Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
  3. Chương 128: Logic hèn hạ
Trước /168 Sau

Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 128: Logic hèn hạ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mẹ của Đậu Đậu trong nhóm đã gửi liên tục hơn chục tin nhắn lên nhóm, lời nói của cô ta vô cùng khó nghe!

"Thời nay, có một số đứa trẻ tố chất đúng là bị chó ăn mất rồi, ăn trộm cả cây bút màu, lớn lên thì còn đến đâu nữa?"

"Thật sự không biết phụ huynh đã giáo dục thế nào mà bé tí đã biết ăn trộm ăn cắp thế rồi. Bé tí đã ăn trộm bút, lớn lên chả phải thành tướng cướp à?"

"Yêu cầu trường mẫu giáo cần phải mạnh tay đuổi học những đứa trẻ có phẩm hạnh xấu như vậy, không thể để tình trạng con sâu làm rầu nồi canh được!"

"Dù biết nhà đứa trẻ đó rất khó khăn nhưng cũng không thể trộm thế được. Đúng là không bằng cả ăn mày!"

"Ăn mày còn biết cầm bát quỳ trên mặt đất xin bố thí. Ít nhất cũng là loại ngay thẳng lương thiện. Loại người này thật sự …"

Răng rắc--

Nhìn thấy những lời khó coi này, Diệp Vĩnh Khang tức giận đến mức bóp nát cả một góc bàn trà bằng đá cẩm thạch!

Ngay khi anh sắp bùng nổ, Diệp Tiểu Trân đột nhiên lộ ra vẻ sợ hãi nói: "Bố, bố sao vậy, bố đáng sợ quá đi, Tiểu Trân sợ".

Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu, nhanh chóng thu sát khí về, cười với Diệp Tiểu Trân, nhẹ giọng nói: "Không sao, vừa rồi bố luyện võ công thôi".

"Tiểu Trân, con ở nhà làm bài tập đi. Bố có việc phải ra ngoài một chút. Bố sẽ về sớm, có chuyện gì cứ gọi điện cho bố nhé".

Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng xoa xoa đầu Diệp Tiểu Trân.

Diệp Tiểu Trân ngoan ngoãn gật đầu nói: "Con biết rồi, bố đi mau đi, Tiểu Trân sẽ ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập".

"Con gái của bố ngoan quá".

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười đi ra ngoài, đây là khu biệt thự sang trọng, cho nên Diệp Tiểu Trân ở nhà một mình cũng không cần lo lắng.

Vừa bước tới cửa, sắc mặt Diệp Vĩnh Khang sa sầm xuống, anh gọi điện cho Diêu San để hỏi địa chỉ nhà của Đậu Đậu.

Sau đó, anh lại gửi một tin nhắn khác rồi lái xe về địa chỉ kia.

Địa chỉ không xa, chỉ ở một con phố cũ cách đó chưa đầy năm cây số.

Trên con phố cũ có một cửa hàng bán hoa quả, trước cửa cửa hàng có một phụ nữ dáng người cao lớn thô kệch, trang điểm đậm.

Người phụ nữ vắt chéo chân, vừa cắn hạt dưa, mắng một ông già gầy còm, quần áo tơi tả trước quầy hoa quả: “Đúng là đồ khọm, bỏ xuống, không có tiền còn đòi ăn hoa quả gì chứ, mau cút đi!"

Ông cụ khẩn khoản van xin: "Bà chủ, cô nể tình thương xót với, vợ tôi ốm nằm trên giường, đã vài ngày nay rồi".

"Bà ấy chỉ muốn ăn vài quả cam thôi. Tôi có bằng này tiền, cô bán cho tôi hai quả được không".

Đôi bàn tay gầy guộc và chai sạn của ông cụ đang nắm mấy đồng tiền lẻ, cộng lại chưa đến hai tệ, đây là thu nhập của ông ấy từ việc nhặt phế liệu trong ngày hôm nay.

"Vợ ông muốn ăn cam thì liên quan khỉ gì đến tôi. Chỗ tôi không phải là chỗ từ thiện, cút nhanh, đừng có quấy rầy việc làm ăn của tôi!"

Người phụ nữ béo vừa chửi, vừa cầm chiếc vợt ruồi bên cạnh định đánh ông lão.

"Chú, chú muốn ăn gì thì cứ chọn đi".

Lúc này, một giọng nói đột nhiên từ bên cạnh truyền đến.

Ông lão quay đầu lại thì thấy đó là một thanh niên khoảng hai lăm hai sáu tuổi, tướng mạo khôi ngô, dáng người hơi gầy, nhưng lại tràn đầy khí thế.

"Cậu đây là…"

Ông lão nghi ngờ hỏi.

Người thanh niên đút hai tay vào túi quần, hất cằm nhìn người phụ nữ mập mạp, thản nhiên nói: "Tôi trả tiền giúp chú này".

Người phụ nữ béo nghe vậy lập tức nở nụ cười: "Ồ, cậu đây thật đúng là người tốt bụng, được được được, chú muốn ăn gì thì chọn đi".

Ngay lập tức tự mình lấy một cái túi ni lông và nhét đầy trái cây vào trong đó.

"Không, không, không cần nhiều vậy đâu".

Ông lão lấy ra hai quả cam từ trong túi: "Tôi chỉ cần hai quả thôi, để vợ tôi nếm thử, cậu gì này, cảm ơn cậu, khoản tiền này đợi khi nào tôi tích đủ sẽ trả lại cho cậu".

Ông lão cầm hai quả cam cảm động đến rơi nước mắt, sau khi ông lão rời đi, người phụ nữ béo trợn mắt chửi: "Đúng là loại cứng đầu. Có người trả tiền cho mà lại chỉ lấy hai quả cam. Loại người này đi xin ăn cũng đáng đời!"

Chửi xong lại ngẩng đầu lên cười: "Cậu gì này, hay là cậu mua thêm trái cây đi. Trái cây chỗ tôi là tươi nhất đấy, tôi sẽ giảm giá cho cậu 10%!"

Người thanh niên khẽ lắc đầu: "Cô là mẹ của Đậu Đậu?"

Người phụ nữ mập sửng sốt: "Cậu là ai?"

"Tôi là bố của Diệp Tiểu Trân".

Diệp Vĩnh Khang nhìn đối phương bình tĩnh nói.

"Ồ, hóa ra cậu là phụ huynh của đứa ăn trộm đó à!"

Nghe vậy, người phụ nữ mập mạp như bị giẫm phải đuôi, đột nhiên nhảy cẫng lên, chỉ vào mũi Diệp Vĩnh Khang chửi một trận.

"Tôi còn định ngày mai đi tìm cậu đấy, không ngờ cậu lại tự tìm đến đây".

"Cậu thân là phụ huynh cũng thật là, bình thường dạy trẻ con kiểu gì vậy, cái tốt không học đi học trò ăn cắp".

"Sao, muốn cha truyền con nối à, nhìn cậu là biết chả phải loại người tốt đẹp gì, tục ngữ có câu thượng bất chính hạ tắc loạn".

"Bây giờ tôi chính thức cảnh cáo cậu phải chuyển ngay con ranh trộm cắp của nhà cậu đến một trường học khác. Không thể để con sâu làm rầu nồi …"

Người phụ nữ béo vừa nhảy chồm chồm vừa chửi bới, lời nói khó nghe đã thu hút rất đông người xem.

Nhưng vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang lại rất bình tĩnh, không biểu lộ ra bất kì loại cảm xúc nào.

Người phụ nữ béo chửi như nã súng liên thanh mười mấy phút, đến khi miệng khô khốc, lúc này mới dừng lại một chút.

"Cô nói xong chưa?"

Diệp Vĩnh Khang nhìn đối phương bình tĩnh nói: "Thứ nhất, cô nói con gái tôi trộm đồ, có bằng chứng không?"

"Thứ hai, giữa bọn trẻ xảy ra xích mích cũng là chuyện bình thường. Cô nói ra những lời khó nghe như vậy mà không có chứng cứ, không sợ ảnh hưởng đến con cái sao?"

Khi nói những lời này, giọng nói của Diệp Vĩnh Khang đặc biệt bình tĩnh.

Nhưng người phụ nữ béo vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết nếu Diệp Vĩnh Khang không quan tâm đến việc trẻ con không có tội, người phụ nữ này đã chết hàng trăm lần rồi.

"Ha ha!"

Người phụ nữ mập mạp nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang: "Chuyện này còn cần chứng cứ sao? Nếu không phải con gái của cậu trộm, bút chì màu của con tôi sao lại thiếu mất một cây?"

"Hơn nữa, trong lớp đó chỉ có con cậu là nghèo nhất. Nếu không phải nó ăn trộm thì còn có thể là ai nữa?"

"Tôi nói những lời kia thì làm sao? Chẳng lẽ còn cần khách khí với lũ trộm cắp à?"

Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang vẫn bình tĩnh lạ thường, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia lạnh lẽo.

Đối mặt với loại logic vô lý này, lúc này Diệp Vĩnh Khang đã từ bỏ kế hoạch giải quyết êm đẹp.

"Được rồi, con cô thiếu một cây bút đúng không, cô muốn giải quyết thế nào?"

Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nói.

Người phụ nữ mập mạp quay đầu sang một bên và ho hai tiếng: "Bộ bút màu của con tôi là hàng cao cấp, nếu mất một cái, cả bộ bút màu sẽ coi như bỏ đi, phải bồi thường ít nhất 200 tệ!"

"Cây bút của cô làm bằng vàng à mà đòi hai trăm, đây rõ ràng là tống tiền mà!"

Lúc này, ngay cả đám người đứng xem cũng không chịu nổi nữa, mở miệng bênh vực cho Diệp Vĩnh Khang.

"Liên quan gì đến anh, loại nhà quê nhìn thấy hàng cao cấp bao giờ chưa? Bộ bút màu kia hai trăm tệ đấy, làm sao, muốn trả giúp hắn à!"

Người phụ nữ béo cũng không phải dạng vừa, lập tức chanh chua đáp lại.

Sau đó cô ta trừng mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang rồi hung dữ nói: "Dù sao thì tôi cũng nói cho cậu biết. Hoặc là cậu bỏ ra 200 tệ, hoặc là mai tôi sẽ lên trường mẫu giáo, nhất định yêu cầu nhà trường đuổi học con cậu, cậu chọn đi!"

Đối mặt với sự vô lý như vậy, đám khán giả xung quanh chỉ biết thở dài lắc đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang, trong mắt đầy thương cảm.

Xem ra khi gặp chuyện như vậy chỉ có thể đưa tiền bịt miệng thôi.

Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nói một câu khiến mọi người ngẩn ra.

"Hai trăm tệ là quá ít để bày tỏ thành ý của tôi".

Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.

Quảng cáo
Trước /168 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kẻ Phản Bội

Copyright © 2022 - MTruyện.net