Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Mắt Kính Nhỏ bị ăn môt đá được Nhím và vài người nữa xách về buồng giam.
Khi La Cường về phòng, Mắt Kính Nhỏ đang ngồi trên giường, vùi đầu vào đống chăn, cảm thấy rất ấm ức.
La Cường chế nhạo một câu: “Này, sinh viên đại học, vẫn còn nước tiểu mèo à?” (*)
(*) chắc ý nói đã chua lại còn chua lâu…
Kính Nhỏ không dám nói thẳng với đại ca, ậm ừ nói: “Không có.”
La Cường đưa tay vén bộ đồng phục tù nhân của tên nhóc ra, nhìn một lượt rồi nói với Hồ Nham: “Xức dầu gió nâu cho sinh viên đi.”
“Hai cậu cũng đừng ra ngoài làm việc tiếp, cứ trong phòng nghỉ ngơi.”
La Cường cầm lấy cái xô và bàn chải mà Mắt Kính Nhỏ vừa dùng, ra ngoài đứng dưới cái nắng như thiêu như đốt, rồi hướng về phía bức tường đang sơn dở…
Làm Ban trưởng của một ban, hắn cũng có một chút đặc quyền. Theo cái luật bất thành văn trong nhà tù, hắn không cần làm thêm những công việc bẩn thỉu mà phía trên giao xuống mỗi cuối tuần.
La Cường chủ động làm tiếp công việc của Mắt Kính Nhỏ, hoàn thành công việc cho bên kia. Những người bên cạnh nhìn thấy La Lão nhị trèo lên thang cao tỉ mỉ sơn tường, mà bản thân mình lười nhớt chảy thây, có khác nào đang muốn bị đá, nên mạnh ai nấy vội vàng lao vào công việc, giúp toàn bộ bức tường được hoàn thành nhanh chóng.
Mắt Kính Nhỏ không giống với hầu hết các tù nhân xuất thân từ tầng lớp lao động, trải qua đủ mọi con đường mới vào lao. Cậu sinh viên đại học mài ghế trên đũng quần gần 20 năm, sao có thể biết làm những công việc nặng nhọc đó? Cho nên tay chân lóng ngóng chẳng làm được gì ra hồn, điển hình cho dạng người thông minh nhưng lại thiếu kiến thức xã hội và khả năng tự chăm sóc bản thân, mọi ngày làm việc trong nhà xưởng luôn là bạn tù giúp đỡ cậu ta làm.
La Cường là Ban trưởng ban 7, cũng là tổ trưởng tổ thủ công, sinh viên trong tổ không hoàn thành nổi nhiệm vụ, lần nào La Cường cũng không nói gì, âm thầm giúp đỡ thằng nhóc đó làm.
Quay trở lại ngày hôm đó, sau khi sơn tường về La Cường ném hai gói lạp xưởng cho thằng nhóc, một của ngon vật lạ hiếm hoi trong nhà tù.
Sinh viên háo hức cọ cọ vào La lão nhị, ngượng ngùng nói vài câu, tự kiểm điểm bản thân, cảm ơn Ban trưởng chiếu cố gì gì đó.
La Cường đưa tay ra xoa cái đầu gáo dừa của thằng nhóc, như xoa đầu con nít, đôi mắt dịu dàng đi rất nhiều.
Thằng nhóc chỉ mới độ hơn hai mươi, La Cường xem như em út của mình…
Sinh viên duy nhất của Ban 7 đến nhà tù vào một năm trước. Những người còn lại trong ban, bao gồm cả La Cường, đều là những dân quê thô kệch còn chưa học hết cấp hai, không có trình độ văn hóa. Lúc sinh viên vừa vào, cậu ta ngay lập tức trở thành một loài động vật quý hiếm trong ban như gấu trúc.
Trong tù có những luật lệ bất thành văn, những người trí thức có bằng cấp, học vị luôn được các tù nhân khác kính nể, là “dân có học”, không được hành hạ, không được bắt nạt, không được để những người đó chịu khổ, luôn được mọi người giúp đỡ.
Mắt Kính Nhỏ là một con phượng hoàng vàng bay ra từ một tỉnh nhỏ, gia đình làm việc cực khổ để chu cấp cho con trai học một trường đại học ở Bắc Kinh, vốn tưởng rằng con trai mình có tương lai rộng mở, không ngờ mới đi học hơn hai năm lại bị kết tội tham ô, lừa đảo chiếm đoạt tài sản.
Cậu ta có bạn gái, vì để mua túi xách, giày dép cho bạn gái, lúc đầu cậu ta lén làm giả con dấu, sau đó biển thủ công quỹ, lừa đảo … Dục vọng như một cái hố đen không đáy, nuốt trọn cả tiền đồ, tương lại cậu ta vào.
Ngày thứ ba khi cậu ta vừa vào tù, tranh thủ ban đêm không ai chú ý, cậu ta lấy dây lưng buộc lại thành thòng lọng định tự treo cổ.
Đêm đó may mắn La Cường cảnh giác, hắn nghe thấy tiếng động lạ, nhào lên cứu được thằng nhóc một mạng.
Cậu ta vừa khóc vừa nói: “Bạn gái em…. không cần em nữa.. chia tay với em rồi…..hu hu hu…..”
La Cường nói: “Chia tay thì càng tốt. Cả hai cũng đang ác nhau ra rồi còn gì, lần sau cô ta đòi giết người cậu cũng chiều theo à, cậu không thể trả giá cả cuộc đời mình cho một người phụ nữ như thế!”
Chàng trai trẻ rưng rưng nước mắt nói: “Em xong đời rồi, học bao nhiêu năm, lên đại học, giờ chẳng còn gì, xong hết rồi! … Em là sinh viên, giờ em là tội phạm”.
La Cường nói: “Bây giờ cậu đã trở thành tội phạm. Cậu cảm thấy thiệt thòi, bất công, cậu cảm thấy mình là người xui xẻo nhất và tuyệt vọng nhất trên thế giới này, phải không? Vậy cậu có biết trước đây tôi như thế nào không?”
Thằng nhóc mờ mịt nhìn lên, lắc đầu nguầy nguậy.
La Cường hừ một tiếng, nói, “Tôi không có học hành tử tế, không phải là sinh viên đại học, nhưng tôi giỏi hơn cậu nhiều. Hai trong số ba nhà hàng cao cấp nhất bên ngoài cổng nam trường cậu là của tôi.; Một nửa chuỗi quán karaoke và hộp đêm hot nhất Bắc Kinh, cũng thuộc về tôi; tòa nhà cao nhất ở Bắc Kinh trên đường cao tốc sân bay chưa hoàn thành, cậu có biết tại sao nó chưa hoàn thành không? Bởi vì tôi đã vào tù rồi, nên nó không thể hoàn công … Cậu nghĩ cậu thiệt thòi lắm sao? Cậu thiệt hơn hay tôi thiệt hơn?!”
“Bây giờ tôi cũng đang giống như cậu, ở trong cái lao tù cải tạo này, nhưng sẽ luôn có ngày tôi lại ra ngoài, ra ngoài tôi lại tiếp tục gây dựng sự nghiệp. Nếu cậu thật sự có bản lĩnh, sau này cậu cũng sẽ có tương lai tươi sáng thôi.”
“Tôi là Trưởng ban này, cậu phải nghe lời tôi mọi chuyện, hiểu không? Có vấn đề gì, cứ nói cho tôi biết. Tôi còn chưa bảo cậu treo cô tự vẫn mà cậu dám làm theo ý mình sao? Nhóc con cậu đừng hòng nghĩ tới!”
Từng câu từng chữ của La Cường dứt khoát, rắn rỏi, cực kỳ kiêu ngạo nhưng lại rất có lý, không có một chỗ nào có thể phản bác được.
Sinh viên bị khí thế của La Cường làm cho khiếp sợ, mấy năm trong trường cậu ta chưa từng thấy một người nào như vậy, trong sách giáo khoa cũng chưa từng dạy một người như vậy, sau này sinh viên cũng bị thuyết phục, đặc biệt nghe lời La Cường.
Tối chủ nhật tù nhân sẽ được ăn ngon, là món xương sườn kho, làm ai cũng thèm nhỏ dãi.
Tuy là xương sườn nhưng đa số chỉ toàn là xương, chất xương sườn trong chén nặng trĩu tay nhưng chẳng có được bao nhiêu thịt. Nhưng cái nước sốt nâu đỏ thơm ngào ngạt kia chỉ cần mút mút mảnh xương trong miệng thôi cũng thấy ngon.
Một ban ngồi vây quanh cùng một cái bàn cơm. La Cường ngồi xếp bằng trên ghế, ngậm một cục xương vào miệng, mút đến khi không còn cảm thấy vị gì nữa mới nhai rau ráu hết sườn sụn. Hắn vừa nhai sườn sụn vừa dùng ánh mắt như lang sói nhìn chằm chằm vào một người nào đó đang đi tuần tra tới lui cách đó không xa, cứ như thể trong miệng hắn là mảnh xương sườn gợi cảm mê người dưới cánh tay của Thiệu tam gia vậy.
Tù nhân ăn tối lúc 6 giờ chiều, sau khi tù nhân ăn xong, quản giáo đổi ca mới có thời gian ăn.
Thiệu Quân đang đói bụng, anh trừng mắt liếc La Cường liếc một cái, nhìn cái gì mà nhìn, lo ăn xương của anh đi!
La Cường vui vẻ, đầu lưỡi chậm rãi liếm môi, sau đó nheo mắt nhìn Thiệu Quân đang nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với hắn…
Hai người đánh nhau bằng ánh mắt, không cần nói cũng biết đối phương đang nghĩ gì.
La Cường: Anh muốn ăn màn thầu, hai không đủ, cho thêm hai cái nữa!
Thiệu Quân: Anh ăn nhiều nhất trong cả ban đó, không cho!
La Cường: Em là một cái màn thầu lớn! Anh muốn ăn em!
Thiệu Quân: Anh đừng tưởng bở, tôi đấm gãy răng bây giờ!
Thiệu Quân múc mấy món xào đầy vào khay đựng, mua vài túi thịt bò vụn và lạp xưởng vị Tứ Xuyên ở siêu thị nhỏ bên ngoài tòa nhà, rồi trở về văn phòng ăn tối.
Anh thích ăn cay từ nhỏ, không cay không vui, ba tháng nay không ăn được một cái lẩu nào, miệng mồm nhạt nhẽo đến không nếm ra được một vị gì, chỉ có thể ăn mấy miếng thịt bò tẩm sa tế đỏ để qua cơn nghiện cay.
Tất cả bạn bè của anh đều nói, Quân nhi, không thể ăn lẩu nữa, lẩu uyên ương đầu cá tiêu ớt chính hiệu Trùng Khánh đây này! Tụi tao ở bên ngoài ăn sung mặc sướng, còn thằng ngu mày vô nhà lao ăn cơm tù!
Đôi khi Thiệu Quân cũng ngứa ngáy trong lòng, cũng muốn ra ngoài ăn sung mặc sướng. Ai mà chịu sống cả đời trong cái nông trường vùng ngoại ô hẻo lánh chim không thèm ỉa này cơ chứ?
Anh cũng cảm thấy đầu óc mình ngu si thật, bỏ ra ngần ấy năm, vì ai, vì ai cơ chứ?
Cái tên chết dẫm đang vướng bận trong lòng anh là ai?
Cò có thể là ai được nữa?
……
Sau bữa ăn, điện thoại cố định trên bàn báo chuông liên tục, tất cả đều là ngoại tuyến.
Thiệu Quân biết ai là người gọi đến hơn trăm cuộc gọi sang đây, Thiệu Quốc Cương chắc là đang nổi trận lôi đình gào thét trong những tin nhắn thoại, chỉ mong bóp cổ chết anh đi cho rồi.
Thiệu Quân đã đoán đúng, các cảnh sát Thiệu Quốc Cương phái đi ngày hôm sau đã đuổi theo anh đến tận Thanh Hà, họ lục soát ngôi nhà nhỏ anh thuê, nhưng không tìm thấy ai. Cục trưởng Thiệu hỏi trưởng nhà tù, trưởng nhà tù nói, người đã vào khu vực trại giam thì không thể mang theo điện thoại di động, không gọi được, ngài chịu khó chờ 24 tiếng đi Thiệu công tử tan tầm ra ngay.
Mỗi cảnh sát chỉ có một đường dây ngoại tuyến này, ngày thường vào văn phòng hay vào khu vực trại giam thì kiên quyết không được mang theo điện thoại di động, tránh trường hợp phạm nhân trộm điện thoại di động để liên lạc với người bên ngoài. Ngoài còng tay và dùi cui trong trang bị của Thiệu Quân, còn có một bình xịt hơi cay hiếm khi được sử dụng và một bộ đàm tiêu chuẩn của cảnh sát, chỉ để cho các cảnh sát để nói chuyện với nhau trên mạng cục bộ.
Thiệu Quân dâng lên một cảm giác đắc thắng khi trả thù thành công. Hôm qua tiệc đính hôn của hai gia đình chắc chắn là rối như canh hẹ. Cô dâu bị cho leo cây, chú rể chẳng thấy mặt mũi đâu. Cục trưởng đại nhân làm bố chồng không biết có thẹn quá mà tự rước luôn con dâu về nhà, hay là xé bỏ hôn ước hay không. Nhưng nói chung là Thiệu Quân không sợ làm mất lòng mọi người. Vì tóm lại, anh cũng không muốn theo nghiệp chính thức của bố mình, nên cũng không dính dáng gì đến mấy người trong vòng xã hội đó, vì thế họ có thích hay ghét ai cũng đừng hòng gây sức ép với Thiệu tam gia này.
Lùi lại một bước, cho dù thiệu Quân có đắc tội ai đi nữa thì cũng có cái danh con trai cưng của Cục trưởng che chở, xảy ra chuyện gì bố cũng sẽ chùi mông cho anh, Thiệu Quốc Cương rất nuông chiều con mình, nên những năm qua anh chẳng hề cả nể điều gì.
Thiệu Quân nhấn nút nghe tin nhắn, một giọng nói khàn khàn quen thuộc từ từ phát ra, anh lắng nghe, dần sửng sốt …
“Thiệu Quân, rảnh thì về nhà một chuyến. Bố có chuyện muốn nói với con. Lần này hai bố con chúng ta đừng mất bình tĩnh. Hoặc là, nếu không muốn về nhà thì hẹn bố, bố sẽ tới tìm con.”
“Quân Quân có phải vì chuyện trước kia không? Con định bướng bỉnh như vậy tới lúc nào, bỏ qua đi, có được không?”
“Quân Quân, mẹ con không còn nữa, nhưng vẫn còn có bố … Con về lúc nào cũng có bố chờ sẵn ở đây. “
“Quân Quân, bố lo lắng, tức giận, mắng con nhưng cũng là vì lo lắng cho con! Con định sau này sẽ như thế nào đây? Con năm nay đã 30, còn tương lai … Bố bây giờ còn đang tại chức, con muốn làm gì, bố có thể giúp con mở đường, mai sau bố già bố xuống chức, rồi thằng nhóc này con định làm gì đây? Định hủy hoại cả tương lai mình trong tù cả đời sao? Con có còn mục tiêu sống không? Con có thể sống một cuộc sống hạnh phúc không? … “
“Thiệu Quân, về nhà được không? Khi nào con có thể ra ngoài?! …”
Thiệu Quân bấm vào chiếc điện thoại liên tục đổ chuông, nghe từng tin nhắn rồi xóa từng tin nhắn một, ngón tay anh run rẩy …
Anh che mặt, nằm trên bàn làm việc một lúc lâu.
Đã xóa hơn một trăm tin nhắn kia, nhưng cứ như nó đã truyền vào đầu anh, phát đi phát lại, muốn xóa cũng không xóa được.
Nếu như năm năm trước Thiệu Quốc Cương nói những điều này anh, Thiệu Quân chắc chắn sẽ đầu hàng, dừng cãi nhau với bố, cúi đầu ngoan ngoãn quay về.
Nhưng bây giờ đã quá muộn, quá muộn rồi.
Làm sao anh còn có thể quay lại? Thiệu Quân cảm thấy anh không còn nhìn thấy con đường nào phía trước nữa, tất cả con đường đều bị chính anh phá hủy hết.
Nếu ở lại Thanh Hà cả đời, chẳng khác nào anh không còn cần bố anh nữa.
Nếu anh quay lại và đi theo con đường mà bố anh lót gạch sẵn, không bao giờ quay về nhà tù này, anh chẳng khác nào bỏ lại La Cường, phải giả vờ như anh chưa từng yêu thương một người như vậy trong đời …
Thiệu Quân chỉnh lại cảnh phục, thắt lưng, đội mũ cảnh sát, chuẩn bị cho một cuộc tuần tra thường lệ vào ban đêm.
Đi ngang qua nhà vệ sinh trước cửa hành lang dãy nhà giam, anh rẽ vào tranh thủ xả nỗi buồn.
Thiệu Quân lơ đễnh kéo khóa quần, lấy thằng nhỏ ra, vừa ngước lên nhìn, một bức tranh nguệch ngoạc trên tường phía trên bồn tiểu đập ngay vào mắt.
“Đệt…..”
Thiệu Quân lẩm bẩm mắng.
Trên bức tường xám trắng vẽ một người đàn ông khỏa thân, dáng người quyến rũ, đang làm một tư thế i sì mà đối mặt với Thiệu Quân, trong tay đang nâng lên một ‘cây súng’ cường tráng chĩa thẳng lên như đang chuẩn bị ‘bắn’ vào mặt anh.
Người vẽ rất có hoa tay, chỉ trong vài nét vẽ đã có thể phác thảo được khuôn ngực, cặp đùi rắn chắc cực kỳ nam tính, và cái khu rừng rậm rạp kia…
Thiệu Quân đang đi tè cũng suýt có phản ứng sinh lý.
Anh chột dạ nhìn xung quanh, may mắn là toilet không có ai.
Thiệu Quân không tìm được giẻ lau nên chỉ biết nhặt cây lau nhà trong góc, nhúng vào chậu giặt qua loa rồi chùi sạch cái tranh vẽ nội dung người lớn bằng than chì kia đi.
“La Cường, anh được lắm……”
Khóe miệng Thiệu Quân kéo căng như đang muốn cắn người.
Sau khi xem “bản tin thời sự” và “Đại lộ ánh sao” (*) trong khán phòng nhỏ, các phòng giam kết thúc buổi thông khí tối, đã đóng cửa.
(*) “Đại lộ ánh sao” là một chương trình tài năng của đài truyền hình trung ương nhà nước Trung Quốc từ năm 2004 trở đi.
Bốn năm người trong ban 7 đang chơi bài, La Cường ngồi ở vị trí trong cùng, dựa nghiêng trên giường, ném bài vào tụ từ xa.
Hồ Nham nhão nhão dính dính dựa vào bắp chân La Cường, duỗi một tay vòng từ dưới đầu gối của hắn lên để chơi bài. Dựa gần quá thì La lão nhị khó chịu, eo đùi là những chỗ nhạy cảm, không ôm được mà ngồi cách xa quá thì không thể hiện được thân phận tiểu yêu tinh ‘cậy sủng sinh kiêu’ của y trong ban 7. Không ôm được đùi thì ôm bắp chân cũng không tệ.
Thiệu Quân vốn nghĩ cậu sinh viên kia ban ngày bị anh đá sẽ tổn thương lòng tự trọng, nhưng anh liếc mắt nhìn một cái đã thấy Mắt Kính Nhỏ ngồi ở dưới La Cường, đang tập trung đánh bài, nói nói cười cười, có vẻ La Cường đã vuốt lông cho rồi, nên không còn làm mình làm mẩy gì nữa.
Thiệu Quân rất vừa lòng, biết rằng La Cường đang làm tốt mọi việc, vì vậy anh gọi: “3709.”
La Cường nhướng mày: “Có.”
Thiệu Quân: “Lại đây.”
La Cường: “Để làm gì?”
Thiệu Quân uy phong trừng mắt: “Anh học thuộc quy định nhà giam chưa? Lại đây trả bài.”
Khóe miệng La Cường cong lên, nở nụ cười, nhét toàn bộ thẻ bài trong tay vào Hồ Nham, ghé vào lỗ tai y thì thào: “Đại tiểu miêu, cần lấy chơi tiếp…”
La Cường bước tới cửa, ánh mắt hờ hững, lèm bèm: “Làm gì?”
Thiệu Quân nói: “Đã bao nhiêu ngày rồi anh chưa tắm?”
La Cường nói: “Ca của chúng tôi đi tắm vào thứ năm. Đã qua ngày rồi nên để tuần sau vậy.”
Thiệu Quân nói: “Đợi đến thứ năm tuần sau à. Hai tuần không tắm rửa, anh không sợ mình bốc mùi chết ngạt cả phòng sao? Ngày mai đi tắm chung với ban 1 ban 2 đi.”
La Cường nheo mắt: “Tôi không tắm cùng các ban khác.”
Thiệu Quân trắng mắt liếc hắn, mở cửa ngục, nói nhỏ: “Ra ngoài.”
Hai người cảnh giác đảo mắt sang hai bên, ánh mắt chạm nhau ẩn giấu những hàm ý mà người khác không thể nào nhận ra, chỉ có hai người mới hiểu được lời thoại, còn những người khác thì không …
—
À lúc này anh Quân 30 còn La Cường cũng 44 45 rồi á, không phải thanh niên trai trẻ gì đâu nha ……