Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Không ở lại ăn cơm sao?” Bà Ngụy còn chuẩn bị mang lên cho Hạ Minh một phần nhưng lại thấy Hạ Minh muốn rời đi thì vô cùng kinh ngạc.
“Không ăn, cháu phải mau chóng về nhà.” Hạ Minh nói xong thì lập tức chạy đi.
Cậu ta phải mau về nhà, sớm nói chuyện này với người nhà, không thể để Hạ Thiên lại học theo mấy trò của chú ba.
“Hạ Minh, tốt nhất là nên đến nhà Hạ Thiên xem thử.” Vương Thanh Hòa ôn hòa nhắc nhở một câu.
“Đứa nhỏ này, sao lại chạy nhanh như vậy?” Bà Ngụy thấy Hạ Minh hận không thể mượn thêm hai cái chân chạy ra ngoài, trông vô cùng buồn cười.
“Chắc là lo lắng cho người nhà.” Vương Thanh Hòa chậm rãi trả lời, ngữ khí vẫn như thường ngày, không thể nhận ra cảm xúc của anh đang như thế nào.
“Mẹ, hai ngày nữa chúng ta phải về huyện, đồ đạc đã thu dọn xong chưa? Chờ hai ngày này Thanh Hòa làm quen với nhà máy mới là chúng ta sẽ quay về.” Bạch Tú Tú không nhắc lại chuyện của Hạ Minh, chỉ hỏi mẹ cô chuyện về huyện sắp tới. Quả nhiên Bà Ngụy nghe vậy thì cũng không nhắc tới Hạ Minh nữa: “Vậy để mẹ chuẩn bị một chút, mẹ còn phải chuẩn bị quà cho thím Kim Hoa nữa, cả mấy người quen trong thôn lúc trước, cũng phải đến thăm. Đúng rồi, cả chủ nhiệm Uông của con nữa, chúng ta cũng nên tặng một ít đồ qua đó. Chờ ăn cơm chiều xong mẹ sẽ chuẩn bị ngay!” Bà Ngụy cảm thấy một chút thời gian này căn bản là không đủ.
Bên kia, Hạ Minh chạy như bay về nhà, vừa vào trong đã tìm kiếm khắp nơi.
“Con mới vào nhà đã nhìn đông nhìn tây cái gì, tìm cái gì đó?” Hạ Chí Phi bỏ tờ báo trong tay xuống, bất mãn nhìn con trai. Mấy ngày nay tâm tình của ông ta vô cùng phiền muộn, nhìn ai cũng thấy không vừa mắt. Tên nhóc c.h.ế.t tiệt này, cứ thích lượn lờ kiếm chuyện trước mặt ông ta.
“Cha, mẹ con đâu?” Hạ Minh nghi hoặc hỏi ông ta.
“Mẹ con?”
Hạ Chí Phi buông tờ báo, thấy vẻ mặt sốt ruột của con trai thì cũng cảm thấy kỳ quái: “Mẹ con ở dưới bếp.”
“Con đi tìm mẹ trước.”
Hạ Minh vọt tới phòng bếp, Tề Nghênh Nghênh bị dọa cho hoảng sợ: “Đứa nhỏ này, con làm gì vậy?”
“Mẹ, có phải lúc trước mẹ đã nói gì đó với nhà trưởng xưởng không?” Hạ Minh nghiêm túc hỏi.
“Có nói, làm sao vậy? Chính là nói với ông ấy, sao vậy? Hạ Thiên còn chưa tới nháo mà con đã muốn làm loạn à?” Tề Nghênh Nghênh lạnh mặt, trong lòng vẫn có chút chột dạ, nếu ông Hạ phát hiện chuyện này thì chẳng phải sẽ nổi điên với bà ta sao?
“Mẹ, Hạ Thiên không đi làm, con gái của trưởng xưởng là con đường duy nhất của anh ta, mẹ đã chặn đứng đường đi của anh ta rồi, mẹ phải cẩn thận đấy. Lỡ đâu anh ta cũng tàn nhẫn giống chú ba thì sao?”
Hạ Minh vô cùng lo lắng, nếu hiện tại Hạ Thiên tới đây nháo một trận, đòi chút lợi ích gì đó thì cậu ta còn cảm thấy yên tâm, nhưng Hạ Thiên lại không tới, cũng không biết Hạ Thiên là không biết hay là đã biết rồi nhưng lại đang âm mưu làm một vố lớn!
Tề Nghênh Nghênh biết con trai quan tâm mình, trên mặt cũng lộ ra ý cười: “Yên tâm đi, mẹ biết mà.”
Hạ Minh cau mày, thấy ông nội không ở trong phòng khách thì càng bất an. Ông nội không ở đây thì hẳn là đang ở nhà Hạ Thiên, chắc chắn là không có chuyện gì tốt. Hạ Minh âm thầm cân nhắc, cảm thấy vẫn nên đến nhà Hạ Thiên xem thử.
Cậu ta chạy tới phòng khách: “Cha, có chuyện này con muốn thương lượng với cha, hay là chúng ta tới nhà Hạ Thiên xem thử đi? Anh cả nói hôm nay anh ta không đi làm, con có chút lo lắng.”
“Làm sao anh cả con biết được?” Hạ Chí Phi nghi hoặc, không phải con trai cả làm việc ở xưởng đồ hộp sao? Lúc này Hạ Minh mới nhớ ra mình còn chưa nói chuyện của anh cả cho cả nhà, vì vậy cậu ta lại giải thích: “Thầy của anh cả tìm công việc mới cho anh ấy rồi, cũng giống như Hạ Thiên, là công việc ở xưởng thuốc. Hôm nay anh cả đến đó báo danh nên mới biết Hạ Thiên không đi làm.”
“Cái gì? Anh cả con tới xưởng thuốc làm? Không phải là làm loạn sao? Anh cả con có bằng cấp gì đâu, nó có thể làm được không? Thầy Giải Thư cũng quá lỗ mãng rồi, sao lại chiều theo ý của anh cả con như vậy?” Hạ Chí Phi không dám nghĩ nếu xảy ra rắc rối thì sẽ mất mặt biết chừng nào.
Hạ Minh nghe vậy thì chỉ cảm thấy cạn lời.
“Cha, xưởng thuốc của người ta còn chưa nói gì, thầy của anh cả cũng chưa nói gì, anh cả cũng không cảm thấy sao, sao chỉ có mỗi cha thấy chuyện này có vấn đề vậy? Thầy của anh cả cũng đã phải bỏ ra một cái giá rất đắt để khiến người của xưởng thuốc đồng ý chuyện này. Cha không muốn giúp tụi con ra mặt nói chuyện với trưởng xưởng xưởng thuốc nhưng thầy của anh cả nguyện ý hỗ trợ, mắc gì cha lại tức giận?” Hạ Minh nghi hoặc hỏi ông ta.
Hạ Chí Phi cũng cảm thấy hình như bản thân đã làm quá nên xấu hổ giải thích: “Cha chỉ lo anh cả con làm không tốt.”
“Cha, trước tiên chúng ta khoan nói tới anh cả được không, chúng ta đến nhà Hạ Thiên xem trước nhé?” Hạ Minh cảm thấy mỗi lần anh cả nhắc cậu ta chuyện gì đó thì hẳn là có ý gì đó, nhưng lần nào anh cả cũng chỉ nói lấp lửng như câu đố chứ không nói hoàn toàn.
“Cũng đúng, vừa hay cha cũng lo lắng cho bọn họ. Chú ba của con chắc là không ra được rồi, sinh hoạt của nhà họ cũng nên trở lại nhịp sống bình thường rồi.” Hạ Chí Phi nhắc tới cả nhà em trai thì chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Trong phòng bếp, Tề Nghênh Nghênh vừa nghe nói bọn họ muốn tới nhà Hạ Thiên thì động tác xào rau lại càng mạnh mẽ hơn. Cái nhà này, tại sao lại bắt đầu quan tâm tới Hạ Thiên vậy?
Trong nhà Hạ Thiên, sắc mặt anh ta âm trầm, ánh mắt nhìn ông nội dần trở nên lạnh lẽo: “Nói vậy là ông nội không muốn giúp cháu?”
Hạ Toàn vừa mới nói chuyện với cháu trai nửa ngày trời lập tức bị lời này chọc cho tức giận: “Ông đang giúp cháu đấy! Cháu điên rồi? Thế mà lại muốn hại bác gái? Nếu cô ta xảy ra chuyện gì thì bác cả của cháu có dễ dàng bỏ qua như chuyện của thằng con cả của nó không? Cô ta có thể làm gì cháu chứ?” Hạ Toàn cảm thấy đứa cháu trai này đã hoàn toàn mất đi lý trí.
“Ông nội, cháu đã tra được rồi, là bà ta đã nói với mẹ của Tâm Tâm một đống chuyện nhà ta cho nên Tâm Tâm mới thăm dò cháu. Đời này của cháu đã bị Tề Nghênh Nghênh làm hỏng, bà ta không phải bác gái, là kẻ thù mới đúng. Cháu đã nghĩ cẩn thận rồi, chỉ cần bà ta chết, sau này bác cả chắc chắn sẽ cưới người khác, lúc đó người phụ nữ kia cũng không đồng lòng với mấy đứa con của bác cả, cháu sẽ lại có cơ hội động vào của cải nhà đó, hơn nữa cháu thật sự có tiền đồ hơn đám nhóc kia, sau này bác cả sẽ lại coi trọng cháu thôi. Ông nội... cháu không thể cứ sống như thế này được. Ông biết không, hôm nay vốn cháu đã chuẩn bị đi làm nhưng lúc đến cửa nhà máy đã thấy bí thư Phương mang Vương Thanh Hòa vào xưởng. Vương Thanh Hòa kia! Chính là Vương Thanh Hòa chẳng được học hành bao nhiêu, vậy mà có thể công tác ở xưởng thuốc như cháu!” Hạ Thiên cảm thấy đây là chuyện khiến anh ta không thể chịu đựng nhất. Anh ta nghiêm túc học hành nhiều năm như vậy, lúc con nhà người ta ra ngoài chơi thì anh ta nỗ lực làm bài tập, anh ta không chơi đùa với những đứa trẻ khác, sau khi trưởng thành cũng không tụ tập ăn chơi với người cùng trang lứa. Anh ta từng bước từng bước trở thành một đứa trẻ có tiền đồ trong mắt bác cả, là vì cái gì chứ? Chính là vì bác cả có thể lót đường cho anh ta. Bác cả rất thân với trưởng xưởng xưởng thuốc, thậm chí còn từng cứu mạng xưởng trưởng, chỉ cần bác cả đồng ý giúp đỡ thì anh ta chắc chắn sẽ thăng tiến. Anh ta vốn đã có thể bước về phía trước từ lâu, bác cả vốn đã đồng ý giúp đỡ anh ta.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");