Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyền Nhân Thần Y
  3. Chương 111: Tôi thấy cũng phải
Trước /130 Sau

Truyền Nhân Thần Y

Chương 111: Tôi thấy cũng phải

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cố Hồng Đào lập tức chắp tay nói: “Thiện lão tướng quân, tôi không dám giấu giếm. Cho dù có thể chữa khỏi thì rất có thể cũng sẽ tàn phế cả đời, hơn nữa một khi không chữa khỏi thì cô Vũ Băng sẽ chết.”

Lúc nghe những lời này, Thiện Bản Thanh suýt thì không đứng vững, may nhờ Cố Hồng Đào kịp thời tiến tới đỡ.

Ông ấy dìu Thiện Bản Thanh đến ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, muốn Thiện Bản Thanh cẩn thận suy nghĩ thật kỹ.

Bên ngoài phòng, mọi người ghé tai nhau bàn tán xôn xao.

Có người lên tiếng nói: “Lâu như vậy rồi mà không có động tĩnh gì, tôi thấy rất có thể là ông Cố có cách.”

Người khác trả lời: “Tôi thấy cũng phải, ông Cố là Thái Sơn Bắc Đẩu trong y học Trung Quốc, thuốc vào bệnh hết, không thành vấn đề.”

“Sư phụ, chẳng lẽ ông Cố có cách thật sao? Nếu ông ấy có cách thật thì có thể chứng kiến giây phút này cũng là một loại vinh hạnh.” Tiêu Tuyết Ny kiễng chân lên, muốn biết kết quả đầu tiên.

“Tôi thấy chưa chắc đâu.” Tô Vũ lắc đầu.

Bởi vì xét theo miêu tả đơn giản của Tiêu Tuyết Ny về tình trạng của Thiện Vũ Băng trước đó, việc kiểm tra của bệnh viện không có kết quả gì, nhưng toàn thân cô bé lạnh buốt thấu xương.

Tuy chưa được khám trực tiếp, nhưng bao nhiêu năm qua danh y Trung Quốc đều bó tay, Tô Vũ có thể to gan đoán rằng căn bệnh của Thiện Vũ Băng là do bẩm sinh.

Không những vậy, cả người lạnh như băng, có thể liên quan đến âm mạch, muốn chữa tận gốc căn bệnh này phải bắt đầu từ kinh mạch của cơ thể người bệnh, cho nên Tô Vũ cảm thấy trên trái đất này có lẽ không có nhiều người nắm chắc làm được.

Mà Cố Hồng Đào này đã nổi tiếng ở Trung Quốc từ lâu, sở dĩ lâu như vậy không đi ra ngoài rất có thể là vì đã chẩn đoán được nguyên nhân căn bệnh, cho nên Thiện Bản Thanh cho rằng mình đã tìm được bác sĩ cứu mạng, hiện tại đang bàn biện pháp đối phó với Cố Hồng Đào, chẳng qua cũng chưa chắc có thể có mười phần thành công.

Lúc này ở trong phòng, chuyện Thiện Bản Thanh và Cố Hồng Đào đang thương lượng quả thật khác một trời một vực với những gì Tô Vũ nói.

Vẻ mặt của Thiện Bản Thanh tràn đầy sự buồn bã, không dễ dàng gì mới tìm được nguyên nhân căn bệnh của Thiện Vũ Băng, nhưng ông ấy lại không thể hạ quyết tâm với cách này trong chốc lát được, bởi vì cách này là mạo hiểm tính mạng của Thiện Vũ Băng.

Mà cho dù có chữa được thì rất có thể cô bé phải gánh chịu hậu quả bị tàn phế suốt đời. Ông ấy thật sự không thể chịu đựng được chuyện này,

Một lúc lâu sau, cuối cùng Thiện Bản Thanh vẫn nghiến răng nghiến lợi quyết định từ bỏ chữa trị, quay người nói với Cố Hồng Đào: “Cố lão tiên sinh, cho hỏi nếu không chữa trị với tình hình hiện giờ của Vũ Băng, con bé có thể sống được bao lâu nữa?”

Nói cách khác, Thiện Bản Thanh đang hỏi rằng có cách nào để có thể khiến Thiện Vũ Băng chống đỡ được một thời gian nữa không. Tìm pháp khí ở khắp nơi trong cả nước, chỉ cần có thể khiến Thiện Vũ Băng khỏe lại, có thể để cô ấy nhảy nhót trước mặt ông ấy thì dù làm gì Thiện Bản Thanh cũng bằng lòng.

Cố Hồng Đào thở dài, ông ấy chưa từng gặp tình trạng bệnh như thế này, vì thế nên cho dù là danh y có kinh nghiệm dày dặn thì lúc này cũng có phần sợ đầu sợ đuôi.

“Thiện lão tướng Quân, tình trạng của cô Vũ Băng thật sự rất khó nói, hiện giờ mạch tượng có vẻ vẫn ổn định, tạm thời có lẽ không có gì nguy hiểm đến tính mạng. Nếu bình thường chú ý, dùng một số loại thuốc bổ cực mạnh để nuôi dưỡng cơ thể thì ít cũng được mấy năm, lâu thì khoảng vài chục năm.” Cố Hồng Đào nói thật.

“Chẳng qua là trải qua sự giày vò như vậy, sau này có thể tình trạng của cô Vũ Băng sẽ càng tồi tệ hơn, sự giày vò của bệnh tật sẽ càng thêm đau khổ.” Cố Hồng Đào lại nói thêm.

Thấy Thiện Bản Thanh im lặng không nói gì, trong lòng Cố Hồng Đào cũng vô cùng áy náy. Bệnh nhân khiến ông ấy không dám chữa như vậy thật sự rất ít. Ông ấy cảm thấy như mình đã mang đến nỗi xấu hổ cho tổ tiên.

Tuy nhiên, đột nhiên Cố Hồng Đào nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt chợt lóe lên, nhìn Thiện Bản Thanh nói: “Thiện lão tướng quân, tôi đột nhiên nghĩ đến một cách, có lẽ đáng để thử một lần.”

Lúc này Thiện Bản Thanh rất nóng lòng muốn chữa bệnh cho Thiện Vũ Băng, bất luận là gì thì ông ấy cũng bằng lòng thử.

“Là cách gì, Cố lão tiên sinh nhanh nói đi.”

Cố Hồng Đào gật đầu nói: “Trước đây tôi nghe trên giang hồ nói rằng cách đây không lâu xuất hiện một danh y ở thành phố Tân Hải, chính là người nổi trội trong lần chữa bệnh cúm mới, hình như tên là Tiêu Tuyết Ny. Tôi nghe nói thủ pháp của cô ấy tương tự tôi vài phần. Nếu có thể tìm được người đó, có lẽ chúng tôi có thể tìm ra phương pháp hợp lý nhất để chữa trị.”

Khi nghe Cố Hồng Đào không ngừng trình bày, sự hào hứng của Thiện Bản Thanh không ngừng suy sụp: “Cố lão tiên sinh, thật sự không dám giấu, bác sĩ Tiêu đã xem qua tình hình của Vũ Băng rồi.”

“Cô ấy nói thế nào?” Cố Hồng Đào vội vã hỏi.

“Cô ấy cũng không có cách.” Nói đến đây, Thiện Bản Thanh bất lực lắc đầu.

Tuy nhiên, Cố Hồng Đào lại cảm thấy hơi nghi hoặc, lúc trước khi nghe nói Tiêu Tuyết Ny châm kim vào kinh mạch bàng quang của người bệnh, ông ấy có thể chắc chắn rằng châm pháp mà người này sử dụng rất có thể xuất từ một môn với “Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp”, tại sao một người như vậy lại không có cách chứ?

“Vậy xin hỏi Thiện lão tướng quân, bác sĩ đó hôm nay có đến đây không?” Cố Hồng Đào vẫn không từ bỏ ý định.

Ngoài việc háo hức xác nhận phương pháp châm cứu mà Tiêu Tuyết Ny sử dụng, ông ấy còn muốn được bàn bạc cách trị liệu tốt nhất cho Thiện Vũ Băng.

Quảng cáo
Trước /130 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lời Nguyền Khoá Hồn

Copyright © 2022 - MTruyện.net