Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyện Dài : Ma Quỷ Dân Gian Kỳ Truyện
  3. Chương 7: TRUYỆN THỨ NĂM: MA DA ĐÌA BÀ SÁU (PHẦN 2)
Trước /20 Sau

Truyện Dài : Ma Quỷ Dân Gian Kỳ Truyện

Chương 7: TRUYỆN THỨ NĂM: MA DA ĐÌA BÀ SÁU (PHẦN 2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tác giả: Duy Văn

“Ai chết đêm nay?”

Nói tới chuyện thằng bé Tí, sau cái lần bị hồn ma bà già lòi ruột giấu vào bụi tre suýt chết (đêm thứ 6) thì thần trí không còn hoạt bát như xưa. Thuở trước nó là đứa trẻ hiếu động có tiếng ở xóm, bày trò phá phách bao nhiêu thì bây giờ nom trông khờ khạo chỉ dám chơi quanh quẩn trong nhà. Ba má nó cũng để ý dòm ngó hơn, mỗi đợt đi làm họ thường gửi Tí sang nhà bà Sáu rồi tối đến rước về. Nhà bà Sáu thì có cái đìa ma quái ai cũng biết, nhưng bà thì tốt tánh, lại sát bên nhà nó nên 2 vợ chồng không còn cách nào khác, cũng không quên dặn chừng bà Sáu khoá rào cẩn thận.

“Tí ơi” “ Tí ơi Tí” “Ra chơi với tao”

Âm thanh ai đó cứ vang lên, nó nhìn ra cổng nhoẻ miệng cười như vừa nhận ra người quen.

Chiều nào cũng vậy, sau khi bọn con nít kéo về qua ngõ nhà bà Sáu nó cũng để ý nhìn ra, lâu lâu nó còn nhẩm đếm, nó nhớ cả mặt mấy đứa từng chơi năm mười với mình thuở trước. Chỉ là giờ đây ba má tụi kia cấm không cho chơi với Tí nữa vì sợ bị “ma bắt lây”.

Vốn hiểu chuyện nên nó cũng chỉ biết lủi thủi đứng nhìn. Thi thoảng nó kể với bà Sáu rằng nay có đếm được mấy đứa đi chơi ở đìa về có anh Tủn, thằng Tèo, con Mén, thằng Thanh… song nó cứ thắc mắc sao mấy hôm nay này thằng Thanh hay cõng theo đứa nhóc nào trên lưng, người thì nhỏ thó xám ngoét, tắm táp gì ko chịu lau mình cứ thế ướt sũng, tóc bết lại che xuống mặt cứ bám trên lưng thằng bạn thân.

Bà Sáu nghĩ chắc Thanh dẫn theo em nó thôi nên cũng không để ý, cũng ậm ừ qua loa cho đứa cháu an tâm.

Nhìn đám con nít chơi mỗi ngày, Tí ham lắm nhưng bà Sáu và ba mẹ nó dặn không được ra đìa vì ở đó có nhiều ma lắm: “Có con Ma le, hay du cây dừa lè cái lưỡi đỏ lè xuống, ai đi ngang bị nó liếm cụt mất tay chân thì ráng chịu”, rồi còn cái con Ma da gì đó mà ông lão tò he già kể trong phiên chợ làng chiều qua, canh người ta nhảy xuống nước… kéo giò… thế mạng. Cũng là đứa “ từng trải” nên Tí sợ lắm, nó chả dám bước chân ra đó bao giờ mặc dầu đìa đang là cái căn cứ mới của tụi trong xóm. Thuở đó, ông bà ta cứ hù ông Kẹ, Ma vú dài, Ma le các thứ là khối đứa ở nhà mà ngoan ngoãn nghe lời.

Đó là một buổi chiều cuối hè trời đứng gió, bà Sáu lúi húi dưới bếp nấu cơm thì nghe thấy tiếng rào kêu kẽo kẹt. Thoáng nhìn lên, bà giật mình khi thấy cái cửa rào cứ bật mở liên tục.

“Nhẽ nào ba má thằng Tí sang rước, chả phải bảo hôm nay có việc lên huyện nên về khuya cơ mà?”- nghĩ thầm nhưng bà vẫn vội vã chạy ra trước gọi tên thằng cháu

“ Tí ơi, ba má sang hả con”.

Không có tiếng đáp lại cũng không thấy bóng dáng thằng Tí. Bà tìm khắp nhà lần nữa cũng không thấy. Bên nhà nó vẫn tối đèn thì chắc mẩn ba mẹ nó chưa về rồi.

Bà Sáu vội tiến ra phía cổng, cái cổng tre lúc nãy còn đong đưa mạnh lắm giờ im lìm, phía dưới là đôi dép mộc nhỏ xíu. Bất giác nhìn mũi dép hướng theo con đường độc đạo dẫn ra đìa, mặt bà cắt không còn giọt máu.

Bà Sáu trào nước mắt trách mình lơ là, thế này thì biết nói sao với ba má nó… Bỏ cả cái rào mở roang, bà chạy chạy mãi cho tới khi bắt gặp một đám người khác cũng tay đèn tay đuốc chạy ra phía đìa.Trong đó có cả ba má thằng Tí.

“Thanh ơi, con đâu rồi, về với ba má Thanh ơi!”_ tiếng kêu thất thanh của người cha vang lên, kèm tiếng gào khóc của mẹ nó cũng nghẹn ngào không kém.

Chả là chiều nay Thanh bảo sang nhà bạn học bài rồi không thấy về. Ba má nó lo lắng đi tìm, gặng hỏi từng đứa mới biết tụi nhỏ có trốn ra đìa chơi. Nhưng mấy đứa nó đã về nhà từ chiều rồi. Lần cuối cùng thấy thằng Thanh là lúc nó mặt đờ đẫn đi về phía con đường dẫn ra đìa. Bọn nhỏ gọi mãi nhưng nó vẫn cứ đi, miệng cười nói một mình. Nghĩ trời còn sáng, thằng Thanh bỏ quên gì đó rồi quay lại lấy thôi nên mạnh ai về nhà nấy.

Ba má thằng Thanh linh tính có điều chẳng lành, cộng thêm những chuyện kinh dị trước giờ về cái đìa đó, họ tức tốc hô hoán bà con giúp ra đìa tìm thằng nhỏ. Cùng lúc đó ba má thằng Tí cũng vừa đi làm về tới, định bụng theo đám người ngang nhà bà Sáu đón con luôn, sau đó phụ tìm thằng bé Thanh.

Thoáng thấy bà Sáu mặt mày nước mắt giàn giụa, đi chân đất, đạp phải gai bê bết máu, ba má thằng Tí cũng gặng hỏi, mới biết con mình cũng ra phía đìa! Mẹ nó ngồi sụp xuống khóc nức nở. Ba nó thì bình tĩnh hơn, cùng hô hoán đám người trong xóm mau chóng ra đó tìm con. 2 gia đình trong một đêm đều có con bị mất tích, đau buồn sầu não không thể nào kể xiết. Bà Sáu cũng chỉ biết ngậm ngùi phân bua, vỗ vai mẹ thằng Tí an ủi, “còn nước còn tát mà” 290356607_165604069288244_3551014807122818853_n.jpg

Quảng cáo
Trước /20 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trùng Sinh Thánh Tôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net