Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Muốn học mỹ thuật?” Lưu Trạch Hằng thanh âm lộ ra chút ôn nhu.
Lưu Tiêu Di ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lưu Trạch Hằng. Nam sinh hiếm khi thể hiện ôn nhu, chỉ khi cô sinh bệnh mới mới lộ ra một chút, hiện tại lại thể hiện làm cô có chút không khỏe.
“Trạch Hằng……”
Lưu Tiêu Di nhớ tới trước kia mỗi khi mình không vui luôn muốn dựa vào ngực hắn, không muốn nói lời nào. Hắn hỏi cô sao vậy, cô luôn cười cười không nói. Bởi vì chỉ cần được ở cạnh hắn, những chuyện không vui cũng không là gì cả.
Cô nghĩ vậy, cũng làm như vậy, hình thành thói quen tựa lên người hắn tìm kiếm sự an ủi.
Nàng nghĩ, liền làm như vậy, thói quen tính ở hắn trên người tìm kiếm an ủi.
Thân mình hướng về phía hắn hắn, dựa vào ngực hắn……
Chỉ là mượn dựa một chút, một chút là tốt rồi……
Tuy rằng người này còn không phải là chồng cô.
Cô không rõ ý nghĩa của việc cô quay lại thời gian này, trước khi trọng sinh cô giận dỗi với Lưu Trạch Hằng, náo loạn muốn ly hôn, tỉnh lại không hiểu được tại sao mình lại quay về thời gian 10 năm trước. Hiểu rõ tình hình, sau đó quyết định sẽ không giống như trước kia luôn sống chết vô lại mà quấn lấy Lưu Trạch hằng, tốt nhất là sau khi thi đại học, không cần học chung ở một thành phố, về sau lỡ mình không buông bỏ được Lưu Trạch Hằng cũng sẽ không đi xem trộm hắn.
Cô cho rằng đây là cơ hội để cô thay đổi vận mệnh, nhưng khi thực hiện lại rất gian nan.
Trước khi Lưu Tiêu Di toàn tâm toàn ý hướng về Lưu Trạch Hằng, chỉ muốn hai người ở bên nhau, còn những vấn đề khác thì mặc kệ, không quản về sau sẽ giàu hay nghèo. Trên thực tế, cô cừng lưu Trạch Hằng cũng đã chịu đựng những ngày nghèo khó, may mắn hắn là người có năng lực, lập tức thoát ly những ngày nghèo khó, trãi qua cuộc sống cơm ngon áo đẹp.
Hiện tại cô không muốn dựa vào Lưu Trạch Hằng, nhưng tự mình lại không làm tốt được việc gì.
Tương lai, cô thật sự không biết mình phải tiếp tục làm như thế nào.
Di mẹ ở phòng bếp bọc dưa hấu lại, bỏ vào trong tủ lạnh, chuẩn bị đi ra ngoài, Lưu Tiêu Di nghe được tiếng bước chân của Di mẹ, giống như đứa trẻ đang làm chuyện xấu, nhảy ra khỏi lòng ngực Lưu Trạch Hằng thật nhanh.
Lưu Trạch Hằng vẫn luôn chờ Lưu Tiêu Di có ý nghĩ này, sẽ không phản đối quyết định của cô như Di mẹ, nhưng Di mẹ tương lai sẽ là mẹ vợ của hắn, đương nhiên hắn sẽ không lỗ mãng mà đi tranh luận với Di mẹ.
“Chúng ta mang BoBo đi tản bộ đi!” Lưu Trạch Hằng đứng lên, đồng thời cũng nâng Lưu Tiêu Di dậy.
“Đi ra ngoài đi một chút đi, a Hằng, giúp cô khuyên nhủ nó, sắp phải thi đại học rồi, đừng có ảo tưởng lung tung nữa.” Di mẹ nói xong, đi đến ban công thu quần áo.
“Đi thôi!” Lưu Trạch Hằng đi ra cửa trước, mang BoBo đi theo.
Lưu Trạch Hằng cùng Lưu Tiêu Di dắt chó đi dạo ở công viên gần đó.
Lúc trước đi cửa hàng thú cưng mua chó, ông chủ đã nói qua Husky không nhận ra người. Nếu đi ra ngoài tốt nhất phải xích lại cho chặt, nếu không chó chạy đi rồi sẽ không tự về nhà được. Lưu Trạch Hằng trước kia nhận nuôi con chó này bởi vì Lưu Tiêu Di thích, mà Di mẹ lại không đồng ý nuôi. Lưu Trạch Hằng là con trai độc nhất, thành tích lại tốt, Hằng ba Hằng mẹ đều nghe lời hắn, thỏa mãn yêu cầu của hắn. Vì thế, hắn xin nuôi chó Husky thì người nhà hắn cũng đồng ý cho nuôi.
Nhưng để nuôi một con Husky có nhiều việc rất rườm rà, nhất là khi còn nhỏ, dạ dày phải chăm sóc cho kỹ, còn có mỗi ngày phải mang nó đi dạo một chút, nếu không nó sẽ dư thừa tinh lực mà cắn bậy đồ dùng trong nhà. Lúc đầu, hắn cũng rất hối hận vì nuôi một con chó phiền toái như vậy, nhưng mỗi ngày nhìn Lưu Tiêu Di vui vẻ chơi với chó thì cảm thấy cũng đáng giá.
Từ trước tới nay hắn luôn lãnh đạm, nhưng chăm sóc cho cô thì lại cẩn thận tỉ mỉ. Sau khi cưới hắn dạy cô làm việc nhà, để cô tự chăm sóc bản thân. Còn hắn cắm đầu vào sự nghiệp nghiên cứu mấy năm làm cô đối với hôn nhân của họ nản lòng thoái chí.
Lưu Trạch Hằng đi ở phía sau, Lưu Tiêu Di cùng Husky đi ở phía trước. Lưu Tiêu Di lấy hai chân kẹp cơ thể BoBo lại, giả vờ ngồi trên lưng nó, làm bộ như mình đang cưỡi ngựa, hô một tiếng “Giá”, cong lưng vỗ vỗ cơ thể BoBo.
BoBo muốn chạy về phí trước nhưng lại bị Lưu Trạch Hắng đứng phía sau túm xích lại, không thể chạy quá xa, chỉ có thể hưng phấn nhảy nhót loạn xạ. Lưu Tiêu Di cùng BOBO chơi thật vui vẻ, quay lại đã một tuần, đây là lần đầu Lưu Trạch Hằng thấy cô mặt mày hớn hở chứ không phải miễn cưỡng cười vui.
Không biết có con chó nhỏ từ đâu chạy ra, hướng về phía Bobo sủa, Lưu Tiêu Di đang núp sau lưng Lưu Trạch Hằng, Bobo bị dọa chạy về phía cô làm cô suýt té ngã. Lưu Trạch Hằng đỡ được cô rồi quay đầu nhìn con chó đang bị dọa không dám đi về phía trước, trào phúng một câu: “Con chó ngốc.”
Một con chó to 3 tuổi bị một con chó nhỏ xíu dọa hoảng, mặt chó muốn ném đi đâu?
Lưu Tiêu Di che chở cho BOBO giống như đang che chở cho đứa nhỏ của mình, cô hướng về con chó nhỏ mà hung hăng đạp đạp trên mặt đất, như truyền tin cho nó: mày mà không đi, có tin tao dẫm chết mày không?
Chó nhỏ bị Lưu Tiêu Di dọa sợ, chạy về tìm chủ nhân của mình.
Lưu Tiêu Di đi đến sau lưng Lưu Trạch Hằng, ngồi xổm xuống, xoa bóp mặt chó của BOBO, nói: “BOBO, không sợ a…… Hì hì……”
Lưu Trạch Hằng nhìn chằm chằm vào Lưu Tiêu Di, nếu con của họ thuận lợi được sinh ra, cô hẳn sẽ là một người mẹ tốt. Nhưng mà, con của họ tạm thời còn không có phúc khí này.
Đời trước chỉ lo hưởng thụ tiền tài cùng thanh danh, có nhiều việc bị xem nhẹ. Tuy bọn họ đã kết hôn, nhưng lại bỏ lỡ quá nhiều chuyện, cho đến khi Lưu Tiêu Di qua đời, hắn mới biết bản thân mình ỷ lại vào Lưu Tiêu Di nhiều hơn mình nghĩ. Không có cô ở nhà đợi mình thì nhà sẽ lạnh như băng. Cuối cùng lại dùng phương pháp cực đoan nhất để chấm dứt sinh mệnh của mình.
Đời này, từ lúc bắt đầu hắn không nghĩ sẽ lại đi con đường cũ, danh lợi gì đó tùy duyên đi, người trước mắt mới là quan trọng nhất.
Lưu Trạch Hằng mang theo BOBO đi đại tiện ở chổ cũ, cuối cùng dùng tờ báo mình mang theo thu thập sạch sẽ cho nó, rồi ném vào thùng rác.
“Tiêu Di, cậu muốn chuyển qua lớp Mỹ Thuật sao?” dẫn chó đi dạo xong, lúc về nhà Lưu Trạch Hằng nói về vấn đề chính.
Trước khi ăn cơm, Lưu Tiêu Di vốn định cùng Lưu Trạch Hằng nói một tiếng, dù hắn cũng không giúp được gì vẫn muốn nói cho hắn. nhưng vì Bobo muốn ăn tối nên chưa nói được. Lúc nãy ở nhà Di mẹ lại kêu Lưu Trạch Hằng khuyên cô nên bỏ ý nghĩ này đi.
Hắn là…… Muốn cô bỏ ý nghĩ này sao?
Thật lâu sau, Lưu Tiêu Di không có phản ứng.
Lưu Trạch Hằng bất đắc dĩ than nhẹ một hơi, có lẽ hắn thật sự không đáng cho cô tin cậy, trước giờ cô có nhiều ý nghĩ không thức tế, còn hắn thì lạnh lùng, lãnh đạm.
Lưu Trạch Hằng muốn nói kế hoạch của hắn: “Ta tính toán cuối tuần xin chuyển ban, chuyển qua lớp địa lý.”
“Địa lý? Vì sao?” Lưu Tiêu Di khó hiểu, trước không nói hắn từ ban tự nhiên chuyển qua ban xã hội. Hiện tại hắn đang ở ban Vật Lý hot nhất sao lại chuyển qua ban Địa lý lạnh lẽo? nếu như học Địa lý, về sau tuyển sinh đại học chịu rất nhiều hạn chế, hắn thậm chí không thể đăng ký chuyên ngành Vật lý hắn đã học ở đại học trước kia.
Giang Trung mỗi khóa có khoảng 1000 học sinh, lớp Vật lý có khoảng 300 người, trong khi đó lớp vật lý chỉ có khoảng 20 người. Trước kia hắn chính là Trạng nguyên trong kỳ thi đại học của thành phố, căn bản không cần đi tranh Trạng nguyên với ban xã hội.
Nếu Lưu Tiêu Di chuyển qua lớp mỹ thuật, cô sẽ chuyển đến lớp địa lý. Bởi vì trong toàn khối học sinh với Địa lý quá ít, học sinh học mỹ thuật, âm nhạc, thể dục cũng không nhiều lắm, mấy học sinh này đều cùng nhau học ở lớp địa lý, thi đại học tất cả đều là thi các môn xã hội.
Lưu Trạch Hằng nhàn nhạt nói: “cầu cái nhẹ nhàng.”
Lưu Tiêu Di cũng không biết đáp lại hắn thế nào, cô thấy hắn giải đề Olympic vật lý cũng thực nhẹ nhàng a!
“Nếu cậu muốn chuyển qua lớp Mỹ Thuật, tôi có thể giúp cậu thuyết phục mẹ cậu.”
Đại Băng Sơn hầu như sẽ không xen vào việc của người khác, hắn nói như vậy làm cô cảm thấy thực lạ, cô hỏi: “ Cậu làm thế nào để thuyết phục mẹ tớ?”
Đại Băng Sơn liếc cô một cái, không nói gì.
Lưu Tiêu Di từ trước đến nay không nói lại Di mẹ, gãi gãi đầu nói: “vậy phải làm phiền cậu rồi.”
“…… Nếu thuyết phục được, tớ mời cậu ăn MacDonald?” Lưu Tiêu Di suy nghĩ làm thế nào để báo đáp hắn.
“Ấu trĩ!” Không nói nội tâm hắn đã là một nam nhân thành thục 27 tuổi, từ khi lên lớp 10 hắn đã không thèm ăn loại thực phẩm rác này rồi. Lưu Trạch Hằng dừng một chút nói: “nếu cậu muốn báo đáp tôi, cuối tháng sẽ bắt đầu thi thử, cậu thi được 500 người đầu bảng đi!”
Lớp 12 tổng cộng một ngàn người, trước kia Lưu Tiêu Di lơ lửng ở thứ bảy tám trăm. Căn cứ vào kết quả tuyển sinh đại học trong các năm qua, 300 người đứng đầu trong danh sách của Giang Trung có thể thi đậu Đại học loại một, thi được hạng 500 đến 600 thì có thể đậu trường đại học loại hai, Lưu Tiêu Di chính là ở trường đại học loại ba học, xếp hạng còn thấp hơn một số bạn cùng khoa khác.
Xếp hạng trên 500 đối với Lưu Tiêu Di là khó khăn rất lớn, không nói đến năm đó liều mạng lắm mới đậu được Tam Bổn; hiện tại trình độ của cô thì ngay cả Tam Bổn còn không đậu nổi, lập tức muốn đạt trình độ thi đậu trường đại học loại hai thật quá khó khăn.
“Ách……” Lưu Tiêu Di khó ở.
“Nếu không làm được, thì cậu tự mình đi nói với mẹ cậu đi.” Lưu Trạch Hằng bị BOBO kéo đi.
Lưu Tiêu Di đương nhiên không nói với Di mẹ được, hướng về phía trước một bước, lôi kéo góc áo hắn hỏi: “Cậu sẽ dạy tớ làm bài tập sao?”
“Ừ.”
“Vậy tớ thử xem thi có đạt hạng trên 500 không”.
Lưu Trạch Hằng vẻ mặt nghiêm túc lại nghiêm khắc mà nói: “Không phải thử xem, là nhất định phải xếp trên 500 người.”
Lưu Tiêu Di khó hiểu: “Vì sao a?”
“Đây là lợi thế.”
Lưu Tiêu Di đại khái đoán được hắn muốn thuyết phục mẹ cô như thế nào, nguyên lai là muốn lấy xếp hạng thành tích để làm lợi thế trao đổi.
Lưu Tiêu Di: “Được rồi, tớ sẽ học tập không ngủ không nghỉ, thi xếp hạng trước 500 người!”
Lưu Trạch Hằng mang BOBO về nhà trước, hắn bảo Lưu Tiêu Di trở về phòng chờ tin tức, chính mình thì lại qua phòng khách nhà Lưu Tiêu Di cùng ba mẹ cô thảo luận chuyện cô chuyển qua lớp Mỹ thuật.
Qua tuần sau, Lưu Trạch Hằng cùng Lưu Tiêu Di đồng thời xin chuyển lớp. Lưu Tiêu Di thành tích không quá tốt, các lão sư đối với cô không quá quan tâm; nhưng là Lưu Trạch Hằng là học sinh giỏi nhất, khóa 12 kế tiếp này còn muốn để hắn tham gia thi Olympic khoa học tự nhiên, nếu hắn chuyển qua khoa khác thì không thể tham gia thi đấu. Lãnh đạo trường học còn tìm ba mẹ Lưu Trạch Hằng để làm công tác tư tưởng, nhưng ba mẹ hắn lại tỏ vẻ sẽ tôn trọng quyết định của con trai, không can thiệp vào lựa chọn của hắn.
Cuối cùng, hai người thuận lợi chuyển qua lớp Địa lý……
Tác giả có lời muốn nói:
【 che mặt 】 bởi vì một ít nguyên nhân, cuối tuần muốn đổi mới, ngày 1 tháng 9 mới có thể bắt đầu ngày càng……