Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyện Cô Vợ Thay Thế - Mạc Đình Kiên - Hạ Diệp Chi
  3. Chương 1671-1675
Trước /1677 Sau

Truyện Cô Vợ Thay Thế - Mạc Đình Kiên - Hạ Diệp Chi

Chương 1671-1675

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 1671: TUỲ TIỆN ĐƯA CHO NGƯỜI KHÁC

Cố Mãn Mãn gật đầu rất hài lòng.

Hẳn là như vậy.

Tuy nhiên, tấm lòng biết ơn của Đào Triển Minh cũng vô cùng tốt.

Mặc dù Đào Triển Minh đôi khi rất khó chịu, nhưng phần lớn thời gian, anh khá tốt, cũng có nhiều lợi thế.

Cố Mãn Mãn đứng thẳng dậy muốn đánh răng nhanh rồi đi ăn sáng, vừa bước tới cửa liền nghĩ đến chiếc vòng mà bà nội Đào tặng tối hôm qua.

“Đào Triển Minh!” Cô gọi tên Đào Triển Minh, lon ton chạy vào.

“Hả?”

Đào Triển Minh nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng xuất hiện ở cửa.

Đầu tiên anh liếc nhìn Cố Mãn Mãn, Cố Mãn Mãn lo lắng kêu, anh cứ nghĩ cô xảy ra chuyện gì.

“Sao thế?” Anh hỏi.

“Tôi có thứ này cho anh.”

Cố Mãn Mãn nói xong, cô lấy ra chiếc vòng mà bà nội của Đào Triển Minh đã tặng cô tối qua, đưa cho Đào Triển Minh: “Này, cái này trả lại cho anh.”

Đào Triển Minh liếc nhìn chiếc vòng, vẻ mặt không vui.

“Vẻ mặt của anh là sao?” Thấy anh không nhúc nhích, Cố Mãn Mãn nắm tay anh, nhét chiếc vòng vào tay anh: “Anh mau nhanh chóng lấy thứ quý giá như vậy cất đi đi, kẻo bà anh lại tùy ý đưa cho người khác đấy.”

“Tuỳ ý đưa cho người khác?” Đào Triển Minh lặp lại nửa câu cuối cùng.

“Đúng vậy.” Cố Mãn Mãn không nghe thấy sự bất thường trong giọng điệu của anh, gật đầu đồng ý.

Bà của Đào Triển Minh có thể tùy tiện tặng chiếc vòng quý giá như vậy cho cô hoặc cho người khác. Cô vẫn cảm thấy bà nội Đào làm chuyện này không phải ý muốn ban đầu, có thể là bà đã quá già nên đầu óc không tốt.

Đào Triển Minh tức giận cười, bỏ tay ra khỏi tay Cố Mãn Mãn, mặc kệ cô.

“Anh…”

Đào Triển Minh thu dọn đồ đạc, bước ra ngoài: “Tránh sang một bên.”

Vẻ mặt của anh hơi lạnh lùng, Cố Mãn Mãn hoàn toàn vô thức tránh ra.

Sau đó cô nhìn Đào Triển Minh cầm đồ rời đi.

“Này… bữa sáng…” Ánh mắt Cố Mãn Mãn rơi vào trên bàn ăn, còn chưa ăn sáng, cứ thế mà rời đi sao?

Cuối cùng, Cố Mãn Mãn ăn sáng một mình.

Đào Triển Minh rõ ràng là định ăn sáng với cô, bởi vì bữa sáng dường như dành cho hai người, nhưng cô không biết tại sao Đào Triển Minh lại đột ngột rời đi, Cố Mãn Mãn không thể tự mình ăn hết nhiều thứ như vậy nên cô đã cất vào tủ lạnh.

Đi cũng tốt, khoẻ hơn cho cô.

Ăn sáng xong Cố Mãn Mãn liền đi ra ngoài.

Khi ra khỏi thang máy, cô gọi cho Thẩm Lệ.

“Chị Thẩm Lệ, hôm nay chị có buổi đọc kịch bản mới. Thời gian ấn định là buổi chiều, buổi chiều em sẽ đón chị nhé.”

“Được.”

Giọng điệu Thẩm Lệ bình thản, không có thêm lời nào.

Sáng nay Cố Mãn Mãn đã điểm qua công việc trong đầu, đảm bảo có thời gian cho bữa trưa, cho nên cô nói: “Trưa cùng nhau đi ăn cơm nhé chị.”

“Được.” Thẩm Lệ vẫn chỉ đáp lại một chữ.

Cố Mãn Mãn do dự, nói: “Tạm biệt.”

Cô luôn cảm thấy Thẩm Lệ có gì đó không ổn.

Giữa trưa.

Thẩm Lệ bắt taxi đến nhà hàng mà Cố Mãn Mãn đã đặt trước.

Khi đến nhà hàng, Thẩm Lệ xem thực đơn trước, chụp ảnh thực đơn gửi cho Cố Mãn Mãn, hỏi cô muốn ăn món gì, cô có thể gọi món trước, đến nơi thì ăn.

Sau khi cô gọi xong đồ ăn, không bao lâu Cố Mãn Mãn đã đến.

Ngay khi Cố Mãn Mãn ngồi xuống, cô thấy biểu hiện của Thẩm Lệ cầm điện thoại không ổn, vội hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?”

Thẩm Lệ đưa điện thoại cho Cố Mãn Mãn: “Một người nổi tiếng trên mạng đã tự tử.”

CHƯƠNG 1672: BỆNH TRẦM CẢM

Người nổi tiếng trên mạng đã tự tử có tên là Mỹ Mỹ, xuất thân livestream biễu diễn tài nghệ.

Chơi đàn guitar rất xuất sắc.

“Người này… hình như là nhờ mặc áo dài mà nổi tiếng phải không?” Cố Mãn Mãn không biết nhiều về giới giải trí trên mạng, cho nên cô hỏi với vẻ không chắc chắn lắm.

Thẩm Lệ sửa lại: “Người ta là một người dẫn chương trình tài năng, có thể chơi đàn và hát ca, biên khúc và viết nhạc, có hàng triệu người hâm mộ.”

Một lần tại một sự kiện thương hiệu, Thẩm Lệ có gặp Mỹ Mỹ, một cô gái rất trầm lặng, bài hát của cô ấy lại cho người ta cảm giác rất khác.

Chỉ là không ngờ lại thấy tên Mỹ Mỹ trong tin tức thời sự.

Thẩm Lệ thở dài, cảm thấy có phần phiền muộn.

Loại tin xấu này dễ khiến người ta cảm thấy chán nản và không vui.

“Ồ.” Cố Mãn Mãn lúng túng gãi đầu: “Họ trông giống nhau quá, em không phân biệt rõ lắm...”

Nhìn đi nhìn lại, cô vẫn thấy Thẩm Lệ là một nữ diễn viên hiếm có, dễ nhận biết, trông rất xinh đẹp.

Cố Mãn Mãn lật xuống một vài trang, phát hiện có người nói Mỹ Mỹ đã tự tử vì trầm cảm.

“Lại là trầm cảm…” Cố Mãn Mãn thì thầm.

“Xin chào, đây là món cá hấp cô đặt.”

Người phục vụ đến dọn thức ăn lên.

Cố Mãn Mãn đã đói từ lâu, thấy thức ăn đã bưng lên thì không còn hứng thú xem tin tức nữa, cô trả điện thoại cho Thẩm Lệ: “Chị Thẩm Lệ, điện thoại của chị.”

Thẩm Lệ nhận điện thoại, thấy Cố Mãn Mãn không chần chừ cầm đũa bắt đầu ăn.

Thẩm Lệ không khỏi nói: “Ăn chậm lại, có xương.”

“Cá này tươi mềm quá, chị Thẩm Lệ, ăn thử đi.” Cố Mãn Mãn cũng đưa cho Thẩm Lệ một đôi đũa gắp thức ăn.

Thẩm Lệ cắn hai miếng, sau đó không động đũa nữa.

Sau khi Cố Mãn Mãn phát hiện ra, cô nhìn lên cô ấy: “Tại sao chị không ăn?”

“Chị không thực sự muốn ăn cái này.”

Cố Mãn Mãn cũng không nghĩ nhiều, gật đầu.

Nhưng sau khi phục vụ mang những món ăn khác lên, Thẩm Lệ cũng không ăn nhiều.

“Chị Thẩm Lệ, chị không thể ăn ít như vậy được. Buổi đọc kịch bản vào buổi chiều sẽ kéo dài đến tận đêm. Chị có thời gian để ăn không còn là chuyện khác đấy…”

Cố Mãn Mãn muốn thuyết phục Thẩm Lệ ăn nhiều hơn, nhưng Thẩm Lệ dường như không có khẩu vị, cho nên cô chỉ có thể bỏ cuộc.

Đột nhiên, cô nhớ tới trước đó mình đã xem tin tức về vụ tự tử của Mỹ Mỹ, trong phần bình luận bên dưới, có một người nói bệnh trầm cảm là như thế nào.

Có vẻ như một trong số đó là không có khẩu vị?

Nghĩ đến đây, Hình như gần đây Thẩm Lệ có vẻ không thèm ăn chút nào.

Có vẻ như gần đây cũng ít nói hơn.

Cố Mãn Mãn càng nghĩ càng cảm thấy hơi bối rối, cô dừng việc bảo Thẩm Lệ ăn: “Không sao, thực sự không có cảm giác thèm ăn thì không ăn nữa, lát em sẽ mua đồ ăn cho chị.”

Cố Mãn Mãn đã nói, việc đọc kịch bản kéo dài cho đến rất muộn mới kết thúc.

Lúc kết thúc đã là đêm muộn.

Nhân viên vẫn đang thu dọn hiện trường, Thẩm Lệ đứng trước cửa sổ cầm ly nước, quan sát xe cộ và đèn chiếu sáng bên ngoài.

Giọng của Cố Mãn Mãn vang lên sau lưng, thận trọng: “Chị Thẩm Lệ, em sẽ đưa chị về.”

“Muộn lắm rồi, sau khi em đưa chị về, cứ ở lại nhà chị đi.” Thẩm Lệ thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn Cố Mãn Mãn.

“Hả?” Cố Mãn Mãn nghĩ, Cố Tri Dân dường như cũng sống trong nhà của Thẩm Lệ.

Nhưng suy nghĩ khác đi, sống cùng Thẩm Lệ vừa đúng lúc có thể quan sát tình huống của Thẩm Lệ.

Ngoại trừ việc cô ấy lười ăn và nói, phải xem còn có gì không ổn không.

Cố Mãn Mãn gật đầu, nói: “Được rồi, sáng mai em cũng có thể đưa chị đến nơi làm việc.”

CHƯƠNG 1673: ĐƯA RA QUYẾT ĐỊNH

Cố Mãn Mãn đưa Thẩm Lệ về tới nhà mới phát hiện Cố Tri Dân không hề ở đó.

Đã muộn như vậy rồi mà Cố Tri Dân vẫn chưa về nhà sao?

Cô nghĩ đến việc gần đây quan hệ giữa Thẩm Lệ và Cố Tri Dân căng thẳng, rất có thể là do Cố Tri Dân về muộn hoặc thậm chí là không về nhà.

Cô nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Gần đây anh họ của em đều về nhà muộn à?”

Thẩm Lệ trầm ngâm một hồi rồi quay đầu nhìn về phía Cố Mãn Mãn.

Cố Mãn Mãn không biết chuyện gì xảy ra, cô bị Thẩm Lệ nhìn như vậy thì lại cảm thấy chột dạ, giống như là cô đang suy nghĩ gì thì Thẩm Lệ đều có thể nhìn ra được.

“Hẳn là gần đây anh ấy không đến ở chỗ chị.” Thẩm Lệ cũng không định giải thích quá nhiều, đưa Cố Mãn Mãn đến phòng khách.

“Đồ dùng vệ sinh cá nhân đều có đủ, tự đổi vỏ chăn.”

Thẩm Lệ nói xong thì nhìn chằm chằm vào Cố Mãn Mãn, Cố Mãn Mãn hiểu ý, gật đầu nói: “Được rồi, em biết rồi.”

Thẩm Lệ nở một nụ cười hài lòng, quay người về phòng của mình.

Nhớ tới vấn đề vừa rồi của Cố Mãn Mãn, cô hơi phân tâm.

Hai ngày nay không phải Cố Tri Dân về nhà muộn mà là anh không về nhà.

Không về cũng tốt, cô cũng tự do, thoải mái.

Có lẽ là do nghe những lời nói kia của cô nên đã đưa ra quyết định.

...

Chuyện Mỹ Mỹ sau khi phát tán một hai ngày thì đến chập tối đã lên hot search.

Mãi cho đến tận đêm vẫn không hạ xuống.

Hơn nữa, cứ một khoảng thời gian trôi qua thì sẽ có những cập nhật mới về chuyện của Mỹ Mỹ.

Nhưng mà liên quan tới nguyên nhân cái chết của Mỹ Mỹ thì vẫn không có một ý kiến nào rõ ràng cả.

Mặc dù vậy nhưng lại có một lượng lớn người đều kiên quyết Mỹ Mỹ tự sát do bệnh trầm cảm.

Về phần vì sao lại bị trầm cảm thì càng nhiều ý kiến kì quái hơn, có người nói là do bị công ty bóc lột quá đáng, còn có người nói là do chuyện tình cảm, thậm chí nói là do vay tiền trên mạng...

Đủ các loại ý kiến khác nhau, rất khó phân biệt đúng sai.

Thẩm Lệ nghĩ rằng có thể khiến cho một cô gái trẻ tuổi vô cùng tài hoa và có tương lai tươi sáng đưa ra quyết định kết thúc cuộc đời mình thì nhất định là chuyện hết sức đau khổ.

Cô chưa từng trải qua chuyện có thể làm cho cô đau đớn đến mức độ này, nhưng cô có thể hiểu được Mỹ Mỹ.

Đến tận sáng hôm sau, Mỹ Mỹ vẫn là tiêu đề hot search trên mỗi trang mạng xã hội.

Sau khi Thẩm Lệ ngủ dậy liền lướt vài trang FB xem những chuyện liên quan thì phát hiện qua một đêm, chuyện này vẫn không có tiến triển gì.

Mà trang cá nhân của Mỹ Mỹ, lượng bình luận trên FB đã tăng lên mấy chục ngàn người, phần lớn là những lời tiếc nuối.

Thẩm Lệ thoát ra, rời giường đi rửa mặt.

Sau khi rửa mặt xong thấy thời gian còn rất sớm, phòng Cố Mãn Mãn vẫn yên tĩnh.

Gần đây tay cô bị thương, cô nhàn rỗi nhưng Cố Mãn Mãn lại bận bịu.

Cánh tay của cô cũng đã có thể cắt chỉ, thật ra một tay hoạt động cũng không khó lắm, nhân dịp còn sớm, cô có thể làm một bữa sáng đơn giản.

Khi bữa sáng gần xong thì giọng Cố Mãn Mãn từ phòng khách truyền đến.

“Chị Tiểu Lệ, chị đang nấu cái gì vậy? Thơm quá...”

Giọng nói Cố Mãn Mãn từ xa đến gần và nhanh chóng tiến vào phòng bếp.

“Trứng ốp lếp.” Thẩm Lệ quay đầu nhìn cô một cái.

Cố Mãn Mãn sợ đến mức hoàn toàn tỉnh táo: “Tay của chị vẫn chưa khỏi mà.”

“Chuyện nhỏ, mau đi đánh răng rửa mặt thay quần áo.” Thẩm Lệ thúc giục cô.

“Được.” Cố Mãn Mãn nói xong cũng quay người đi.

Thẩm Lệ bưng bữa sáng đã làm xong đến phòng ăn thì thấy điện thoại Cố Mãn Mãn ở trên bàn ăn.

Cô đi qua định đặt điện thoại Cố Mãn Mãn sang một bên thì bị nội dung trên điện thoại di động hấp dẫn sự chú ý.

CHƯƠNG 1674: THẬT RA CÔ RẤT BẤT HẠNH

Cố Mãn Mãn là một cô gái nghiện internet, không thể rời điện thoại.

Mỗi sáng ngủ dậy là nghịch điện thoại một lát, sau đó mới ra khỏi giường.

Thật ra Thẩm Lệ cũng có thói quen như vậy.

Vừa rồi chắc là Cố Mãn Mãn vội vàng đi rửa mặt, sợ mình mang theo điện thoại thì lại muốn nghịch điện thoại làm mọi việc chậm trễ, cho nên mới vội vội vàng vàng đặt di động trên bàn ăn, giao diện điện thoại vẫn đang dừng ở ứng dụng mạng xã hội nào đó.

Mà trên giao diện là cái tiêu đề của đề tài này: Mọi người cảm thấy trong thời gian tới sẽ còn có minh tinh và những người nổi tiếng trên mạng tự sát không? Đó sẽ là ai đây?

Mà câu trả lời được nhiều người tán thành nhất chính là Thẩm Lệ.

“Tôi cảm thấy sẽ là Thẩm Lệ. Đây không phải suy đoán lung tung, mà là sau khi phân tích kĩ lưỡng. Mấy năm nay Thẩm Lệ tiến bộ rất nhanh, tài nguyên cũng đặc biệt tốt, ông chủ Thịnh Hải là bạn thân của cô, biên kịch “Mất Thành” là bạn tốt của cô... Những người bên cạnh cô dường như thật sự không đơn giản. Các nữ minh tinh khác hẳn là đều rất hâm mộ cô chứ? Nhưng tôi luôn cảm thấy dường như cô sống không vui...”

Câu trả lời này trước tiên liệt kê một số sự kiện của Thẩm Lệ trong mấy năm qua, còn sắp xếp mạng lưới các mối quan hệ của cô.

Cuối cùng là phân tích tâm trạng gì đó của cô.

Nếu như người này không phải nói cô mà là nói người khác thì sợ là Thẩm Lệ cũng sẽ tin.

Đây đều là những phân tích quỷ quái gì vậy?

Nhưng cô lại không nén được sự tò mò của mình, tiếp tục xem bình luận bên dưới câu trả lời này.

“Tôi cảm thấy câu trả lời này có lí riêng của nó.”

“Tôi cũng cảm thấy vậy.”

“Dùng chân viết à? Hay là mộng du viết?”

Bình luận cuối cùng được tác giả câu trả lời đáp lại: “Tuyệt đối không phải viết lung tung, tôi có căn cứ. Thật ra Thẩm Lệ không hào nhoáng như mọi người thấy, thật ra cô rất bất hạnh.”

Thẩm Lệ bật cười, cô bất hạnh chỗ nào vậy?

Rõ ràng những cư dân mạng xem trò vui này và Thẩm Lệ cũng muốn biết cô bất hạnh chỗ nào, thi nhau đặt câu hỏi với tác giả của câu trả lời vấn đề này.

Nhưng tác giả lại nói: “Đây là chuyện riêng tư và cũng là bí mật.”

Vẫn có một số người tin tưởng tác giả này một cách mù quáng, cũng có người nói tác giả này đang nói linh tinh.

Thẩm Lệ lại quay về xem một câu trả lời khác, phát hiện có không ít người đều viết tên cô.

Nếu lúc này thân phận của cô chỉ là một khán giả thì sợ là cũng sẽ tin tưởng một chút.

Quả thật chính là nói bậy.

Cô chỗ nào sẽ đi tự sát?

Cô có gì nghĩ không thông sao?

Thực sự là...

Ý kiến chỉnh tề như vậy hoàn toàn không giống như trùng hợp ngẫu nhiên mà ngược lại giống như là cố ý.

“Chị Tiểu Lệ!”

Cố Mãn Mãn vừa ra tới đã nhìn thấy Thẩm Lệ đang xem điện thoại di động của cô, trong lòng lập tức âm thầm kêu lên hỏng rồi.

Cô có thói quen lúc tỉnh ngủ sẽ lướt từng ứng dụng mạng xã hội để xem có chuyện gì xảy ra.

Kết quả là trên ứng dụng này, lướt đến đề tài này, cô vốn tiện tay ấn vào xem một chút, không ngờ tất cả những người này đều nói tên Thẩm Lệ.

Dĩ nhiên là cô chửi nhau với những người này, lại không nhịn được tiếp tục xem bên dưới, nhìn xem những người khác nói như thế nào.

Nhưng vừa rồi cô đi nhanh quá, quên khóa di động.

Kết quả là như thế này, bị Thẩm Lệ thấy được.

Cái gì cũng đã nhìn thấy.

Cô cảm thấy chủ đề này bị Thẩm Lệ thấy được không hay lắm.

Ai muốn bị người khác nói mình như vậy chứ.

“Không có gì.” Thẩm Lệ nhìn vẻ mặt của Cố Mãn Mãn liền biết cô đang nghĩ gì.

Cố Mãn Mãn giật giật khóe môi, không biết nên nói cái gì.

Nghĩ một lúc, cô nói: “Chúng ta có thể tìm cách xử lí, em cảm thấy những cư dân mạng này giống như là có người mua, không biết đăng chuyện này có mưu đồ gì...”

CHƯƠNG 1675: EM CẢM THẤY THẾ NÀO?

Thẩm Lệ như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu: “Chuyện này đúng là hơi kỳ quái, chỉ có điều tạm thời khó mà xác định được ý đồ của đám cư dân mạng này là gì.”

Cố Mãn Mãn nói một cách nghiêm túc: “Em sẽ đi điều tra.”

“Cũng không cần phải mất quá nhiều tâm trí đâu.” Thẩm Lệ trả di động cho Cố Mãn Mãn: “Có lẽ đó chỉ là phỏng đoán do nhóm anti fan đưa ra thôi.”

Thấy dáng vẻ Thẩm Lệ cũng không quan tâm lắm, Cố Mãn Mãn cũng yên tâm rất nhiều.

“Có lẽ vậy.” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Cố Mãn Mãn vẫn quyết định sẽ theo dõi vấn đề này.

Thẩm Lệ dọn bữa sáng ra rồi gọi Cố Mãn Mãn cùng ăn sáng.

Thẩm Lệ ăn sáng và lấy điện thoại ra tìm chủ đề vừa rồi.

Sau khi cô ấn mở chủ đề ra thì làm mới một cái theo thói quen, vừa thực hiện xong thì hiện ra rất nhiều câu trả lời mới.

Mà những câu trả lời này đều là nói đỡ cho Thẩm Lệ, nhìn giọng điệu thì giống như là fan hâm mộ của cô.

Thẩm Lệ suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nói với Cố Mãn Mãn: “Nếu như tiếp theo có phương tiện truyền thông thích hợp muốn phỏng vấn chị thì có thể nhận một chút.”

Cô không muốn làm minh tinh lưu lượng, nhưng bản thân cô đã có được lưu lượng, cho nên vẫn nên tìm chút cơ hội ràng buộc fan hâm mộ mới được.

Có lẽ Cố Mãn Mãn biết một chút suy nghĩ của Thẩm Lệ nên đáp: “Được.”

Hôm nay Thẩm Lệ vẫn phải đến đoàn làm phim họp.

Ăn sáng xong Cố Mãn Mãn lái xe đưa Thẩm Lệ đi họp.

Trên đường đi Thẩm Lệ lại lấy điện thoại ra tìm kiếm tin tức về Mỹ Mỹ trên mạng.

Mới vừa rồi cập nhật một số tin tức về Mỹ Mỹ.

“Có chứng cứ cho rằng nửa năm trước Mỹ Mỹ đã đến gặp bác sĩ tâm lý...”

Tin tức này là tin chính thức được phát ra, có uy tín nhất định.

Xem ra Mỹ Mỹ đúng thật là tự sát do bệnh trầm cảm.

Chỉ có điều nguyên nhân trầm cảm lại không được nói rõ.

“Chị Tiểu Lệ, chị đang xem cái gì?” Cố Mãn Mãn liếc qua, mơ hồ thấy rõ giao diện màn hình của Thẩm Lệ là tin tức.

“Đang xem tin tức về Mỹ Mỹ.” Thẩm Lệ không ngẩng đầu lên: “Nghe nói là nửa năm trước đã bắt đầu đến gặp bác sĩ tâm lý.”

“Nguyên nhân là gì vậy?” Cố Mãn Mãn khẽ nhíu mày.

Mấy năm nay vấn đề tâm lý của những người hoạt động trong giới giải trí xuất hiện liên tiếp và càng ngày càng nhiều. Làm người đại diện, không những phải để ý đến công việc của nghệ sĩ mà còn phải quan tâm đến tâm lí của nghệ sĩ.

Thẩm Lệ: “Có liên quan đến công ty.”

Mặc dù tuyên bố trên không nói trực tiếp, nhưng mơ hồ để lộ ra ý này.

“Ồ, vậy à...” Cố Mãn Mãn nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Trước đó cô cũng hơi lo lắng Thẩm Lệ sẽ có vấn đề như vậy, nhưng nghe thấy Mỹ Mỹ là do chuyện của công ty nên mới trở nên như vậy thì trong lòng yên tâm hơn một chút.

Dù sao thì Thẩm Lệ không gặp phải chuyện như thế.

Lúc trước khi còn ở Truyền thông Thịnh Hải, Cố Tri Dân là ông chủ, cho dù lăng xê cô thì cũng hết sức khéo léo, không tạo cho cô áp lực quá lớn, coi như khá tự do, thoải mái.

Trong công việc, Thẩm Lệ không có vấn đề gì quá lớn.

Nếu có thì đó chính là phương diện khác.

“Em sao vậy?” Thẩm Lệ cũng chú ý tới vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của Cố Mãn Mãn nên cảm thấy có chút khó hiểu.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy một số nghệ sĩ cũng rất khó khăn.” Giọng điệu Cố Mãn Mãn có chút cảm thán.

Thẩm Lệ tắt điện thoại, không tiếp chuyện.

Cố Mãn Mãn nghĩ một lúc, vẫn là nói: “Chị với anh họ em thế nào? Vẫn ổn chứ?”

Thẩm Lệ hơi ngừng lại một chút: “Em cảm thấy thế nào?”

“Em cảm thấy, anh chị có vẻ như...” Cố Mãn Mãn cân nhắc, không biết nên nói thế nào.

Thẩm Lệ nói thẳng: “Bọn chị chuẩn bị chia tay.”

Quảng cáo
Trước /1677 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nghiện

Copyright © 2022 - MTruyện.net