Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tình Yêu Không Thể Đạt Được
  3. Chương 3: Chap-3
Trước /15 Sau

Tình Yêu Không Thể Đạt Được

Chương 3: Chap-3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 3: Tiền tip cho anh

Tô Bạch Tịch Nguyệt không biết anh ta nói phải đợi anh Tô thỏa mãn đã là có ý gì cô lạnh lùng cau mày nói: “Chúng tôi không quen biết anh Tô gì đấy mà anh nói đến. Anh Lý à xin lỗi cũng muộn rồi chúng tôi phải về nhà tôi xin phép.”

Bạch Tịch Nguyệt tay trái kéo Trương Giai Giai tay phải lôi theo Lâm Hiểu Hoa không quan tâm đến phản ứng của chủ quán rượu lập tức đi thẳng ra phía cửa.

Ngay lúc chuẩn bị rời đi cô đột nhiên ngoảnh lại đưa ánh mắt về phía người đàn ông đang từ tầng hai đi xuống đôi môi lạnh lùng khẽ nhếch lên một vòng cung từ trong ví lấy ra 2 triệu đặt vào tay chủ quán rượu hào phóng nói: “Tôi cũng không phải là một người keo kiệt như vậy 2 triệu này là tiền tip cho anh Tô của các anh cảm ơn vì tối nay anh ấy đã làm cho tôi thấy rất vui.”

Nói xong còn nhướn mày khiêu khích về phía người đàn ông đằng sau rồi nhanh chóng kéo bạn mình rời đi.

Chủ quán rượu trong lúc hỗn loạn luống cuống cầm lấy 2 triệu mà Bạch Tịch Nguyệt đưa cho mãi đến khi anh ta nhận thấy một cảm giác lạnh lẽo mới nhanh chóng bình tĩnh lại: “Anh…Tô…sao anh xuống được đây?”

Người đàn ông mặc bộ vest đen khuôn mặt đẹp trai cao quý vẫn luôn giữ vẻ lạnh lùng.

Lúc chủ quán rượu nhìn thấy ánh mắt sâu lắng tĩnh lặng của anh khi nhìn vào tiền trong tay anh ta anh ta lập tức bối rối giải thích: “Đây là tiền vừa nãy cô gái đó đưa cho tôi nói là tiền tip cho anh…”

Nói được một nửa mới nhận ra bản thân mình đang nói gì chủ quán rượu cúi thấp đầu như chết lặng không dám nói tiếp.

Nhưng Tô Dật Trần lại ném cho anh ta một từ khó mà từ chối được: “Nói.”

Chủ quán rượu không ngừng run rẩy tay cầm tiền bắt đầu toát mồ hôi ngập ngừng một lúc lâu mới bất chấp liều mình nói: “Cô ấy nói cảm ơn anh …vì tối nay đã làm cho cô ấy thấy rất vui …”

Những gì cần nói cũng đã nói xong nhưng chủ quán rượu vẫn lo lắng đến mức nhắm chặt mắt lại thở cũng không dám thở.

Ngay lúc mà anh ta nghĩ rằng mình chết chắc rồi thì giọng nói Tô Dật Trần hạ thấp đến mức như không hề phát ra âm thanh gì: “Tiền tip…sao?”

Chủ quán rượu nhanh chóng đưa những tờ tiền đã bị anh ta vò cho sắp biến dạng cho anh một cách kính cẩn nhưng người đưa tay ra nhận không phải là Tô Dật Trần mà là một người đàn ông luôn đi theo sau anh.

Triệu Thiên Kì vuốt thẳng 5 tờ tiền giống hệt nhau rồi đưa đến trước mặt Tô Dật Trần cẩn thận dè dặt hỏi: “Anh Tô số tiền này …”

Đôi mắt sâu thẳm như biển của Tô Dật Trần chầm chậm nhìn xuống liếc qua những tờ tiền khóe miệng vô thức nhếch một vòng cung đẹp mắt: “Đã có ý cho tôi vậy tôi liền nhận nhưng cô gái này có vẻ đã quên mất một vài thứ phải nghĩ cách để nhắc nhở cô ấy.”

Sau khi ba người rời khỏi quán rượu Bạch Tịch Nguyệt là người đầu tiên bước lên taxi nhưng lại là người cuối cùng bước vào nhà không phải do cô ở xa mà là do lúc đứng trước cửa nhà cô lấy chìa khóa ra do dự rất lâu mới mở cửa.

Cô nhẹ nhàng đi dép vào rón rén bước được vài bước thì đột nhiên nghe thấy tiếng chất vấn đầy sự khó chịu từ phòng khách vọng lại: “Bạch Tịch Nguyệt mấy giờ rồi sao giờ mới về?”

Đối với người khác thì bà ta rất hiền lành dễ gần tốt bụng lương thiện nhưng đối với cô thì người mẹ ruột Lưu Tuyết Mai này lại luôn thấy không vừa mắt.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn trong mắt mẹ cô chỉ có mình chị gái của cô – Bạch Yên Vân – một người dịu dàng tinh tế lại thông minh xinh đẹp dù là học tập hay làm việc đều vô cùng xuất sắc.

Còn cô thì từ nhỏ đã ở dưới quê được ông bà nội chăm sóc nuôi nấng mãi cho đến khi lên đại học mới về sống cùng bố mẹ cũng chỉ là một con bé quê mùa không hơn không kém.

Tuy cô là con gái ruột nhưng suốt 15 năm thiếu sự gần gũi yêu thương nên đôi khi có lẽ cô đến một người lạ cũng không bằng.

Bạch Tịch Nguyệt cúi thấp đầu nhẹ nhàng nói: “Con xin lỗi mẹ con biết lỗi rồi.”

Đây là câu mà cô thường nói nhất ở trong ngôi nhà này.

Nếu là trước đây thì có lẽ cô sẽ giải thích cho bản thân một vài câu nhưng thời gian trôi qua cô phát hiện ra rằng cô càng giải thích thì sẽ càng bị mắng vậy không bằng nhanh chóng nhận sai để mọi người bỏ qua cho.

“Xin lỗi xin lỗi con suốt ngày chỉ biết xin lỗi con xem lại con đi sao lại không biết học hỏi từ chị gái con chứ. Nhìn chị con xem từ nhỏ đến lớn chưa từng để mẹ phải lo lắng bất cứ chuyện gì còn con thì sao chứ gây ra biết bao là rắc rối mẹ sao lại có thể sinh ra một đứa vô dụng như con?” Lưu Tuyết Mai tức giận không ngừng trách mắng Bạch Tịch Nguyệt.

Bạch Tịch Nguyệt vẫn cúi đầu như cũ không nói bất cứ lời nào.

Thực ra cũng không biết nên nói gì bảo cô học tập chị cô câu nói này cô đã nghe hơn 7 năm qua sớm cũng đã quen rồi.

Đột nhiên cánh cửa phía sau cô bị mở ra một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: “Mẹ sao vậy con từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng mẹ rồi.”

Lưu Tuyết Mai thu lại vẻ mặt tức giận lập tức đổi sang nét mặt quan tâm: “Vân Nhi con về rồi sao mau vào nhà đi ngoài cửa lạnh đừng đứng ở đó mãi thế chứ.”

Nghe thấy câu nói quan tâm của mẹ Bạch Tịch Nguyệt cảm thấy trong ngực nhói đau loại cảm giác như sắp khiến người ta ngạt thở dần dần xâm chiếm toàn bộ cơ thể cô rất lâu sau vẫn không thể trở lại bình thường.’

Quảng cáo
Trước /15 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Câu Chuyện Phù Sinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net