Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tình Yêu Chốn Đô Thị
  3. Chương 62
Trước /64 Sau

Tình Yêu Chốn Đô Thị

Chương 62

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chính Thẩm Thanh Thanh cũng không nghĩ tới, vẻ mặt ngây thơ đứng nghe bọn họ nhắc đến cái gì mà Seven, chốc lát lại là S, ngay cả cái này là thương hiệu gì cũng không rõ lắm.

Chỉ cần nghe họ nói chuyện, Thẩm Thanh Thanh cũng có một khái niệm mơ hồ trong tâm trí.

Đó chính là đồ của thương hiệu này rất đắt tiền, chiếc lắc tay trên tay cô ấy còn đắt hơn cả chiếc Kiều Thanh bị mất.

Cô ấy bỗng như được tiếp đủ sức mạnh trong nháy mắt.

Thắt lưng thẳng tắp.

Kiều Ân không muốn nói nhảm với Kiều Thanh, thờ ơ đi qua, nhìn nữ sinh sắc mặt trắng bệch nói:

"Kiều Thanh, xin lỗi đi.''

Kiều Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt chớp chớp khẽ động, cắn chặt môi.

Không phải cô ta đã xin lỗi rồi sao?

Kiều Ân nói vậy có nghĩa là gì?

Giống như nhìn ra cô ta đang suy nghĩ cái gì, cổ Kiều Ân hơi ngửa ra sau, rất lạnh lùng nói:

''Lời xin lỗi vừa rồi không tính, không ai dạy cô cách xin lỗi sao?''

"Từ đầu đến cuối ngay cả một câu xin lỗi cũng chưa từng nói đến, còn vu khống Thẩm Thanh Thanh đeo hàng giả. Bây giờ đã chứng minh cô ấy không đeo hàng giả, mà là do cô có mắt như mù nhận sai, cô nghĩ không nên thành tâm thành ý nói xin lỗi người khác?"

Kiều Thanh siết chặt ngón tay, lông mi đều khẽ run rẩy, còn muốn cứu vãn:

''Tôi chưa từng nói cô ấy đeo hàng giả..''

Kiều Ân không thích cô ta ở điểm này nhất, nói chuyện làm việc chưa bao giờ dứt khoát, xảy ra chuyện liền thích trốn tránh trách nhiệm, đem sai lầm đổ lên đầu người khác.

Vì vậy cô cau mày, cực kỳ thiếu kiên nhẫn:

"Cô không nói, nhưng những lời vừa nãy có nghĩa là gì, tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe và hiểu rõ ý của cô. Xin lỗi Thẩm Thanh Thanh, bằng không tôi sẽ làm lớn chuyện này."

Thanh âm của cô không lớn, thoạt nhìn rất bình tĩnh, chỉ là có chút khô khan, rất không kiên nhẫn.

Nhưng nó mang lại cho Kiều Thanh một cảm giác áp bức.

Ngay cả Lương Bác Văn cũng liên tiếp nhìn lên người cô.

Mẹ kiếp, đây là tình huống gì? Bình thường nhìn cô đều là bộ dạng lười biếng cái gì cũng không quan tâm, hôm nay không hiểu sao lại năng nổ đến vậy.

Trần Viễn đã gặp qua một mặt khác của Kiều Ân, đã sớm không lấy làm lạ, ghét cay ghét nhìn bộ dạng giả vờ của Kiều Thanh, thanh âm thô kệch nói:

''Trường Nhất Trung không phải nhà của cậu, chúng tôi cũng không phải mẹ của cậu, nên không thể dạy cậu từng chút một được.''

Trần Viễn quá thẳng thắn.

Quả thực một chút mặt mũi cũng không để lại cho cô ta.

Khuôn mặt Kiều Thanh đỏ bừng tím tái, đôi mắt hạnh hoẹ lóe lên khuất nhục cùng không cam lòng.

Kiều Ân coi như không tính, còn Trần Viễn chỉ là con trai của một bảo mẫu trước đây của nhà cô ta, dựa vào cái gì mà nói chuyện với cô ta như vậy!

Kiều Ân không cho cô ta cơ hội đành ấp úp hai chữ:

"Xin lỗi!''

Cô ta không tìm được chiếc vòng tay mình bị mất, chiếc Seven trên tay Thẩm Thanh Thanh lại là hàng thật.

Kiều Thanh có thể nói là đang cưỡi hổ khó xuống, cho dù trong lòng một ngàn một vạn lời không muốn, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu.

Chịu đựng khuất nhục nhìn Thẩm Thanh Thanh nhỏ giọng nói:

"Thực xin lỗi, là tôi hiểu lầm cậu.''

Kiều Vy cúi đầu xin lỗi xong, ngẩng đầu lên, khóe mắt đỏ lên.

Oán giận nhìn chằm chằm mặt Kiều Ân:

"Bây giờ tôi có thể đi được rồi chứ?''

Kiều Ân trái ngược hoàn toàn với bộ dáng tức giận của cô ta, thờ ơ trả lời:

"Tôi không chặn đường cô, cô muốn đi thì đi không cần báo cáo xin phép tôi.''

Mặt Kiều Thanh tối sầm lại.

Đúng vậy, tại sao cô ta lại phải nói với Kiều Ân một tiếng, giống như Kiều Ân không cho cô ta đi, cô ta cũng không dám đi.

Cô ta cắn răng quay lại và rời đi.

Một đám người lớp B thấy cô ta đi rồi, cũng rời đi.

Lương Bác Văn lo lắng nói với Kiều Ân:

"Hôm nay giáo sư Thanh Đại tới, cục thành phố còn cũng không có ít người ở đây. Lúc nãy cậu với Kiều Thanh xảy ra xung đột, có thể bị cô ta trả thù không?''

"Lỗi là của chính cô ta, trả thù ai?"

Kiều Ân không yên quan tâm chơi điện thoại.

Lương Bác Văn bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy nói với cô cũng như không.

Vị giáo sư Thanh Đại kia tới, hôm nay Kiều Thanh là nhân vật chính, cô không thấy Kiều Thanh mặc đồ nổi bật như vậy sao.

Chính là muốn nổi bật nhất hôm nay.

Kiều Ân lại không nể mặt Kiều Thanh như thế, không chừng Kiều Thanh sẽ lại ở bên tai vị giáo sư kia nói vài câu nhỏ, kỳ thi đại học tuy rằng công khai minh bạch, nhưng tuyển sinh không phải vậy..

Kiều Ân thành tích tốt như vậy, tương lai nhất định sẽ học Thanh Đại hoặc là Thanh Hoa, hiện tại trước tiên cô đã chặt đứt một con đường của mình, tương lai sẽ rất khó khăn.

Nhưng Kiều Ân lần này đắc tội với Kiều Thanh, nói cho cùng là vì Thẩm Thanh Thanh mà tức giận như vậy.

Nếu sau đó Kiều Thanh thật sự trả thù Kiều Ân, nhà cậu ta ở Bắc Kinh có quen biết vài người, đến lúc đó cậu ta sẽ nhờ người nhà nói giúp một tiếng. Bất luận như thế nào cũng là người lớp A, cậu ta không muốn để Kiều Ân một mình gánh vác tất cả!

......

Lớp B, Kiều Thanh bị ăn một bụng tức giận trở lại lớp.

Vừa trở về, đã có người nói nhặt được vòng tay của cô ta.

Thì ra vòng đeo tay của cô ta quá mỏng, chỗ khóa vòng trượt ra, rơi xuống hành lang lớp học.

Bản thân cô ta lại không chú ý.

Phát hiện vòng đeo tay của mình không thấy nữa, phản ứng đầu tiên nghĩ đến trên đường trở về lớp học gặp Kiều Ân, không nghĩ nhiều liền chạy đến lớp A chặn người đòi vòng tay.

Lúc này lắc tay được tìm về, cô ta vừa mất mặt, vừa nhục nhã.

Kiều Thanh đầy bụng oán hận.

Mọi người trong lớp B đều không dám tới gần cô ta, chỉ có mấy người bình thường chơi với cô ta tương đối tốt có thể nhỏ giọng nói bên cạnh.

"Ôi, cậu không cần phải chấp đám người kia, ai biết chiếc lắc tay của Thẩm Thanh Thanh đến từ đâu, không chừng là cô ta ăn cắp đấy.''

Cô bạn không đề cập đến chiếc lắc tay thẩm Thanh Thanh thì có lẽ sẽ ổn hơn, nhắc tới chiếc vòng tay kia, mặt Kiều Thanh tối sầm lại tâm tình càng tồi tệ hơn.

Cô ta chỉ có thể dựa vào Triệu Doanh, thật vất vả mới đặt được một chiếc lắc tay của Seven. Vậy mà Thẩm Thanh Thanh lại đeo một cái vòng bản giới hạn của Seven, vừa rồi thật sự cô ta đã rất mất mặt.

May mắn có người nhìn ra mặt cô ta càng thêm đen, kịp thời an ủi:

"Thẩm Thanh Thanh đeo một chiếc lắc tay đắt tiền thì thế nào, hàng thật đeo trên tay cô ta cũng giống như hàng giả! Ai không biết nhân vật chính ngày hôm nay là Kiều Thanh? Giáo sư Thanh Đại vì cậu ấy mà đến, ngoại trừ giáo sư Thanh đại ra, trong thành phố còn có bao nhiêu nhân vật lớn cũng tới... Tôi thực sự ghen tị với cậu ấy đó, có một người bạn trai tốt như vậy.''

Kiều Thanh vốn đang nằm sấp trên bàn, tâm tình cực kỳ tồi tệ, nghe được những lời này tâm tình đột nhiên chuyển biến tốt hơn rất nhiều.

Đúng lúc này, điện thoại của Tư Hạ gọi tới.

Cô ta nói với các bạn cùng lớp đang ghen tị xung quanh:

"Xin lỗi, điện thoại của mẹ mình, mình đi ra ngoài để nghe điện thoại của mẹ đã.''

Cô ta giẫm lên bao ánh mắt hâm mộ, đi ra ngoài nghe điện thoại.

......

Chuyện trường Nhất Trung lần này có một giáo sư từ Thanh Đại tới để giảng bài đã truyền khắp mọi nơi, hơn nữa nhà họ Trương không ngừng cố gắng muộc chuộc người tung tin lên mạng, tạo thế cho Kiều Thanh.

Tin đồn vang xa, không ít người đến để xem náo nhiệt.

Triệu phu nhân cùng Trương Vi Dân bọn họ đều đến đây.

Bọn họ lần này lấy thân phận doanh nhân ưu tú trong thành phố tham gia lớp học công khai đầu tiên của giáo sư lần này, ngoại trừ bọn họ ra, đồng hành còn có mấy phu nhân giám đốc sở thành phố.

Quảng cáo
Trước /64 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thanh Mai Muốn Trèo Tường - Lạc Mặc Thiển Thiển Slivia

Copyright © 2022 - MTruyện.net