Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
  3. Chương 129: Bố mẹ đang làm gì vậy
Trước /168 Sau

Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 129: Bố mẹ đang làm gì vậy

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Quá ít?"

Người phụ nữ béo sửng sốt, sau đó nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang với vẻ mặt khinh thường chế nhạo, ẩn ý nói: "Ây, còn ở chỗ tôi ra vẻ à?"

"Sao, cậu muốn dùng tiền đập chết tôi à, được rồi, vậy để tôi xem xem hôm nay cậu đập chết tôi…"

Rừm rừm--

Đúng lúc này, gần đó đột nhiên có tiếng động cơ gầm rú, sau đó một hàng ô tô phóng tới.

Khi những chiếc xe này chạy đến dừng trước cửa hàng trái cây mọi người lập tức trợn tròn mắt!

"Bentley!"

"Rolls royce!"

"Porsche!"

"Còn cả Ferrari nữa!"

Trong đám đông có người thốt lên, con đường này thuộc phố cũ, điều kiện kinh tế của cư dân sống ở đây không được tốt lắm.

Gia đình người phụ nữ béo có một chiếc ô tô trị giá khoảng 100.000 nhân dân tệ, đã được coi là người giàu có ở đây rồi.

Mà đối với người dân nơi đây, những chiếc xe siêu sang hàng đầu với giá hàng triệu tệ này chỉ có thể là một giấc mơ xa vời.

Bây giờ đột nhiên có bảy tám chiếc ô tô xếp hàng dài bên đường, có thể tưởng tượng ra cú sốc đối với họ.

Cửa xe bật mở, hàng chục người đàn ông cường tráng trong bộ vest đen, đeo kính râm từ trong bước xuống.

Đám người này tỏa ra khí tức cuồn cuộn, họ đứng ở đó, cách mười mấy mét cũng có thể cảm nhận được áp lực nồng đậm.

Người phụ nữ mập mạp càng há hốc miệng, thầm nghĩ những người này không phải tới tìm mình đấy chứ?

Đúng lúc này, nhóm người mặc đồ đen đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Vĩnh Khang, đồng loạt cúi đầu, đồng thanh hô: "Anh Diệp!"

"Anh Diệp, xin anh cứ ra lệnh!"

Tần Hạc bước tới chỗ Diệp Vĩnh Khang, khi nói lời này, ánh mắt liền hướng về phía người phụ nữ mập mạp kia.

"Anh Diệp, tôi xin lỗi, tôi không biết ... Tôi không biết thân phận của anh!"

"Tôi đáng chết, có mắt như mù, xin anh Diệp giơ cao đánh khẽ…"

Người phụ nữ mập mạp nào đã từng nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng đến vậy, sợ hãi đến mức suýt đái ra quần.

"Đừng căng thẳng, hôm nay tôi đến đây, chỉ để giải quyết chuyện của bọn trẻ thôi".

"Vừa rồi cô chắc chắn, chính con gái tôi đã lấy trộm cây bút màu của con cô đúng không?"

Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.

"Không, không, không, hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm thôi, con gái anh sao lại là kẻ trộm được, là tôi nhầm, xin lỗi anh, tôi đáng chết, xin lỗi…"

Người phụ nữ béo vừa nói vừa tự tát mình.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên nói: "Nếu cô đã nhận định con gái tôi trộm đồ của con cô, vậy tôi thân làm bậc phụ huynh phải đứng ra xin lỗi cô rồi".

"Ngoài ra, vì không tìm thấy bút màu, nên tôi nhất định phải bồi thường".

Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa chỉ vào dãy xe sang trọng phía sau: "Bút màu thì tôi không có. Cô thấy những chiếc xe phía sau này có đủ để bồi thường không?"

Trán người phụ nữ béo đầy mồ hôi lạnh: "Anh Diệp, anh cứ đùa, chỉ là bút chì màu thôi mà, là trẻ con hiểu lầm nhau thôi…"

"Không, tôi nhất định phải bồi thường!"

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cao giọng, phất tay một cái, trịnh trọng nói: "Đập!"

Rầm!

Tần Hạc dẫn đầu đá vào đèn của chiếc Rolls-Royce bên cạnh, hàng chục người đàn ông mặc đồ đen lần lượt lấy gậy bóng chày từ thùng phía sau ra, đập vào mấy chiếc ô tô hạng sang.

"Anh Diệp, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!"

Người phụ nữ mập mạp sợ hãi khuỵu xuống, hét lên trong tuyệt vọng.

Đám người xem sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang không hề bày ra chút phản ứng nào, bảy tám chiếc ô tô hạng sang đã bị đập thành đống sắt vụn chỉ trong vài phút!

Lúc này, người phụ nữ mập mạp sợ đến mức không nói được lời nào, vẻ mặt sợ hãi co quắp trên mặt đất, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, như bị dội một gáo nước lạnh vậy.

"Bồi thường như này, cô thấy đủ chưa?"

Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.

Người phụ nữ béo tái mặt vì sợ hãi, nhưng không biết phải nói gì.

"Tôi hỏi đủ chưa!"

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cao giọng.

"Đủ rồi... Đủ rồi...... Anh Diệp, tôi sai rồi, tôi thực sự sai....."

Lúc này thần kinh của người phụ nữ béo đã hoàn toàn sụp đổ, cô ta bật khóc ngay trên đường phố.

Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào cô ta mấy giây, bình tĩnh nói: "Sau này nếu con cô mất thứ gì cứ đổ cho con tôi, mất bao nhiêu tôi đền bấy nhiêu".

Nói xong quay người đi về phía trước mà không thèm ngoảnh lại.

Trên đường trở về, lòng Diệp Vĩnh Khang nặng nề như bị tảng đá lớn đè lên vậy.

Những gì anh làm vừa rồi quả thực có chút cực đoan, nhưng anh không thể kìm nén được cảm xúc này, ngoài tức giận, anh tự trách mình nhiều hơn.

Mấy năm anh đi xa, thật sự không biết hai mẹ con đã sống thế nào, vợ anh đã phải chịu bao nhiêu tủi nhục bên ngoài.

Anh không thể không nghĩ đến câu mà mẹ anh đã nói trước kia: “Con à, nếu sau này con trở thành thiên thần, mẹ sẽ cùng con lan tỏa lòng nhân ái ra thế giới”.

"Nếu sau này con trở thành ác quỷ, mẹ sẽ cùng con giết hết những kẻ chống lại con!"

Khi anh mở cửa trở về nhà, thấy vợ đã về và đang chơi trò ‘một hai ba người gỗ đứng lại’ với Diệp Tiểu Trân, hai mẹ con cười nghiêng cười ngả.

"Vĩnh Khang, anh vừa đi đâu vậy, xảy ra chuyện gì à?"

Hạ Huyền Trúc thấy sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang có chút khó chịu, vội vàng hỏi.

"Không sao, ra ngoài đi dạo một chút, hít thở không khí ấy mà".

Diệp Vĩnh Khang cười cười, sau đó đi tới ngồi bên cạnh vợ và con gái, nhìn thấy hai mẹ con vui vẻ, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy vô cùng an tâm và vui vẻ.

Đêm khuya hai vợ chồng nằm ở trên giường, Diệp Vĩnh Khang mở mắt chăm chú nhìn trần nhà, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.

"Vĩnh Khang, cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho hai mẹ con em".

Hạ Huyền Trúc đột nhiên quay đầu lại, nhẹ giọng nhìn Diệp Vĩnh Khang.

"Hả? Sao tự nhiên lại cảm ơn anh?"

Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, mỉm cười nhìn Hạ Huyền Trúc.

"Vừa rồi mẹ của Đậu Đậu đã xin lỗi trong nhóm rồi, còn gửi một loạt tin nhắn xin lỗi nữa. Cô ta đột nhiên có thay đổi lớn như vậy, em nghĩ chắc đã gặp phải chuyện gì rồi".

Hạ Huyền Trúc không phải là kẻ ngốc, thật ra khi cô vừa về đến nhà, nghe Tiểu Trân nói bố có tâm trạng không tốt, đã đi ra ngoài một mình, Hạ Huyền Trúc đại khái đã đoán được Diệp Vĩnh Khang định làm gì rồi.

"Bảo vệ em và con vốn là trách nhiệm và nghĩa vụ của anh, trước kia đã để hai người chịu thiệt thòi quá nhiều. Đời này anh nhất định sẽ bù đắp cho hai mẹ con gấp đôi, không để em và con phải chịu bất cứ oan ức nào".

Diệp Vĩnh Khang đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt vợ, trong mắt tràn đầy cưng chiều và dịu dàng.

"Em không muốn bù đắp gì đâu. Chỉ cần gia đình ba người của chúng ta có thể ở bên nhau là em đã mãn nguyện lắm rồi".

Hạ Huyền Trúc nhẹ nhàng nép đầu vào vòng tay của Diệp Vĩnh Khang.

Một ánh trăng sáng xuyên qua khe hở trên rèm cửa, chiếu vào đầu giường êm ái, yên bình.

Hai người ân ái đương nhiên không thể kìm được lòng mình, họ đã quấn vào nhau để thể hiện những cảm xúc rực lửa của tình yêu.

Ngay lúc hai người đang đắm chìm vào nhau, đột nhiên cảm thấy cửa hé mở, quay đầu nhìn lại, hai vợ chồng liền giật mình một cái!

Diệp Tiểu Trân, mặc một bộ đồ ngủ màu hồng dễ thương, đang đứng ở cửa phòng ngủ, háo hức nhìn bố mẹ mình, đôi mắt to tròn long lanh nước đầy tò mò và hiếu kì.

Quảng cáo
Trước /168 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thần Mộ

Copyright © 2022 - MTruyện.net