Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tôi Có Một Hệ Thống Tần Thời (Xuyên Sách) (Dịch
  3. Chương 30: Ngày tàn của Hề Đắc Vượng
Trước /56 Sau

Tôi Có Một Hệ Thống Tần Thời (Xuyên Sách) (Dịch

Chương 30: Ngày tàn của Hề Đắc Vượng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Rốt cuộc Hề Đắc Vượng vẫn bị bắt, một hộp Đông Châu giá trị liên thành cũng không cứu được hắn.

Những chứng cứ mà Tương Cầm thu thập trong nhiều năm với lời thú tội của đám người Tôn Nhị Cẩu khiến tội lỗi của Hề Đắc Vượng không thể chối cãi.

Tụ Phúc Lâu đã bị quan phủ vây quanh niêm phong. Tất cả mọi người bị đuổi ra ngoài. Quan binh đứng ở cửa, dùng giấy niêm phong dán lấy mặt tiền sau đó xoay người rời đi. Xung quanh tửu lâu trang trí tao nhã phú quý không có một người, người qua lại đều không muốn đi qua trước cửa.

Lúc này chính là giờ cơm, mấy quán rượu bên cạnh đều buôn bán tấp nập. Tiếng la hét liên tiếp vang lên, người uống rượu dùng cơm đều vẻ mặt hớn hở vô cùng thích thú say sưa nói về hành vi phạm tội của Hề Đắc Vượng và việc Hề gia suy tàn. Dường như cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa là hai thế giới với cảnh thê lương tiêu điều giống nhà ma của Tụ Phúc Lâu cách đó vài bước.

Hề phủ xưa nay uy phong bát diện, Hề đại lão gia ngạo khí ngút trời nay quần áo xộc xệch bị quan binh thô lỗ đẩy ra khỏi cửa. Hắn theo quan binh đi về phía trước, lại không khỏi bàng hoàng quay đầu nhìn thoáng qua thê thiếp đang cúi đầu khóc lóc phía sau. Trang sức quý giá trên người các nàng đều đã bị người thô lỗ đoạt đi, tóc rối tung, vẻ mặt đầy nước mắt làm phai đi nguyên bản trang điểm tinh xảo trên mặt, thê lương hoảng sợ chỉ lo đi theo. Trong ấn tượng của hắn thì các nữ nhân kiều diễm động lòng người, đoan trang tự kiềm chế chưa từng chật vật như vậy.

Những đứa con còn nhỏ đều bị trận thế này trong nhà dọa đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Nữ nhi nhỏ tuổi nhất của Hề Đắc Vượng thậm chí còn không thể thuần thục đi lại, đứa nhỏ quá nhỏ còn chưa thể hiểu được trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau khi bị đuổi ra còn vẻ mặt ngây thơ đưa tay muốn người lớn ôm, nhưng hiện tại còn ai để ý tới nàng đâu?

Tiểu hài tử lảo đảo tự mình đi hai bước. Một quan binh đi tới có lẽ cảm thấy đứa nhỏ chắn đường của hắn nên tùy ý nhấc chân đá lên người nàng. Đứa nhỏ bị đá lăn một vòng trên mặt đất, mờ mịt ngẩng đầu lên cất tiếng khóc lớn. Hề Đắc Vượng bị tiếng khóc kinh động, nhịn không được xoay người nhìn, chỉ thấy thê tử Trương thị nghe tiếng nên tránh ra quan binh bên cạnh đang lôi kéo quan mình, mặt đầy nước mắt nhào tới dịu dàng ôm lấy dỗ dành đứa nhỏ đang khóc, được hai câu thì nước mắt trong mắt theo đó rơi xuống.

Thật sự là tạo nghiệt.

Hề Đắc Vượng nhìn một màn trước mắt này, ngực đau đớn giống như bị tảng đá đè nén. Lần đầu tiên trong lòng hắn sinh ra hối hận. Đây có phải là báo ứng hay không?

“Đi nhanh!” Quan binh không kiên nhẫn đẩy mạnh hắn một cái, kéo hắn ra khỏi cửa phủ. Trước cửa lúc này đã tụ tập một đám người đi đường xem náo nhiệt hết vây quanh đánh giá rồi chỉ trỏ hoặc lớn tiếng mắng chửi Hề Đắc Vượng một thân chật vật bị quan binh kéo ra.

Quan binh xua đuổi bách tính vây quanh một chút, thấy bọn họ tản ra không để ý tới, chỉ lo kéo Hề Đắc Vượng đi về phía trước. Hề Đắc Vượng cúi đầu tránh ánh mắt bốn phía hoặc đùa cợt ghét bỏ hoặc nguyền rủa phẫn hận, tóc rối bời che ở trên mặt, khiến người ta không thể nhìn ra là biểu cảm gì.

Lúc này Trì Dịch là một trong những quần chúng vây xem, hắn dẫn theo mấy người Dĩnh Dung đặc biệt đến xem kết cục của Hề Đắc Vượng. Tương Cầm khoác áo choàng tới, không lên tiếng lẳng lặng đứng ở bên cạnh Trì Dịch. Thấy Hề Đắc Vượng bị dẫn ra ngoài, Trì Dịch quay đầu nhìn nàng.

Áo choàng Tương Cầm rộng lớn che khuất nửa khuôn mặt của nàng. Dưới bóng tối Trì Dịch không thấy rõ vẻ mặt của nữ tử như thế nào. Hắn nhìn trong chốc lát thấp giọng mở miệng: “Đám Tôn Nhị Cẩu hung thủ sát hại nhà ngươi đều đã thú nhận tội ác, không lâu sau sẽ bị xử tử. Lần này Hề Đắc Vượng chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết, rốt cuộc đại cừu của cô nương cũng được báo.”

“Muội muội ta đâu?” Tương Cầm im lặng một hồi, không nói tiếp lời Trì Dịch, mà đổi đề tài hỏi muội muội của nàng.

“Ta đã để cho Hắc bá đưa ra ngoài, bây giờ an trí ở trong Túy Tiên Các. Lát nữa cô nương có thể gặp mặt nàng.” Trì Dịch nói xong, lấy ra một tờ khế ước bán thân từ trên người đưa cho nàng. Tương Cầm cầm lấy nhìn thoáng qua, kích động nói cảm ơn Trì Dịch sau đó giơ tay xé nát tờ giấy trong tay.

“Tốn bao nhiêu tiền, ta trả tiền cho ngươi.” Trong lòng biết Trì Dịch nhất định là thừa dịp hỗn loạn mua muội muội của nàng từ Hề phủ ra.

“Không cần, lát nữa ta còn có việc muốn hỏi thăm cô nương.” Trì Dịch lắc đầu từ chối. Tương Cầm hơi kinh ngạc nhưng không hỏi nhiều, tiếp tục lẳng lặng nhìn mọi người Hề phủ từng người một bị dẫn đi.

Nhìn thấy trong một đám người bị kéo ra còn có một tiểu cô nương khóc, trong lòng Trì Dịch hơi không đành lòng. Đứa nhỏ này rõ ràng vẫn chưa tới hai ba tuổi. Chuyện người lớn phạm sai lầm, nhưng mà chuyện sai lầm của người lớn lại liên lụy đến đứa nhỏ còn chưa hiểu chuyện.

Đứa nhỏ này phạm phải sai lầm gì đâu, nàng chẳng qua đi vào thế giới này hai ba năm, lại phải bởi vì tội nghiệt của Hề Đắc Vượng mà trả giá cả đời.

Có thể nhìn ra Trì Dịch không đành lòng, Tương Cầm đột nhiên mở miệng, “Đây là báo ứng.”

Trì Dịch nghe vậy quay đầu nhìn nàng. Tương Cầm hơi cúi đầu nhìn đôi mắt trong suốt sáng ngời của thiếu niên, gằn từng chữ nghiêm túc nói với hắn: “Hắn hủy nhiều gia đình như vậy nên bây giờ phải dùng vợ con của mình để trả nợ. Đây đều là chuyện nên làm, là báo ứng của hắn. “

Trì Dịch hiểu được ý của Tương Cầm.

Bây giờ đương nhiên nữ hài này rất vô tội, nhưng những gia đình từng bị Hề Đắc Vượng hại chết, chẳng lẽ bọn họ không vô tội sao? Con cái của họ đã phạm sai lầm gì?

Ví dụ như chị em Tương Cầm.

Thế nhưng hiểu thì hiểu được, nhìn đứa nhỏ non nớt trước mắt trong lòng vẫn là không dễ chịu. Trì Dịch im lặng không tiếp tục nhìn nữa, xoay người đi về phía Túy Tiên Các.

Tương Cầm nhìn Dĩnh Dung và Hắc bá đi theo, kéo áo choàng trên người đuổi theo bước chân của mấy người. Nàng còn muốn đi thăm muội muội của nàng.

Trì Dịch im lặng trong suốt quãng đường chỉ khi đến trước cửa Túy Tiên Các mới có tinh thần nói chuyện với Dĩnh Dung.

Hắc bá và Dĩnh Dung một đường đều chú ý biểu cảm của Trì Dịch, thấy cuối cùng hắn lộ ra tươi cười mới thở phào nhẹ nhõm, phối hợp bắt đầu nói đùa chọc hắn vui vẻ.

“Quả nhiên vẫn là tiểu hài tử.” Tương Cầm nhìn biểu hiện của Trì Dịch, cong mắt, hai tròng mắt yêu mị lộ ra vài phần ý cười.

Sẽ bởi vì người vô tội chịu tội mà không đành lòng mất hứng, sẽ nháo một hồi tính tình lại quên phiền não nói cười rộ lên.

Thật trẻ con.

Tương Cầm nghĩ như vậy, cúi đầu nhìn khuôn mặt non nớt của thiếu niên bên cạnh. Trì Dịch cảm nhận được tầm mắt của nàng, dừng lời nói nghi hoặc ngước mặt nhìn nàng.

Tương Cầm nhìn hắn ngửa đầu nhìn mình, hai tròng mắt to mà sáng ngời linh động chớp chớp, khuôn mặt hơi mập mạp mềm mại.

Làm sao có thể dễ thương như vậy!

Đại cừu đắc báo, lập tức lại có thể nhìn thấy muội muội thất lạc nhiều năm nên tâm trạng Tương Cầm khá tốt, nhìn bộ dáng manh manh của thiếu niên không nhịn được nở nụ cười, bất thình lình đưa tay xoa xoa trên đầu Trì Dịch một phen.

Trì Dịch kinh ngạc mở to hai mắt, không phòng bị mà bị Tương Cầm sờ soạng. Hắn sững sờ nhìn Tương Cầm một bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì đi về phía trước, trong lòng đều là không ngờ ta bị xoa đầu không ngờ bị xoa đầu.

Này, không biết đầu nam nhân không thể sờ sao. “Ngươi ngươi ngươi, ngươi làm sao có thể sờ đầu của ta!” Trì Dịch vội vàng đuổi theo, làu bàu bất mãn với Tương Cầm.

“Haha, đương nhiên là bởi vì Trì tiểu công tử quá đáng yêu.” Tương Cầm vẫn cười như cũ, nhìn hai má Trì Dịch bởi vì tức giận mà phồng lên, bộ dáng dỗ dành hài tử.

Trì Dịch nhất thời tức giận.

Bị người ta coi như tiểu hài tử thật sự quá đủ, hắn nhất định phải nhanh chóng lớn lên!

Sau khi vào Túy Tiên Các, Trì Dịch dẫn mấy người lên tầng ba, đẩy cửa ra thì nhìn thấy một tiểu cô nương áo xanh đang đứng ở nơi đó.

Nữ hài áo xanh sau khi nghe được động tĩnh sợ hãi nhìn qua, thấy rõ dung mạo của nàng, Trì Dịch nhất thời bị kinh diễm.

Một bé loli dễ thương! Một bé loli mềm mại đáng yêu gầm gừ!

Bé loli này có làn da trắng như tuyết trong suốt giống như Tương Cầm, mái tóc dài đen nhánh lại hơi xoăn xoăn bị buộc thành bím tóc xoăn thành vòng. Những sợi tóc khác tùy ý xõa tung, đôi mắt đẫm nước trong veo giống như ngọc thạch, đôi môi mềm mại khiến người ta trìu mến.

Nữ hài chú ý tới tầm mắt Trì Dịch, miệng dẹt quay đầu nhìn chằm chằm hắn. Một đôi con ngươi thủy linh màu xanh da trời mang theo chút ngây thơ và nhút nhát.

Trì Dịch bị vẻ mặt này của nàng nảy sinh một mặt chảy máu.

“Muội muội.” Tương Cầm khẽ hô một tiếng, vô cùng chờ mong đi nhanh vài bước, cúi người nhìn nàng.

Bé loli sợ hãi lùi một bước, vặn ngón tay lo lắng nhìn về phía nàng: “Muội muội, là tỷ tỷ của muội đây, muội không nhận ra tỷ sao?” Tương Cầm dịu dàng dỗ dành nàng, thoạt nhìn thương tâm một chút.

“Tỷ tỷ?” Bé loli chần chờ nhìn nàng, lại quay đầu nhìn những người khác.

Trì Dịch dời tầm mắt lưu luyến không rời khỏi người cô gái xuống, ý bảo Tương Cầm trò chuyện vui vẻ với muội muội nàng, xoay người cùng nhóm người Hắc bá ra khỏi phòng, Dĩnh Dung đi ở cuối cùng còn hiểu ý đóng cửa phòng lại.

Nhiều năm như vậy không gặp, Tương Cầm nhất định cần phải trò chuyện nói rõ tình huống một chút với muội muội nàng, lúc này đừng đi quấy rầy bọn họ.

Trì Dịch đi tới gian phòng bên cạnh, ngồi xuống uống một ly nước nghỉ ngơi chờ đợi, nghĩ đến manh la lỵ vừa rồi kia hắn lại muốn cào tường, sao có thể đáng yêu như vậy! Sau khi hắn tới nơi này đã gặp qua không ít bé loli xinh đẹp, Dĩnh Dung muội tử và Hạ Nhạc Lam đang học tập chăm chỉ ở Âm Dương Cốc đều là bé loli có giá trị nhan sắc rất cao.

Nhưng Dĩnh Dung muội tử xinh đẹp, tính cách Hạ Nhạc Lam thì văn tĩnh, Trì Dịch là trạch nam thế kỷ 21, hắn nói hắn thích nhất là em gái dễ thương.

Bé loli này thoạt nhìn rất mềm mại dễ thương, điểm đáng yêu của hắn đều bị nàng chọc hỏng, thật sự rất muốn bóp một cái. Trong lòng Trì Dịch spam, hạ quyết tâm muốn bắt cóc bé loli này.

“Thiếu gia, lúc trước người nói có việc muốn hỏi Tương Cầm cô nương. Người muốn muốn nói gì với Tương Cầm cô nương?” Dĩnh Dung vừa đi ra, tò mò thấp giọng hỏi hắn một chút.

Trì Dịch vẫn cứ suy nghĩ, buông chén trà trong tay xuống: “Trước ta không phải nói Tương Cầm cô nương rất thích hợp với một công pháp mà sư phụ ta truyền xuống sao. Người có thể luyện công pháp này rất là thưa thớt. Nên ta dự định hỏi Tương Cầm cô nương có nguyện ý vào Vân Tiêu Cung của ta hay không?”

“Như vậy à, nhưng mà, Tương Cầm cô nương là đầu bài của Xuân Phong Lâu. Nàng sẽ nguyện ý đi theo chúng ta sao?” Dĩnh Dung gật đầu, lại khổ não một chút.

“Chuyện này phải hỏi ý nguyện của Tương Cầm cô nương, hơn nữa công pháp này tu luyện vô cùng không dễ dàng, còn có thể để lại một số di chứng. Ta sẽ nói rõ ràng với Tương Cầm cô nương. Nếu như nàng không muốn, ta sẽ không ép buộc.”

“Công pháp gì mà phiền toái như vậy.” Dĩnh Dung hơi ngạc nhiên.

“Khô Lâu Huyết Thủ Ấn.”

Quảng cáo
Trước /56 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngự Thiên Thần Đế

Copyright © 2022 - MTruyện.net