Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trả Thù Xoay Vòng
  3. Chương 25: CHƯƠNG 25 QUẦN XẺ ĐŨNG
Trước /159 Sau

Trả Thù Xoay Vòng

Chương 25: CHƯƠNG 25 QUẦN XẺ ĐŨNG

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 25: QUẦN XẺ ĐŨNG

Dương Thanh Ngân xin lỗi thay Đỗ Phương Phương: "Huệ, cô đừng để ý, Phương chính là kiểu người bụng dạ ngay thẳng như vậy đấy, không phải cố ý chĩa mũi nhọn vào cô đâu, nhưng nếu cô ấy muốn ở lại chỗ này, không biết cô có tiện không..."

Nói xong, trên mặt cô ta lộ ra vẻ khó khăn, kết hợp với ánh mắt sáng long lanh, càng lộ rõ vẻ vô cùng đáng thương.

Ngô Huệ không đáp, đôi mắt cô lướt qua mọi người, tập trung trên người Trần Gia Huy.

Trần Gia Huy hơi nghiêng mặt sang bên cạnh, nhăn mày lại, dù im lặng nhưng nét lúng túng đã nhuộm khắp khuôn mặt mọi người, Đỗ Phương Phương vừa mong chờ lại vừa oán trách nhìn hắn, làm như Trần Gia Huy là tên đầu sỏ muốn vứt bỏ cô ta đi vậy.

Trần Gia Huy cuối cùng vẫn chọn thỏa hiệp: "Ngô Huệ, cô đi tìm một chỗ ngồi khác đi..."

Tuy trong lòng đã sớm có đáp án, nhưng khi chính tai nghe thấy Trần Gia Huy nói như vậy, Ngô Huệ vẫn cảm nhận được một cách rõ ràng nỗi đau khi những mộng ước tan vỡ.

Ngô Huệ nhếch môi: "Ừm, tôi hiểu rồi."

Cô cầm lấy balo trên ghế, lưng thẳng tắp đi ra khỏi cửa chính phòng tiệc.

Cô không làm ầm ĩ lên, chẳng phải là vì sợ hãi trong lòng, nếu có thể, cô có thể biến bữa tiệc đêm nay trở thành một đêm đầy đau khổ khó quên trong đời Đỗ Phương Phương, nhưng là một người phụ nữ, trên mặt càng kiêu ngạo, lại càng chứng tỏ thực ra cô đã thua thật rồi.

Ngô Huệ vừa đi vừa hít thở, điều chỉnh hô hấp, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô sớm đã học được tư thế ngã sao cho thật xinh đẹp rồi.

Không biết là do không ngờ cô sẽ rời đi hay do cô chẳng quan trọng, mà trên đường lúc này chẳng có ai đến giữ Ngô Huệ lại.

Ngô Huệ ngày càng đến gần cánh cửa, sau đó, cánh cửa được đẩy từ ngoài vào.

"Xin lỗi, hình như tôi đến muộn rồi."

Ngô Huệ dừng bước, sau đó, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Bùi Quốc Huy từ từ xuất hiện trong tầm nhìn của cô.

Trong mắt Bùi Quốc Huy lóe lên một tia ngạc nhiên, đương nhiên, anh cũng không ngờ mình sẽ gặp Ngô Huệ ở cửa thế này.

"Anh ba, mọi người đều đang tìm anh đấy, đến muộn lâu như vậy, đáng phạt!"

Một cậu thanh niên nho nhã bước đến đón, nhiệt tình ôm lấy bả vai Bùi Quốc Huy.

Anh ta chính là chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay, bố của cục cưng nhà họ Lý - Lý Bảo Nam, cũng là con cả nhà họ Lý.

Không biết Bùi Quốc Huy vô tình hay cố ý liếc nhìn Ngô Huệ, lúc này mới cười nói: "Tạm thời có chút chuyện, mong mọi người đừng trách tội."

"Chúng ta nói mấy lời khách khí này làm gì chứ, vị trí chủ bàn vẫn giữ cho anh đấy."

Lý Bảo Nam nói xong liền bước đi, sau khi bước mấy bước lại phát hiện Bùi Quốc Huy vẫn chưa theo kịp, lại quay trở lại đó: "Anh ba?"

"Thanh Ngân ngồi bên đó, tôi qua đó chào hỏi."

Bùi Quốc Huy nói vài câu giải thích, sau đó đi thẳng đến vị trí bàn trong nơi Dương Thanh Ngân ngồi.

Dương Thanh Ngân từ xa đã nhìn thấy Bùi Quốc Huy đi tới, biểu hiện rất lạnh nhạt, nghe nói Bùi Quốc Huy cũng không muốn ngồi chung với cô ta, ngược lại lại có chút vui vẻ: "Ông xã, em chẳng dễ dàng gì mới được tụ tập với bạn bè, em không cần đến bàn chính kia đâu ha?"

Bùi Quốc Huy dịu dàng gật đầu: "Sợ em lo lắng nên anh đến nói với em một tiếng, em cứ ở lại đây đi, không sao đâu."

"Ông xã, anh tốt quá đi." Dương Thanh Ngân nói, nở nụ cười toát lên vẻ thẹn thùng hạnh phúc.

"Chỉ cần em thích, đều không thành vấn đề."

"Ây da, Thanh Ngân, em gặp được ông xã tốt nhất thế kỷ này rồi đấy." Cao Hồng Quân huýt sáo chế giễu.

Dương Thanh Ngân ngọt ngào nở nụ cười: "Anh nói nhiều quá, mau ăn cơm của anh đi."

Trong lòng cô suy cho cùng thì thấy rất vui, ngoài chuyện thiếu sót trong sinh hoạt vợ chồng ra, thì sự quan tâm và ưu tú của Bùi Quốc Huy quả thực vô cùng thỏa mãn lòng chuộng hư vinh của cô ta.

"Mọi người dùng bữa đi, tôi không tiếp nhé."

Bùi Quốc Huy gật đầu chào hỏi, sau đó trở lại nơi Lý Bảo Nam và Ngô Huệ đang đứng.

"Đi thôi, mọi người trong bàn đang tìm anh, ông nội em còn nói anh về nước rồi mà sao chẳng thấy bóng dáng..."

Bùi Quốc Huy cười nghe Lý Bảo Nam nói, ánh mắt lại đặt trên người Ngô Huệ.

Ngô Huệ cảm nhận được ánh mắt của anh, lúc này mới giật mình, cô là người phải rời đi, đứng đây có vẻ không đúng cho lắm...

Lý Bảo Nam kinh ngạc nhìn ngọn lửa rực cháy trong đôi mắt sâu thẳm của Bùi Quốc Huy, đưa mắt nhìn sang bên, liền thấy Ngô Huệ đang lúng túng đứng ở đó.

"Cô ấy là..." Lý Bảo Nam hỏi.

Chẳng qua anh ta cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, vừa rồi bàn bên kia có động tĩnh lớn như vậy, anh ta ít nhiều cũng nghe được chút tin tức.

"Một người cũng được coi là quen biết."

Bùi Quốc Huy hời hợt trả lời, nhưng ánh mắt lại chẳng rời khỏi cô nửa giây, Lý Bảo Nam bị sự khiêu khích làm cho hứng thú.

Anh ta quan sát Ngô Huệ, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhớ lại chuyện Lâm Đức thì thầm hôm đó: "Anh ba của chúng ta, đây là muốn cướp vợ của người khác đấy..."

Người được nói đến, chắc không phải là cô ta chứ?

Lý Bảo Nam chọc vào tay Bùi Quốc Huy: "Làm sao mà quen được thế?"

Bùi Quốc Huy lườm anh ta một cái, vô cùng kiệm lời, bỏ lại anh ta một mình đi về phía bàn chính.

Lý Bảo Nam dù không nói câu nào, nhưng trong lòng cảm thấy có điều không đúng, một người trong nóng ngoài lạnh như vậy, ý đồ của anh, ai mà biết được...

Ngô Huệ xoay người muốn rời đi, lại bị một giọng nói nam gọi lại: "Cô à, xin dừng bước."

Cô dừng bước, nhìn Lý Bảo Nam đang cười không ngớt mà nhìn mình.

"Rượu đầy tháng rất chú trọng sự mỹ mãn, nhưng bàn chính lại thiếu một người, không biết cô có tiện đến ngồi cho đủ không?"

Ngô Huệ kinh ngạc nheo mắt: "Anh đang nói chuyện với tôi đấy à?"

"Phải, tất cả mọi người đều ngồi vào chỗ rồi, tôi cũng không tiện kéo thêm người, không biết cô có ngại không?"

Lý Bảo Nam lộ ra nét mặt khó khăn, ánh mắt tràn đầy ước ao, giống như thực sự rất cần sự giúp đỡ của cô vậy.

Ngô Huệ do dự một chút, phát hiện cô không có lý do cự tuyệt.

Lý Bảo Nam nhìn ra cô đang ngầm đồng ý, nở nụ cười cúi người xuống, lòng bàn tay hướng lên trên mời cô đi trước.

Thành phố Xuân Sơn cũng không phải là lớn, những người trẻ tuổi tài giỏi tuấn tú ít nhiều đều quen biết lẫn nhau, nhưng chủ yếu phân thành hai loại, một là con cháu doanh nhân và con cháu gia đình bề thế ở đây, loại còn lại phần lớn là những cán bộ cấp cao ông cha từng tham gia quân ngũ.

Bùi Quốc Huy và Lý Bảo Nam, chính là con cháu của của gia đình cán bộ cấp cao điển hình, hơn nữa còn được xếp vào loại tương đối nổi bật.

Tục ngữ nói, có tiền cũng chẳng chống lại được kẻ có quyền.

Những kẻ thuộc giới con cháu doanh nhân như Trần Gia Huy, tuy ngoài mặt không ưa họ, nhưng trong lòng lại có chút ngưỡng mộ họ.

Vậy nên, khi Đỗ Phương Phương thấy Ngô Huệ bị chèn đi lại dám đi tới bàn chính, tức đến mức suýt chút nữa ngừng thở.

"Chị Thanh Ngân, chị nhìn đi!" Đỗ Phương Phương giậm chân chỉ vào Ngô Huệ: "Con đàn bà đó tự cho mình là cái thá gì chứ, lại dám không biết xấu hổ ngồi ở đó!"

Dương Thanh Ngân nhìn thấy, trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng ngoài mặt lại làm bộ như không thèm để ý.

"Chỉ là kéo qua cho đủ người thôi, có liên quan gì đến nhau đâu."

"Cô ta dựa vào cái thá gì chứ!" Đỗ Phương Phương tức đến mức đập tay xuống bàn: "Người ngồi đó đáng ra phải là chị."

Nụ cười trên mặt Dương Thanh Ngân bỗng trở nên có điểm gượng ép, hơi không cam lòng cắn môi dưới, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Gia Huy, khẽ cười nhạt, nói một câu ẩn ý: "Chị ngồi đây rất thoải mái, trái tim đặt nơi này mới không căng thẳng."

Ánh mắt sâu thẳm của Trần Gia Huy nhìn về phía bàn chính, ngón tay cầm ly rượu có chút xanh trắng.

...

Ngô Huệ cùng Lý Bảo Nam vào chỗ ngồi, trên vị trí bàn chính lại càng náo nhiệt.

Ngồi đầu là bà nội của Lý Bảo Nam, một người phụ nữ có tuổi hiền lành phúc hậu, nghe nói bà ấy đã 92 tuổi rồi.

Lý Bảo Nam hơi ngạc nhiên, nheo mắt lại, Bùi Quốc Huy đã chiếm chỗ ngồi của anh ta.

Lâm Đức tính tình còn trẻ con, cùng cục cưng nhà họ Lý chơi rất vui, sau khi nhìn thấy Ngô Huệ liền mỉm cười: "Huệ, em cũng đến à? Mấy ngày này không thấy em, anh nhớ em quá."

Lâm Đức nhiệt tình như lửa, giọng to đến mức khiến những người khác trong phòng tiệc lần lượt nhìn sang.

Ngô Huệ sau khi thay bộ lễ phục vô cùng cuốn hút, mái tóc dài tùy tiện búi trên đỉnh đầu, dưới chiếc váy cúp ngực là cảnh xuân như ẩn như hiện, thần thái rạng rỡ sau lớp trang điểm, toàn thân tỏa ra khí chất cao quý trang nhã, thu hút biết bao ánh nhìn của cánh đàn ông.

Bùi Quốc Huy cúi đầu, tự uống trà, bên môi từ đầu đến cuối là nụ cười lạnh lùng, cũng chưa quan tâm quá mức đến Ngô Huệ.

Lâm Đức kéo chiếc ghế bên cạnh ra, vỗ vỗ: "Huệ tới đây, ngồi giữa anh và anh ba này."

Ngô Huệ vốn vô tâm với buổi tiệc, lại không biết nên ngồi ở đâu, sau khi gật đầu gửi lời hỏi thăm Lý Bảo Nam xong, liền ngồi vào chỗ.

Lý Bảo Nam liếc mắt nhìn Bùi Quốc Huy, tự mình đi đến góc bàn ăn ngồi xuống.

Ngô Huệ vừa kéo ghế ra, bà lão nhà họ Lý đã cười ha hả: "Thằng ba, vợ cháu đúng là xinh thật đấy."

Mắt Lý Bảo Nam tối sầm lại, kết bạn một cách bậy bạ, rõ ràng là anh ba muốn đẩy anh ta vào chỗ chết đây mà, nếu Dương Thanh Ngân biết được chuyện xảy ra bên này, không hận trong lòng mới lạ.

Lâm Đức vui mừng hớn hở kề sát bên bà nội nhà họ Lý: "Bà nội, cô ấy là Huệ, và vợ của thằng nhóc nhà họ Trần."

Tiếng người xung quanh ồn ào, bên tai bà lão nhà họ Lý lại không được tốt, Lâm Đức đang phải gân cổ lên nói.

Nhưng danh xưng kia, chẳng tốt đẹp gì mà lại hạ thấp thân phận của Trần Gia Huy xuống chức bề dưới.

Bùi Quốc Huy cúi đầu, bình thản nhấp một ngụm trà.

Bà cụ nhà họ Lý nghiêng đầu sang, không tin nói: "Mày đừng lừa bà, thằng nhóc nhà họ Trần đó còn mặc quần xẻ đũng không?"

Câu nói này vừa nói ra, tất cả mọi người từ già đến trẻ, từ gái đến trai đều không giữ nổi bình tĩnh, thẳng thừng bật cười thành tiếng.

Đương nhiên, sắc mặt khó coi nhất vẫn thuộc về Trần Gia Huy, mặt hắn tái xanh, nụ cười của Dương Thanh Ngân cũng có chút không kiềm chế nổi, trong lòng cô ta có chút xót xa, đáng ra phải cùng Bùi Quốc Huy tới bàn chính, nhưng chuyện tới nước này mà cô ta còn đi, ngược lại có vẻ sẽ lộ rõ chuyện giấu đầu hở đuôi rồi.

Hơn nữa, nếu cô ta đã chọn thông qua cách này để biểu lộ thái độ với Trần Gia Huy, đương nhiên không thể bỏ dở nửa chừng được.

Ngô Huệ quay mặt đi chỗ khác, lúng túng dùng cái ly che đi gương mặt ửng đỏ của cô.

"Bà lão nhà họ Lý cũng lớn tuổi rồi, cũng không phải cố ý đâu."

Ngô Huệ quay đầu về nơi phát ra tiếng nói, thấy Bùi Quốc Huy đang nở nụ cười dịu dàng nhìn mình.

Người trong cuộc như Trần Gia Huy còn chưa từng nói gì, cô có tư cách gì mà để ý?

Ngô Huệ yếu ớt cười xua tay: "Tôi biết, bà rất nhiệt tình, tôi rất thích."

...

Tiệc rượu này kéo dài liên tục trong hai giờ, tám giờ mới kết thúc.

Ngô Huệ vừa nhìn thời gian xong, ngẩng đầu lên, liền thấy Trần Gia Huy đang bước thẳng về phía cô.

Mặt Trần Gia Huy sầm lại, hình như tâm trạng không được tốt lắm.

"Xin lỗi, chúng tôi có việc cần đi gấp, không tiếp được."

Trần Gia Huy ngắn gọn chào hỏi Lý Bảo Nam, cũng không lo người khác đang nhìn mình, kéo Ngô Huệ đi.

Ngô Huệ bỗng dưng bị kéo, thân hình lảo đảo, khó khăn lắm mới đứng vững được, chỉ kịp gật đầu ra hiệu với người nhà họ Lý, đã bị Trần Gia Huy kéo đi mấy bước rồi.

Lâm Đức ríu rít nhìn về phía hai người họ đi, hất cằm với Bùi Quốc Huy: "Thất lễ như vậy, xem ra chưa ra trận đã chịu thua trước rồi."

Mới dứt lời, một chiếc khăn tay trực tiếp ném vào đầu anh ta.

...

Trên hành lang, bàn tay đau nhói của Ngô Huệ dứt khỏi tay Trần Gia Huy: "Trần Gia Huy, anh muốn làm gì!"

Trần Gia Huy đứng vững, lạnh lùng nhìn Ngô Huệ: "Sao nào, không nỡ rời xa đám người đó thế cơ à?"

"Rõ ràng là bạn anh cướp chỗ của tôi, bây giờ lại biến thành lỗi của tôi rồi à?"

"Huy, chuyện này không liên quan đến Huệ, cô ấy cũng không biết mấy chuyện thị phi giữa hai giới chúng ta mà."

Phạm Kim Tùng vừa rời khỏi phòng tiệc, liền nhìn thấy hai người tranh chấp ngoài hành lang, vội bước đến hoà giải.

Quảng cáo
Trước /159 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Tại Tu Tiên Giới Vạn Cổ Trường Thanh

Copyright © 2022 - MTruyện.net