Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tình Yêu : Tha Thứ Ba Được Không?
  3. Chương 17: CHƯƠNG 17 DÙNG XONG THÌ QUĂNG, QUÁ BẠC TÌNH
Trước /100 Sau

Tình Yêu : Tha Thứ Ba Được Không?

Chương 17: CHƯƠNG 17 DÙNG XONG THÌ QUĂNG, QUÁ BẠC TÌNH

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 17: DÙNG XONG THÌ QUĂNG, QUÁ BẠC TÌNH

Tôi thấy Hà Tân Thanh nhìn Bùi Minh với ánh mắt cực kỳ phức tạp xen lẫn đố kỵ và căm hận, còn có tự ti.

Hà Tân Thanh là tên nhà quê lên tỉnh, dù giờ có sung túc thế nào cũng chẳng qua là bôi son trét phấn, bỏ đi cái bề ngoài hào nhoáng kia thì bên trong vẫn chỉ là một người xuất thân nhà quê. Còn Bùi Minh xuất thân phú quý, từ nhỏ đã sống trong giàu sang, được nhận nền giáo dục tốt nhất, người ta mới đúng là công tử nhà giàu hàng thật giá thật.

Nếu so sánh hai người với nhau thì thật quá khập khiễng.

Biết Hà Tân Thanh lúc này chắc chắn đang bị giày vò bởi lòng đố kỵ, tôi không khỏi nở nụ cười: "Mấy người bạn cũ ấy mà."

Tôi cố ý nhấn mạnh hai chữ "bạn cũ".

"Hả? Nếu đã là bạn cũ của Mi Mi thì cũng là bạn của Bùi Minh tôi." Bùi Minh hờ hững nói, giọng nói không hề có chút cảm xúc nhưng đầy kiêu ngạo. Kẻ trọng danh dự nhưng tự ti như Hà Tân Thanh lại cực kỳ nhạy cảm với kiểu kiêu ngạo này.

Quả nhiên, khuôn mặt Hà Tân Thanh chứa đầy sự khuất nhục.

Nghĩ tới ban đầu tôi cũng từng bị Bùi Minh coi thường nên cũng biết cái cảm giác đó, giờ thấy Hà Tân Thanh cũng chết trong tay Bùi Minh như thế tôi không khỏi cảm thấy sảng khoái.

Trần Mạn Mạn như nghĩ ra cái gì đó vội hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Bùi Minh trở nên nóng bỏng: "Anh, anh có phải là Bùi Minh, đại gia bất động sản nổi tiếng, một trong những người đàn ông độc thân hoàng kim hot nhất thành phố Vũ Hán không..."

Vừa nghe xong ánh mắt Hà Tân Thanh lại càng tối hơn.

"Không thể nào, thứ vứt đi như Lâm Đông Mỹ sao có thể tìm được chỗ dựa lớn như thế được? Chắc chắn là giả!" Hà Thực Vân tức xì khói mở miệng phun lời độc địa.

"Miệng sạch sẽ chút đi." Bùi Minh lạnh lẽo nhìn Hà Thục Vân, cả người anh ta tỏa ra hơi thở đáng sợ, "Bà cần phải biết, bà đang mắng người phụ nữ của ai?"

Hà Thục Vân sợ tới run rẩy, thiếu chút nữa là tuột cây gậy khỏi tay, bà ta là người sợ mạnh hiếp yếu, Bùi Minh chỉ cần nhìn thôi cũng khiến bà ta nhũn hết tay chân.

Nhìn bộ dạng thê thảm của Hà Thục Vân, trong lòng tôi vui khỏi nói.

Bùi Minh nghiêng đầu hơi tiếc nuối nhìn tôi: "Mi Mi, sao em tốt như thế mà lại kết giao bạn bè tệ lậu thế này?"

Tôi nghe xong thiếu chút bật cười, tôi nhìn kỹ từng người trong họ, vẻ mặt xanh mét của Hà Tân Thanh, ánh mắt sáng rực không yên phận của Trần Mạn Mạn, và cả Hà Thục Vân đang run rẩy.

Bùi Minh đúng là độc miệng, nhìn anh ta lạnh lùng thế thôi nhưng khi nói chuyện đúng là chữ nào chữ đấy chọc thẳng vào tim người ta.

Bùi Minh cũng biết chừng mực không tiếp tục sỉ nhục đám người Hà Tân Thanh nữa, anh ta thản nhiên nói: "Đi thôi, không quay lại nhanh chắc đồ ăn nguội hết đó."

Tôi không nói lời nào, mặc cho Bùi Minh ôm eo đi về phòng ăn ban đầu.

Khi về tới, tôi lập tức đẩy tay Bùi Minh ra, sau đó lùi lại vài bước tránh xa Bùi Minh.

"Cám ơn tổng giám đốc Bùi đã giúp đỡ." Giọng tôi hờ hững và xa cách.

"Hả, dùng xong là quăng, bạc tình quá đi." Bùi Minh không vui với câu nói vô tình của tôi.

Tôi không hé răng, vẻ mặt xa cách lạnh lùng khiến Bùi Minh híp mắt nhìn tôi đầy nguy hiểm. Không khí trở nên ngột ngạt, anh ta nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu rồi nở nụ cười đểu: "Đúng rồi, vừa rồi quên nói eo cô rất nhỏ, sờ đã lắm đó."

Mặt tôi lập tức từ trắng chuyển thành đỏ, từ lúc gặp lại tới giờ, Bùi Minh dường như luôn đùa bỡn tôi.

Tôi không biết rốt cuộc Bùi Minh muốn làm gì, ban đầu khi thỏa thuận kết hôn xong cũng là anh ta khinh thường tôi mà hủy bỏ thỏa thuận, giờ lại ba lần bảy lượt trêu chọc thả thính tôi.

Trong mắt anh ta tôi là cái gì? Là đồ chơi để giải trí khi chán sao? Là thứ gọi là có mặt sao?

Tôi lạnh lùng nhìn Bùi Minh:" Tổng giám đốc Bùi, tôi và anh khác nhau, anh có tiền có địa vị, phụ nữ xếp hàng dài chờ anh chọn, có thể cuộc sống như thế khiến anh cảm thấy buồn chán, vì thế anh mới đi cua gái giết thời gian. Còn tôi chỉ là một người dân nhỏ bé bình thường, hàng ngày phải chạy đông chạy tây mưu sinh kiếm cơm, tôi không theo nổi trò chơi của anh."

Bùi Minh nhíu mày, ánh mắt ngày càng trở nên đáng sợ.

"Cô cảm thấy tôi đang chơi đùa cô à?"

Quảng cáo
Trước /100 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Anh Đây Cóc Sợ Vợ

Copyright © 2022 - MTruyện.net