Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời
  3. Chương 75 Chẳng qua cô chỉ là công cụ sinh con...
Trước /301 Sau

Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 75 Chẳng qua cô chỉ là công cụ sinh con...

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ngược lại tâm tình của Nguyễn Chi Vũ không tệ: "Trần Tử Huyên, không phải lúc trước cô nói dạ dày cô rất lớn sao?"

Anh chú ý tới gò má ửng đỏ của cô, cười nhẹ một tiếng, hóa ra cô gái này cũng biết rụt rè.

"Giữa trưa muốn ăn gì?"

Hai người ngồi vào trong xe, hôm nay cũng không có tài xế đi theo, Nguyễn Chi Vũ tự mình lái xe, anh vừa ngồi vào xe vừa hỏi.

Không biết lúc này tâm trạng thế nào, trong chốc lát Trần Tử Huyên có cảm giác bọn họ giống như những cặp vợ chồng bình thường.

Nếu như, nếu như anh và cô giống như vợ chồng bình thường... thì làm gì có chuyện anh cưới cô vì cô mang thai ngoài ý muốn.

"Tôi không kén ăn." Cô đáp qua loa.

"Trần Tử Huyên, cô còn không biết xấu hổ mà bảo là mình không kén ăn" Nguyễn Chi Vũ lái xe, ánh mắt liếc sang người phụ nữ đang ngồi ở ghế phụ, cảm thấy cô đang không vui.

"Ngoại trừ những đồ không được ăn khi đang mang thai, hôm nay cô có thể ăn thỏa thích, tôi sẽ không nói cho ông nội tiết, về đến nhà tôi sẽ bảo cổ đã ăn thức ăn dinh dưỡng rồi."

Nguyễn Chi Vũ vòng tay lái, đi về phía khách sạn nổi danh của thành phố A.

Trần Tử Huyên nhìn bảng chỉ đường trong xe, đó là khách sạn cô thích nhất, cô quay đầu ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh lùng của Nguyễn Chi Vũ, có chút suy nghĩ sâu xa, vì cái gì mà anh lại đối tốt với tôi như vậy.

"Trần Tử Huyên, đừng có dùng ánh mắt như nhìn miếng thịt đó nhìn tôi." Nguyễn Chi Vũ tức giận liếc cố.

Vẻ mặt Trần Tử Huyên quýnh lên, lúng túng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Trong chốc lát trong xe yên tĩnh lại, hai người đều không nói gì thêm, xe vững vàng chạy trên đường.

Nguyễn Chi Vũ xưa nay không thích nói chuyện phiếm, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, phát hiện cô có chút trầm mặc, bình thường có rất hoạt bát mà, rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì?

Anh không phải Lệ Hướng Bắc, anh rất ít khi nói chuyện với phụ nữ chứ nói gì đến hiểu phụ nữ nghĩ gì.

"Muốn đi thăm dì nhỏ của cô không?" Nguyễn Chi Vũ đột nhiên trầm giọng hỏi một câu.

Trần Tử Huyên nghe được lời anh nói, thoáng cái tinh thần liền bắt đầu kích động: "Nguyễn Chi Vũ, anh thật sự đồng ý để tôi đi thăm dì nhỏ hả?"

Khuôn mặt Nguyễn Chi Vũ lạnh nhạt, nhìn qua vẻ mặt kích động của cô, anh biết rõ người có nhớ nhất, thương nhất, lo lắng nhất chính là vị dì nhỏ có thân thể không khỏe mạnh kia của cô.

Anh nhàn nhạt bổ sung nói qua: "Gần đây đã tìm được ba trái tim thích hợp rồi, bệnh tim của dì nhỏ của cô có cơ hội trị khỏi." Cho nên cô không cần phải lo lắng.

Trần Tử Huyên biểu lộ ngơ ngác một chút, lập tức kích động cầm lấy cánh tay anh lắc lắc: "Thật, thật sao? Bệnh của dì nhỏ tôi thật sự có thể trị khỏi?"

Nguyễn Chi Vũ khẽ ừm, ánh mắt liếc qua chú ý đến hốc mắt có chút đỏ ửng ướt át của cô.

Cô thật sự rất cảm kích anh, rất cảm kích nhà họ Nguyễn.

Dì nhỏ cùng cô sống nương tựa lẫn nhau, bác sĩ nói không tìm thấy trái tim thích hợp, dì nhỏ của cô sẽ không sống được quá ba năm này, cô thật sự rất lo lắng, rất sợ hãi nếu mất đi người thân.

Trần Tử Huyên hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định nhìn anh đầy hứa hẹn: "Nguyễn Chi Vũ, tôi cam đoan với anh, tôi sẽ không dám ăn đồ bậy bạ nữa, tôi sẽ vô cùng chú ý tới sức khỏe thai nhi, nhất định sẽ không để cho đứa bé xảy ra điều gì ngoài ý muốn."

Cô biết rõ giá trị duy nhất của cô ở nhà họ Nguyễn chính là sinh được một người thừa kế khỏe mạnh. Cô không phải loại người quá coi trọng mặt mũi, rõ ràng bụng đang đói có người

mời ăn thì kêu no rồi từ chối, cô bị lợi dụng cũng không sao, chỉ cần người thân của cô có thể mạnh khỏe, bảo cô làm gì cô cũng nguyện ý.

Nhưng cũng vì vậy mà tất cả những điều này giống như một cuộc giao dịch...

Giữa anh và cô, từ khi họ vừa mới bắt đầu mối quan hệ này, tất cả đã chỉ là một cuộc giao dịch.

Chẳng qua cô chỉ là công cụ sinh con...

Nhưng khi Nguyễn Chi Vũ nghe được lời cô nói, mặt anh biến sắc.

Anh im lặng, nhìn đôi mắt của cô hiện lên vẻ hèn mọn, muốn mở miệng nói gì đó...

Bên trong xe rất yên tĩnh, cả hai người đều không nói gì. Nguyễn Chi Vũ thấy trong ánh mắt của cô chất chứa sự hèn mọn, có mấy lời từ rất lâu trước kia, anh đã sớm muốn nói cho cô biết.

Thế nhưng đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Tiếng chuông lặp đi lặp lại, dường như có việc gì gấp gáp, phá vỡ sự yên tĩnh khó có được trong xe.

Trần Tử Huyên nghi ngờ nhìn thoáng qua anh, chỉ thấy Nguyễn Chi Vũ có chút không kiên nhẫn nghe máy. Chỉ trong nháy mắt, gương mặt lạnh lùng của anh hơi ngẩn ra, dường như ở đầu dây bên kia điện thoại đã xảy ra chuyện gì đó.

“Anh Nguyễn, xin lỗi vì đã làm phiền đến anh, bởi vì phía bên cô Lưu đã xảy ra chuyện. Cô ấy... hôm nay là ngày cô ấy khởi công quay một bộ phim mới, vốn dĩ trong người cô ấy có chút không thoải mái, nhưng cô Lưu đã ráng chống đỡ, kiên trì quay phim. Lúc đứng ở bên hồ chụp ảnh, cô ấy lại không cẩn thận rơi xuống hồ..”

Quảng cáo
Trước /301 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Quyến Rũ Người Đẹp

Copyright © 2022 - MTruyện.net