Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trả Thù Xoay Vòng
  3. Chương 19: CHƯƠNG 19 CHỒNG CHỊ THẬT DỊU DÀNG
Trước /159 Sau

Trả Thù Xoay Vòng

Chương 19: CHƯƠNG 19 CHỒNG CHỊ THẬT DỊU DÀNG

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 19: CHỒNG CHỊ THẬT DỊU DÀNG

Ngô Huệ dừng một chút, chần chừ mở lời: “Chọn khăn xong rồi, vậy tôi có thể...”

“Ngô Huệ.” Bùi Quốc Huy không quay đầu lại nhưng lại gọi tên cô.

“Sao?”

Đợi Ngô Huệ trả lời ngẩng đầu lên thì Bùi Quốc Huy đã đứng trước mặt cô rồi, hơn nữa trong tay anh còn cầm một chiếc khăn quàng màu vàng nhạt.

“Anh đây biết chọn đồ thật, đây là kiểu khăn bán chạy nhất của cửa hàng, màu sắc cũng rất hợp với chị nhà.”

Ngô Huệ mắt liếc một cái, giá của nó là cả một chuỗi số không dài dằng dặc khiến cô hoa cả mắt, thậm chí còn đắt hơn cả chiếc khăn màu vàng kia.

Quả thực, chỉ có khăn quàng hàng hiệu như vậy mới xứng với người xinh đẹp như Dương Thanh Ngân.

“Lại đây.”

Ngô Huệ nghe xong, không động đậy, nhưng Bùi Quốc Huy đã chủ động bước đến gần, sau đó trên cổ cô có cảm giác ấm áp mềm mại.

Ngô Huệ ngước mắt lên nhìn Bùi Quốc Huy đứng gần mình trong gang tấc mà chợt kinh ngạc.

Anh cúi đầu, mùi hương chanh khiêu khích khứu giác của Ngô Huệ, mặt cô đỏ bừng lên, nhanh chóng tránh ra.

Bàn tay thon dài của Bùi Quốc Huy vuốt qua vuốt lại chiếc khăn quàng, một lát sau mới thở phào, khóe môi lại xuất hiện nụ cười, quay đầu lại nói với nhân viên bán hàng: “Như vậy có đẹp không?”

Người bán hàng gật đầu liên tục: “Tay nghề của anh đây thật tài giỏi, xem ra thường ngày vẫn hay giúp chị nhà quàng khăn rồi.”

“Từ trước đến nay đều chưa từng.”

Bùi Quốc Huy lạnh lùng ném ra một câu rồi ra quầy thu ngân tính tiền.

“Chị à, chị thật may mắn, có chồng vừa đẹp trai lại quan tâm.”

Ngô Huệ cởi chiếc khăn quàng trên cổ ra rồi đưa cho nhân viên bán hàng: “Cô hiểu nhầm rồi, tôi với anh ta không phải là vợ chồng.”

Bùi Quốc Huy cầm hóa đơn quay lại, nhìn thấy chiếc khăn trên cổ Ngô Huệ không còn mà vẻ mặt của nhân viên bán hàng lại ngại ngùng đang gấp lại chiếc khăn màu vàng nhạt kia: “Sao lại không đeo nữa?”

“Chị nhà… Chị này nói không muốn lấy nữa.” Nhân viên bán hàng giải thích.

“Đã thanh toán hết rồi… Đeo lên đi.”

Bước ra khỏi cửa hàng, Ngô Huệ đứng trên cầu thang nói: “Tôi phải về nhà rồi.”

Buổi chiều không khí có chút ẩm thấp, dính đầy lên mặt.

Bùi Quốc Huy nghe xong đứng yên tại chỗ, sau đó lấy ra hai chiếc hộp tinh xảo rồi xoay người đến trước mặt cô.

“Ở đây cấm taxi, trạm xe buýt cũng cách đây rất xa.”

“Không sao, tôi có thể đi bộ đến đó, coi như đi dạo đi.”

Cô vừa nói xong thì thấy trên cổ âm ấm, thì ra chiếc khăn quàng trên cổ Bùi Quốc Huy đã bao lấy cái cổ đỏ ửng vì lạnh của cô.

Ngô Huệ sững người, ngơ ngác đứng nhìn đường nét đẹp trai hoàn hảo của Bùi Quốc Huy.

Anh gật đầu mỉm cười: “Nhất thời muốn tặng em, cảm ơn em hôm nay đã dành thời gian đi với tôi.”

Ánh mặt trời chói mắt, khiến Ngô Huệ quên mất phản ứng.

Bùi Quốc Huy mím môi, rồi cố nở nụ cười, cử chỉ nho nhã.

Anh ngước mắt lên, trông rất vui.

“Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, tuy xét về danh phận thì tôi lớn hơn, nhưng trên thực tế thì tôi cũng chỉ lớn hơn em mấy tuổi mà thôi…”

Ngô Huệ buột miệng nói ra: “Tôi hai mươi lăm.”

Lông mi Bùi Quốc Huy hơi nhếch lên, lấy chìa khóa xe ra: “Muộn nữa sẽ tắc đường mất, tôi tiễn em một đoạn.”

...

Xe, cũng không lái đến biệt thự Thanh Thủy hay là đến cao ốc Trần thị như những gì Ngô Huệ nghĩ.

Nhìn thấy hai người lính nghiêm trang đứng gác cổng, huyệt Thái Dương của Ngô Huệ bỗng nhiên giật giật, không phải là muốn đưa cô về nhà sao? Sao lại đến đây?

“Điện thoại tôi tắt máy rồi, sợ người trong nhà lo nên quay về chào một tiếng, em không vội gì chứ?”

Hai tay Bùi Quốc Huy đặt trên tay lái, đôi mắt thâm thúy nhìn cô, gò má bị ánh nắng chiếu vào trở nên mộng ảo.

Ngô Huệ lắc đầu, đã đến cửa quân khu rồi, cô có muốn để tâm cũng không kịp nữa rồi.

Đi qua cổng chốt, xe lại được khởi động lại, hai bên đường đều là những bụi cây thấp bé mọc san sát nhau.

Cuối đường là một căn nhà bốn tầng rưỡi mang phong cách Châu Âu.

“Tôi ngồi ở xe đợi anh được không?”

Ngô Huệ quay đầu sang nói với Bùi Quốc Huy bằng giọng khẩn thiết, cô không thân không thiết gì với Bùi Quốc Huy, tùy tiện đến nhà có vẻ như không tiện.

Bùi Quốc Huy cười, rồi dừng xe bên đường thật.

“Tôi sợ là quá muộn rồi!”

“Anh có ý gì vậy?” Ngô Huệ hỏi lại, có một dự cảm không được tốt.

Sau đó, cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên vội vội vàng vàng chạy ra đón.

“Cậu Ba về rồi, còn dẫn theo khách đến nữa sao? Vừa hay hôm nay ăn cơm muộn, cậu đã đến rồi, mau vào trong đi.”

Người phụ nữ trung niên kia mở cửa xe ra, nhiệt tình mời Ngô Huệ xuống xe vào nhà.

“Ồ, cô gái này chưa nhìn thấy bao giờ, nhìn trông rất xinh đẹp.”

Da mặt Ngô Huệ mỏng nên rõ ràng có chút xấu hổ, nhìn Bùi Quốc Huy ngồi bên ghế bên cạnh nhờ giúp đỡ.

“Thím Lâm, cô ấy là Ngô Huệ, con gặp cô ấy ở sân bay nên dẫn cô ấy về đây luôn.”

Thím Lâm nghe xong mắt cười híp cả lại, nắm chặt lấy tay Ngô Huệ rồi dẫn cô vào trong biệt thự.

“Đã gặp thì chắc chắn phải mời người ta đến dùng bữa rồi, cậu Ba à, đã bao lâu cậu không mời bạn đến nhà rồi?”

“Thêm phiền phức cho thím rồi.”

Ngô Huệ bị kéo bước lên cầu thang, lúc thím Lâm mở cửa, cô quay đầu lại lườm Bùi Quốc Huy một cái.

Bùi Quốc Huy vốn cúi đầu xách vali, nhưng có vẻ nhận ra nên cũng ngước lên nhìn, vừa hay nhìn thẳng vào ánh mắt mang theo vẻ u oán của cô.

Ngô Huệ cảm thấy rất quẫn bách.

“Có phải cô Ngô nóng quá hay không, sao mặt lại đỏ quá vậy?” Thím Lâm nghĩ nhiệt độ điều hòa trong nhà chắc là quá cao rồi.

Ngô Huệ cười gượng: “Vâng, hơi nóng một chút ạ.”

“Nhiệt độ trong nhà vẫn được mà.”

Có một người phụ nữ tư thế oai hùng mặc quân phục đứng trên cầu thang đối diện cửa.

Ngô Huệ nhìn bà với Bùi Quốc Huy có vẻ giống nhau nên nhìn tuổi tác có thể đoán ra được, bà ấy chắc là mẹ của Bùi Quốc Huy.

Chuyện liên hôn của nhà họ Bùi và nhà họ Dương, có một khoảng thời gian đã trở thành câu chuyện được mọi người ca tụng ở thành phố Xuân Sơn, tuy không đi tìm hiểu kỹ nhưng Ngô Huệ cũng hiểu được phần nào, người phụ nữ trước mặt này là đoàn trưởng đoàn văn công quân khu nào đó, trên người đeo bảng hiệu đại tá Mộc Vinh.

“Thằng ba, con dẫn bạn về sao?” Mộc Vinh nhìn thấy Ngô Huệ nên thuận miệng hỏi một câu.

Bùi Quốc Huy bước lên ngang hàng với Ngô Huệ: “Vâng, gặp nhau ở sân bay, con hơi mệt một chút nên cô ấy giúp đưa con về.”

Ngô Huệ cười lễ phép: “Chào dì ạ, cháu là Ngô Huệ, xin lỗi đã làm phiền rồi.”

“Vào trong đi, mọi người đều đang chờ con về ăn cơm đấy.”

Mộc Vinh dịu dàng gật đầu, nói xong liền đi trước dẫn đường đến nhà ăn.

Ngô Huệ khẽ thở ra, lần đầu tiên đến thăm gia đình kiểu này nên cô cũng có chút hồi hộp, may mà không bị gây khó dễ.

Nhưng đến giờ phút này cô vẫn thấy rất chần chừ, cảm thấy sự xuất hiện của cô chẳng ra cái gì cả, cô rất muốn xoay người rời khỏi nơi này.

“Sao vậy?”

Bùi Quốc Huy thấy Ngô Huệ không đi theo mà lại quay đi, lời nói thân thiết phát ra khiến cho tất cả mọi người trong nhà ăn đều phải quay ra nhìn.

Ngô Huệ nhìn lại, phát hiện nhà họ Bùi có rất nhiều người, trong đó phụ nữ chiếm phần lớn.

Rất nhanh đã có một người phụ nữ trung niên trang điểm tao nhã nhưng không làm mất đi thân phận tò mò bước lên.

“Thằng ba dẫn bạn về ăn cơm à, mau vào đây đi.”

Người phụ nữ trung niên mỉm cười thân thiện rồi nắm lấy tay Ngô Huệ: “Tôi là thím hai của nó.”

“Chào thím ạ.” Ngô Huệ mỉm cười gật đầu: “Cháu tên là Ngô Huệ.”

“Ồ, vậy thì trùng hợp thật đấy!” Người phụ nữ trung niên mỉm cười: “Chúng ta cùng họ đấy, thím tên là Ngô Bích Ngọc.”

“Bích Ngọc à, cô đừng giả bộ nữa, lôi kéo làm quen người ta như vậy, trừ phi là muốn rủ con bé đánh bài cùng.”

Trong nhà ăn có tiếng chế giễu vọng ra, khiến cho cả nhà đều cười vang cả lên.

Ngô Bích Ngọc cười khan: “Huệ, cháu đừng nghe bọn họ lừa đấy, chỉ là thím có thiện cảm với cháu thôi.”

“Thím hai, Ngô Huệ lần đầu đến nhà, thím đừng dọa cô ấy chạy mất.”

Vali hành lý của Bùi Quốc Huy được người làm cầm đi, anh cởi áo khoác ra, mặc một chiếc áo lông màu khói xám, bên dưới mặc một chiếc quần thun màu trắng, dáng người vạm vỡ lại thẳng tắp, trên mặt luôn nở nụ cười hiền hòa, dáng đi nho nhã bước đến gần.

“Tôi dẫn em đi rửa mặt, sắp ăn cơm rồi.”

Ngô Huệ đang cảm thấy xấu hổ, nghe vậy như được đại xá nên liền xoay người đi theo anh, lặng lẽ thở phào.

Ngô Huệ lau khô tay rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh liền nhìn thấy Bùi Quốc Huy đã đứng đợi ở trước cửa.

Anh tựa người trên chiếc trụ tròn, trong mắt mang theo ý xin lỗi: “Có vẻ tôi làm em khó xử rồi.”

Ngô Huệ nhìn anh với vẻ thông cảm, khẽ gật đầu: “Vẫn ổn, mọi người đều rất nhiệt tình.”

Chân mày Bùi Quốc Huy thả lỏng, nụ cười càng rõ hơn, bước đến trước mặt Ngô Huệ, tay khoác lên vai cô rất lịch sự.

“Vậy thì tốt, ăn cơm xong tôi đưa em về.”

Ngô Huệ mỉm cười, một người đàn ông có lễ độ lại đẹp trai như vậy, thực sự khiến cô không thể nào nói ra được lời từ chối.

Trên bàn ăn đều là gia quyến nữ, nhìn vị trí ngồi, Mộc Vinh ngồi ở vị trí chủ nên chắc có thân phận cao nhất.

Ăn xong, Ngô Huệ lại bị Ngô Bích Ngọc kéo lại rồi kéo ngồi xuống bàn đánh bài.

“Huệ, hôm nay cháu không được đi, chẳng mấy khi có người đẹp đánh bài với ta, không phải ngồi nhìn mấy bà mặt đầy nếp nhăn kia nữa.”

Mặt đầy nếp nhăn?

Ngô Huệ nhìn xung quanh, tuy đều là bề trên, nhưng đều chăm sóc bản thân rất tốt, khí chất nho nhã, không kém gì thím ấy.

Ngô Huệ mấp máy môi không tự nhiên: “Cháu không đánh bài bao giờ...”

Hồi học Đại học cô chỉ chơi trò chơi offline thôi, chứ các kiểu đánh cờ đánh bài này cô đều không thạo.

“Sợ gì chứ, bảo thằng ba dạy cháu, thua thì tính cho nó.”

Võ Minh Châu thím ba nhà họ Bùi ngồi xuống cạnh Ngô Huệ cười: “Hôm nay phải lừa nó một khoản mới được.”

Ngô Huệ chớp mắt nhìn. Cô thực sự không biết, không phải là lời khách sáo, nghĩ như vậy nên không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Bùi Quốc Huy.

Anh đang ngồi uống trà cách đó không xa, đang nói chuyện với Mộc Vinh.

Một tay Bùi Quốc Huy chống lên ghế sofa, rất ít khi mở lời, mà chỉ toàn lắng nghe rồi gật đầu là nhiều, trên miệng lúc nào cũng nở nụ cười thờ ơ.

Trong nháy mắt, anh lại cũng quay đầu, sau khi nhìn thấy ánh mắt cầu cứu truyền tới của Ngô Huệ liền đứng lên rồi bước đến.

“Thím hai, mọi người muốn chơi như thế nào, không được ăn hiếp bạn con đâu đấy.”

Ngô Bích Ngọc cười đùa: “Nghe cháu nói kìa, kỹ năng chơi bài của cháu bình thường cũng thắng chúng ra không ít tiền, hôm nay khó khăn lắm mới có cơ hội báo thù, thím hai đây sao có thể bỏ qua được. Nếu như cháu không yên tâm, vậy thì đứng sau xem con bé đi.”

“Chị hai, chị không cần tìm cớ nữa, rõ ràng là ngứa tay lắm rồi.”

Bên cạnh truyền đến tiếng cười trêu ghẹo của một người phụ nữ khác, đó chính là Bùi Phong Thuận, là cô của Bùi Quốc Huy.

Trên bàn đánh bài rất ồn ào, sự nhiệt tình của mọi người khiến Ngô Huệ không chống đỡ nổi.

Bỗng nhiên Ngô Huệ cảm thấy có chút hối hận, đáng nhẽ cô phải bỏ đi từ khi ở cửa quân khu rồi, như vậy sẽ không phải ngượng ngùng như lúc này.

Tuy cô với Bùi Quốc Huy cũng không có cử chỉ gì quá mức, nhưng dù sao thân phận ở nơi này, hôm nay cô tự nhiên đến nhà, nếu như làm lớn sẽ khó tránh khỏi sau này có người đàm tiếu.

Ngô Huệ đang nghĩ sẵn cớ trong đầu, định lấy cớ ra về thì Bùi Quốc Huy lại đứng sau cô.

“Biết chơi ba cây không?”

Mặt Ngô Huệ đỏ ửng, lắc đầu hoang mang.

Ngô Bích Ngọc đá ghế bên cạnh, ngụ ý bảo Bùi Quốc Huy ngồi xuống: “Nói nhảm vừa thôi, bắt đầu đi, thằng ba phụ trách dạy Huệ.”

“Thím hai, thím như vậy là làm khó cho cháu rồi.”

Bùi Quốc Huy vẫn nhởn nhơ đứng đó khoanh tay.

Quảng cáo
Trước /159 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hồng Hoang Lịch

Copyright © 2022 - MTruyện.net