Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tình Yêu : Tha Thứ Ba Được Không?
  3. Chương 7: CHƯƠNG 7. XIN HÃY GỌI TÔI LÀ LÔI PHONG
Trước /100 Sau

Tình Yêu : Tha Thứ Ba Được Không?

Chương 7: CHƯƠNG 7. XIN HÃY GỌI TÔI LÀ LÔI PHONG

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 7. XIN HÃY GỌI TÔI LÀ LÔI PHONG

Tôi chỉ biết cười khổ, không dám đáp lời, khóe mắt liếc về phía Đường Hương, quả nhiên thấy vẻ mặt cô ta lại càng kém.

“A Minh, anh không cần đóng kịch trước mặt em, em hiểu anh hơn ai hết, ngoài em ra căn bản là anh không chịu chạm vào người phụ nữ nào khác, trong lòng anh chỉ có em.”

Bùi Minh cười khẽ giễu cợt, “Cô Đường, cô đừng tự đề cao mình quá. Từ khoảnh khắc cô leo lên giường người khác, chúng ta đã kết thúc rồi.”

Tôi nghe xong cũng không dám tin. Đường Hương thế mà lại bỏ một người đàn ông thành đạt như Bùi Minh leo lên giường người khác ư?

Đường Hương bị anh ta vạch trần chuyện ngoại tình nhưng chẳng hề xấu hổ, ngược lại còn chỉ vào tôi nói, “Em biết là em có lỗi với anh trước. Nhưng anh cũng không cần tìm một thứ hàng hạ cấp thế này để làm lá chắn chứ? Cô ta có gì hơn em? Cho dù anh đang diễn trò cũng nên tìm con nào ngon ngon một chút, ngay đến gái điếm trong hộp đêm 300 nghìn một đêm cũng không bằng, em không tin anh coi trọng cô ta.”

Đường Hương nói xong còn khinh miệt lườm tôi một cái, ánh mắt đó như thể nhìn một đứa làm gái trong hộp đêm.

Ngay lập tức trong lòng tôi bùng lên một ngọn lửa không tên, bà đây im lặng thì mày tưởng bà là cái bánh bao để mày nắn bóp đó hả.

Tôi đi đến trước mặt Đường Hương, hất thẳng cốc sữa trong tay vào mặt cô ta.

“Thật xin lỗi nhưng mồm cô thối quá. Tôi còn tưởng vừa nãy cô nuốt phải phân cơ đấy, thối đến mức khiến tôi phát ói. Tôi rửa hộ cô đấy, không cần phải cám ơn tôi đâu, gọi tôi là Lôi Phong là được.” Tôi cười hì hì nói.

Trong lòng tôi đang nghĩ, ly sữa này đến đúng lúc lắm, khó trách trong mấy bộ phim truyền hình máu chó thích hắt nước vào mặt nhau thế, đã thật!

Đường Hương trang điểm rất kỹ, nhưng có kỹ đến đâu cũng không chống thấm được. Phấn má hồng, kẻ mắt đen nhòe nhoẹt trong sữa, còn lòe loẹt hơn cả cái bảng pha màu.

“Con khốn, mày dám hắt sữa vào mặt tao, tao vả chết mày!” Đường Hương chỉ sững ra trong giây lát sau đó phản ứng lại ngay, gương mặt tươi cười dúm dó lại, nhe nanh múa vuốt định xông đến túm lấy tóc tôi.

Đương nhiên là tôi không thể quần ẩu với cô ta, liếc thấy trong mắt Bùi Minh hiện lên vẻ chán ghét. Dạng người tự cao tự đại lại ưa sạch sẽ như anh ta nhìn thấy dáng vẻ chanh chua như thế này của Đường Hương đương nhiên là sẽ vô cùng ghét.

Tôi giành trước một bước, nhân lúc cô ta chưa kịp bổ nhào về phía tôi, xông lên tát cho cô ta một cái. Sữa hòa cùng son phấn nhớp nháp dính đầy tay khiến tôi ghê tởm phát ói.

Đường Hương lần thứ hai bị tôi làm cho sững người, quên luôn cả đánh trả, căm hận nhìn chằm chằm như muốn nuốt sống tôi, lại còn hỏi tôi một câu vô cùng ngốc nghếch: “Mày dám đánh tao?”

“Đúng, tôi đánh cô đấy.” Tôi thừa thắng xông lên, nhân thế ôm lấy cánh tay của Bùi Minh, tay anh ta hơi cứng lại, cơ thể cũng căng lên, tôi lại chẳng chú ý đến điều đó, lạnh lùng lườm Đường hân.

“Tục ngữ có câu, ngựa tốt không ăn cỏ cũ, lúc đầu là do cô trèo lên giường người khác, tự chọn cho mình lối khác thì dù có quỳ cũng phải bò đi tiếp. Bạn trai cũ của cô giờ đã có vị hôn thê là tôi đây, thế mà cô vẫn còn mặt mũi đến tận đây cầu xin quay lại à? Cô tưởng mình là cái thá gì hả? Con người ta chỉ có một cái mặt thôi, thế mà sao cô lại không cần mặt luôn thế?”

“Mày…” Đường Hương bị tôi mắng cho tức phát run, nhưng cô ta không nói lại được tôi, bỏ lại một câu hãy đợt đấy rồi làm như thể mình phải chịu ấm ức gì lớn lắm, nện gót giày bình bịch đi về.

Tôi cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, gọi với về phía cô ta, giễu cợt nói: “Đừng có bảo là hãy đợi đấy, câu này chỉ có sói bị ăn hành sấp mặt mới nói thôi, con thỏ còn lâu mới tin.”

Đường Hương không đáp trả, chỉ qua lại hung hăng lườm tôi một cái, trông cô ta như thể muốn ăn sống nuốt tươi tôi.

Bao nhiêu tức giận, áp lực đè nén trong khoảng thời gian giờ coi như đã được trút hết ra ngoài, cảm giác cả người mình đều thoải mái.

Tôi lại không chú ý đến, Bùi Minh bên cạnh tôi giờ như cái tủ lạnh di động, tỏa khí lạnh khắp nơi.

“Bỏ ra.”

Giọng Bùi Minh lạnh như băng.

Quảng cáo
Trước /100 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kiều Thiếp

Copyright © 2022 - MTruyện.net