Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tinh Hà Vạn Dặm
  3. Chương 7: C7: Sao lại có thể như vậy
Trước /41 Sau

Tinh Hà Vạn Dặm

Chương 7: C7: Sao lại có thể như vậy

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Giang Hùng là đường huynh đệ chơi cùng bọn họ từ nhỏ đến lớn, bây giờ lại chết trước mắt bọn họ, lại còn chết thảm như vậy, điều này khiến bọn họ nhất thời không thể chấp nhận được.

“Sao lại có thể như vậy?”

“Không phải Giang Hàn chỉ là một Tử Phủ tầng thứ năm thôi sao? Sao có thể chém chết Tử Phủ tầng bảy như Hùng ca chỉ bằng một đao?”

“Sao hắn có thể đột nhiên dịch chuyển ra phía sau Hùng ca?”

Trong mắt của Giang Xà và những người khác tràn ngập sự sợ hãi, giống như gặp quỷ giữa ban ngày.

Bọn họ đều giật mình sửng sốt, nhưng Giang Hàn lại không hề choáng váng, hắn nhìn về phía Giang Hiết, huyền lực tỏa sáng, sát khí trong mắt lại tăng vọt, nhanh chóng vung đao ra đòn.

Giang Hiết vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ánh đao lóe lên, hắn ta vội vàng nghiêng người tránh né đòn tấn công của Giang Hàn, đồng thời gầm lên: “Còn ngẩn người ở đó làm gì? Cùng nhau ra tay đi!”

“Ta gi ết chết ngươi, đồ cặn bã!”

“Giết!”

Mấy người bọn họ phát động một cuộc tấn công dữ dội về phía Giang Hàn.

Nhưng mà…

Thời điểm bọn họ đánh trúng cơ thể của Giang Hàn, chuyện kỳ lạ lại xảy ra.

Bóng dáng của Giang Hàn lại chậm rãi tan biến, rồi đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng Giang Xà cách đó không xa, hắn lại vung đao chém mạnh xuống.

Ầm!

Giang Hiết đang sống sờ sờ bị một đao của Giang Hàn chém chết, dáng vẻ cũng thê thảm giống hệt Giang Hùng....

“Quỷ, hắn là quỷ...”

Nếu lần đầu tiên là trùng hợp, nhưng khi Giang Hàn thi triển thần thông Di Hình Hoán Ảnh hai lần, thì Giang Xà và Giang Hầu đã hoàn toàn sợ hãi.

Rõ ràng bọn họ đã đánh trúng Giang Hàn, nhưng Giang Hàn lại lập tức xuất hiện ở nơi khác, bóng dáng bên này còn chậm rãi biến mất, bọn họ thật sự chưa bao giờ gặp phải loại chuyện quỷ dị thế này trước đây.

Điều này khiến Giang Hầu dựng tóc gáy, sợ đến mức suýt chút nữa hồn vía lên mây.

Hắn ta hét lên hai tiếng, vứt kiếm trong tay đi, vội vàng liều mạng bỏ chạy như phát điên, hắn ta không quan tâm gì nữa, cứ cắm đầu mà chạy.

Giang Hầu vừa bỏ chạy, Giang Xà cũng hoảng hốt, hắn ta nhìn Giang Hiết đang nằm trong vũng máu, vừa nhìn đã biết không thể sống được, hắn ta cắn chặt răng, xoay người bỏ chạy.

Vèo!

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện trước mặt hắn ta, sau đó ánh đao lại lóe lên.

Vào lúc gấp gáp như vậy, làm sao Giang Xà còn có thể phản ứng kịp? Hắn ta bị một đao của Giang Hàn đánh thẳng vào đầu, còn chưa kịp hét thảm đã chết.

“Muốn chạy à!”

Đôi mắt của Giang Hàn đỏ ngầu, hắn nhanh chóng đuổi theo hướng Giang Hầu chạy trốn.

Hôm nay hắn đã liên tục gi ết chết ba người, bí mật đã hoàn toàn bị bại lộ, hắn tuyệt đối không cho phép ai bỏ trốn. Nếu như để Giang Hầu trốn thoát, điều chờ đợi hắn chính là sự đuổi cùng giết tận của cường giả trong Giang gia!

Giang Hàn vốn có ý định đuổi giết hắn ta, nhưng tốc độ dần dần chậm lại.

Thần thông Cuồng Bạo Chi Lực chỉ có thể tồn tại trong thời gian một nén nhang, sau một nén nhang, cơ thể hắn cảm nhận được sự suy yếu, hắn không thể không dừng lại.

Nhìn bóng dáng mơ hồ ở phía xa của Giang Hầu, sắc mặt Giang Hàn không khỏi trở nên vô cùng khó coi.

Một người bỏ chạy, mọi chuyện sẽ bị phơi bày hoàn toàn.

Thật ra trong lòng hắn không hề có chút gánh nặng nào khi giết ba người Giang Hùng. Từ thời khắc gi ết chết Giang Hổ và Giang Báo, hắn và dòng họ Tam trưởng lão, thậm chí là toàn bộ Giang gia đều đã đứng ở hai phía đối lập.

Hiện tại mới chỉ là bắt đầu, sắp tới sẽ có vô số trận chiến khốc liệt khác, nếu như nhân từ nương tay với bọn họ, điều chờ đợi hắn chỉ có vạn kiếp bất phục.

“Đi thôi!”

Nghỉ ngơi một lát, hắn quả quyết quay người bỏ chạy về phía xa.

Hắn biết cường giả trong tộc sẽ đến đây rất nhanh. Kế hoạch hiện tại là trước hết phải tìm được một nơi an toàn để ẩn nấp, trốn tránh sự truy đuổi, sau đó tìm cách tăng cường sức chiến đấu.

Hai thần thông Cuồng Bạo Chi Lực và Di Hình Hoán Ảnh, tuy rằng đã khiến sức chiến đấu của hắn tăng vọt. Nhưng hắn biết rất rõ, với sức chiến đấu hiện tại của hắn, nếu như gặp phải hai ba Tử Phủ tầng cao, hắn vẫn có thể sẽ bị tập kích đánh chết.

Nếu gặp phải bảy tám Tử Phủ tầng cao bao vây chém giết, vậy thì hắn chắc chắn sẽ chết, nếu như gặp phải cảnh giới Huyền U thì nói không chừng một chiêu là có thể giế t chết hắn!

Đùng đoàng!

Sấm chớp nổi lên trên bầu trời, chẳng mấy chốc mưa lớn trút xuống.

Giang Hàn chạy loạn trong đêm mưa, nước mưa ướt đẫm tóc và quần áo trên người hắn, khiến hắn trông vô cùng chật vật, giống như một con chó hoang không nhà.

Sau khi Giang Hầu trở về, Giang Long nhanh chóng dẫn theo một đội người đi thẳng đến ngôi miếu đổ nát.

Chờ đến khi thi thể của ba người Giang Hùng, Giang Hiết và Giang Xà được mang về từ đường của Giang gia, toàn bộ trên dưới Giang gia đều rơi vào tình trạng hoảng loạn, bọn họ chen chúc chật ních trong từ đường. Mấy phụ nhân ôm lấy thi thể của đám người Giang Hùng gào khóc, miệng mắng chửi la hét nối tiếp nhau vang lên.

“Tam trưởng lão đến!”

Một tiếng hét lớn vang lên, tiếng ồn ào trong từ đường đột nhiên dừng lại.

Đám người bên ngoài tản ra, Giang Khiếu Thiên mang theo sắc mặt âm trầm đi vào. Ông ta vừa bước vào, đám phụ nhân đang quỳ khóc dưới đất đã lao đến, lớn tiếng gào khóc, cầu xin Giang Khiếu Thiên báo thù cho đám người Giang Hùng.

“Im lặng hết cho ta!”

Giang Khiếu Thiên tức giận hét lớn, từ đường lại trở nên yên tĩnh một lần nữa. Giang Khiếu Thiên kiểm tra thi thể của đám người Giang Hùng, sau đó chuyển ánh mắt về phía Giang Hầu, nghiêm túc nói: “Một Tử Phủ tầng thứ năm như Giang Hàn sao có thể gi ết chết ba người Giang Hùng? Cẩn thận kể lại xem, không được bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.”

Giang Hầu bị ánh mắt nham hiểm tàn nhẫn của Giang Khiếu Thiên nhìn lướt qua, cơ thể run lên, bắt đầu kể lại những chuyện xảy ra.

Hắn ta sửa lại một vài chi tiết, nói rằng Giang Hổ và Giang Báo mất tích, bọn họ đi tìm, kết quả phát hiện Giang Hàn có hành động kỳ lạ, vì vậy bốn người bọn họ mới hỏi Giang Hàn có nhìn thấy hai người Giang Hổ Giang Báo hay không, không ngờ Giang Hàn không nói một lời nào đã vung đao chém giết, nếu không phải hắn ta chạy nhanh thì cũng đã bị giết rồi.

Hai thần thông của Giang Hàn bị Giang Hầu nói thành ma công yêu pháp, đặc biệt là thần thông Di Hình Hoán Ảnh, lại càng bị miêu tả đến mức thần bí kỳ ảo....

Sau khi nghe xong, từ đường chìm trong im lặng, vô số người trong Giang gia liếc nhìn nhau, trong lòng mọi người đều xuất hiện một suy nghĩ, chẳng lẽ Giang gia lại xuất hiện một thiên tài tuyệt thế?

Năm đó cha của Giang Hàn là Giang Hận Thủy cũng xuất hiện năng lực kỳ lạ giống như Giang Hàn hôm nay, sức chiến đấu tăng vọt, vượt xa những người cùng thế hệ, trong phạm vi trăm dặm không có người trẻ tuổi nào có thể tranh tài với ông.

Cha tài không có con dốt!

Tuy rằng Giang Hầu vu khống Giang Hàn tu luyện ma công yêu pháp, nhưng rất nhiều tộc nhân không đồng tình.

Ma công yêu pháp chỉ tồn tại trong truyền thuyết, đó là công pháp mà Ma tộc và Yêu tộc tu luyện, làm sao Nhân tộc có thể luyện được? Sức chiến đấu của Giang Hàn đột nhiên tăng vọt, rất nhiều tộc nhân tự nhiên liên tưởng đến Giang Hận Thủy, cho rằng có lẽ Giang Hận Thủy đã để lại cho Giang Hàn tuyệt học gì đó.

“Sức mạnh có thể sánh ngang với cảnh giới Tử Phủ tầng thứ chín? Còn có thể dịch chuyển tức thời? Lưu lại một bóng dáng ở chỗ cũ? Chẳng lẽ là.... huyết mạch thần thông?”

Giang Khiếu Thiên thấp giọng lẩm bẩm, biểu cảm trên mặt không ngừng thay đổi, chỗ sâu nhất trong đáy mắt lộ ra sự kiêng kỵ sâu sắc, ông ta cũng nghĩ đến Giang Hận Thủy, nhớ đến nam tử đã chèn ép ông ta và toàn bộ tộc nhân cùng thế hệ đến mức không thở nổi.

Giang Hận Thủy biến mất, nhi tử của Giang Hận Thủy cũng quỷ dị giống như ông, đột nhiên trỗi dậy, sức chiến đấu tăng vọt. Đối mặt với bốn võ giả có cảnh giới cao hơn hắn lại có thể thoải mái quét sạch.

Giang Hàn mới chỉ mười sáu tuổi, nếu như cho hắn thêm thời gian mấy năm nữa, chỉ sợ hắn sẽ trở thành một Giang Hận Thủy thứ hai.

Hơn nữa ông ta còn phát hiện ra rằng Giang Hàn tàn nhẫn hơn cha hắn, năm đó Giang Hận Thủy phát sinh rất nhiều xung đột với dòng họ của ông ta, nhưng Giang Hận Thủy chưa bao giờ giết người, cùng lắm chỉ đánh trọng thương, vết thương trên mặt ông ta cũng là do Giang Hận Thủy gây ra.

Nhưng Giang Hàn thì khác, hắn vừa ra tay đã giết ba người, đến bây giờ Giang Hổ và Giang Báo sống còn chưa thấy người, chết chưa thấy xác, rất có thể cũng đã bị giết rồi.

Nếu tiếp tục để Giang Hàn trưởng thành, chỉ sợ dòng họ của ông ta sẽ bị đuổi cùng giết tận...

Một cảm giác sợ hãi sâu sắc dâng lên trong lòng Giang Khiếu Thiên, trong mắt ông ta lóe lên sự nguy hiểm tàn ác, ông ta không do dự hét lên: “Giang Hàn tu luyện ma công, tàn sát đồng tộc, tội không thể tha. Giang Long, Giang Sư, các ngươi chia nhau dẫn theo đội tuần tra săn bắt lập tức xuất phát, gặp phải Giang Hàn thì lập tức giế t chết, đem thi thể về đây phơi thây mười ngày, chỉnh lại tộc pháp!”

“Vâng!”

Giang Long và một người trung niên ôm quyền nhận lệnh, Giang Long đã sớm không thể nhịn được nữa, Giang Khiếu Thiên vừa ra lệnh hắn ta đã lập tức vọt ra ngoài, bắt đầu tập hợp lực lượng đuổi giết Giang Hàn.

Ngoại trừ Trưởng Lão Đường ra, Giang gia còn có một đội tuần tra săn bắt, chia thành bốn tiểu đội, tổng cộng có sáu mươi người. Thành viên trong đội tuần tra săn bắt đều là tinh anh trong tộc, mỗi tiểu đội có mười lăm người, thấp nhất là cảnh giới Tử Phủ tầng thứ bảy, tiểu đội trưởng còn là cảnh giới Tử Phủ tầng thứ chín.

Hai tiểu đội ba mươi người, có ba mươi người từ cảnh giới Tử Phủ tầng thứ bảy trở lên đuổi giết Giang Hàn, lần này Giang Khiếu Thiên thật sự quyết tâm muốn giết Giang Hàn.

“Lão Lục!”

Sau khi đám người Giang Long rời đi, Giang Khiếu Thiên lại ra lệnh: “Cho người vẽ một ít tranh chân dung của Giang Hàn, ngày mai dẫn người đến trấn Đỗ Gia, trấn Quan Gia, trấn Vương gia dán thông cáo. Nói Giang Hàn phản bội gia tộc, nếu ai dám chứa chấp hắn thì sẽ trở thành kẻ địch của gia tộc Giang thị. Người cung cấp manh mối, gia tộc chúng ta sẽ thưởng một trăm viên huyền thạch. Người có thể đánh chết Giang Hàn, thưởng năm trăm viên huyền thạch!”

“Vâng!”

Một tộc nhân khác của gia tộc Giang thị nhận lệnh rời đi, một số tộc nhân khác trong gia tộc Giang thị đang ở từ đường nghe thấy lời nói của Giang Khiếu Thiên xong đều âm thầm thở dài.

Giang Khiếu Thiên hành động quá tàn nhẫn, một khi thông cáo khen thưởng được dán lên, Giang Hàn không thể ẩn náu trong phạm vi trăm dặm quanh đây nữa. Năm trăm viên huyền thạch không phải là một con số nhỏ, chỉ sợ sẽ có rất nhiều võ giả từ các gia tộc lân cận nghe tin mà hành động...

“Mặt khác, áp giải Giang Lý đến hậu viện của Trưởng Lão Đường, trông coi chặt chẽ!”

Giang Khiếu Thiên suy nghĩ một chút rồi nói với phụ nhân phụ trách trông coi Giang Lý: “Mấy ngày kế tiếp, ngươi phải cùng ăn cùng ở với Giang Lý cả ngày lẫn đêm, không được để cho nàng ta xảy ra vấn đề gì, nếu không ngươi phải chịu trách nhiệm!”

Giang Lý là ràng buộc duy nhất của Giang Hàn, Giang Khiếu Thiên sợ Giang Hàn sẽ lẻn vào trấn Giang Gia đưa Giang Lý đi. Hiện tại Giang Long đã ra ngoài đuổi bắt Giang Hàn, ông ta lo lắng chỉ có một mình phụ nhân trông coi Giang Lý, vì vậy dứt khoát đưa Giang Lý đến hậu viện của Trưởng Lão Đường, như vậy Giang Hàn muốn đưa Giang Lý đi cũng phải qua cửa của ông ta.

“Vâng!”

Giang Khiếu Thiên lại nhìn về phía thi thể của đám người Giang Hùng trên mặt đất, lắc đầu thở dài: “Đặt thi thể của bọn họ vào quan tài tốt nhất trước đi, đừng vội chôn cất, chờ thi thể của Giang Hàn được mang về, dùng đầu của Giang Hàn tế bái vong hồn của bọn họ rồi chôn cất đàng hoàng.”

Quảng cáo
Trước /41 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sô Cô La Chạy Trốn

Copyright © 2022 - MTruyện.net