Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mã Thần Nhất nhẫn nại đến mức trán nổi gân xanh. Hắn miễn cưỡng đi qua giúp Lý Huyền Lương đắp chăn, trong phòng nhiệt độ khá ấm, khi đắp chăn cho y thì không cẩn thận lướt qua làn da mịn màng, có điểm lạnh.
Thân thể của Lý Huyền Lương bất luận là lúc nào, cho dù có vào mùa hè nóng nực nhất cũng vậy, xúc cảm vẫn là mát lạnh, thấp hơn nhiệt độ thân thể của người bình thường. Mã Thần Nhất sợ y sẽ bị cảm nên muốn giúp y buột dây thắt lưng áo ngủ lại.
Khi chạm đến dây thắt lưng, Mã Thần Nhất vô tình nhìn thấy một sợi dây màu đỏ trên cổ Lý Huyền Lương. Hắn do dự một chút rồi nhẹ nhàng đưa tay kéo ra xem, phảng phất như đã từ lâu lắm rồi, nhìn thấy được khối ngọc bội long phượng hắn tặng cho y vào ba năm trước, lúc này đây vẫn hoàn hảo không có chút gì hao tổn nằm yên lành trên cổ.
Trong lòng đột nhiên dâng lên một trận rung động. Mã Thần Nhất nhìn kỹ Lý Huyền Lương với ánh mắt vừa thâm trầm vừa sâu sắc. Hắn nhẹ nhàng đặt khối ngọc bội về chỗ cũ, khóe miệng hiện lên tia tiếu ý. Vừa muốn giúp Lý Huyền Lương buột cho xong dây thắt lưng, y đột nhiên bừng tỉnh.
Đôi mắt hơi hé mở, Lý Huyền Lương ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt mơ hồ nhìn về phía đỉnh đầu Mã Thần Nhất. Nhất thời, Mã Thần Nhất cũng dừng tay lại nhìn y, trong lòng thầm suy tính xem nên giải thích thế nào cho ổn. Kết quả, y nhìn hắn cả nửa ngày cũng không có đẩy hắn ra, chỉ nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Không uống nữa.” rồi nghiêng người qua một bên, nhắm nghiền hai mắt.
Mã Thần Nhất lúc này quả thật khổ sở đến mức nói không nên lời, bởi vì phân thân của Lý Huyền Lương khi nãy còn được che lấp bởi mấy tầng vạt áo, bây giờ đã triệt để mở toang… Y phục cũng trượt xuống phía dưới.
Mã Thần Nhất cố gắng nuốt vào một ngụm nước bọt. Không có ai so với hắn rõ ràng hơn là hắn đã bao nhiêu lâu không hề làm chuyện đó, cũng không có ai so với hắn rõ ràng hơn là sức hấp dẫn của Lý Huyền Lương đối với hắn mạnh mẽ như thế nào. Hắn là một nam nhân với thân thể vô cùng bình thường trên mọi phương diện, hơn nữa người mà hắn yêu còn đang ở ngay trước mặt, thân thể xích lõa, tươi ngon như một thứ trái cây chin mọng, từng đường cong ôn nhu mà cương nghị, từ trên xuống dưới không hề có bất cứ vết sẹo nào, đây hoàn toàn là kiểu người mà hắn yêu thích nhất.
Dục vọng đã nghẹn thật lâu rốt cuộc cũng triệt để thất thủ, bài sơn đảo hải như cơn đại hồng thủy nhất thời trào dâng, vừa nhanh vừa mạnh, khiến hắn vô lực chống cự đồng thời cũng không cách nào ngăn cản. Thống khổ vỗ vỗ lên trán, hắn rên rỉ một tiếng, tâm tình phi thường phức tạp.
Ai cũng biết, khi một người uống rượu uống đến say mèm, ý thức tự nhiên sẽ trở nên rất trì độn, đương nhiên không hề bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vạt áo ngủ đang mở rộng. Lý Huyền Lương chỉ thấy nằm ngủ không yên ổn, khó chịu lấy tay vò vò đầu, cảm giác đầu óc choáng váng, thân thể nhẹ nhàng bay bổng, còn có chút lạnh, hơn nữa buồn ngủ vô cùng.
Ngay lúc này, dục vọng đang không ngừng kêu gào Mã Thần Nhất tiếp tục tiến lên, ôm lấy Lý Huyền Lương, sau đó hung hăng yêu thương y, mang theo những chờ đợi cùng dày vò suốt mấy năm liền, để cả hai người cùng nhau thống khổ, cùng nhau vui thích. Thế nhưng, lý trí lại nói với hắn rằng phải nhịn xuống, không thể manh động, bằng không sẽ phá hỏng đại sự. Nếu hắn thật sự làm, dựa theo tính cách của Tiểu Lương, khi tỉnh giấc sẽ thế nào đây? Mang hắn đạp ra khỏi nhà? Đoạn tuyệt qua lại? Lần thứ hai bỏ đi? Chỉ mới nghĩ đến đây, tim của hắn đã không kiềm chế được mà đập nhanh dồn dập. Hắn không ngừng nhắc nhở chính bản thân mình, chuyện nhỏ không nhịn được ắt sẽ làm hư chuyện lớn. Thời gian còn chưa đến, nhất định phải kiên nhẫn chờ đợi.
Vừa đắp chăn cho Lý Huyền Lương, hắn vừa cố gắng không nhìn đến chiếc áo ngủ đang rộng mở. Quay đầu ra sau, hắn chạy nhanh vào phòng tắm, xối nước lạnh lên người liên tục, cho đến khi toàn thân lạnh buốt thì mới miễn cưỡng kêu gào thân thể tỉnh táo lại vài phần.
Lau khô tóc, hắn đi ra ngoài, nhìn thấy Lý Huyền Lương đang ngủ rất không yên ổn, đến chăn cũng bị y đạp sang bên cạnh. Đoán chừng là do uống quá nhiều rượu nên đầu óc khó chịu, y cau mày thật chặt.
Mã Thần Nhất lại gần, đặt Lý Huyền Lương vào chính giữa chiếc giường vì sợ y sẽ rơi xuống đất. Trong vô tình, ngón tay hắn đột nhiên chạm phải điểm nộn hồng trước ngực, khiến hắn ngây ngẩn cả người. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên chạm qua, thế nhưng xúc cảm ấy vẫn làm cho hắn động tâm, phi thường mềm mại, hơn nữa màu sắc mỹ lệ vô cùng.
Có thể là do uống rượu nên thân thể Lý Huyền Lương so với bình thường còn mẫn cảm hơn gấp mấy lần. Y vô thức “Ân” nhẹ một tiếng, quả thật tiêu hồn trọc cốt đến nỗi lý trí Mã Thần Nhất vất vả tích cóp từng chút một lần thứ hai sụp đổ. Không ai có thể ở trước mặt người mình yêu mà giả vờ làm thánh nhân cho được. Mà nếu có, vậy khẳng định không phải là nam nhân. Còn nếu là nam nhân, khẳng định là yêu chưa đủ sâu đậm.
Mã Thần Nhất mang theo ánh mắt tràn đầy dục hỏa nhìn thật sâu về phía Lý Huyền Lương. Hắn ngồi xuống cạnh giường, bàn tay liên tục xoa nắn hai điểm hồng anh trước ngực nam nhân kia, yêu thích không nỡ buông tay. Cuối cùng, hắn còn trực tiếp vùi đầu vào liếm cắn.
Cảm giác khó chịu của Lý Huyền Lương dường như chuyển từ trên đầu xuống trước ngực, giống như bị một ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt. Y sờ sờ tay lên mái tóc Mã Thần Nhất rồi đột nhiên mở mắt ra. Vừa vặn lúc này, hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn y.
Trong vài giây ánh mắt hai người giao nhau, Mã Thần Nhất cứ cho rằng Lý Huyền Lương sẽ đẩy hắn ra hoặc là chửi ầm lên, thế nhưng cái gì cũng không có. Lý Huyền Lương hình như đã say lắm rồi, y nheo mắt nhìn về phía ánh mắt trong suốt của hắn, không cảm nhận được hắn muốn gì nên ngón tay thậm chí còn luồn sâu vào bên trong mái tóc, chậm rãi xoa xoa đỉnh đầu, tựa như trưởng bối đang an ủi hậu bối.
Tuy nhiên, động tác này ở trong mắt Mã Thần Nhất không hiểu vì sao lại biến thành cổ vũ cùng chấp thuận. Hắn cẩn trọng nằm xuống bên cạnh Lý Huyền Lương, cúi đầu nhìn y, ánh nhìn dần dần chuyển sang đôi môi đang khẽ nhếch. Khí tức nhẹ nhàng lan tỏa, hắn không nghĩ ngợi gì nữa, trực tiếp hướng xuống mà gặm cắn.
Lý Huyền Lương nằm đó, có chút ngây ngô mặc cho Mã Thần Nhất loạn động, giống như tiểu bạch thỏ ngây thơ khả ái rơi vào móng vuốt của đại dã lang vừa hung hăng vừa ngang ngược. Đại dã lang nhào tới tiểu bạch thỏ, dùng miệng của mình liên tục cắn mút đôi môi đỏ hồng, kế đó lại liếm khắp lông tơ mềm mịn toàn thân, cuối cùng là tiến đến nơi tư mật nộn thịt thơm ngon giữa hai chân. Tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn vòng hai chân ra phía sau, tùy ý cho đại dã lang dùng đầu lưỡi mặc sức thăm dò. Đủ mọi sủng ái, đủ mọi cách yêu thích, lăn qua lăn lại, vui đùa hoan ái bất tận, phảng phất như vĩnh viễn cũng không có mệt mỏi cùng chấm dứt.
Cho tới khi đại dã lang dùng tư thế ôm tiểu bạch thỏ ngồi xuống, tiểu bạch thỏ mới có một tia thanh tỉnh, cảm giác rất thống khổ. Không, chính xác phải là thỏa mãn vô cùng. Phân thân mạnh mẽ siêu dài kia dường như đã chạm vào nơi sâu kín cực hạn trong thân thể tiểu bạch thỏ, không ngừng rung động lẫn kích thích, cơn tê dại khó nhịn từ một điểm đã bắt đầu lan tỏa ra toàn cơ thể. Thắt lưng, đôi chân cùng phía sau lưng đều ức chế không được mà run rẩy, tựa hồ đã đạt tới giới hạn chịu đựng của thân thể.
Nhận ra được tiểu bạch thỏ có chút không thừa nhận nỗi, đại dã lang yêu thương đặt tiểu bạch thỏ nằm xuống giường, để hai chân y vòng qua eo của mình. Hai thân thể kề sát bên nhau, hắn vừa ôm siết lấy y vừa không ngừng hôn lên đôi môi cùng vầng trán đã đổ đầy mồ hôi. Tiểu bạch thỏ cuộn mình lại, hai mắt nhắm nghiền, liên tục thở gấp. Đại dã lang dọc theo bờ vai gặm cắn đến vành tai xinh đẹp, cuối cùng lại quay về cọ sát đôi môi, liên tiếp dùng hàm răng cắn cắn môi dưới của tiểu bạch thỏ, khiến cho những tiếng nức nở run rẩy nhỏ xíu đều bị nuốt ngược xuống dưới.
Sau cùng, tiểu bạch thỏ cũng bị đại dã lang làm cho mệt chết đi được. Đại dã lang ôm lấy tiểu bạch thỏ toàn thân vô lực, đột nhiên nảy sinh ra cảm giác tội lỗi, động tác không còn thô lỗ như lúc nãy. Yêu quý nuốt trọn đôi môi tiểu bạch thỏ, vòng tay hắn cũng dần dần nới lỏng, không dám xoa nắn thêm, thậm chí còn dùng đầu lưỡi liếm sạch những nơi dơ bẩn trên người y. Kế tiếp lại sợ y thấy lạnh, liền mang y đặt vào nơi ấm áp nhất trước ngực mình, tựa như đang bảo hộ một báu vật trân quý. Sau đó, hai người vừa ôm nhau vừa chậm rãi chìm vào giấc mộng…
Sáng sớm ngày hôm sau, tiểu bạch thỏ đem đại dã lang đạp ra khỏi cửa, hung ác bảo hắn từ nay về sau đừng đến đây nữa, mau cút đi… Xong xuôi, tiểu bạch tỏ tràn đầy căm tức mới hung hăng đóng cửa lại, mang theo gương mặt hết sức khó coi đi vào phòng tắm.
Vừa dùng vòi sen tẩy rửa cả nửa ngày, Lý Huyền Lương vừa tức giận suy nghĩ, dịch thể tràn ra nhiều như vậy, quả thật đáng hận vô cùng. Cái tên hỗn đản khốn kiếp kia cư nhiên thừa dịp y uống say mà muốn làm gì thì làm, còn làm nhiều lần như vậy nữa chứ. Càng quá đáng nhất chính là, bản thân y lúc đã ở trạng thái khôi phục ý thức cũng không hề cự tuyệt hắn… Lúc này ngẫm lại, thật con mẹ nó cảm giác sỉ nhục.
Lẽ nào y thực sự là người đồng tính luyến ái? Lý Huyền Lương vừa nghĩ vừa phẫn hận chà lau thân thể, chà đến nỗi vùng ngực cũng đỏ bừng một mảnh.
Mã Thần Nhất cười khổ quay về công ty. Hắn đã biết Lý Huyền Lương sẽ có phản ứng như thế này. Cho dù biết trước nếu làm sẽ phải hối hận, hắn vẫn như cũ không thể khống chế được hành vi của bản thân mình. Từ khi nào mà định lực của hắn trở nên kém như vậy? Hiện tại, điều duy nhất hắn lo lắng là có khi nào y vì tức giận mà lần thứ hai rời khỏi hắn? Cho nên, vừa mới xế chiều thì hắn đã vội vã đón xe đến nhà y.
Được đề bạt làm quản lý của tổng công ty, Dương Nguyên sau khi từ biệt Lý Huyền Lương lập tức lên đường rời đi để sớm làm quen với việc công việc ở đó.
Buổi tối, quản lý mới đến nhậm chức mời mọi người đi ăn. Trên bàn tiệc, mọi người đều ăn uống no say điên cuồng. Tuy nhiên, do đã có sự việc ngày hôm qua làm bài học nên Lý Huyền Lương không có can đảm uống quá nhiều rượu. Bởi vì ngày mai còn phải đi làm bình thường, mọi người cũng không thể uống đến khuya, nhân lúc còn sớm đều nói lời tạm biệt.
Lý Huyền Lương thấy Mã Thần Nhất đang đứng trước cửa chờ mình, cơn tức giận đột nhiên bùng lên. Nhìn cũng không thèm nhìn, y lấy chìa khóa ra mở cửa, trước khi đóng cửa lại còn hừ lạnh một tiếng với cái người còn đang đứng ngây ra.
Mã Thần Nhất thật sự có điểm hoang mang. Tiểu Lương quả nhiên còn đang giận hắn. Tuy nhiên, ít ra cũng có một điều an ủi, chính là dáng vẻ của y lúc nãy không đến nỗi cự tuyệt, hơn nữa còn giống như là đang hòa hoãn mấy phần.
Đêm khuya, nhiệt độ không khí rất thấp. Gió không thổi mạnh thế nhưng lại phá lệ tạo ra cảm giác lạnh buốt thấu xương. Mã Thần Nhất đứng một hồi, hai chân đông lạnh đến nỗi không còn cảm giác. Hắn nghĩ nếu đến gần cửa có thể sẽ ấm áp hơn, nhưng vừa mới đi được hai bước thì một cơn gió nhẹ đã thổi qua khiến hắn hắt xì liên tục mấy cái. Cọ cọ mũi, hắn vừa muốn nhấc chân lên, cánh cửa đã “Xoạt” một tiếng mở ra.
Lý Huyền Lương sắc mặt kém cỏi, dùng khóe mắt liếc xéo hắn, lớn tiếng tức giận: “Mã thiếu gia nếu như bị đông chết ngoài cửa, ta đây không có khả năng tiếp nhận được. Nếu không đi thì vào nhà.”
Nghe vậy, khóe môi Mã Thần Nhất lập tức nhếch lên. Hắn biết Lý Huyền Lương đã nguôi giận rồi, liền tiến lên mấy bước, nhịn không được ôm lấy y mà hôn nồng nhiệt.
Lý Huyền Lương trực tiếp đẩy mạnh hắn ra rồi xoay người lại, chán ghét chùi chùi miệng. Chưa đánh răng đã hôn, mắc ói muốn chết!
Trên chiếc bàn ở giữa phòng đã dọn sẵn hai cái chén và hai đôi đũa, bên cạnh còn có ba đĩa thức ăn đang bốc khói nghi ngút. Lồng ngực Mã Thần Nhất như được sưởi ấm, thiếu chút nữa đã lệ nóng doanh tròng. Hắn thề sau này nhất định phải đối xử thật tốt với Lý Huyền Lương, tuyệt đối không để cho y rơi một giọt nước mắt.
Bàn tay Mã Thần Nhất còn chưa được sưởi ấm đầy đủ nên cầm đôi đũa có chút bất ổn. Thấy vậy, Lý Huyền Lương liếc nhìn hắn một cái rồi lạnh nhạt gắp một đũa thức ăn đặt vào chén của hắn. Sau đó, y cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu ăn tiếp.
Mã Thần Nhất yên lặng cầm chén cơm lùa vào miệng, tràn đầy trong ngực đều là thỏa mãn cùng hạnh phúc.
Buổi tối khi đi ngủ, Mã Thần Nhất ngoan ngoãn nằm yên một bên. Ở giữa hai người, Lý Huyền Lương đã đặt một chiếc khăn choàng cổ làm giới tuyến phân cách, sau đó nghiến răng nói rằng nếu hắn dám vượt qua thì y lập tức sẽ đuổi hắn ra khỏi nhà.
Trước cảnh này, Mã Thần Nhất có chút phiền muộn. Hắn nhìn về phía Lý Huyền Lương đang xoay lưng vào hắn, nói: “Tiểu Lương, ngươi xoay qua đây, ta có một thứ muốn tặng cho ngươi.”
Lý Huyền Lương nhịn không được quát lớn: “Ngủ đi.”
Mã Thần Nhất lập tức nói: “Tặng xong thì có thể ngủ ngay.”
Nửa ngày sau, Lý Huyền Lương mới trở người qua, trừng mắt nhìn Mã Thần Nhất, hung ác nói: “Nhanh lên một chút.”
Mã Thần Nhất lấy ra một chiếc nhẫn rồi đeo vào ngón tay Lý Huyền Lương. Y nhìn nhìn ngó ngó một chút, nghi hoặc hỏi: “Làm gì mà tặng nhẫn? Nam nhân đeo cái này rất khó coi, ta không cần.” Nói xong, dự định tháo xuống.
Mã Thần Nhất vội vàng giữ tay y lại, “Tiểu Lương, ta yêu ngươi, ngươi gả cho ta nhé?”
Nhất thời, gương mặt Lý Huyền Lương đỏ bừng lên. Y ho khan nhẹ một tiếng, “Mắc ói, ta cũng không phải nữ nhân, gả cái rắm!”
Mã Thần Nhất nắm chặt lấy tay y, “Tiểu Lương, ta không cần nữ nhân, ta chỉ cần ngươi, một mình ngươi là đủ rồi. Ta xin thề, sau này ta chỉ đối xử tốt với ngươi mà thôi, cũng chỉ yêu một mình ngươi. Ta sẽ chăm sóc cho ngươi, đối với ngươi không từ không bỏ. Cho nên, đừng tháo nhẫn xuống, được không?”
Lý Huyền Lương giật mình sửng sốt cả nửa ngày. Đến khi khôi phục lại ý thức, y mới bất mãn mà rút tay về. “Uy, ngươi đang nói bậy bạ gì đó hả, ta muốn ngủ.” Nói xong, y xoay người, nằm đưa lưng về phía Mã Thần Nhất.
Tuy rằng trong miệng y vẫn nói ra những lời vô tình, thế nhưng y lại không tháo nhẫn xuống trả lại cho hắn. Như vậy nói lên điều gì? Có thể xem như hai người đã tiến thêm một bước không?
Mã Thần Nhất kích động đến mức không nói nên lời. Hắn đưa tay ôm lấy thắt lưng Lý Huyền Lương, gắt gao vùi mặt mình vào sau gáy của y.
Lý Huyền Lương thoáng hoảng hốt, quay đầu lại nói: “Uy, ngươi vượt qua giới tuyến rồi, coi chừng ta đuổi ngươi ra ngoài a…”
Lời còn chưa nói xong, y đã thấy bờ vai của mình ươn ướt, rồi lại nghe được tiếng Mã Thần Nhất nói: “Tiểu Lương, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi…”
Vì thế, y quay đầu về chỗ cũ, trầm mặc nằm yên, tùy ý cho Mã Thần Nhất ôm mình mà không hề động đậy. Trong ngực y tràn đầy nghi hoặc, người kia… vì sao lại khóc? Thực sự là không thể nào hiểu được…