Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đầu giờ chiều, Đặng Vũ vừa đi bàn chuyện hợp tác quay về, khi đi qua bàn thư ký thì chỉ thấy mình Linh, còn Thục Nghi thì thấy đâu cả. Anh hỏi Linh nhưng Linh nói không biết vì lúc nãy Thục Nghi nhờ cô nếu ai có hỏi thì đừng nói là Thục Nghi đi với Lisa Vy, sợ mọi người nói năng này nọ.
Gần 10 phút sau thì Thục Nghi mới quay về, được Linh thông báo nên Thục Nghi vào tìm Đặng Vũ.
Cốc..cốc...
"Vào đi."
"Tổng giám đốc, thật xin lỗi, tôi đã về trễ."
"Cùng với Linh chuẩn bị tài liệu, 10 phút nữa họp cổ đông."
Thục Nghi vâng dạ rồi ra ngoài, phụ Linh sắp xếp tài liệu.
Cuộc họp cổ đông...
Các vị cổ đông đã vào đủ cả, chỉ thiếu mỗi vị trí của Tổng giám đốc. Một lúc sau, Đặng Vũ xuất hiện, Linh cùng Thục Nghi phát tài liệu rồi đi ra ngoài vì dù là thư ký riêng cũng không được phép tham gia, chỉ duy nhất là Phong- trợ lý đặc biệt của Đặng Vũ là người duy nhất không có cổ phần vào tham gia. Vị trí chủ tịch thay vào đó là vị trí của Tổng giám đốc vì Chủ tịch đã nhượng toàn bộ quyền hành vào tay Tổn giám đốc.
"Chúng ta bắt đầu.", Đặng Vũ lạnh lùng lên tiếng.
Từ năm Đặng Vũ 26 đã đứng lên vị trí Tổng giám đốc của Thượng Vũ, nắm toàn bộ quyền lực trong tay. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi anh đã đưa phạm vi hoạt động của tập đoàn mở rộng ra, đối tác làm ăn đều là các tập đoàn hàng đầu thế giới, cả các quan chức nhà nước các nước cũng ưu ái cho tập đoàn những mảnh đất tốt với mong muốn hưởng được một chút lợi nhuận mà Thượng Vũ mang lại. Mỗi năm lợi nhuận cũng như doanh thu của tập đoàn đều tăng, có một năm doanh thu tăng hơn kỉ lục mà tập đoàn từng thu được. Chính vì thế tuy tuổi đời còn trẻ nhưng anh luôn nhận được sự tôn trọng của những vị cổ đông lớn tuổi.
"Như các vị cũng thấy cổ phiểu của tập đoàn đầu tuần đạt được con số khá tốt, nhưng tôi luôn nói với mọi người rằng tôi muốn con số đó tăng thêm nữa. Vừa rồi chúng ta vừa công bố sự hoạt động của một trung tâm thương mại tại Malaysia và một công trình xây dựng công trình công cộng tại Philipines thì giá cổ phiếu đã tăng đến con số mà mọi người đã thấy, chứng tỏ kế hoạch mà chúng ta đưa ra là hoàn toàn sáng suốt."
Một vị cổ đông già lên tiếng:
"Tất cả là nhờ vào sự tính toán của Tổng giám đốc."
Mọi người xung quanh cũng ủng hộ:
"Phải, phải..."
"Tôi vừa bàn việc hợp tác với đối tác bên Anh, công trình xây dựng khách sạn sẽ được tiến hành vào 2 tuần nữa. Thêm một công trình nữa là resort tại đảo Bali, Indonesia cũng sẽ khởi công vào thời gian gần nhất. Tại cuộc họp này tôi sẽ cử hai đại diện bên tập đoàn sẽ sang bên đó để giám sát thi công, đảm bảo công trình sẽ tiến hành thuận lợi. Điều tôi muốn là thi công đúng thời hạn, hoàn thành thật tốt, như vậy khi công bố ra bên ngoài, nhất định cổ phiếu sẽ tăng mạnh hơn, lợi nhuận cũng sẽ về tay mọi người nhiều hơn."
"Tổng giám đốc nói đúng, cậu nghĩ sao nếu để hai công trình do giám đốc chi nhánh mỗi bên giám sát. Như thế thì sẽ dễ quản lý, nếu có việc gì thì họ có kinh nghiệm để giải quyết vì họ đã sống một thời gian bên đó, sẽ dễ hơn nếu cử người mới sang."
"Được nếu mọi người đã nghĩ thế thì cứ quyết định như vậy, toàn quyền thi công mỗi công trình sẽ do mỗi giám đốc chi nhánh nắm, phải liên tục báo cáo tình hình về. Phó Tổng..."
Thế Kiệt nãy giờ ngồi nghe chăm chú bất ngờ được Tổng giám đốc gọi tới.
"Vâng?"
"Cậu sẽ là người chịu trách nhiệm toàn bộ về hai công trình lần này, phải luôn nhận được báo cáo của hai giám đốc chi nhánh để tổng hợp, vào những lần họp cổ đông sắp tới, các báo cáo về chúng phải nằm ở trên bàn mỗi vị ở đây, trong cuộc họp vào 2 tuần sau tôi muốn báo cáo đầu tiên của chi nhánh bên Anh, ở Bali sẽ khởi hành thi công trong 4 tháng tới nên chưa cần gấp."
"Được, tôi biết rồi thưa Tổng giám đốc."
"Có ai còn ý kiến gì không? Nếu không cuộc họp kết thúc."
Mọi người đều đứng dậy chào Đặng Vũ. Còn Thế Kiệt thì xong rồi. Cuộc họp cổ đông sẽ định kỳ hai tuần một lần nhằm thảo luận về giá cổ phiếu cùng các công trình cần thi công. Khách sạn ở Anh sẽ khởi công sau 2 tuần nữa, nhiều việc cần chuẩn bị, anh phải liên tục liên hệ với giám đốc chi nhánh để nhận báo cáo của họ sau đó thông báo trong các cuộc họp cổ đông. Lần này phải tăng giờ làm việc nhiều hơn mới kịp.
********
Một chiếc điện thoại reo lên trong một căn phòng ở một đại sảnh.
"Alo?"
"Anh nhớ những gì tôi nói chứ?"
"Vâng, tôi sẽ cố gắng làm tốt ạ."
"Nếu như anh làm tốt, nhất định tôi không phụ bạc anh."
"Tôi biết chứ."
Người vừa gọi điện đến chiếc điện thoại đó cúp máy, trên đôi môi khẽ nhếch lên, bàn tay thì nắm chặt lại...
*******
Giờ tan sở...
"Thục Nghi, sao kể cho mình nghe chuyện lúc trưa được không?", Ngọc Khanh đi ra từ cổng đã thấy Thục Nghi đã đứng đợi, cô liền đi đến, khoác tay cô bạn thân.
"Thì Lisa Vy nghĩ mình và Đặng Vũ có mối quan hệ mờ ám nên muốn mình rời khỏi anh ta."
"Vậy cậu và Đặng Vũ có như lời cô ta nói không?"
"Tất nhiên là không rồi, cậu hâm à? Dù mình muốn thì anh ta cũng không để ý đến.", Thục Nghi cười hì hì.
"Vậy giờ cậu tính sao? "
"Thì mình và anh ta không có gì sao phải sợ chứ? Thôi kệ chuyện đến đâu thì tính."
*******
Ở trong một căn phòng lớn đang bật đèn ngủ màu vàng...
Lisa Vy nhân lúc Đặng Vũ vào nhà tắm liền lấy điện thoại của anh, nhập tin nhắn:
"Tôi để quên một tệp tài liệu quan trọng đến một dự án sắp khởi công, mã số tài liệu: 264 nằm trên kệ sau chiếc ghế da. Cô đến lấy rồi mang qua nhà cho tôi. Tôi đã dặn bảo vệ rồi."
Và người nhận tin nhắn không ai khác chính là Thục Nghi. Sau khi nhấn vào phím gửi thì cô ta nhanh chóng xóa đi tin nhắn vừa gửi trên máy Đặng Vũ, đặt nó lại vị trí ban đầu, trên môi nở nụ cười đầy mưu mô.
Lisa Vy đã căm ghét Thục Nghi từ buổi từ thiện khi cô đeo sợi dây Musgravite. Vào trưa nay sau khi Thục Nghi rời đi một lúc thì cô ta định quay lại Thượng Vũ để chờ Đặng Vũ. Nhưng không ngờ khi đi qua phòng bảo vệ của tòa nhà, cô ta vô tình nghe thấy một người bảo vệ đang nói chuyện điện thoại. Nội dung là về bệnh tình của vợ người bảo vệ đang nằm viện, tối nay anh ta trực đêm nên không thể đến, hơn nữa bệnh viện đòi tiện viện phí mà chưa đến tháng lương nên cũng cấp bách. Nói là làm liền, cô ta đã thù Thục Nghi thì phải trả thù, cô ta đã mua chuộc người bảo vệ làm việc cho mình. Lúc nãy Đặng Vũ đến trễ vì đang bận về một công trình quan trọng sắp thi công, cô ta đã lợi dụng điều đó để đưa Thục Nghi vào tròng.
Một lúc sau Đặng Vũ đi ra, không hề hay biết mà cùng Lisa Vy quấn quýt...
******
Reng....reng....
Thục Nghi mở hộp tin nhắn ra xem. Khi cô nhấp vào tin nhắn mới gửi đến thì tin nhắn hiện lên:
" Tôi để quên một tệp tài liệu quan trọng đến một dự án sắp khởi công, mã số tài liệu: 264 nằm trên kệ sau chiếc ghế da. Cô đến lấy rồi mang qua nhà cho tôi. Tôi đã dặn bảo vệ rồi."
Cái gì? Bây giờ sao, đã hơn 21h30 đêm rồi đó. Nhưng từ lúc bắt đầu nhận công việc này thì nhất định sẽ phải vướng phải điều đó. Đành đi thôi, không lại mất công việc. Nói rồi Thục Nghi đi thay quần áo, xách túi rời khỏi nhà mà vô tình để quên điện thoại trên giường.
Đến phòng bảo vệ Thượng Vũ...
"Anh Đạt, em đến lấy tài liệu cho sếp Tổng.", Thục Nghi nói với người bảo vệ trực ca đêm.
"Được, anh đưa em lên."
Nói rồi người bảo vệ cầm đèn pin đưa Thục Nghi đi lên. Thật xin lỗi Thục Nghi, anh không muốn đâu nhưng vợ anh đang nằm việc, không thể không đóng tiền viện phí. Bình thường Thục Nghi rất tốt, hòa đồng với mọi người nên được họ yêu quý, người bảo vệ cũng không ngoại lệ. Nhưng đành hi sinh Thục Nghi để cứu vợ thôi, hơn nữa chỉ nhốt cô trong đó một đêm, chắc chắn không sao cả.
Cạch...
"Em mở đèn tìm nha, anh ở ngoài đợi."
"Em cảm ơn ạ."
Thục Nghi bắt đầu lao vào tìm tài liệu hết sức tập trung nên không để ý người bảo vệ đã chốt và khóa cửa lại. Sau một lúc Thục Nghi tìm nhưng lại không thấy mã tài liệu mà Đặng Vũ nhắn cho. Cô định đi ra phía cửa thì đột nhiên đèn trong phòng tắt, xung quanh trở nên tối hẳn. Cô lo sợ đi nhanh về phía cửa:
"Anh Đạt, em tìm không được."
Khi Thục Nghi đưa tay vặn tay nắm cửa thì mới phát hiện là đã bị khóa. Lúc này cô bắt đầu lo sợ, vừa đưa tay đập cửa vừa kêu cứu, tiếng kêu cứu của cô ngày càng lớn, nhưng đáp lại chỉ là sự lạnh lẽo của đêm tối...