Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trả Thù Xoay Vòng
  3. Chương 5: CHƯƠNG 5 CÔ TỚI ĐÂY LÀM GÌ
Trước /159 Sau

Trả Thù Xoay Vòng

Chương 5: CHƯƠNG 5 CÔ TỚI ĐÂY LÀM GÌ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 5: CÔ TỚI ĐÂY LÀM GÌ

Ngô Huệ hung hăng đẩy tay người đàn ông ra: “Chồng tôi tới rồi, anh còn không buông tay sao?”

“Chồng? Huệ, em biết rõ kiểu đùa này sẽ khiến anh không vui…”

Lời còn chưa nói hết, trên tay Ngô Huệ lại truyền đến một lực nắm chặt, người đàn ông còn chưa kịp phản ứng, cả người cô đã bị lôi ta khỏi quán bar.

Trên hành lang, chân Trần Gia Huy vừa ra khỏi quán bar, liền dùng sức hất tay Ngô Huệ ra, trên mặt đầy chán ghét.

Dưới tác dụng của hơi men, hai chân mềm nhũn, thình lình bị dùng sức, Ngô Huệ chật vật đụng vào vách tường, cô ngẩng đầu thấy gò má cứng đờ và đôi mắt mơ hồ của Trần Gia Huy, trái tim lại đau như bị kim đâm.

“Đây chính là nguyên nhân cô không về nhà ư?” Trần Gia Huy nhìn cô chằm chằm thật lâu, sau đó mới mở miệng nói chuyện.

Ngô Huệ xoa cổ tay sưng đỏ, giọng nói lạnh nhạt: “Tôi là người trưởng thành, có quyền quyết định đi đâu.”

“Cho nên có thể đến nơi này ư?” Trần Gia Huy nặn ra nụ cười khó coi, liếc cô như nhìn một con ngốc: “Đừng nói với tôi là cô không biết đây là nơi nào nhé…”

“Vậy anh đến đây làm gì? Đừng nói với tôi là anh đến tìm tôi nhé…”

Ngô Huệ im lặng nhìn thẳng vào mắt hắn, trong hơi thở thở ra có mùi cồn rượu, ngẩng cổ, vừa ấm ức vừa kiên cường.

Phòng bên cạnh mở cửa, một người đàn ông trung niên mập mạp đi ra, bắt gặp Ngô Huệ và Trần Gia Huy trên hành lang.

Ngô Huệ và ông ta từng có duyên gặp qua một lần, là tổng giám đốc Phạm của công ty bất động sản Hưng Thịnh ở thành phố Xuân Sơn.

“Tổng giám đốc Trần, sao ra ngoài lâu vậy?” Tổng giám đốc Phạm tươi cười chào đón.

Ông ta vuốt keo cho mái tóc không còn mấy sợi, chải thật chỉnh tề, cái bụng mập tròn trịa, dây lưng bằng vàng ròng bên hông toát ra ánh sáng của bọn nhà giàu mới nổi.

Cửa phía sau ông ta không đóng, tiếng chơi đùa vui cười không ngừng truyền ra từ bên trong.

Ngô Huệ lơ đãng liếc qua.

Những cô gái xinh đẹp vô cùng tựa bên người đàn ông, ân cần mớm rượu, dáng dấp mảnh mai uyển chuyển, tay của người đàn ông cũng không an phận, trong góc phòng, cơ thể nam nữ giao thoa, bóng dáng liêu xiêu.

Ngô Huệ quay đầu nhìn Trần Gia Huy áo mũ chỉnh tề, bụng không ngăn được một cơn buồn nôn.

“Tổng giám đốc Phạm, cuối cùng cũng tìm được anh rồi, em còn đang chờ hát song ca với anh đây.”

Trong phòng lại có một cô gái trẻ tuổi đi ra, dáng vẻ chừng hai mươi, trang điểm kiểu học sinh nữ, váy ngắn theo bước đi đung đưa thành cơn gió, cô ta cười híp mắt, khóe miệng cong cong quyến rũ vô cùng.

Cô ta đi đến, tổng giám đốc Phạm theo đà kéo cô ta vào trong lòng, làm mấy hành động thân mật, khiến cô ta liếc hắn một cái, hờn dỗi liên tục: “Ôi da, tổng giám đốc Phạm thật đáng ghét, không thương hoa tiếc ngọc gì cả…”

Tổng giám đốc Phạm liếm khóe miệng khô khốc, động tác trên tay càng thêm quá đáng: “Tôi thấy rõ ràng em rất thích mà…”

Người phụ nữ đấm nhẹ bộ ngực của ông ta, chu môi đỏ mọng, ánh mắt như tơ, quét qua Trần Gia Huy, cẩn thận che giấu khao khát, sau đó lớn tiếng hét: “Bảo Trân, tổng giám đốc Trần bên này, còn không mau đến?”

Ngô Huệ lăng lăng đứng đó, mồ hôi lấm tấm nhỏ giọt dọc theo lưng, cảm giác lạnh lẽo từ da vào tận đáy lòng.

Lập tức, một cô gái mười bảy mười tám tuổi vội vã chạy đến, cô ta mặc váy thủy thủ màu xanh xen trắng, cái mũ trên đầu nghiêng nghiêng, mở đôi mắt to sáng ngời vô tội, trong sự quyến rũ còn lộ ra vẻ ngây thơ, khiến lòng người căng lên.

Tổng giám đốc Phạm đá mắt với Trần Gia Huy, cười mà hàm ý không rõ: “Tổng giám đốc Trần, nhìn cũng được đó, vận may của anh đúng là khiến người ta ghen tỵ nha.”

Trần Gia Huy nhếch môi tượng trưng, đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.

Bảo Trân thấy Trần Gia Huy không hay lộ biểu cảm thế mà lại nở nụ cười, tưởng lời của tổng giám đốc Phạm có tác dụng, sự thấp thỏm bất an bỗng tan biến hết, dần lớn gan hơn: “Tổng giám đốc Trần, em rất biết xoa bóp, có muốn thử một chút không?”

Bảo Trân đột nhiên áp sát, xuất phát từ sự thù ghét bản năng của phụ nữ dùng sức đẩy Ngô Huệ ra, ánh mắt Ngô Huệ lạnh lùng nhìn tay Bảo Trân bám lấy tay Trần Gia Huy, ngả người xuống, bộ dạng yếu đuối không có sức.

Trần Gia Huy hùa theo, thậm chí không hề thay đổi biểu cảm.

Hàm răng Bảo Trân khẽ cắn, tựa thẳng đầu vào vùng ngực của hắn, hơi thở trầm ổn sạch sẽ nam tính xông thẳng vào mũi, nhộn nhạo trí óc của cô ta.

“Tổng giám đốc Trần, vừa rồi anh chọn em, vậy thì bây giờ trong lòng người ta chỉ có anh thôi đó.”

Bảo Trân nhón chân lên, coi sự không phản ứng của Trần Gia Huy thành ngầm đồng ý, trong lòng vui vẻ, càng muốn làm hắn vui lòng, cũng không để ý trên hành lang có không ít người, càng thêm dính lấy hắn, một đôi mắt vô tội làm lay động lòng người yêu kiều liếc nhìn.

“Tổng giám đốc Trần, Bảo Trân rất thích anh đó, tối nay để em ở bên anh có được không?”

Động tác mờ ám của cô ta không ngừng, ghé vào lỗ tai hắn thỏ thẻ, giọng nói trong trẻo mềm mại đáng yêu không thể tả: “Tổng giám đốc Trần...”

Âm cuối kéo dài, lan vào tận xương tủy.

Trần Gia Huy chậm rãi cúi đầu, một tia lạnh lùng trong mắt liền rơi trên người cô ta, trong đó không có chút động lòng, ngược lại ngầm có ý trêu chọc và chán ghét, Bảo Trân trong lòng cả kinh, hắn đã mạnh mẽ nắm lấy cánh tay không an phận của cô, dùng sức hất ra.

Bảo Trân bất ngờ không kịp chuẩn bị, cả người chật vật té lăn trên đất, đau đớn kêu lớn thành tiếng.

Trần Gia Huy cúi đầu, nhìn Bảo Trân quỵ ngã bên chân, cái nhìn chán ghét trong mắt càng thêm sâu: “Đừng có dùng cánh tay bẩn thỉu của cô đụng vào tôi.”

Khuôn mặt Bảo Trân đỏ bừng, ở đây cô ta có chút nổi tiếng, sao có thể chịu được sự nhục nhã này chứ.

Tổng giám đốc Phạm thấy có gì không đúng, liền tới làm người giải hòa, ông ta đá Bảo Trân một phát, trầm giọng nói: “Đúng là không có mắt nhìn mà, còn không đi xuống đi?”

Ông ta ngẩng đầu, lại là một khuôn mặt tươi cười, chú ý tới Ngô Huệ ở sau lưng Trần Gia Huy, lập tức tỉnh ngộ.

“Thảo nào tổng giám đốc Trần chướng mắt cô kia, thì ra thích kiểu này, hiểu rồi hiểu rồi…” Hiển nhiên, ông ta cũng không nhận ra Ngô Huệ.

Ngô Huệ không giống sự yêu kiều nhiệt tình của Bảo Trân, quanh thân tỏa ra hơi thở lạnh lùng.

Cô liếc nhìn Trần Gia Huy im lặng không nói gì, cố nén cảm giác muốn nôn mửa, đưa tay về phía tổng giám đốc Phạm: “Tổng giám đốc Phạm, chào ông, tôi là Ngô Huệ, vợ của Trần Gia Huy, chúng ta trước đã gặp rồi.”

“Xin chào xin chào…”

Tổng giám đốc Phạm vươn tay ra theo bản năng, một khắc sau, đến khi ông ta hiểu ra, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.

Cô gái bao như treo nửa người trên người ông ta kinh ngạc nhìn Ngô Huệ.

"Xem ra tôi quấy rầy mọi người rồi.” Ngô Huệ thu tay về, xoay người trực tiếp đi đến phía cửa quán bar.

Cô mặc dù cố duy trì phong độ, nhưng bước đi loạng choạng vẫn làm lộ ra tâm trạng lúc này.

Ngô Huệ chống tay vào cây cột bên cạnh cửa lớn, cúi đầu nôn khan không ngừng, nhưng ngoại trừ một chút nước đắng thì không có gì cả.

Trần Gia Huy lạnh lùng lướt qua trước mặt tổng giám đốc Phạm ăn nói mập mờ và cô gái bao có hành động mạnh dạn kia.

Sau cảnh đó, cô không phải kẻ ngu, nếu vẫn không đoán ra, thì đúng là sống uổng hai mươi lăm năm nay rồi.

Ngô Huệ cảm thấy có một đôi bàn tay to lớn níu chặt trái tim cô, đau đớn dọc theo huyết quản xâm lấn, ngay cả hô hấp cũng khiến cô đau ê ẩm.

Đã không còn là chuyện riêng phải giấu giếm nữa, tất cả những chuyện đêm nay, khiến tấm màn giấy giữa cô và Trần Gia Huy triệt để bị đâm rách.

“Ngô Huệ, cô vội vàng rời đi như vậy là có ý gì?” Phía sau người truyền đến tiếng đàn ông trầm thấp, mang theo chút trách móc.

Ngô Huệ lau khóe miệng, Trần Gia Huy đứng sau lưng cô, đang lạnh lùng nhìn cô.

“Tôi tưởng sự tồn tại của tôi sẽ quấy nhiễu đến anh.”

Trần Gia Huy lạnh nhạt, coi như không nghe thấy sự chế giễu của Ngô Huệ, lướt thẳng qua người cô, đi tới bãi đỗ xe bên tay phải.

Ngô Huệ đờ ra nhìn bóng lưng nhanh chóng rời đi của hắn, khóe miệng nặn ra một nụ cười đau khổ, cô nắm chặt vạt áo, vừa đứng dậy liền đâm thẳng vào người đàn ông đẩy cửa đi ra.

“Xin lỗi...” Ngô Huệ không màng gì hết, sau khi đứng vững muốn bước đi tiếp, nhưng cánh tay lại bị người đàn ông kia níu lại.

Trong lòng cô lo lắng, thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi chỗ thị phi này, hành động vô lễ của người đàn ông khiến trong lòng cô bỗng dấy lên một cơn giận vô cớ.

“Ây da, chị gái uống nhiều rồi hả? Hay để em đưa chị về nhà nhé, em rất biết thương người đó…”

Giọng nói hơi khinh bạc vang lên bên tai.

Ngô Huệ lạnh lùng quan sát người đàn ông trước mắt, tuổi khoảng tầm hai mươi, tóc nhuộm đủ mọi màu sắc, cầm trong tay chai rượu, cơ thể đung đưa, rõ ràng là uống nhiều rồi, nhưng lực cánh tay lại lớn một cách kỳ lạ.

“Xe của em đậu ở bên kia, lên đi, em dẫn chị đi hóng gió được không?”

Thanh niên lấy le chỉ vào chiếc xe cách đó không xa, một chiếc Ferrari.

“Oa…”

Đám nam nữ ăn mặc bụi bặm phía sau hắn hưng phấn kêu to, chậm rãi đến gần, vây Ngô Huệ ở bên trong.

“Buông ra!”

Ngô Huệ lạnh lùng nhìn bọn họ, hai chữ không có chút hơi ấm nào văng ra khỏi miệng.

Tên thanh niên bị từ chối cảm thấy mất mặt, lực trong tay liền mạnh hơn, một vết lằn liền hiện trên cánh tay trắng nõn của cô: “Đụng vào người còn dám mạnh miệng, thật sự coi mình hay lắm chắc?”

“Đúng đó!” Một tên cơ bắp phía sau bơm thêm, hả hê chờ xem kịch hay.

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Ngô Huệ đề phòng nghiêng người sang một bên.

“Chị nói như vậy là em không thích nghe đâu, em chỉ có lòng tốt muốn đưa chị… đi chơi một chuyến, đừng khiến mọi người mất hứng chứ…”

Thấy thanh niên kia định ôm Ngô Huệ vào lòng, cô âm thầm lo lắng, trên tay lại không có lực, chỉ đành đưa đầu gối lên đánh vào thân dưới của hắn, cùng lúc đó, tiếng kêu chói tai của thanh niên kia vang lên bên tai.

“A a a!”

Hắn tức giận đẩy cô ra, Ngô Huệ lảo đảo cơ thể, không kịp đề phòng lại đụng phải một cơ thể ấm áp, thắt lưng được đỡ lấy một cách lưu loát.

Là Trần Gia Huy đi rồi quay lại.

Hắn không dời tay khỏi người cô, thân thể cao lớn đang trong gió, như pho tượng đứng thẳng kiên cố.

Ánh mắt của hắn ngày càng lạnh lùng, đảo qua từng gương mặt kinh hãi, cuối cùng nheo mắt nhìn người thanh niên bị Ngô Huệ đạp.

“Xem ra Phạm Minh Hoàng chỉ mải kiếm tiền, không dạy con cho tốt nhỉ.”

Tên thanh niên đau đến nhảy cẫng lên ngơ ngẩn, quan sát tỉ mỉ hắn, ngoài miệng lại không chịu thua: “Anh là ai! Không có việc gì thì về nhà quấn lấy vợ mà sinh con đi, đừng phá chuyện tốt của ông!”

“Anh Phạm…”

Có người lanh mắt nhận ra Trần Gia Huy, biết hắn là người thành đạt bậc nhất ở thành phố Xuân Sơn, lại là người Phạm Minh Hoàng luôn ra sức lấy lòng để làm ăn, đoán được bọn họ dường như đã động đến người phụ nữ không nên động đến rồi, vội vàng kéo tay áo người thanh niên kia để cảnh cáo.

Quảng cáo
Trước /159 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Day Dưa

Copyright © 2022 - MTruyện.net