độc coi hắn như đáy giày mà đâm làm sao có thể có thiện tâm với Hải Đường? Đành phải chạy nhanh như làn khói đi Tiên Huyên Đường cầu cứu.

Thái phu nhân híp mắt nghe Dung Nghi lắp bắp nói chuyện đã xảy ra, bình tĩnh nói: “Nữ nhân sinh con, vốn là một chân bước vào quan tài. Sao lại không có hung hiểm? Bà đỡ tới rồi, phu nhân cháu cũng phái bà tử, cháu một đại nam nhân cuống cái gì chứ? Vợ của cháu trời nóng Đại thử, chạy khắp nơi giúp cháu, cháu lại đến chỗ ta làm gì?” La Y không phải cháu dâu bà thích nhất, nhưng dù thế nào cũng mạnh hơn tiện phụ hạnh kiểm xấu. Làm mẹ chồng không đối phó nàng dâu, vậy cũng phải xem đó là so với ai. Nếu lúc này La Y hoàn toàn không quan tâm khối thịt chết sống trong bụng Hải Đường kia, Thái phu nhân sẽ ra tay. Đương nhiên là tôn tử và cha của tôn tử quan trọng hơn. Nhưng La Y đã lo chạy chung quanh, tận tâm tận lực, bà sẽ không thiên vị cho Hải Đường. Ước gì mẹ đi con ở, Hải Đường khó sinh chết đi càng sạch sẽ, miễn cho nàng đi làm bậy. Từ các báo cáo hôm nay ở các nơi, nàng dâu Lão Tứ này đúng là đứa thành thật. Bà càng không có gì phải nói.

Dung Nghi vẫn chưa từ bỏ ý định, cầu Thái phu nhân đi mời thái y. Vừa đúng lúc Tào phu nhân tiến vào thỉnh an, nghe nói như thế thiếu chút nữa trợt chân: “Hồ nháo cái gì! Có nha đầu sinh con đi mời thái y hả? Ngươi cho là Thái Y Viện cung phụng cái gì!”

“Phu nhân, nghe bà đỡ nói hung hiểm lắm.”

“Nữ nhân nhà ai sinh con không hung hiểm?” Tào phu nhân nói: “Không phải đã mời bà đỡ rồi à?”

“Nhưng mà, nhưng mà…”

“Con của ta ơi,” Tào phu nhân nói: “Thái y là loại người nào? Là xem bệnh cho Hoàng Thượng đấy, ngươi muốn ta đi mời, bảo ta làm sao mở miệng hả? Nhà chúng ta nha đầu sinh con xin mời thái y, nếu nãi nãi sinh con thì đi mời cái gì? Muốn gọi người viết cho cha ngươi một sổ hả? Chỉ là nữ nhân sinh con, ngươi gấp cái gì?”

Dung Nghi bị Tào phu nhân nhất trách móc nghẹn không có lời nào để nói, cũng chỉ xám xịt đi khỏi. Vừa vào cửa viện nhìn thấy La Y còn ở trong sân luống cuống đi lại, từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu rơi xuống, trang điểm cũng rơi hết. Cũng may ngày thường nàng chỉ trang điểm nhẹ nên hậu quả không tính là khủng bố. Nhìn phải nhìn trái, La Y rất bận rộn, trong lòng thoáng tốt lên một chút. Lại có chút cảm động, chung quy là vợ chồng, sẽ bận rộn giúp hắn.

Hắn nào biết đâu rằng La Y không phải bận rộn thay hắn, phải biết rằng thế kỷ 21, chỉ cần là phụ nữ có thai thì sẽ là đối tượng bảo hộ quan trọng. Lên xe bus tất nhiên là được nhường ghế ngồi, trong thang máy người chung quanh sẽ tự động tránh một khoảng trống, chị họ bên ngoại của nàng mang thai mười ngón tay không dính nước, cho dù là đi dạo siêu thị đứng thang cuốn, cũng có người nhà vây quanh bốn phía bảo hộ rất sợ một khi không đứng vững xảy ra ngoài ý muốn. Lại thêm con trai nhà dì cả của nàng làm chủ một hiệu thuốc, chị em thân thích trong nhà mang thai thì những sản phẩm dành cho phụ nữ có thai có thể nói là bay đầy trời. Cho nên thành phản xạ có điều kiện chỉ cần là phụ nữ có thai mọi người đều thấy tinh quý như Thái tử, nàng không ngờ Hải Đường không làm khám thai! Vị trí bào thai lệch có thể sửa thẳng được. Nếu nàng không biết chỉ sợ cũng chỉ tiếc nuối một tiếng, nhưng nàng lại biết, vốn lại đã quên, nhìn người phụ nữ có thai này phần lớn hai chân bước vào Quỷ Môn quan rồi, ý niệm tự trách dâng kín đầu nàng.

Nằm sấp trên mạng đọc tiểu thuyết, nhìn trạch đấu gió tanh mưa máu, đến chính nàng mới biết được, trong lòng làm sao qua nổi cửa đó! Đặc biệt ở thế kỷ 21 đều là dân lành, làm chuyện tốt hay không mỗi ngày được đăng trên báo, nhưng thấy người già ngã xuống có mấy người có thể nhịn xuống không nâng? Lần trước nàng mang theo thân thích ở trời rất nóng dạo vườn bách thú, thân thích bị cảm nắng té xỉu, nàng vội thiếu chút nữa khóc, không phải là một đám người qua đường Giáp vây quanh cho nước, gọi người, còn có nhiều người cho dầu gió nữa? Còn có mấy bác gái vây quanh nàng an ủi. Đã thấy tâm lý khổ sở rồi. Lúc này nàng thật sự cuống sắp khóc rồi, sinh con xong sẽ có giày vò đấy là một chuyện, nhưng lúc này ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.

Trời dần dần tối, Hải Đường còn không biết mình gặp phải nguy hiểm, đang cảm thụ đau bụng sinh càng lúc càng mãnh liệt. Thanh Quỳ Viện rối thành một nùi, Thái phu nhân không nhịn được phái người đến vài lần. Thấy trong viện hỗn loạn, mạnh mẽ ép xuống. Lại sai Dung Nghi và La Y đi ăn cơm chiều, cho dù có sinh thuận cũng phải mất mấy canh giờ. Lúc này là khó sinh thì càng lâu, không ăn cơm làm sao được?

Vợ chồng ngồi đối diện, gió cuốn mây tan quét cơm chiều. Lại nhìn nhau, nhìn đối phương thần sắc sốt ruột, cùng nhau thở dài. Xem như từ trước tới nay ăn ý nhất một hồi.

Hai người tùy tiện ngủ một đêm, Hải Đường miệng cung còn chưa toàn bộ khai mở, đúng là lúc đau nhất. Bà đỡ không cho nàng hô, không được cắn răng dùng sức, quả thực mỗi một khắc đều là dày vò. La Y cuống không còn khí lực, nằm nghiêng trên giường La Hán. Dung Nghi không khá hơn chút nào, nhưng mà hắn nhìn thấy thảm trạng của Hải Đường, đột nhiên sinh ra một chút hiếu tâm, có phải lúc ấy di nương cũng thống khổ như vậy không? Lại nhìn La Y, về sau có phải nàng cũng sẽ mạng treo lơ lửng hay không? Cho nên nói người rảnh rỗi có chỗ tốt của người rảnh rỗi, nếu quá bận rộn, ở bên ngoài công tác, thê thiếp ở nhà sinh con, căn bản không trải qua cái gì gọi là kinh tâm động phách, đừng hy vọng hắn sẽ có một tia tâm tư thương hương tiếc ngọc.

Giờ Thìn, Hải Đường vỡ nước ối. Nhưng đến giờ Tỵ còn không có phản ứng, đợi đến buổi trưa xác nhận là khó sinh không thể nghi ngờ. Dung Nghi lại đi cầu Tào phu nhân một lần, càng thêm uể oải trở về. Tào phu nhân thấy Dung Nghi ẩn ẩn có ý sủng thiếp diệt thê, càng thêm không thích Hải Đường. Nhà mẹ đẻ La Y đúng là xương cứng khó gặp, nháo lớn ra bà lại mất mặt. Lúc ban đầu bà còn muốn một thứ nữ thanh danh hỏng rồi, mặc bà đắn đo tính toán, ai ngờ đến huynh đệ của nàng lợi hại như vậy. Một lần bị các quý phủ cười cho, cười bà không đàn áp được tiểu thiếp, cười bà bị nhà mẹ đẻ nàng dâu con vợ lẽ đánh đến tận cửa, cười nhà các bà không quy củ. Làm cha thích lắc lư sau mông tiểu lão bà, làm con trai thì càng gia tăng, nhà mẹ đẻ nàng dâu này lợi hại đã thôi, tiểu lão bà sinh sản ngươi trộn lẫn vào làm gì? Thật là bực bội thêm. Ngược lại thật sự là, không biết còn tưởng rằng con dâu hai đứa nó sinh sản đấy, chẳng khác nào ruồi bọ không đầu, Tiêu gia này gia giáo quá tốt hay là gia giáo rất không tốt đây!

Thái phu nhân thấy Dung Nghi mất mặt quá lớn, dưới cơn giận dữ sai An Dương hầu người làm cha này xách đi qua khiển trách một hồi. Đại nãi nãi cũng giả vờ giả vịt chạy đến Thanh Quỳ Viện thay La Y nói hồi ủy khuất. Hai người lại ngồi một chỗ chờ nói chuyện đủ loại…, chờ…, chờ đến tối không có tin tức, lại mơ hồ ngủ một mạch tới sáng, vẫn không có tin tức.

Đến buổi chiều, cuối cùng cũng có tin tức. Cũng rất máu chó: “Bảo vệ người lớn hay là bảo vệ đứa nhỏ.” Đây là bà đỡ vụng trộm nói với La Y, bà do La Y mời tới, lại là người từng lăn lộn lâu trong đó, bởi vậy lúc này mới hỏi La Y người mời này. Bình thường chủ mẫu đều bảo vệ người lớn, người tiểu thiếp này giày vò như vậy không chết cũng thành tật, lại khả năng mang thai hạ xuống thấp nhất, còn phải thể hiện nhân từ. Bảo vệ đứa bé à, nhiều con vợ lẽ chia gia sản, ngươi cho là chuyện đùa à? La Y trợn mắt há hốc mồm, nàng có biết đâu, cũng không muốn làm chủ việc này. Không nghĩ thấy chết không cứu và chúa tể tánh mạng con người là cùng một cái khái niệm, nàng dứt khoát đá bóng cao su cho Dung Nghi.

Trong đầu Dung Nghi một nửa là nước, một nửa là bột mì. Bình thường không động không sao, vừa chuyển động là một đống bột nhão. Bà đỡ càng thúc giục, hắn càng xoắn xuýt, hắn nhát gan! Nếu hắn gan lớn có thể để cho La Y một cô gái yếu ớt túm được sao? Để hắn quyết định tuyệt đối là mù quáng.

Bà đỡ không vội, dù sao cũng không phải trách nhiệm của bà ta. Mang đi một thi hai mệnh, ở bên trong nhà giàu không hiếm thấy, bà thấy nhiều rồi. Loại chủ mẫu trẻ tuổi thực sự sốt ruột như La Y này đúng là hiếm thấy, có lẽ sợ gánh trách nhiệm trước mặt mẹ chồng. Thời gian từng phút từng giây trôi qua, bà không hề thúc giục.

Không ngờ giờ phút này Thái phu nhân phái người đến, gọi bà đỡ lại, lạnh nhạt nói: “Nếu phải chọn lựa, là một nha đầu…”

Bà đỡ nháy mắt hiểu, La Y cảm thấy hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, không cần nàng quyết định là tốt rồi. Nàng có thể làm chính là tận khả năng yêu cầu cứu cả hai, dù sao không phải là thánh mẫu. Tôn trọng và đồng tình sinh mạng là một chuyện, vì loại chuyện này hạ quyết tâm gánh trách nhiệm gặp oán trách là một chuyện khác. Giờ này khắc này, nàng chỉ có thể vẫn cường điệu như cũ, tận sức cứu cả hai. Dung Nghi trong mắt mang theo cảm kích, lại giống đành chịu vậy.

Cuối giờ Thân, một bé gái khóc nỉ non ra đời, mà mẹ đẻ bé gái thì nhắm mắt lại vĩnh viễn. Dung Nghi nhất thời kích động vọt vào, tận mắt thấy cái gì gọi là tàn khốc, cái gì gọi là bỏ người lớn bảo vệ đứa nhỏ. Thi thể máu chảy đầm đìa trên làn da trắng xanh, khó nói lên lời ghê tởm và khủng bố. Dung Nghi sợ run lẩy bẩy, một lúc lâu sau mới kêu thảm chạy ra ngoài.

La Y thấy thế không dám bước vào phòng sinh, chỉ gọi nhũ mẫu đang đợi lệnh mang bé gái đi. Cẩn thận từng bước đi về phòng mình. Nàng sợ không kém Dung Nghi, Dung Nghi hoảng hốt là nhìn thấy tận mắt, mà La Y là tâm lý.

Dung Nghi là củi mục không thể nghi ngờ, nhưng chung quy là đại nam nhân, Hầu phủ thân thích quá nhiều, hắn không đến mức chưa thấy người chết. Hét thảm bỏ chạy như vậy chỉ có thể thuyết minh thi thể rất khủng bố. Huống chi nhũ mẫu Dương ma ma của nàng sớm ngăn ở cửa phòng sinh, rất sợ nàng đi vào. Dương ma ma không nói lời nào nhưng rất đau lòng cho nàng. Nhìn thấy tình hình đó, Hải Đường chết rất thảm.

Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là hiện tại mới nghĩ tới sứ giả Thái phu nhân nói nhẹ bổng một câu: “Nếu chỉ là nha đầu…”. Nếu quả thực có một ngày, đứng ở Quỷ Môn quan chính là nàng, có phải cũng có một câu như vậy hay không: “Chỉ là một nàng dâu con vợ lẽ?” Dung Nghi và nàng không có tình cảm, giữa bọn họ, còn không bằng Hải Đường hầu hạ từ nhỏ. Đến khi đó, có phải Dung Nghi cũng như thế này không, ngay cả một câu nói tranh thủ cũng không có?

Mạng người như rơm rác! Đây là La Y lần đầu tiên nhận thức sâu sắc như thế. Đánh phát ra ngoài cũng tốt, bán đi cũng tốt, cho dù là đánh người cũng tốt, có thể lừa gạt mình, bọn họ đi ra ngoài có lẽ có cuộc sống tốt hơn, dù sao thì cũng không biết, dù sao thì cũng không nhìn thấy. Chỉ có lúc này đây, trơ mắt nhìn một sinh mệnh tươi sống mất đi thế này, lần đầu tiên không trốn trên giường chỉ yên lặng khóc: “Mẹ ơi, con muốn về nhà…”

Quảng cáo
Trước /56 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Em Dâu Hụt

Copyright © 2022 - MTruyện.net