Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận - Kiều Hạ Phương
  3. Chương 89-94
Trước /326 Sau

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận - Kiều Hạ Phương

Chương 89-94

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Kiều Phương Hạ hiểu được một khi chuyện đã đến nước này thì dù có cầu xin tha thứ cũng không có tác dụng.

Cho đến hôm nay cô mới hiểu rõ rốt cuộc Lệ Đình Tuấn là một người tâm cơ nham hiểm như thế nào.

Cô nhìn vào chương trình chống theo dõi trên điện thoại một hồi lâu, sau đó xóa bỏ nó đi và khôi phục lại thiết bị theo dõi mà Lệ Đình Tuấn đã cài vào điện thoại của mình. Bây giờ Kiều Phương Hạ đã ở lại trong nước, nếu như thời gian kéo dài quá lâu thì anh nhất định sẽ nghỉ ngờ.

Đúng lúc Đường Minh Kỳ gửi tin nhắn cho cô, trong tin nhắn viết: “Chú Thiên vừa liên lạc với tôi, chú ấy thông báo räng đã tìm được lượng thuốc đủ dùng trong mấy ngày tới.

Chúng tôi sẽ nghĩ thêm cách khác nữa, cho nên cô đừng lo lắng quá”

Kiều Phương Hạ nghe được lời này của Đường Minh Kỳ thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Dù ra sao đi chăng nữa, chỉ cần có thuốc là tốt rồi.

Nguyên Khiết Đan biết tin Kiều Phương Hạ đã trở về, cô ấy vội vàng đi vào phòng, cũng không buồn gõ cửa. Vừa bước vào cô ấy đã thấy Kiều Phương Hạ đang ngây người ngồi ở góc phòng “Thật sự xin lỗi.. “Nguyên Khiết Đan vội vàng giải thích với cô, sau đó quay người ra ngoài.

“Không sao cả. Kiều Phương Hạ cố gắng lấy lại tỉnh thần, sau đó gọi Nguyên Khiết Đan quay lại rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Nguyên Khiết Đan quay lại, đưa cho Kiều Phương Hạ kịch bản buổi diễn đang cầm trong tay, sau đó nói: “Ngày mai sẽ bắt đầu buổi quay đầu tiên của chị, tổng cộng gồm có ba cảnh, chị xem xem có vấn đề gì không.”

Kiều Phương Hạ nhìn qua kịch bản trong suốt mấy ngày này, thoáng chốc cô lại nhíu mày.

Kiều Phương Hạ là diễn viên nữ số ba, theo như kịch bản thì phân cảnh của cô có khoảng hơn sáu mươi cảnh, thế nhưng tuần này Tống Thịnh lại giao cho cô nhiệm vụ diễn tận mười lăm cảnh với tần suất cực cao.

Hơn nữa kịch bản của bọn họ là kịch bản trạch đấu thời Dân Quốc, quy mô quay chụp không lớn lắm, cho dù là diễn viên có kỹ thuật diễn xuất tài giỏi cũng khó có thế diễn một lần đã thành công, đâu thể ảnh hưởng đến thời gian và địa điểm quay phim của diễn viên khác nữa “Thách thức quá lớn” Nguyên Khiết Đan đứng bên cạnh cô, trầm ngâm nói: “Nhưng em vẫn tin tưởng thực lực của chị, người mà Đường Minh Kỳ nhìn trúng chắc chắn sẽ không phải kẻ tầm thường rồi.”

Kiều Phương Hạ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Nguyên Khiết Đan.

“Tối nay chị cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đã, em đoán là do chênh lệch múi giờ nên chị vẫn chưa thấy thoải mái lắm.

Sáng mai em sẽ để cho người khác quay trước, sau đó chúng ta sẽ quay vào buổi chiều và buổi tối có được hay không?”

Nếu Tống Thịnh đã muốn sắp xếp như vậy thì cô với tư cách là diễn viên nữ số ba cũng không thể quá kiêu ngạo được “Được, em cứ sắp xếp cho hợp lý” Cô gật đầu rồi nhẹ giọng trả lời Nguyên Khiết Đan.

Ngày hôm sau, khi Kiều Phương Hạ vẫn đang ngủ thì đã bị tiếng gõ cửa vội vàng của Nguyên Khiết Đan đánh thức.

“Em vào đây nhé!” Nguyên Khiết Đan vừa vào phòng đã vội vàng kéo rèm cửa sang hai bên, sau đó tìm quần áo đưa cho Kiều Phương Hạ, nói không đầu không đuôi: “Mau dậy ngay thôi!”

Đêm qua Kiều Phương Hạ bị mất ngủ, cũng không ngủ được bao nhiêu, cô đã cố gắng đọc qua lời thoại nên mãi mới thiếp đi. Bây giờ mở điện thoại ra mới thấy hơn chín giờ, cho nên mơ màng ngồi dậy hỏi Nguyên Khiết Đan: “Có chuyện gì vậy?”

“Chu Tố My đang cực kỳ tức giận!” Nguyên Khiết Đan nhỏ giọng đáp: “Hôm nay chị có một cảnh phải diễn cùng cô ta, nhưng cô ta không đồng ý đổi thời gian diễn, bây giờ ở trường quay mọi người cũng không ai dám lên tiếng trước mặt cô ta.”

Chu Tố My là diễn viên nữ số hai trong phim, từ khi Kiều Phương Hạ đặt chân vào trung tâm thương mại Universal cô ta đã thấy không ưa Kiều Phương Hạ.

“Nói cho chị hay, quan hệ của cô ta với chị Minh Nguyệt rất tốt, hai người họ là sinh viên khác khóa của trường Đại học Sân khấu điện ảnh, hơn nữa còn học chung một thầy dạy diễn xuất cơi”

Nguyên Khiết Đan cứ tưởng rằng Chu Tố My sẽ vì Tô Minh Nguyệt bênh vực kẻ yếu mà sẽ chịu ngoan ngoãn mấy ngày này, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy.

Nhìn qua thì kịch bản “Yên Hoa” của bọn họ không phải một chế tác lớn có vốn đầu tư nhiều, nhưng trên thực tế nó lại được cải biên từ một bộ tiểu thuyết cùng tên rất hot mấy năm trước, được đông đảo mọi người để ý và yêu thích.

89-tinh-yeu.jpg

“Được, chị lập tức chuẩn bị đây” Kiều Phương Hạ cố gắng ngồi trên giường thêm nửa phút, chịu đựng sự nhức đầu, sau đó nói với Nguyên Khiết Đan.

Mười phút sau Kiều Phương Hạ đã ngồi ở trong phòng trang điểm, vai diễn lần này của cô là vị tiểu thư vừa đến tuổi trưởng thành của một gia tộc lớn, cho nên chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng thanh nhã, thợ trang điểm cũng không cần tốn sức hóa trang cho cô.

“Thật sự tôi chưa bao giờ trải qua chuyện này, cả trường quay lại phải ngồi chờ một diễn viên nữ số ba!” Giọng nói của Chu Tố My từ ngoài cửa truyền vào.

Thợ trang điểm sốt ruột đến mức nhăn cả mặt mày, chỉ sợ làm chậm trễ thời gian quay phim.

Kiều Phương Hạ nhìn thợ trang điểm một cái, sau đó nói: “Hãng dừng lại một chút đã”

Nếu như vẫn trang điểm cho cô trong tình trạng tay chân luống cuống như thế này thì lớp trang điểm trên mặt chưa chắc đã hoàn hảo.

Vài phút sau, Kiều Phương Hạ mặc một bộ sườn xám sa tanh màu đen với tay áo rộng vội vàng bước vào phim trường.

“Thật có lỗi quá, tôi khiến cho mọi người phải đợi lâu rồi”

Nét mặt Kiều Phương Hạ có phần áy náy, cô dịu giọng giải thích với tất cả mọi người.

Ngay lúc Kiều Phương Hạ bước vào phim trường rồi khẩn thiết xin lỗi, gần như ai cũng đã chọn tha thứ cho cô rồi, không quan trọng lý do vì sao cô lại đến muộn.

Kiều Phương Hạ vốn chỉ hợp trang phục hiện đại, nhìn không giống những người dịu dàng thanh nhã có thể mặc trang phục sườn xám cổ trang. Thế nhưng bây giờ khi khoác lên một bộ sườn xám màu đen hơi rộng, trông cô lại vô cùng xinh đẹp, vừa có nét quý phái, lại vừa toát lên phong thái tri thức lễ nghĩa, khí chất tuyệt trần của một tiểu thư nhà danh môn Hơn nữa, trông cô còn không giống như đang trang điểm Đây cũng là lần đầu tiên trong đời bọn họ nhìn thấy một nữ diễn viên dám hóa trang nhạt như vậy xuất hiện trước ống kính máy quay.

Chu Tố My ngồi ở ghế tựa, không ngừng đánh giá Kiều Phương Hạ, sau đó nhíu mày. Vai diễn của cô ta là vợ bé của thiếu soái, trước mắt cũng diễn tận mười mấy cảnh, không hề kém cạnh so với nữ chính, thậm chí cô ta còn được khen là người lảm rạng danh phủ thiếu soái.

Nhưng mà bây giờ khi thấy Kiều Phương Hạ đến gần, rõ ràng đã có sự chênh lệch cao thấp, một người là đại tiểu thư, người còn lại chỉ như nô tỳ rửa chân.

Chu Tố My đứng dậy, mặc dù cô ta đi giày cao gót nhưng vẫn thấp hơn so với Kiều Phương Hạ. Có thể nói ở mọi phương diện thì Kiều Phương Hạ đều đủ sức đè bẹp cô ta.

“Chúng ta nên nhanh chóng bắt đầu đi”

Đạo diễn Tống Thịnh đứng ở một bên vội vàng hòa giải, trong lòng anh ta cũng đổ mồ hôi lạnh. Một người là diễn viên mắc bệnh ngôi sao, một người là mỹ nhân có người chống lưng đằng sau, dù anh ta có bênh vực ai thì cũng không được “Được” Kiều Phương Hạ lập tức gật đầu Thái độ vô cùng khiêm tốn của Kiều Phương Hạ khiến cho dáng vẻ giận dữ chanh chua vừa rồi của Chu Tố My càng khiến người khác khó chịu.

Chu Tố My bỗng thấy bối rối khó xử, cô ta im lặng vài giây, sau đó bất mãn trả lời: “Bắt đầu đi”

Cảnh diễn này là cảnh Chu Tố My trong vai người vợ bé mới bước chân vào danh môn, người trong nhà không ai tôn trọng cô ta, nhất là vai đại tiểu thư do Kiều Phương Hạ diễn.

Đại tiểu thư cực kỳ không ưa người chị dâu có xuất thân thấp kém này, cho nên nhanh chóng ra đòn phủ đầu với cô ta Trong phòng khách, hai người ngồi xuống chỗ của mình, sau đó bắt đầu diễn theo kịch bản.

Chỉ mới bắt đầu cảnh diễn lần đầu tiên, Kiều Phương Hạ đã nhập vai hoàn hảo, trạng thái diễn xuất cũng tốt, ngược lại Chu Tố My đến lời thoại cũng lắp bắp nói mãi không xong, chẳng hề lưu loát “Cô Chu, hay là cô đọc lại lời thoại một lần nữa được không?” Nhân viên quay phim đứng bên cạnh nhắc nhở, Thật là không thể nhìn nổi, một người quanh năm diễn vai nữ chính bây giờ lại không cả bãng một diễn viên mới Chu Tố My chẳng ngờ tình huống này lại xảy ra, vốn dĩ ban đầu cô ta còn muốn khiến cho Kiều Phương Hạ bẽ mặt, không đọc nổi lời thoại Cô ta nghĩ rằng hôm nay Kiều Phương Hạ bị buộc đến đây, nhất định tỉnh thần không tốt, thậm chí còn chưa đọc kịch bản. Ai ngờ bây giờ cô ta lại trở thành người thiếu chuyên nghiệp làm lãng phí thời gian của mọi người Chu Tố My và Kiều Phương Hạ ngồi ở hai bên cùng nhìn nhau chäm chẳm.

Thực chất Kiều Phương Hạ chưa nói gì nhưng Chu Tố My lại thấy vô cùng nhục nhã, cô ta phát cáu rồi ném kịch bản sang cho người đại diện, sau đó nhướn máy và lên tiếng “Được rồi.”

Dù cho có nói sai lời thoại thì khâu hậu kỳ phối âm vẫn xử lý được, không có vấn đề gì cả, dù sao mục đích chính của ngày hôm nay chính là dạy dỗ cho Kiều Phương Hạ một bài học, những chuyện khác đều chẳng quan trọng.

“Phương Hạ, cô diễn được chưa?” Tống Thịnh hỏi “Được rồi” Kiều Phương Hạ thản nhiên trả lời Sau đó hai người bọn họ bắt đầu quay tiếp.

“Chẳng qua là cô cũng chỉ ỷ lại vào xuất thân của mình mà thôi, nếu không có anh của cô, nhà họ Giang các người cũng sẽ chẳng có được vinh dự như vậy đâu. Mà cô cũng không chịu suy nghĩ một chút thử xem, lúc anh trai cô rơi vào.

hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc ở trên chiến trường, ai là người đã cứu sống anh ta hả?” Trong mắt Chu Tố My lộ ra vẻ khinh thường, nói với Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng cười một tiếng, dịu dàng trả lời Chu Tố My: “Nếu anh ấy không phải là Thiếu soái, chẳng phải là cô cũng sẽ không liều mạng chạy đi cứu anh ấy sao?

Một người đàn bà bước ra từ chốn mua vui mà thôi, cũng chỉ có một người rộng lượng như chị dâu của tôi mới có thể đồng ý cho cô về làm vợ lẽ”

“Rất tốt!” Tống Thịnh ở một bên nhìn thấy vẻ kiêu căng ngạo mạn được Kiều Phương Hạ phát huy một cách vô cùng ình tế qua lời nói và vẻ mặt thì lập tức nhỏ giọng khen một câu.

Cảnh quay tiếp theo, đáng lẽ ra phải là Chu Tố My nổi giận đùng đùng, hất tách trà trên tay về phía Kiều Phương Hạ mới đúng. Tuy nhiên, ngay sau đó Chu Tố My đột nhiên đứng bật dậy, hung hăng tát một cái lên mặt Kiều Phương Hạ, quát: “Đồ láo xược!”

Một cái tát này khiến tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

‘Đáy mắt Kiều Phương Hạ hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó, hai mắt cô ầng ậng nước, cô nâng tay lên che kín bên mặt vừa bị đánh Chỉ trong một cái chớp mắt mà đã có thể lồng ghép cảm xúc của mình vào trong nội dung kịch bản một cách hoàn hảo.

‘Vốn dĩ Tống Thịnh định dừng lại hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại phát hiện hai người vân đang còn diễn, Kiều Phương Hạ cũng không kêu dừng, cho nên anh ta quay sang ra dấu tay cho nhân viên quay phim, bảo bọn họ tiếp tục quay.

Ba phút sau, cảnh quay dừng lại, Tống Thịnh lập tức lên hô một tiếng “Cắt, sau đó tự mình bước tới kiểm tra gương mặt của Kiều Phương Hạ. Năm dấu ngón tay hẳn lên trên gương mặt của Kiều Phương Hạ rất rõ ràng, thậm chí còn có xu hướng sưng lên nữa kia.

Chu Tố My thế mà lại đánh thật!

Tống Thịnh không nhịn được quay đầu nhìn về phía Chu Tố My, trầm giọng nói: “Buổi chiều Phương Hạ còn có cảnh quay! Cô bảo cô ấy phải diễn thế nào bây giờ?”

“Thật ngại quá, tại tôi nhập diễn sâu qu: mới nãy chỉ quay một lần là qua rồi, không phải diễn rất tốt sao?” Chu Tố Mỹ tỏ vẻ vô tội hỏi ngược lại “Với lại, lúc quay phim cô ta thích trang điểm nhạt mà, không phải là dấu tay trên mặt này vừa khéo có thể nối liền với cảnh diễn sau của cô ta sao? Cũng đỡ mắc công thợ trang điểm phải tạo hiệu ứng trang điểm đặc biệt cho cô ta”

Lần này Chu Tố My thật sự rất quá đáng!

Tống Thịnh không muốn nghe mấy câu kiếm cớ như thế này, anh ta đang định nổi cáu thì Kiều Phương Hạ ở bên cạnh đột nhiên nhẹ nhàng lên tiếng: “Không sao đâu, cô Chu nói đúng, vừa khéo nối tiếp với cảnh diễn buổi chiều của tôi mà”

Nói xong, cô đứng dậy rời khỏi phòng khách, xoay người đi tới một cái bàn nhỏ trong một góc ít người, cầm kịch bản cảnh tiếp theo của mình ngồi xuống đó.

Từ đầu tới cuối, Kiều Phương Hạ không hề thể hiện ra chút vẻ khó chịu nào, cực kỳ bĩnh tính.

Tống Thịnh kinh ngạc nhìn chảm chảm vào Kiều Phương, Hạ một lát, sau đó, anh ta quay sang nói với các diễn viên đứng bên cạnh: “Nhìn thấy chưa, đây mới là sự chuyên nghiệp của một diễn viên! Mấy người nhìn Phương Hạ mà học tập theo một chút đi!”

Kiều Phương Hạ liếc mắt nhìn qua bên đó một cái, cô chỉ mỉm cười mà không nói gì cả Nguyên Khiết Đan đi tới, cô ấy lo lắng nhìn chăm chäm vào khuôn mặt của Kiều Phương Hạ một lúc lâu, nhịn không được mà nhỏ giọng nói: “Lỡ may anh của em biết được…”

“Nói với Đường Minh Kỷ, trong vòng một tuần phải tìm được một người hợp với vai nữ hai hơn so với Chu Tố My, những cảnh mà cô ta đã quay, giai đoạn sau sẽ quay chụp lại toàn bộ” Kiều Phương Hạ nhìn chấm chẳm lời thoại trên kịch bản, nhẹ nhàng nói Bàn tay đang chạm vào Kiều Phương Hạ của Nguyên Khiết Đan khựng lại. Hơn nữa, làm thế nào mà người phụ nữ này có thể nói ra những lời tàn nhẫn đến vậy trong trạng thái bình tĩnh thế này được cơ chứ?

“Nói với bộ phận quan hệ công chúng, trong đêm nay hãy tung thêm chứng cứ về chuyện Chu Tố My hai nữ tranh một nam với một người phụ nữ khác ra. Ngoài ra, còn có chứng cứ cô ta tự mình xuyên tạc kịch bản nữa, tung hết ra đi. Như vậy thì công ty sẽ có lý do để thay đối diễn viên, cũng dễ giải thích với fan hâm mộ hơn” Kiều Phương Hạ tiếp tục nói một cách thản nhiên “Tiện thể lại tăng thêm chút nhiệt cho ‘Yên Hoa luôn”

Chuyện tốt như một hòn đá ném hai con chim thế này, Kiều Phương Hạ chẳng ngại giúp Đường Minh Kỷ một tay đâu Nếu Chu Tố My đã phách lối như thế, vậy thì hôm nay sẽ là ngày tàn của cô ta

Vốn dĩ Kiều Phương Hạ không muốn kiếm chuyện, nhưng mà người khác đã trèo lên đầu lên cổ của cô mà ngồi rồi, chẳng có lý do gì mà cô không trả đũa lại cả. Bao gồm cả những tin đồn về cô và Đường Minh Kỷ, còn có những lời bàn tán về nhân phẩm của cô lan truyền trong công ty lúc trước nữa, Kiều Phương Hạ biết, chắc chắn là do Chu Tố My ở đằng sau giở trò. Không nói ra, không có nghĩa là cô không biết.

Mà ở đằng xa, Chu Tố My không biết Kiều Phương Hạ đang nói cái gì, khi thấy Nguyên Khiết Đan cách nửa cái phim trường nhìn về phía mình thì trong mắt cô ta lập tức hiện lên vẻ đắc ý.

Em họ của Đường Minh Kỷ thì thế nào? Cũng chẳng phải là em gái ruột, cũng có lúc anh ta không thể bảo vệ Kiều Phương Hạ được.

Ngược lại, tất cả mọi người đều biết chuyện cô ta là chị em thân thiết của Tô Minh Nguyệt. Bởi vậy, ai cũng sẽ nể mặt Lệ Đình Tuấn mà chưa cho cô ta ba phần mặt mũi.

“Minh Nguyệt, chiều nay Kiều Phương Hạ sẽ diễn với nam hai, cậu có muốn đến xem không?” Chu Tố My cầm điện thoại di động lên, gửi tin nhắn thoại cho Tô Minh Nguyệt.

Kiều Phương Hạ ngồi trên cái giường duy nhất trong căn phòng, tập dượt kịch bản với nam hai Tần Lục Dương, các diễn viên khác trong đoàn phim cũng rất chuyên nghiệp, quá trình tập dượt cũng tương đối ổn.

“Đúng đúng đúng, cảm xúc đau lòng này nhất định phải thể hiện đúng chỗ!” Tống Thịnh gật đầu, hài lòng nói.

Thật ra thì không cần phải nhập diễn, chỉ nhìn năm dấu ngón tay đã chuyển từ màu đỏ sang màu tím trên mặt Kiều Phương Hạ thôi thì Tần Lục Dương cũng cảm thấy có chút không đành lòng rồi. Làm nghề diễn viên bao nhiêu năm nay mà chưa từng thấy ai đánh hết sức như vậy cả.

Huống chi, Kiều Phương Hạ giống như một nàng tiên vậy, khi cô thể hiện sự oan ức của một cô chủ nhà giàu, chẳng ai có thể chống đỡ nổi khi nhìn thấy nước mắt của cô cả. Chỉ cần nhìn một chút thôi là trái tim đã mềm nhũn ra rồi, ai cũng sẽ có cảm giác muốn ôm cô vào lòng mà dỗ dành an ủi cả.

“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi, cố gắng quay một lần là xong. Vết thương trên mặt Phương Hạ phải điều trị sớm mới được” Tống Thịnh ở một bên nhẹ nhàng nói.

Nhưng mà lúc bọn họ vừa mới khởi động máy móc chuẩn bị quay thì bỗng nhiên có mấy người đi từ ngoài cửa vào.

Tống Thịnh quay đầu nhìn lại, đang định bảo bọn họ im lặng đi, nhưng khi nhìn rõ người đến là ai thì anh ta lập tức thay đổi sắc mặt, anh ta đứng dậy, đi tới trước mặt Lệ Đình Tuấn, nhỏ giọng chào hỏi: “Anh Lệ, anh tới rồi”.

Lệ Đình Tuấn ra dấu im lặng với anh ta, vẻ mặt không chút cảm xúc đi đến trước máy quay, cụp mắt nhìn. chằm chằm đôi nam nữ đang dính sát vào nhau trong màn hình.

“Đau không?” Tần Lục Dương nâng tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ đau thật, bên trong khoang miệng còn bị đánh đến chảy cả máu, nhìn kỹ có thể thấy gương mặt của cô đang sưng lên. Tần Lục Dương chỉ đụng nhẹ một cái cô đã thấy đau rồi, nước mắt lập tức ào ạt rơi xuống.

“Đừng khóc” Tần Lục Dương nhíu chặt lông mày, nhỏ giọng an ủi: “Anh đau lòng lắm”. Kiều Phương Hạ ngước mắt lên, dùng ánh mắt dịu dàng đáng thương nhìn về phía nam diễn viên.

Phía bên kia đang diễn cảnh tình cảm ấm áp, ở bên này, Tống Thịnh đứng sau mở máy móc mà hai bắp chân không thể khống chế nổi run lập cập hết cả lên, mặt Kiều Phương Hạ bị đánh thành thế này, lại còn tình cờ bị Lệ Đình Tuấn nhìn thấy.

Anh ta cẩn thận từng li từng tí quan sát Lệ Đình Tuấn đứng ở bên cạnh, phát hiện sắc mặt của Lệ Đình Tuấn có chút không đúng.

“Sau này, anh sẽ không để em phải chịu oan ức như vậy nữa” Bên trong căn phòng, Tần Lục Dương đau lòng ôm Kiều Phương Hạ vào trong ngực.

Hai người nói mấy câu thoại tình cảm sến súa, sau đó, Tần Lục Dương cúi đầu hôn lên môi Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ nắm rõ vị trí của các máy quay ở đâu, cô hơi nghiêng đầu đi, môi của Tần Lục Dương lập tức vượt qua một bên, không hôn lên môi cô.

Tần Lục Dương hơi sửng sốt, vẫn kiên trì tiếp tục nụ hôn giả này. Nhưng mà từ góc nhìn của máy quay thì hai người lại giống như đang ôm ấp triền miên vậy. “Cắt!” Giọng nói của Tổng Thịnh truyền tới từ trong bộ đàm.

Kiều Phương Hạ lập tức đẩy nhẹ Tần Lục Dương ra, khôi phục vẻ mặt không chút cảm xúc thường ngày, cô vén chăn lên bước xuống giường.

“Đỉnh quá!” Nguyên Khiết Đan đưa cho cô một ly nước.

Kiều Phương Hạ chỉ cười nhạt một tiếng, uống một ngụm nước, vừa đưa tay lau khóe miệng bị Tần Lục Dương chạm vào lúc này, vừa đi ra bên ngoài.

Hôm nay, Kiều Phương Hạ quay ba cảnh phim, cảnh nào cũng chỉ quay một lần là qua, không hề lãng phí một chút thời gian nào của mọi người cả, phỏng chừng là mọi người có thể kết thúc công việc sớm, những cảnh quay buổi tối cũng không cần quay nữa.

Kiều Phương Hạ không muốn đi ăn cơm tối với mọi người, cô đang định đi tới nói với Tổng Thịnh một tiếng, vừa ngẩng đầu lên thì đã đối mặt với người đàn ông đứng bên cạnh Tổng Thịnh.

Kiều Phương Hạ cũng không biết rằng Lê Đình Tuấn sẽ tới, động tác lau khóe miệng của cô lập tức cứng đờ.

Lệ Đình Tuấn vẫn còn bị thương, vậy mà vẫn tự mình đưa Tô Minh Nguyệt tới quay MV.

Tối qua cô ở bên ngoài biệt thự cầu xin đau khổ như vậy mà Lê Đình Tuấn còn chẳng thèm ra ngó lấy một cái.

Là do cô thấp hèn, biết rõ anh đã yêu người phụ nữ khác mà còn chẳng biết xấu hổ bám lấy anh và Đình Trung, lại còn ký hợp đồng một năm với anh nữa chứ.

Mấy giây sau, cô tiếp tục đi đến trước mặt Tống Thịnh như chẳng có chuyện gì xảy ra, nói nhỏ: “Đạo diễn, buổi tối mọi người đi ăn đi, tôi không đi đâu, vẫn còn bị chênh lệch múi giờ đây”.

“Anh Lệ đưa Minh Nguyệt đến quay MV cho ca khúc chủ đề, hay là cùng nhau.." Tống Thịnh suy nghĩ một chút, kiên trì trả lời Kiều Phương Hạ.

“Thôi, mọi người cứ đi chơi đi” Kiều Phương Hạ mỉm cười với Tống Thịnh, nhỏ giọng đáp.

Dứt lời, cô lạnh nhạt quay sang chào hỏi với Lệ Đình Tuấn và Tô Minh Nguyệt đứng ở bên cạnh: “Anh Lệ, chị Minh Nguyệt, thật ngại quả”

“Dù sao cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, khách sạn cũng không xa lắm”.

Tô Minh Nguyệt mỉm cười nhìn cô, nói: “Sẽ không tốn bao nhiêu thời gian của cô đâu, chẳng phải buổi tối cô cũng phải ăn cơm sao?”

“Tôi không ăn tối” Kiều Phương Hạ nhìn Tô Minh Nguyệt một cái, nhẹ giọng trả lời.

“Cao một mét sáu mươi chín, nặng bốn mươi lăm ki-lô-gam, dáng người như vậy đã rất hoàn hảo rồi, đầu cần giảm béo đầu? Ăn ít một chút là được. Tô Minh Nguyệt không có ý định bỏ qua cho cô, dịu dàng nói.

Dứt lời, cô ta lại quay đầu nhìn về phía Nguyên Khiết Đan đứng ở sau lưng Kiều Phương Hạ, hỏi: “Không phải là Nguyên Khiết Đan không cho cô ăn đó chứ?”

Trong lúc mấy người đang nói chuyện, Lê Đình Tuấn vẫn dùng ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ, không hề rời mắt.

Kiều Phương Hạ biết anh đang nhìn mình, bàn tay đang cầm ly nước của cô siết chặt lại, đến mức mấy đầu ngón tay cũng trắng bệch cả ra.

Tô Minh Nguyệt gây khó dễ với Nguyên Khiết Đan, Nguyên Khiết Đan cũng có chút lúng túng không biết phải trả lời như thế nào. Nhưng Nguyên Khiết Đan biết rằng Kiều Phương Hạ không muốn cùng ngồi ăn cơm với Tô Minh Nguyệt, lúc cô ấy đang định bịa đại một lý do nào đó cho qua chuyện thì Kiều Phương Hạ đứng

bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Không phải Nguyên Khiết Đan bắt tôi ăn uống điều độ đầu. Tuy nhiên, nếu chị Minh Nguyệt đã nhiệt tình mời như vậy thì tôi cũng không tiện từ chối nhỉ”.

Nếu Tô Minh Nguyệt và Lê Đình Tuấn đã không cảm thấy xấu hổ, vậy thì cô cũng chẳng cần phải xấu hổ làm gì, chẳng qua chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà.

Nói xong, Kiều Phương Hạ xoay người đi ra bên ngoài.

Cô tùy tiện tìm một chiếc xe đạo cụ đậu ở ngoài cổng rồi ngồi xuống, chờ một lát thì thấy Lê Đình Tuấn và đám Tống Thịnh cùng nhau đi ra.

Lệ Đình Tuấn lên xe trước, anh quay đầu liếc nhìn về phía Kiều Phương Hạ một cái.

Kiều Phương Hạ cách ô cửa sổ được dán miếng dán chống nhìn trộm lặng lẽ nhìn Lê Đình Tuấn, cô biết là Lê Đình Tuấn biết mình đang ở bên này, bởi vì có thiết bị theo dõi và định vị. Tuy nhiên, Lê Đình Tuấn chỉ liếc qua một cái rồi lại vô cảm quay mặt đi chỗ khác ngay.

Sau khi Lê Đình Tuấn và Tô Minh Nguyệt rời đi, Kiều Phương Hạ mới xuống khỏi xe đạo cụ, cùng đám Tống

077251-tamlinh247.jpg

Phòng nghỉ ngơi nằm ở phía trong cùng, lúc này, trong phòng không có ai cả, còn một lúc nữa mới đến giờ ăn cơm, đám phó đạo diễn vẫn chưa tới, Kiều Phương Hạ ngồi trong phòng nghỉ, lắng nghe tiếng cười đùa ở bên ngoài, cô vùi mình trên ghế sô pha mở điện thoại tự chơi game.

“Phương Hạ?” Còn chưa chơi được mấy ván game thì bỗng nhiên có người gọi tên cô ở ngoài cửa. Kiều Phương Hạ ngước mắt lên, liếc nhìn người kia một cái.

“Mặt còn đau không?” Tần Lục Dương chỉ vào mặt cô, nhỏ giọng hỏi.

“Cảm ơn anh đã quan tâm, cũng không đau lắm” Kiều Phương Hạ khách sáo trả lời.

Tần Lục Dương lập tức đi tới, anh ta lấy một lọ thuốc từ trong túi ra, đưa cho Kiều Phương Hạ và nói: “Lúc nấy đạo diễn bảo tôi đưa thuốc cho cô nhưng tôi tìm mãi mà chẳng thấy cô đâu cả”.

Kiều Phương Hạ nhìn lọ thuốc trong tay Tần Lục Dương, vì lọ thuốc rất nhỏ, cho nên khó tránh khỏi việc sẽ đụng vào tay đối phương. Cô phải giữ khoảng cách với Tần Lục Dương.

Kiều Phương Hạ cười nói: “Anh để trên bàn trước đi, làm phiền rồi, tạm thời tôi chưa rảnh tay nữa”

Thật ra Tần Lục Dương đến tìm Kiều Phương Hạ là muốn hỏi một chút về chuyện ngày hôm đó.

Mặc dù Tần Lục Dương đã tận mắt nhìn thấy Kiều Phương Hạ bước xuống từ một chiếc xe sang trọng, Nhưng khi thấy cô cố gắng tránh né hiềm nghi trong buổi quay phim ngày hôm nay thì anh ta cảm thấy Kiều Phương Hạ không phải là loại hồ ly tinh chuyên đi ve vãn đàn ông như những người kia nói, cô là một cô gái có lòng tự trọng.

Kiều Phương Hạ nhìn Tần Lục Dương một cái, thấy đối phương không hề có ý rời đi, cô lập tức ngắt lời, nói: “Đúng rồi, hình như lúc nãy Chu Tổ My nói có chuyện muốn tìm anh đó, anh đi xem thử đi.”

“Được rồi” Tần Lục Dương do dự mấy giây, cuối cùng vẫn thả lọ thuốc xuống rồi rời đi.

Kiều Phương Hạ nhìn bóng lưng của anh ta, âm thầm thở phào một hơi.

Trong khoảnh khắc thu hồi tầm mắt, Kiều Phương Hạ bỗng thấy Lê Đình Tuấn đang đứng nghiêng người dựa vào cửa phòng vệ sinh, vẻ mặt vô cảm nhìn cô chằm chằm.

Kiều Phương Hạ giật bắn cả mình, trái tim suýt tí nữa thì nhảy ra khỏi cuống họng luôn.

Cô thề, lúc này có thật sự không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào phát ra từ trong nhà vệ sinh hết! Cô chắc chắn là không có ai đi vào cả!

Kiều Phương Hạ liếc mắt nhìn đám người ở bên ngoài, suy nghĩ một chút rồi lập tức thoát màn hình trò chơi trên điện thoại, sau đó, cô đứng dậy đi về phía bên đó.

Vừa mới đụng đến chốt cửa, Lê Đình Tuấn ở sau lưng đã túm lấy tay của cô, kéo cô lại.

Cửa vẫn đang mở, thế mà Lê Đình Tuấn cũng dám làm vậy! "Anh..” Kiều Phương Hạ bị túm đến phát đau.

Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, Lệ Đình Tuấn đã trực tiếp nâng tay lên đập vào cửa phòng nghỉ. Sau đó, anh xoay người kéo Kiều Phương Hạ đi về phía phòng vệ sinh.

Kiều Phương Hạ không thể tránh thoát khỏi bàn tay của Lê Đình Tuấn, trong lúc cấp bách, cô cúi đầu, hung dữ cắn một cái lên cổ tay đang lộ ra bên ngoài của anh.

Lệ Đình Tuấn bị đau, hai hàng lông mày nhăn tít lại. Anh dứt khoát trở tay giữ chặt lấy thắt lưng của Kiều Phương Hạ, đẩy cô vào phòng tắm, ấn cô lên tường và vặn mở vòi hoa sen.

Dòng nước lạnh buốt dội từ trên đầu dội xuống, khiến Kiều Phương Hạ lạnh đến mức phải rùng mình một cái.

“Lệ Đình Tuấn! Anh điên rồi à?” Kiều Phương Hạ giãy dụa muốn thoát ra nhưng lại bị Lệ Đình Tuấn giữ chặt hơn, anh bế cô lên và đặt cô ngồi lên kệ đựng đồ dùng trong phòng tắm.

“Đúng! Tôi điên rồi!” Lê Đình Tuấn vươn tay ra, nắm lấy cằm của Kiều Phương Hạ, sau đó gỡ vòi hoa sen xuống giới cho cô ướt nhẹp từ đầu tới chân.

Anh điên rồi nên mới có thể đưa cô ra nước ngoài, để cô vứt bỏ không thèm quan tâm đến con trai, để cô quen biết Cố Dương Hàn, để cô học diễn xuất!

Kiều Phương Hạ lạnh đến mức cả người không thể khống chế được mà run lập cập, cô vô thức nhấc chân lên đá về phía eo của Lê Đình Tuấn.

Còn chưa kịp chạm đến người anh thì đã bị anh nắm lấy bắp chân mảnh khảnh.

Lê Đình Tuấn chỉ hơi dùng sức một chút thì roạt một tiếng, bộ sườn xám Kiều Phương Hạ còn chưa kịp thay ra đã bị kéo cho rách toạc ra.

Kiều Phương Hạ không ngờ rằng đang ở một nơi như thế này mà Lê Đình Tuấn lại chẳng hề kiêng dè chút nào. Trong lúc hoảng hốt, Kiều Phương Hạ vội vàng đưa tay lên che ngực lại, nhưng cô còn chưa kịp che chắn gì thì Lê Đình Tuấn đã nắm lấy tay cô, hung dữ kéo cô đến trước mặt mình.

Kiều Phương Hạ đang ngồi trên kệ, eo cô lúc này đúng vừa tầm ngang bằng với eo của Lê Đình Tuấn, trong khoảnh khắc hai người đụng vào nhau, sắc mặt Kiều Phương Hạ lập tức trở nên trắng bệch.

Cô có thể cảm nhận được Lê Đình Tuấn có phản ứng.

Quảng cáo
Trước /326 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Một Đời Yêu Nàng

Copyright © 2022 - MTruyện.net