Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời
  3. Chương 41 cô có tư cách nói không sao?"
Trước /301 Sau

Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 41 cô có tư cách nói không sao?"

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nhưng mà lời này người khác nghe xong cũng ngứa tai, cơn giận của cậu nhóc kia bùng lên, chửi rống: "Đừng tưởng anh có chút tiền là tôi sợ anh, tôi muốn báo cảnh sát, anh đừng hòng chạy!"

Lê Hướng Bắc bị người ta giữ lấy, giây lát không thoát ra được.

Hai mắt anh ta đầy suy nghĩ, lo lắng nhìn về phía bóng dáng bỏ đi của Nguyễn Chi Vũ. Sao lại thế này? Bóng dáng cậu ấy như giận lắm vậy!

Khuôn mặt Nguyễn Chi Vũ đầy u ám, tay phải nhấn mạnh vào nút tầng sáu của thang máy.

Khi thang máy kêu lên một tiếng rồi mở ra, anh lao thẳng tới một căn phòng bệnh trong số đó.

"Xoạt!"

Cửa phòng bệnh bị anh đẩy ra một phen, người phụ nữ trong phòng bệnh bị hoảng sợ, lập tức ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa.

Nguyễn Chi Vũ?

Trần Tử Huyên đang mặc đồ bệnh nhân, khuôn mặt yếu ớt tái nhợt. Khi thấy người đàn ông trước mắt, cô vô cùng hoảng hốt.

Tuy nhiên, khá tương đương với biểu cảm giật mình của cô, cô chú ý tới sự kỳ quái của anh. Hình như, người này, đang giận lắm?

"Nguyễn Chi Vũ, sao anh biết tôi đang nằm viện?"

Lòng cô vẫn thấy ấm áp. Cô mê man hơn mười mấy tiếng, vừa tỉnh lại, còn chưa kịp báo cho anh chuyện xảy ra, mở mắt đã thấy ngay anh.

"Tất cả mọi người đều biết cô nằm viện rồi, sao tôi không biết được?"

Bình thường anh không thích nói chuyện lắm, lúc này anh lại nhìn thẳng vào mắt cô, đè nén rồi nói một câu khó hiểu.

"Cô Trần, cô tỉnh rồi."

Lúc này cô y tá bên ngoài phòng bệnh mỉm cười đi vào, cô ấy đổi cho cô bình truyền mới, còn không quân dặn dò một câu: "Cô Trần, tuy là cứu người rất quan trọng, nhưng cô cũng nên quan tâm sức khỏe bản thân một chút."

KCO

Đầu óc của Trần Tử Huyên vẫn còn hơi mơ hồ, cô nhìn người y tá trước mặt

mình, lại quay đầu nhìn về phía Nguyễn Chi Vũ vẫn luôn đứng sừng sững ở trước giường, không hiểu gì.

Trần Tử Huyên lại càng thấy khó hiểu hơn: "Tôi, tối hôm qua tôi..."

"Tối hôm qua lúc cô được đưa tới đây, cô đã sốt cao 39,6 độ. Bây giờ là mùa đông lạnh, cô lại ngâm mình dưới nước sông nên bị nhiễm lạnh. Vận động bơi lội quá mạnh khiến cơ thể cô đột ngột không khỏe, nên mới chóng mặt ngất đi..." Cô y tá nói hết lời giải thích.

"Ban nãy Trưởng khoa của tôi có khám qua cho cô rồi. Ông ấy nói đứa bé trong bụng cô chỉ đúng bảy tuần thôi. Tối hôm qua cô nhảu thẳng xuống sông, đứa bé đã không chịu được..."

Trần Tử Huyên nghe đến đây, khuôn mặt xanh trắng một trận, tay phải xoa vào cái bụng bằng phẳng của mình: "Vậy bụng của tôi..."

"Thai nhi bảy tuần thật sự rất yếu. Vì sao cô không có chút ý thức an toàn. nào của một người mẹ vậy? Thai nhi đã chịu ảnh hưởng rất lớn, suýt nữa là sinh non rồi."

Y tá vừa nói xong, chỉ thấy khuôn mặt cô đã trở nên tái nhợt, bèn an ủi một câu: "Bây giờ chỉ có thể cố gắng giữ thai thôi, sau này cô đừng làm chuyện như vậy nữa, sau khi sinh con có thể dễ để lại di chứng lắm!"

"Không cần giữ!" Người đàn ông vẫn đứng im lặng sau giường bệnh bỗng nhiên lạnh lẽo mở miệng.

Nguyễn Chi Vũ tiến lên mấy bước, đôi mắt sắc bén kia hung hăng trừng người phụ nữ nằm trên giường, giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên, từng chữ như ra lệnh.

"Phá bỏ đứa bé trong bụng cô ta đi, không cần giữ thai!"

Trần Tử Huyên nghe thấy lời vô tình lớn lối này của anh, sợ đến mức khỏe môi run run: "Nguyễn Chi Vũ, tôi, tôi không..."

"Trần Tử Huyên, cô có tư cách nói không sao?"

Cả người Nguyễn Chi Vũ lạnh lẽo ngoan độc, anh bước đến trước giường bệnh, hai tay nắm lấy vai của cô một phen, ép cô lại trên giường bệnh không thể nhúc nhích, đôi mắt nhìn xuống của anh kia đầy xa cách, lạnh lùng.

Giọng nói của anh đầy trách móc, lạnh lẽo: "Cô có từng để tâm đến đứa bé trong bụng mình một chút sao? Có từng để ý sự tồn tại của nó sao? Cô cứ lặp đi lặp lại chuyện suýt nữa sinh non nhiều lần, căn bản là cô không coi nó là một sinh mệnh nhỏ. Cô chỉ thấy nó là một gánh nặng thôi!"

"Không phải!" Khuôn mặt cô trở nên tái nhợt, yếu ớt phản bác một câu.

Quảng cáo
Trước /301 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Qua Mạt Thế: Bảo Bối Cười Cái Nào

Copyright © 2022 - MTruyện.net