Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trả Thù Xoay Vòng
  3. Chương 33: CHƯƠNG 33 SAO VẬY, EM RẤT ĐỂ Ý ĐẾN TÔI À_
Trước /159 Sau

Trả Thù Xoay Vòng

Chương 33: CHƯƠNG 33 SAO VẬY, EM RẤT ĐỂ Ý ĐẾN TÔI À_

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 33: SAO VẬY, EM RẤT ĐỂ Ý ĐẾN TÔI À?

“Thanh Ngân, em đừng đoán mò, anh chỉ hơi uể oải chút thôi. Bác sĩ nói cũng không có gì đáng lo ngại, sẽ nhanh hồi phục lại thôi mà.”

Nhanh hồi phục lại sao? Anh nghĩ cô là trẻ lên ba à? Kết hôn lâu như vậy rồi mà anh vẫn luôn viện đủ cớ để không động vào cô. Hôm nay thì đi công tác, ngày mai lại đi tiếp khách, anh cho rằng có thể lấy cớ như vậy cả đời ư?

Hiện giờ vật chứng cũng có đủ cả rồi, anh còn mặt dày mà nói rằng qua hai ba ngày nữa là khỏi. Bùi Quốc Huy anh thật sự cho rằng cô là con ngốc à?

Ban nãy cô còn muốn mây mưa với anh một phen, giờ nghĩ lại cô thật sự chán ghét đến mức muốn ói…

Dương Thanh Ngân thổn thức túm lấy tờ khăn giấy trên ghế rồi ném vào người anh. Cô ta đẩy cửa xe, đi về phía trước và làm như không nghe thấy những lời níu kéo của Bùi Quốc Huy, sau đó vẫy taxi rồi đi mất hút.

Khi nhìn thấy hình ảnh Bùi Quốc Huy đang vội vã đuổi theo từ gương chiếu hậu, Dương Thanh Ngân bực dọc nhíu mày.

Trước đây cô ta còn tưởng Bùi Quốc Huy là một người đàn ông biết chừng mực, thật không ngờ anh vốn dĩ có vấn đề về phương diện đó. Người đàn ông như vậy, dù có bề ngoài điển trai hay điều kiện tốt đến đâu cũng làm gì có người phụ nữ nào bằng lòng sống cùng chứ?

Nếu muốn trách thì chỉ trách… trước đây cô quá ngây thơ, luôn cho rằng mình đã lượm được một bảo vật…

Đôi mắt Dương Thanh Ngân đỏ ửng, cô ta móc điện thoại ra rồi gọi cho số điện thoại quen thuộc kia.

Chiếc xe rời khỏi khách sạn Thanh Long, thận trọng đi về hướng biệt thự Thanh Thủy.

Ngô Huệ chống cằm, đôi mắt ngắm nhìn những ngọn đèn neon đang trôi qua cực nhanh ngoài cửa sổ.

“Cô lấy đâu ra bộ trang phục này vậy?”

Khuôn mặt đầy suy tư của Trần Gia Huy thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh đèn đang chạy ngược chiều.

Ngô Huệ liếc hắn, chậm rãi nhắm mắt mà nói: “Một người tốt bụng tặng.”

“Cô cũng may mắn nhỉ, lúc nào cũng gặp được người tốt, lần trước thì tặng giầy, lần này lại tặng váy.”

Mặc dù Trần Gia Huy không quay đầu lại nhìn cô, nhưng hàng mày kiếm của hắn khẽ cau lại, giọng nói đầy hàm ý châm biếm.

Ngô Huệ nghe thấy vậy thì trừng mắt nhìn hắn: “Sao vậy, anh rất để ý đến việc này à?”

“Tại sao tôi phải chú ý? Bởi có người tự nguyện tặng cô bộ trang phục đắt tiền như vậy ư?”

Trần Gia Huy liếc chiếc váy trên người cô: “Tôi không hẹp hòi nhỏ nhen như vậy đâu.”

Ngô Huệ nghe vậy thì quay đầu đi, cô vẫn nhìn xa xăm ra phía ngoài cửa sổ như cũ, khóe miệng lộ ra một nụ cười yếu ớt.

Sau một hồi im lặng, tiếng chuông điện thoại của Trần Gia Huy đột nhiên vang lên.

Trần Gia Huy liếc nhìn màn hình, nhìn Ngô Huệ thông qua gương chiếu hậu rồi siết chặt tay lái.

Hắn không bắt máy, tiếng chuông điện thoại réo không ngừng trở lên đinh tai nhức óc giữa bầu không khí yên tĩnh trên xe, điện thoại cứ réo như vậy hết lần này đến lần khác.

Ngô Huệ nhìn màn hình điện thoại đang lóe sáng liên tục: “Sao không nhấc máy?”

Trần Gia Huy nhìn cô, sắc mặt khá căng thẳng nhưng vẫn nhanh chóng bắt máy.

“Sao vậy?”

Ngô Huệ nhíu mày, khẽ thở dài, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ khẽ chớp.

Sau khi nói hai câu đơn giản, Trần Gia Huy cúp điện thoại, chiếc xe đi qua cầu vượt thì chầm chầm dừng lại bên đường.

“Công ty có chút việc bận cần tôi đến giải quyết nên không thể đưa cô về nhà được, cô tự gọi xe về đi.”

Vừa dứt lời, hắn đã nghiêng người mở cửa xe cho Ngô Huệ.

Gió lạnh luồn vào từ khe hở, Ngô Huệ vẫn ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích, khuôn mặt tuấn tú của Trần Gia Huy đã ở ngay trước mắt. Vết tích bị cắn trên khóe môi hắn như thể đang nhắc nhở cô về cuộc mây mưa điên cuồng trước đó của hắn với người phụ nữ khác.

Cô lặng lẽ đan chặt tay vào nhau, Trần Gia Huy thấy cô không muốn xuống xe cũng im lặng, hắn ngước đôi mắt sâu thẳm lên nhìn đôi mắt bình thản của cô.

Ngô Huệ cũng nhìn thẳng vào mắt hắn, một lát sau cô thở dài nói: “Nếu như tôi nói tôi không muốn quay về nhà một mình thì sao?”

Trần Gia Huy cau mày: “Từ đây về biệt thự Thanh Thủy khá gần, cũng rất dễ gọi xe.”

“Thật à?” Ngô Huệ hờ hững đáp lời sau đó quay mặt đi rồi chui ra khỏi xe.

Trần Gia Huy thấy cô xuống xe, đôi mắt chợt lóe sáng như thể muốn nói gì đó, nhưng Ngô Huệ đã đóng cửa xe ‘rầm’ một tiếng rồi.

Hình bóng cô bị bóng tối bao trùm, thân thể cô nhỏ bé và mong manh giống như thể sẽ bị gió đông cuốn đi bất cứ lúc nào.

Điện thoại trong xe lại réo lên, trong điện thoại vọng ra tiếng thúc giục nghẹn ngào của Dương Thanh Ngân.

“Huy, anh sắp tới nơi chưa? Ở đây lạnh quá, lại vắng vẻ nữa, em sợ lắm...”

Trần Gia Huy siết chặt điện thoại, thậm chí còn chưa kịp liếc nhìn Ngô Huệ đã đạp mạnh chân ga rời khỏi đó.

...

Xe lao nhanh như tên bắn, tạo ra một luồng gió rất mạnh rồi dần dần biến mất hút trong bóng đêm.

Ngô Huệ đứng ngây ngốc tại chỗ, nhìn theo hướng chiếc xe vừa rời khỏi, chóp mũi nồng nặc mùi khí thải.

Cô nghe thấy rồi, người gọi điện thoại cho Trần Gia Huy là một người phụ nữ.

Giọng nói đó mang chút bất lực, nhớ nhung và ỷ lại.

Trong lòng Trần Gia Huy vẫn luôn nhớ nhung người phụ nữ đó ư?

Trên đường, xe cộ đi lại như nước chảy, nhưng không hề có một chiếc taxi nào chạy qua.

Ngô Huệ nghe thấy giọng nói của một cô gái đang nói chuyện điện thoại đứng ở cách đó không xa.

“Em mặc kệ, em hạn cho anh ba mươi phút nữa phải có mặt ở đây, nơi này bắt xe kiểu gì chứ, em sợ lắm...”

Người con gái chu miệng, đang nói thì tủi thân bật khóc.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Ngô Huệ, cô gái ấy lúng túng hắng giọng, lấy tay che điện thoại rồi hạ thấp giọng: “Nhanh chút nhé, anh mà không đến, em gọi điện cho người khác thì đừng hối hận đấy.”

Cô gái kia cúp điện thoại, rảo bước đến trước mặt Ngô Huệ: “Chỗ này không bắt được xe đâu, cô cũng đang đợi bạn trai đến đón à?”

“Anh ta có chút việc bận nên đi trước rồi.” Ngô Huệ nhếch môi, ánh mắt vẫn luôn chú ý đến chiếc xe đã đi qua đoạn đường cách đó không xa.

“À...” Cô gái kia gật đầu: “Sao cô không gọi điện thoại gọi anh ta quay lại? Đã muộn lắm rồi, ở đây lại không gọi nổi xe, rất nguy hiểm đó. Anh ta nhất định sẽ quay lại đón cô.”

Vừa dứt lời, cô đã nhìn thấy một chiếc xe dừng ở bên đường, cô gái kia vui mừng chạy lại.

“Anh yêu à, đến nhanh vậy, anh không biết đâu, một mình em ở đây sợ sắp chết rồi.”

Chàng trai kia ôm chầm lấy cô gái, anh ta vừa giúp cô gái ấy ngồi vào xe vừa vỗ về nói: “Yên tâm đi, có anh ở đây rồi.”

“Đáng ghét, ban nãy còn nói phải tăng ca không rảnh, làm em tổn thương chết đi được.”

“Em đó, lúc nóng lúc lạnh, anh nào biết có phải em đang lừa anh hay không...”

Chàng trai cẩn thận thắt dây an toàn giúp cô gái, âu yếm đặt lên má cô một nụ hôn, sau đó khởi động xe.

Chiếc xe nhanh chóng biến mất, trên đường chỉ còn sót lại một mình cô.

Gió cứ cuồn cuộn thổi đến, cô kéo chiếc áo khoác trên người, vẫn đứng nguyên tại chỗ. Đôi tay xoa vào nhau để tìm kiếm chút hơi ấm, cô đã vẫy vài chiếc xe rồi mà vẫn chưa có chiếc nào dừng lại.

Đột nhiên cô đau đớn khom lưng ôm bụng, nhăn mặt nhăn mày.

Nhịn đói cả buổi tối, lại uống một chút rượu nên bệnh đau dạ dày của cô tái phát. Ngô Huệ đảo mắt tìm kiếm xung quanh một vòng thì phát hiện nơi này toàn văn phòng, không hề có hiệu thuốc hoặc siêu thị.

Cô ôm bụng, ngồi xuống một chiếc ghế dài, đôi mắt lim dim nhìn bên lề đường.

Thành phố Xuân Sơn này rất nhiều người giàu, những chiếc xe xa hoa cứ nối đuôi nhau chạy qua.

Benz, Audi, Ferrari, Maserati nhiều vô kể, chúng cứ chạy nườm nượp qua mắt cô.

Ngay sau đó có một chiếc xe Hummer màu xám bạc lái qua trước mắt cô.

Nhưng chiếc xe Hummer kia chỉ đi chừng 100m thì bỗng thắng gấp, tiếng ma sát từ bánh xe vang lên chói tai, Ngô Huệ quay người lại nhìn thì thấy chiếc Hummer kia đang quay đầu 90 độ, đi ngược chiều trên con đường xe cộ tấp nập.

Tên này muốn chết à?

Ngô Huệ đang mắng thầm hành vi ngông cuồng tùy tiện của tên tài xế kia thì chiếc xe Hummer đó đã dừng trước mặt cô rồi.

Cửa xe từ từ hạ xuống, mặc dù ánh đèn rất yếu ớt nhưng Ngô Huệ vẫn nhận ra ngay khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông ngồi trong xe.

Bùi Quốc Huy nghiêng đầu nói với cô: “Sao em lại ở đây, không phải đã về nhà rồi à?”

Ngô Huệ chợt sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nhìn anh với ánh mắt ngây ngốc.

Bùi Quốc Huy ngồi lại ngay ngắn rồi mở cửa chỗ ghế kế bên tài xế: “Nơi này không có taxi đâu, lên đi, tôi đưa em về.”

Ngô Huệ do dự một chút, cô cắn răng, hai tay chống ghế đứng dậy, đi về phía chiếc xe, đóng cửa ghế phụ lại. Sau đó mở cửa ghế sau rồi chui vào.

Bùi Quốc Huy thấy Ngô Huệ nép vào một góc thì mỉm cười, khởi động xe.

“Cảm ơn anh.” Chiếc xe lái vào đường lớn, Ngô Huệ liền nói lời cám ơn một cách chán nản.

“Quay về biệt thự Thanh Thủy à?” Giọng nói quan tâm của Bùi Quốc Huy rất mỏng manh.

Ngô Huệ nhìn bóng lưng của Bùi Quốc Huy, cô chợt thấy có một cảm giác quen thuộc không thể lột tả hiện lên trong đầu, nhưng cảm giác ấy như thể bị ngăn cách bởi một lớp lưới mỏng vậy, nghĩ mãi không ra.

Cô tựa đầu vào cửa sổ xe, ôm chặt bụng mình, giọng nói có vẻ trống rỗng và bất lực.

“Có phải…trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi không?”

Bùi Quốc Huy nhíu mày, ánh mắt hiền hậu, mỉm cười thân thiện nói: “Em cảm thấy trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi à?”

“Tôi không có ý đó…” Ngô Huệ mất tự nhiên quay mặt đi.

“Tôi cũng không suy nghĩ nhiều như vậy đâu, có điều…” Dường như Bùi Quốc Huy đang cân nhắc tính từ thích hợp: “Hình như em…khá căng thẳng thì phải.”

“Đâu có.” Ngô Huệ ngồi lại ngay ngắn tỏ ý phủ nhận.

Nhìn thấy hành động đó của cô qua gương chiếu hậu, Bùi Quốc Huy cười dịu dàng: “Sao mặt em đỏ vậy?”

Ngô Huệ chợt lúng túng không biết nói gì giống như một cô bé ăn vụng kẹo bị bắt quả tang vậy, gương mặt cô càng đỏ gay gắt hơn.

“Hình như em sợ tôi thì phải?”

Bùi Quốc Huy vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của cô, khóe miệng khẽ cong, giọng nói thản nhiên mang theo chút hài hước.

Ngô Huệ liếc anh rồi đột nhiên nhắm chặt mắt lại, cơn đau dạ dày ngày càng rõ rệt.

Thấy cô lặng thinh nhắm mắt dựa vào xe, Bùi Quốc Huy cầm vô-lăng thận trọng điều khiển xe, sau đó anh để ý đến bàn tay đang ôm chặt bụng của Ngô Huệ.

“Em đau dạ dày à?”

Năm ngón tay của Ngô Huệ khép vào nhau ôm lấy bụng, hàng mi dài cong vút khẽ mấp máy: “Tôi chỉ đói bụng thôi.”

Sau đó không khí trong xe đột nhiên im ắng lạ thường, chỉ còn lại tiếng bánh xe chuyển động và tiếng động cơ ma sát.

Một lát sau, Ngô Huệ mới thả lỏng, cơn mỏi mệt qua đi, hô hấp của cô mới dần dần bình ổn trở lại.

“Ngô Huệ.”

Trong lúc mơ màng hình như có người gọi tên cô, sau đó cô cảm nhận được có thứ gì đó ấm áp rắn chắc chạm lên trán mình.

Đôi mắt Ngô Huệ hé mở, ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cơn đau ở bụng lại kéo đến kịch liệt hơn.

“Ngô Huệ.”

Ngô Huệ xoay đầu, mở mắt nhìn lên phía trên thì thấy khuôn mặt tuấn tú của Bùi Quốc Huy đã ở ngay trước mắt.

“Hình như tôi buồn ngủ rồi.” Ngô Huệ chớp mắt, vì vừa mới tỉnh lại nên giọng nói khàn khàn.

Bùi Quốc Huy cúi đầu, mỉm cười nhẹ nhàng, đặt bàn tay lên trán cô rồi nói: “Không sao đâu, may mà em không sốt.”

Ngô Huệ nghiêng mặt né tránh, khẽ nhắm mắt lại.

“Đến biệt thự Thanh Thủy chưa?”

Bùi Quốc Huy thu tay về như chưa hề xảy ra chuyện gì, anh ngồi dậy mở cửa xe rồi xuống trước.

Ngô Huệ cũng xuống theo, lúc đứng dậy, cơn đau dạ dày lại kéo tới, cô đau đớn hít sâu.

Quảng cáo
Trước /159 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Võng Du Chi Phó Chức Chí Cao

Copyright © 2022 - MTruyện.net