Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trò Chơi Bạc Tiền
  3. Chương 20: Chap-20
Trước /43 Sau

Trò Chơi Bạc Tiền

Chương 20: Chap-20

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 20: EM PHẢI CẨN THẬN NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY

CHƯƠNG 20: EM PHẢI CẨN THẬN NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY

Ánh nắng ban mai rạng rỡ xuyên qua cửa sổ thủy tinh, rơi xuống gò má mềm mại của Lâm Vũ Thiến.

Có một câu nói như thế này, khi người đàn ông làm việc nghiêm túc là lúc có mị lực nhất. Mà Lâm vũ Thiến quay lại làm việc cũng có mị lực dồi dào.

Trang phục nghề nghiệp vừa người khiến cô càng thêm chuyên nghiệp, mái tóc xoăn dài được cô buộc lên như một chiếc đuôi ngựa dài, ngũ quan tinh xảo rõ ràng mang đến cho người ta một cảm giác xinh đẹp giỏi giang.

‘Cốc cốc cốc...’ Tiếng gõ cửa lanh lảnh vang lên phá vỡ bầu không khí trầm tĩnh này.

“Mời vào.”

Diêu Hình Lập đẩy cửa đi vào, phía sau còn có một người phụ nữ diện mạo sáng sủa, không phải kiểu người xinh đẹp nhưng lại khiến người khác có cảm giác rất trầm ổn, rất yên tâm.

“Vũ Thiến, đây là trợ lý anh tìm cho em, Lương Tĩnh Mộc, sau này cô ấy sẽ đi theo em.” Diêu Hình Lập giới thiệu.

“Luật sư Lâm, chào cô.”

“Ừm.” Lâm Vũ Thiến khẽ đáp một tiếng: “Luật sư Diêu đã nói rõ với cô về công việc của cô cũng như yêu cầu của tôi chưa?”

“Rồi ạ, tôi đều đã nắm rất rõ.” Vẻ mặt Lương Tĩnh Mộc rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh khiến người khác cảm thấy không hề có chút biếng nhác nào.

“Ok, vậy cô ra ngoài làm quen môi trường trước đi, có việc gì tôi sẽ tìm cô.”

“Được ạ!”

Đợi cô ấy rời đi, Diêu Hình Lập dứt khoát ngồi xuống: “Thế nào, người trợ lý này được chứ?”

“Cảm giác đầu tiên cũng ổn.” Chỉ còn lại hai người, Lâm Vũ Thiến hơi thư giãn một chút, dựa người về phía sau: “Anh có chuyện gì muốn hỏi tôi à?”

Diêu Hình Lập nở nụ cười ấm áp tới tận đáy mắt: “Vụ án di sản gia tộc kia cô có suy nghĩ thế nào?”

“Anh nghĩ thế nào?” Khi đối diện với vụ án cả hai người đều rất nghiêm túc, Lâm Vũ Thiến hiểu rõ, với sự phân tích và xử lý của mỗi vụ án, anh ta đều có suy nghĩ riêng.

Diêu Hình Lập đặt hai tay lên bàn, suy nghĩ: “Vụ án di sản kiểu này, nếu như có thể hòa giải trong gia đình được là tốt nhất.”

Lâm Vũ Thiến tán đồng gật đầu, như vậy chắc chắn sẽ là lối tắt nhanh gọn nhất nhưng...

Cô nhíu mày: “Tôi đã xem qua tư liệu của đối phương, nếu như muốn hòa giải dến khi đó khẳng định sẽ có không ít tranh chấp, tôi phải làm rõ mạch suy nghĩ, tuyệt đối không thể để luật sư phía bên Hình Nghiên Mã có ý định gây khó dễ.”

Ánh mắt Diêu Hình Lập lộ ra ý tán thưởng, mỗi lần làm việc Lâm Vũ Thiến đều nghiêm túc cẩn thận, cẩn trọng giống như người dệt lưới, tơ lưới nhìn có vẻ mảnh mà mỏng, nhưng một khi ‘cá lớn’ đã nằm gọn trong đó thì căn bản không thể thoát ra được.

‘Cốc cốc...’ Tiếng gõ cửa có quy luật vang lên đúng lúc này, cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người.

“Vào đi!” Lâm Vũ Thiến nhìn về phía cửa.

Lương Tĩnh Mộc đi vào, còn mang theo một bó hoa hồng Champagne thanh khiết, đẹp đẽ và cả một hộp quà tinh mỹ.

Diêu Hình Lập để ý đến những điều này, trực tiếp trêu chọc: “Ôi, mị lực của luật sư Lâm chúng ta bắn ra tứ phía, vừa về nước đã có người theo đuổi rồi.”

Lâm Vũ Thiến không để ý đến lời nói trêu đùa của anh ta, nhìn Lương Tĩnh Mộc: “Đồ tôi nhận, cô ra ngoài đi.”

“Vâng.”

Nhìn những thứ này, khóe miệng Lâm Vũ Thiến hiện lên một tia nghiền ngẫm, mở chiếc hộp ra trước mặt Diêu Hình Lập, bên trong là bộ đồ thể thao cô mặc đi chạy bộ tối qua, như vậy đương nhiên cô biết người gửi tới là ai.

“Đây là quần áo của em?” Diêu Hình Lập đoán.

“Ừm.” Cô gõ lên chiếc hộp: “Đoán xem là ai đưa đến?”

“Bạch Chấn Tiếu?” Đáy mắt Diêu Hình Lập hiện lên một tia tối tăm.

Lâm Vũ Thiến gật đầu, lắc lư bó hoa hồng Champagne, sắc mặt Diêu Hình Lập trầm xuống một chút: “Hiện giờ tiến triển thế nào rồi?”

“Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của tôi, Bạch Chấn Tiếu không thoát khỏi bàn tay tôi đâu.” Đôi mắt sóng nước của Lâm Vũ Thiến lướt qua tia giải hoạt: “Bước hành động tiếp theo, tôi cũng đã chuẩn bị xong rồi.”

“Vũ Thiến, em phải cẩn thận người đàn ông này, anh ta không phải người đàn ông em có thể dễ dàng lợi dụng được đâu.” Diêu Hình Lập có chút không đành lòng, đôi mắt sâu thẳm bị một cảm xúc khác thường khuấy động.

“Chỉ cần đạt được mục đích của tôi, chọc vào thì có làm sao?!”

“Thực ra anh có thể giúp em, em không cần...”

“Không cần.” Cô kiên định ngắt lời anh ta: “Tôi muốn tự mình ra tay!”

“Anh sợ em càng lún càng sâu, cuối cùng sẽ...” Lông mày Diêu Hình Lập khẽ nhíu.

“Từ khi tôi lựa chọn quay lại, tôi đã chuẩn bị tốt bất cứ lúc nào cũng có thể xuống địa ngục.” Nụ cười nơi khóe miệng cô mang theo một tia chua xót nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

Diêu Hình Lập không còn lời nào để nói nhưng tim lại bị bóp lấy đau đớn, Lâm Vũ Thiến nếu như em mềm yếu một chút, để anh giúp em thì tốt biết mấy!

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sau Khi Nhận Việc Ở Minh Phủ

Copyright © 2022 - MTruyện.net