Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyền Nhân Thiên Y
  3. Chương 126-130
Trước /856 Sau

Truyền Nhân Thiên Y

Chương 126-130

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 126: Thua người còn thua trận

Pháp khí tốn giá trên trời 160 triệu mà mua được lại chả xài được cái quái gì?

Lần đầu vung kiếm đã bị người ta nhẹ nhàng bẻ gãy như vậy rồi?

Pháp khí này tạo thành từ plastic sao?

Bạch Vân Hi cũng triệt để mơ hồ, ngơ ngác nhìn nửa thân kiếm rơi xuống đất, chỉ cảm thấy buồng tim của mình cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt!

Hiện tại anh ta mới biết rốt cuộc lời cảnh cáo vừa rồi của Lương Siêu là có ý gì, cũng không phải sợ, mà thật sự có ý tốt!

160 triệu, cứ đổ xuống sông xuống biển như vậy sao?

Trên đài, đám người cũng sững sờ, hoàn toàn không bình tĩnh nổi.

Hạ Tử Yên ngơ ngác nói: "Đó, đó là pháp khí được đúc thành từ Vân Thiết... Ông ơi, không phải ông nói độ cứng pháp khí này rất cao sao? Sao Lương Siêu có thể bẻ gãy?"

Hạ Tam Hải ho hai tiếng, cười khổ lắc đầu, nhất thời cũng không nghĩ ra là chuyện gì.

Liễu Băng Khanh cũng không phải là Huyền Võ Giả, tất nhiên càng không rõ đạo lý trong đó, nhưng cuối cùng đã hiểu vì sao trong cuộc đấu giá trước đó Lương Siêu lại không muốn Tử Vân kiếm kia.

Một pháp khí mà hắn có thể tuỳ tiện bẻ gãy, đối với hắn thì gần như ngang bằng với đồng nát sắt vụn, tất nhiên không có tác dụng gì cả.

Mà trong sân, người phản ứng đầu tiên chính là Mộ Khuynh Tuyết, ánh mắt biến ảo sau rồi giật mình, nhìn thật sâu vào Lương Siêu một lúc rồi nhếch miệng cười một tiếng, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ tán thưởng.

"Thì ra là thế..."

Ngay sau đó, Bạch Vân Hi trên đài cũng đã hiểu, hồi tưởng lại sức mạnh thiên địa đột nhiên tuôn ra lúc Lương Siêu bẻ gãy Tử Vân kiếm vừa rồi. Mới đầu anh ta chỉ cảm thấy là trùng hợp, cũng không quá để ý.

Nhưng bây giờ nghĩ lại thì đâu ra trùng hợp, hoàn toàn là do Lương Siêu âm thầm kích hoạt!

Trong lòng nghĩ như vậy, đồng tử của Bạch Vân Hi cũng đột nhiên co rụt lại, trên mặt lần đầu hiện ra vẻ kinh hãi, chỉ vào Lương Siêu mà khàn giọng kêu to lên: "Có thể kích hoạt khí thế thiên địa, mượn sức mạnh thiên địa để sử dụng... Anh, anh không phải cảnh giới tông sư!"

Lương Siêu nhún vai, cười nói: "Cần kinh ngạc như vậy sao? Hình như tôi chưa từng nói mình là tông sư mà?"

"Đã hai mươi mấy tuổi rồi, nếu còn dừng lại ở cảnh giới tông sư thì tôi còn mặt mũi gì nữa chứ."

Lời kia vừa thốt ra, nhất thời làm tất cả Huyền Võ Giả ở đây xấu hổ. Nhất là những tông sư bốn mươi năm mươi tuổi, hoặc là càng già hơn, trước đó bọn họ đều tự hào vì thân phận tông sư của mình, nhưng bây giờ đều đỏ mặt.

So sánh với Lương thần y, cao thủ cảnh giới Thiên Tượng hơn hai mươi tuổi này thì tất cả Huyền Võ Giả ở đây đều là cặn bã!

Trong nhất thời, không chỉ các ông lớn phú hào bản địa Trấn Giang, mà một số phú hào đến từ ngoài tỉnh cũng bắt đầu dao động, nhao nhao thấp giọng hỏi những cao thủ võ đạo mà mình phụng dưỡng.

"Mã đại sư, phía trên tông sư là tu vi gì? Rất mạnh sao?"

"Ai... Đâu chỉ mạnh kia chứ."

"Phía trên tông sư là cảnh giới Thiên Tượng, Huyền Võ Giả cấp bậc này có thể kích hoạt khí thế thiên địa, mượn nhờ sức mạnh thiên địa, trước mặt cường giả như vậy, chúng ta cũng không dám tự cho mình là đại sư nữa"

"Đúng vậy, cho dù là mười tông sư đỉnh cao như Bạch Vân Hi liên thủ, chỉ sợ cũng không chống lại được một kích tuỳ tiện của người ở cấp bậc này, trận chiến này đã không còn gì bất ngờ xảy ra nữa."

"..."

Trên đài, sau khi Lương Siêu bẻ gãy Tử Vân kiếm, nhìn dáng vẻ chật vật của Bạch Vân Hi cũng không có tiếp tục ra tay với anh ta, mà chỉ chỉ dưới đài.

"Là tự anh cút xuống, hay là tôi đánh anh xuống?"

"Anh!"

Bạch Vân Hi nổi giận, người hôm nay đến xem cũng không chỉ là Huyền Võ Giả trong tỉnh, ngoài tỉnh cũng tới không ít, nếu như mình cứ nhảy xuống như vậy thì xem như triệt để không còn mặt mũi làm người.

Phải để đối phương đạp xuống sao?

Vậy mình còn biến thành trò cười!

Hai loại đều không thể chọn, thế là Bạch Vân Hi nhỏ giọng nói: "Lương Siêu, tôi chính là đại đệ tử của môn chủ Cực Quang Môn, hôm nay nếu anh nể tình chủ động nhận thua, tôi..."

"Nói nhảm cái gì vậy?" Lương Siêu cười mắng: "Đánh không lại thì muốn thuyết phục đối phương phối hợp anh diễn kịch à?"

"Chậc chậc... Bạch bộ chủ, xem ra phẩm hạnh con của ông cũng chả ra làm sao, học nghệ bên ngoài nhiều năm như vậy, không học được bao nhiêu bản lĩnh thì thôi, cả chuyện làm người cũng không học được à"

Nghe xong, Bạch Thiên Nam cảm nhận được vô số ánh mắt xem thường, khinh bỉ chung quanh nhắm vào mình, sắc mặt vốn đã khó coi càng thêm u ám.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nhưng cuối cùng ông ta không thể làm gì khác hơn mà trầm giọng nói: "Vân Hi, thất bại trong trận chiến này không phải lỗi của con, nhận thua xuống đài đi."

"Con không cam tâm!" Bạch Vân Hi hét lớn một tiếng, thừa dịp Lương Siêu nhất thời không sẵn sàng cầm khúc kiếm gãy mà toàn lực ném qua!

"Đánh lén sau lưng!"

"Con mẹ nó, họ Bạch này thật hèn hạ!"

Không ít tiếng mắng chửi vang lên, ánh mắt Lương Siêu lạnh lẽo, lúc này đấm thẳng ra một quyền!

Một quyền kình Huyền khí mượn sức mạnh thiên địa lập tức bộc phát, đầu tiên là đánh văng chuôi kiếm gãy kia, sau đó lại trực tiếp đánh bay Bạch Vân Hi ra hơn mười mấy mét!

Khi anh ta rơi xuống dưới đài, huyệt thái dương nổi gân xanh, phun ra một ngụm máu tươi!

Thua người còn thua trận, thua sạch sẽ, còn mang tiếng xấu.

"Sư huynh!" Vân Nhã kinh hãi kêu lên một tiếng, mũi chân nhấn xuống mặt đất vội vàng vọt tới, đỡ Bạch Vân Hi dậy rồi lo lắng hỏi: "Sư huynh, anh thế nào? Có nặng lắm không? Họ Lương kia làm anh bị thương ở chỗ nào?"

"Em, em có cần gọi bác sĩ cho anh không?"

Bạch Vân Hi không có trả lời, bất thình lình nắm chắc cổ tay cô ta, đỏ mắt nhìn cô rồi nhỏ giọng nói: "Nhã Nhi, mau! Giết hai con đàn bà của tên họ Lương kia! Hoặc là giết em gái hắn cũng được!"

"A?"

Vân Nhã khẽ giật mình, nhất thời không kịp phản ứng.

"Sư huynh, anh..."

"Giúp anh lần này!"

"Dùng ám khí ngày thường em hay dùng ấy, nhanh!"

Bạch Vân Hi lại thấp giọng rống hai câu, sắc mặt Vân Nhã cũng trở nên hung ác, lập tức đứng dậy hất hai tay lên!

Vèo vèo vèo!

Một loạt ám khí như phi tiêu, đinh thép bắn thẳng về hướng những cô gái Hạ Tử Yên, Liễu Băng Khanh và Lâm Nghiên ngồi trên đài đối diện!

Tất cả đều xảy ra trong chớp mắt, Vân Nhã đột nhiên ra tay, Lương Siêu còn trên Diễn Võ Đài cũng không kịp cứu giúp.

Mà khi cảm nhận được sắc mặt của Lương Siêu trở nên âm trầm trong nháy mắt, khi nhìn thấy trong mắt hắn dâng trào sát ý nồng đậm thì Bạch Vân Hi cười âm hiểm một tiếng, lặng lẽ lách người một cái, kéo ra khoảng cách với Vân Nhã...

Chương 127: Tâm tư âm độc

Ban đầu hai ông cháu Hạ Tam Hải, Hạ Tử Yên có thể ứng phó được những ám khí đó, nhưng bất đắc dĩ là một người thì bị phế, một người bị thương nặng còn chưa khôi phục nguyên khí.

Bởi vậy nhìn thấy một ám khí loạt bắn đến, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực sâu sắc, chỉ có thể cùng Liễu Băng Khanh bảo vệ Lâm Nghiên ở sau lưng.

Nhưng ngay một khắc sau, khi mọi người ở đây đều cho rằng họ đã chết thảm trong tay Vân Nhã, tối thiểu cũng sẽ trọng thương thì một bóng người xinh đẹp đột nhiên ngăn lại trước mặt họ.

Đó là Mộ Khuynh Tuyết.

Tiếp theo liền thấy Mộ Khuynh Tuyết cởi áo choàng của mình xuống rồi vung vào một loạt ám khí bắn tới kia, múa ra từng luồng gió mạnh.

Leng keng leng keng...

Cô ấy thuần thục hóa giải thế công ám khí, đám người thấy thế thì trợn tròn mắt.

Mỹ nữ quyến rũ cấp họa thủy này còn biết võ? !

"Oa!"

"Chị Mộ thật là lợi hại!" Lâm Nghiên kêu to vỗ tay, Mộ Khuynh Tuyết nhếch môi cười một tiếng, sau đó lại nghiêng đầu nhìn hai cô gái Liễu Băng Khanh, Hạ Tử Yên một cái.

"Hai người không sao chứ?"

"Ực..." Hạ Tử Yên không khỏi nuốt nước miếng một cái, Liễu Băng Khanh cũng ngầm thở phào một hơi, biết ơn mà gật gật đầu: "Cảm ơn."

"Ha ha... Không cần khách sáo, nhớ là nợ tôi một lần là được."

Trên Diễn Võ Đài, trái tim căng chặt của Lương Siêu chậm rãi buông lỏng, lập tức dời mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vân Nhã.

"Cô, muốn chết như thế nào?"

Vân Nhã tung một kích chưa trúng đang ảo não, lại nghe Lương Siêu chửi mình hung ác như thế, lửa giận lập tức "Vụt!" cháy lên, cô ta chống nạnh, bày ra bộ mặt điêu ngoa mà mắng trả: "Anh hung dữ cái gì!"

"Tôi cũng không làm bị thương họ, huống chi anh làm tổn thương sư huynh trước, làm anh ấy mất hết thể diện, dù tôi có làm bị thương họ, thậm chí chơi chết họ cũng là đáng đời!"

"Tất cả đều do anh tự làm tự chịu!"

Đám người: "..."

Người phụ nữ này đang nói tiếng người à?

Lại nhìn dáng vẻ của cô ta, chẳng lẽ thật sự coi mình là cành vàng lá ngọc trong hoàng tộc sao?

Đầu óc có vấn đề?

Khóe miệng hai cha con Bạch Thiên Nam, Bạch Hạo Nhiên cũng không khỏi giật giật, trong lòng đều là dấu chấm hỏi.

Tuy Bạch Vân Hi thua trước Lương Siêu, nhưng nói thế nào cũng xem như một thanh niên tài năng xuất chúng, sao lại tự ý muốn kết hôn với một cô gái não tàn như thế?

Mà Lương Siêu cũng không có ý nuông chiều cô ta, lúc này tiến lên trước một bước, vận chuyển toàn bộ Huyền khí rồi cách không mà đè bàn tay về hướng cô ta.

Oanh!

Một lực áp bách mãnh liệt đột nhiên giáng lên người Vân Nhã, tựa như một ngọn núi lớn ép hai đầu gối cô ta khẽ cong rồi quỳ rạp xuống đất, từng mảnh gạch dưới gối cũng theo đó mà sụp đổ!

Phốc!

Vân Nhã lại phun ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đau đớn.

Cái này còn chưa hết, thân thể Lương Siêu khẽ động vọt thẳng đến trước mặt, lại bóp lấy cổ rồi chậm rãi nhấc cả người cô ta lên.

Cặp mắt ửng đỏ kia và ánh mắt lạnh lẽo không chứa chút nhiệt độ ấy khiến Vân Nhã không dám điêu ngoa như trước nữa, thân thể đột nhiên rùng mình một cái.

Cô ta có một trực giác rất mãnh liệt, Lương Siêu không nói đùa với mình, có lẽ ngay giây sau sẽ thật sự giết chết mình!

Rất nhanh cô ta đã biết sợ, vừa kịch liệt giãy dụa còn vừa nhìn về phía Bạch Vân Hi.

"Sư, sư huynh, cứu, cứu em..."

Bạch Vân Hi cũng không làm cô ta thất vọng, lập tức gầm thét lên: "Họ Lương! Tôi không tin anh dám hành hung trước mặt mọi người!"

Lời này nhìn như không có vấn đề gì, nhưng Mộ Khuynh Tuyết lại đột nhiên nhướn mày, liếc Bạch Vân Hi một cái.

Tâm tư của tên này thật âm độc.

Cô ấy thầm nói trong lòng, sau đó mở miệng: "Lương thần y, không biết có thể nể mặt tôi không?"

"Trừng trị dạng con gái điêu ngoa bốc đồng này một trận là được rồi, cũng không nên thẳng tay quá."

Lương Siêu nghe vậy thì nhìn Mộ Khuynh Tuyết một cái rồi chậm rãi gật đầu. Hắn buông tay ra, đồng thời lại đánh một quyền vào vùng đan điền của Vân Nhã, đánh bay cô ta ra ngoài.

"A!" Vân Nhã kêu thảm một tiếng rồi bị Bạch Vân Hi đón được, che lấy bụng dưới lộ ra vẻ mặt đau đớn, chỉ há to miệng, nhưng không nói ra được một chữ đã ngất đi.

Thấy thế, Mộ Khuynh Tuyết than nhẹ một tiếng, lại nhìn về phía Bạch Thiên Nam.

"Bạch bộ chủ, khúc nhạc dạo này coi như đã qua, hẳn nên tiến hành giai đoạn trao giải tiếp theo đúng không?"

"Tôi vẫn luôn muốn chiêm ngưỡng đóa Thiên Sơn Tuyết Liên kia trong như thế nào."

Nghe xong, Bạch Thiên Nam khó chịu hừ lạnh một tiếng, cho dù rất không muốn, nhưng vẫn không thể không lấy ban thưởng do tổng bộ Võ Minh phê duyệt ra, cũng chính là Thiên Sơn Tuyết Liên kia.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mà Lương Siêu cũng không vui vẻ gì, không nói một tiếng cảm ơn đã trực tiếp lấy Thiên Sơn Tuyết Liên đi, sau đó lại đi tới trước mặt Mộ Khuynh Tuyết chắp tay với cô ấy.

"Mộ tiểu thư, đa tạ về chuyện vừa rồi."

"Không sao, tôi cũng chỉ mất một cái áo choàng thôi, sau này Lương thần y nhớ đền cho tôi cái khác càng đẹp mắt nha."

Lương Siêu khẽ giật mình, lại nhìn cái áo choàng thủng trăm ngàn lỗ trên mặt đất, cười khổ gật đầu một cái.

"Đó là tất nhiên, nhất định."

"Lương thần y, chỉ sợ anh cũng không có chỗ tồn trữ thích hợp nào cho thứ dễ hư như Thiên Sơn Tuyết Liên đúng không?"

"Đúng lúc phân bộ Cổ Hiên Trai Trấn Giang chúng tôi có một hầm băng, nếu anh tin tưởng tôi thì không bằng giao nó cho tôi bảo tồn, thế nào?"

"Được." Lương Siêu không hề nghĩ ngợi mà đưa Thiên Sơn Tuyết Liên kia cho cô.

Hắn đang muốn rời đi thì một đám phú hào, quyền quý xông tới như ong vỡ tổ. Tất cả đều chỉ có một mục đích, tranh đoạt Lương Siêu!

"Lương thần y, có thể đến Ngô gia để nhận phụng dưỡng không? Ngô gia nguyện trả lương hàng năm 5000 vạn cho ngài!"

"Mới 5000 vạn mà ông cũng không cảm thấy ngại mà mở miệng à? Tôi bỏ ra một trăm triệu!"

"Lâm đại sư, đến Phùng gia của tôi đi, điều kiện do ngài tuỳ tiện đưa ra!"

"Nếu ngài thích mỹ nữ, dung mạo của hai cô con gái, ba cháu gái của tôi đều coi như cao cấp, tôi đề ngài chọn! Ngài thấy ưng thì nhận hết cũng được!"

"..."

Lương Siêu đau cả đầu, trực tiếp chuồn đi.

Vừa lảm nhảm với bọn người Liễu Băng Khanh, Sở Diệu Y rằng tiền tài là vật ngoài thân, từ trước đến nay tôi khinh thường những thứ đó, lại vừa tính toán chi li bắt đầu chia của với đám người, lập tức nghênh đón sự khinh bỉ của những cô gái.

Chẳng qua lần này đặt cược lại kiếm được đầy bồn đầy bát.

Chỉ riêng Lương Siêu thôi đã kiếm được hơn 2000 vạn!

Ngày đó, chạng vạng tối, Bạch Vân Hi vẫn canh giữ bên ngoài gian phòng của Vân Nhã, thấy Bạch Thiên Nam đi ra thì lập tức tiến lên gấp gáp hỏi: "Phụ thân, tình hình của cô ấy thế nào rồi?"

Bạch Thiên Nam khẽ thở dài một cái, lắc đầu nói: "Đan điền đã bị hủy hết, đã bị triệt để phế, kiếp này vô duyên với Huyền Võ Giả."

"Cả ngũ tạng cũng có tổn thương, nếu như không lập tức điều trị chẩn trị, sợ là sẽ có nguy hiểm tính mạng."

"Trong lúc điều trị, phải hao phí không ít dược liệu quý báu, cha lập tức bắt đầu chuẩn bị."

Nói xong, Bạch Thiên Nam muốn rời khỏi, nhưng Bạch Vân Hi lại ngăn ông ta lại, âm hiểm cười nói: "Cha, không cần đâu, cha cứ tùy tiện trị liệu một chút là được."

"Cô ấy sống hay chết cứ phó mặc cho trời đi."

Chương 128: Sư phụ của anh thật là một người kỳ diệu

"Hả?"

"Rõ ràng có thể cứu lại, vì sao con lại làm vậy?"

Bạch Thiên Nam không hiểu, Bạch Thiên Nam đè thấp giọng mà nói: "Cha, mấy ngày nay con trở về vẫn chưa nói ra thân phận của Vân Nhã với cha."

"Cô ấy là con gái của môn chủ Cực Quang Môn, là con gái ruột."

Bạch Thiên Nam giật mình, lập tức lộ ra vẻ mặt giật mình.

Trước đó ông ta còn buồn bực, tại sao Bạch Vân Hi lại quyết định kết hôn với cô gái não tàn như thế, hoá ra là vì thân phận này của đối phương.

"Nếu như thế, không phải càng nên cố hết sức cứu chữa cho Vân Nhã sao? Con..."

"Chữa khỏi cho cô ấy có lợi ích gì cho con?" Bạch Vân Hi cắt ngang lời ông ta, nói: "Trước đó cô ấy điêu ngoa tùy hứng cũng không sao, tốt xấu gì còn là người trong võ đạo, nhưng bây giờ lại thành một phế nhân, lấy thiên phú của con thì chẳng lẽ phải sống hết đời với một phế nhân?"

"Con, không cam lòng!"

"Ai..." Bạch Thiên Nam than nhẹ một tiếng, nói: "Vân Hi, cha hiểu tâm tư của con, nhưng nếu cô ta thật sự xảy ra bất trắc, không phải sư phụ con sẽ trách tội con sao?"

"Trách con?"

"Ông ta trách con cái gì?"

"Lúc ấy nhiều người đều thấy là Lương Siêu ra tay đánh Vân Nhã trọng thương, cho nên món nợ này nhất định được tính lên đầu họ Lương kia."

Nói đến đây đã không thể rõ hơn được nữa. Mượn đao giết người, thủ đoạn thật độc ác!

Bạch Thiên Nam nhìn Bạch Vân Hi một lúc lâu, trong nhất thời cảm thấy đưa con trai lớn này của mình có hơi lạ lẫm...

Mà sau khi do dự một lúc, ông ta chậm rãi khẽ gật đầu.

"Tốt, tất cả đều làm theo ý con!"

"Về phần họ Lương kia, hừ, cho dù chết cũng không trách được hai cha con chúng ta, từ xưa thiên tài dễ chết trẻ, muốn trách thì trách chính hắn nhảy nhót quá, không biết thu lại bớt!"

...

Hôm sau, sáng sớm Lương Siêu đã đến Cổ Hiên Trai, tìm Mộ Khuynh Tuyết để lấy vài cánh hoa Băng Sơn Tuyết Liên.

Trừ chuyện đó ra, hắn còn lấy một chút dược liệu quý báu trước đó mình hái được từ vườn thuốc của Trâu Lâm, đang lưu trong Cổ Hiên Trai.

Nhìn phần đơn thuốc Lương Siêu đưa tới một lát, Mộ Khuynh Tuyết kinh ngạc cười một tiếng.

"Lương thần y, không phải anh muốn luyện chế Tuyết Liên đan đó chứ?"

"Ồ?" Lương Siêu nghe vậy cũng kinh ngạc, nói: "Mộ tiểu thư không đơn giản, chắc hẳn thành tựu trong phương diện y đạo cũng không kém?"

"Ha ha... Lương thần y đừng giễu cợt tôi."

"Chẳng qua từ nhỏ tôi đã học cách luyện đan từ gia sư, cũng chỉ biết đôi chút về y đạo, không so được với Lương thần y."

"Chậc chậc..."

"Hiện giờ luyện đan sư tinh thông luyện đan cũng không nhiều lắm, sư phụ của cô nhất định là một vị cao nhân thế ngoại."

Nghe xong, vẻ mặt Mộ Khuynh Tuyết ảm đạm.

"Cao nhân thế ngoại thì thế nào?"

"Kết quả còn không phải trị không được bệnh của mình..."

Cô ấy lại ngẩng đầu, vẻ quyến rũ ngày xưa cũng biến mất, lúc này đang chân thành nhìn Lương Siêu: "Lương thần y, lần này tôi mời anh ra tay chẩn trị cho một trưởng bối trong nhà, thật ra đó là sư phụ của tôi."

"Đến lúc đó xin anh nhất định phải hết sức cứu giúp, tôi..."

Lương Siêu đưa tay cắt ngang lời cô, cười nói: "Mộ tiểu thư, tuy hai ta quen biết không lâu, nhưng cũng xem như bạn bè, không cần phải nói cảm ơn."

"Huống chi chăm sóc người bị thương là trách nhiệm của thầy thuốc, không cần nhiều lời."

Sau đó Lương Siêu lại thay đổi đề tài, cười hài hước mà xoa xoa đôi bàn tay.

"Mộ tiểu thư, nghiệp vụ của Cổ Hiên Trai các người trải rộng cả nước, chắc hẳn cũng rất nhạy trong vấn đề thông tin đúng không?"

"Ừm, đó là tất nhiên." Mộ Khuynh Tuyết gật gật đầu, nói: "Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, tin tức thế tục đều có thể tìm ra trên mạng, nhưng tin tức giới võ đạo thì khác lắm."

"Cho nên Cổ Hiên Trai chúng ta còn có nghiệp vụ chuyên bán ra tin tức về Huyền Võ Giả, không biết Lương thần y muốn biết chuyện gì?"

"Cũng không phức tạp như vậy, chỉ là muốn tìm mấy người."

Nói xong, hắn đưa một trang giấy qua.

Mộ Khuynh Tuyết nhìn tên của sáu cô gái được liệt kê trên giấy, nhất thời không nghĩ ra.

"Lương thần y, giúp anh tìm người không thành vấn đề, nhưng anh cũng nên nói rõ đặc thù của sáu cô gái này và quan hệ với anh là gì?"

"Đặc thù..." Lương Siêu suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Tôi cũng không biết."

Mộ Khuynh Tuyết: "..."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Anh muốn tìm người mà đặc thù thế nào cũng không biết?

Cả nước nhiều người trùng tên như vậy, vậy làm sao tìm?

Chơi tôi à?

"Tuổi tác, béo gầy thế nào, chiều cao, nhà ở đâu thì chắc phải biết chứ?"

"Không biết." Lương Siêu lại lắc đầu, lại bổ sung: "Nhưng đều là mỹ nữ."

Mộ Khuynh Tuyết triệt để im lặng, liên tục cười khổ.

Đặc thù này thật tuyệt.

Cô lập tức hỏi lại: "Vậy sáu cô gái này có quan hệ gì với anh, chắc anh phải biết chuyện này chứ?"

"Ừm, cái này thì tôi biết."

"Họ đều là vị hôn thê của ôi"

Mộ Khuynh Tuyết vừa uống một ngụm trà nghe xong lời này thì suýt bị sặc chết!

Nếu không phải nhìn thấy dáng vẻ chững chạc đàng hoàng lúc này của Lương Siêu thì cô ấy nhất định sẽ cho rằng hắn đang cố ý chơi mình!

Thấy Mộ Khuynh Tuyết lộ ra vẻ mặt cổ quái, Lương Siêu cũng hơi xấu hổ, bất đắc dĩ thở dài: "Mộ tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, chuyện này thật sự không phải do tôi, tôi cũng không muốn..."

"Những hôn ước này đều do sư phụ tôi lén định ra, đúng, chắc trong nhà sáu cô gái đó đều có một phong hôn thư do sư phụ tôi để lại."

"À, cái này..."

Mộ Khuynh Tuyết còn có thể nói gì, đành phải cười ha ha, giơ ngón tay cái lên về hướng Lương Siêu.

"Sư phụ của anh thật là một người kỳ diệu."

"Ai... Chê cười chê cười."

"Được thôi, tôi giữ lại phần danh sách này trước, giúp anh tìm một chút thử, nếu có tin tức sẽ lập tức thông báo cho anh."

"Được, vậy đa tạ Mộ tiểu thư."

Thấy Lương Siêu chắp tay nói cảm ơn mình, Mộ Khuynh Tuyết cười quyến rũ một tiếng, tiến lên ghé sát bên tai hắn, nhẹ giọng ,s nói: "Lương thần y, trí nhớ của anh không tốt lắm nha."

"Vừa còn nói với người ta là bạn bè, không cần nói lời cảm ơn, sao đến phiên anh thì quên rồi?"

Ồ!

Lương Siêu hít nhẹ một hơi, chỉ cảm thấy xương cốt cả người tê dại, vội vàng lui lại hai bước kéo ra khoảng cách với Mộ Khuynh Tuyết, cáo từ một tiếng rồi vội vàng rời sân.

Nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, Mộ Khuynh Tuyết lập tức "Hi hi..." bật cười, gương mặt xinh đẹp tràn đầy cảm giác thành tựu.

Cô ấy lại dời mắt, dừng lại trên một cái tên trong tờ giấy đó - Cung Vũ.

Chương 129: Vị hôn thê thứ tư, nữ thần quốc dân!

"Không trùng hợp như vậy chứ?" Sau khi nhẹ giọng thì thầm câu đó, Mộ Khuynh Tuyết lấy điện thoại ra gọi.

Điện thoại lập tức kết nối, trong loa truyền đến một giọng nữ dịu dàng ngọt ngào.

"Này, thân ái, đã thật lâu cậu không liên hệ với tớ."

Mộ Khuynh Tuyết cười cười, nói: "Ai nha, gần đây luôn rất bận, hiện tại vừa rảnh tay thì chẳng phải đã gọi nấu cháo điện thoại với Cung đại minh tinh của chúng ta sao."

"Đúng rồi, cậu quay bộ phim kia ở nước ngoài thế nào rồi? Nếu lại không đóng máy..."

"Sợ là không về kịp đám tang của cụ nhà cậu đâu."

Cung Vũ đầu bên kia điện thoại đang thay quần áo thử trang phục khựng lại, nhếch miệng lên bắt đầu nức nở.

Lúc này, hễ là bất cứ người đàn ông nào trong nước, từ phú hào thiếu gia cho tới mấy anh chàng nghèo, tuyệt đối có thể nhận ra mỹ nữ trước kính trang điểm này.

Cô là bây giờ một trong bốn tiểu hoa đang hot trong nước, Cung Vũ!

Bởi vì bề ngoài thoát tục và tính cách dịu dàng như nước của cô, hơn nữa chưa từng chơi hàng hiệu, thái độ với fan hâm mộ lại rất tốt, bởi vậy được hưởng thanh danh nữ thần trong ngành giải trí trong nước.

Nghe tiếng nức nở trong điện thoại, Mộ Khuynh Tuyết thầm than, khuyên nhủ: "Cụ Cung đã chín mươi tuổi, tuyệt đối đã rất thọ, cho nên cậu cũng đừng quá thương tâm."

"Tớ, tớ biết." Cung Vũ gật đầu, nói: "Hôm qua tớ đã xin đoàn làm phim nghỉ phép, nhưng đạo diễn, nhà sản xuất đều không đồng ý, còn cầm hợp đồng nói chuyện."

"Bọn họ nói, nói nếu tớ tự tiện rời khỏi vị trí, cứ dựa theo hợp đồng, thu lại 2 triệu phí bồi thường vi phạm hợp đồng..."

"Cái gì? !" Mộ Khuynh Tuyết nghe vậy thì kinh hãi, tiếp theo là giận dữ: "Bọn họ muốn làm gì? Thèm tiền đến điên rồi à!"

"Cái này cũng trách tớ, lúc trước ký hợp đồng không nhìn kỹ mà ký đại, cho nên..."

"Liên quan gì đến cậu! Rõ ràng là bọn họ đào hố đặt bẫy trước!"

"Tuy người hiền bị bắt nạt, nhưng không thể đàn áp người ta như bọn họ! Cung Vũ, cậu cứ lập tức trở lại, chỉ có ba ngày thì trễ nãi gì chuyện của họ chứ?"

"Đến lúc đó đừng nói họ bắt cậu bồi thường, cho dù trả thiếu cậu một đồng cát-sê thì tớ cũng phá cho công ty của họ đến..."

"Được rồi Khuynh Tuyết, cậu nói ít vài câu đi."

"Bây giờ Cung gia tụi tớ đang trong lúc rối loạn, tớ thật sự không muốn sinh ra nhiều chuyện vì việc riêng của mình, hơn nữa tớ, tớ còn lo lắng..."

"Được rồi, tớ hiểu." Mộ Khuynh Tuyết cắt ngang lời cô ấy, trầm giọng mà nói: "Cậu lo Ngô gia và tập đoàn Dụ Long không bỏ qua, sẽ phát rồ chạy đến tang lễ của cụ Cung mà gây sự, làm cụ không cách nào mồ yên mả đẹp, đúng không?"

"Ừm, đúng vậy."

"Cho nên hôm qua tớ đã muốn gọi cho cậu, chỉ là đoàn phim bận quá, tới làm xong đã đến đêm khuya nên không quấy rầy ngươi nữa."

"Khuynh Tuyết, tớ muốn mời cậu dẫn theo người của Cổ Hiên Trai đi tham gia tang lễ của ông tớ, tạm thời giúp Cung gia chúng tớ một chút."

"Được không?"

"Được thì được, chẳng qua nói không chừng không cần thiết làm như vậy nữa."

"A?"

"Cậu nói vậy là có ý gì?"

Mộ Khuynh Tuyết cười cười, nhất thời tâm hồn nhiều chuyện dâng lên, hỏi: "Cung đại minh tinh, cậu thành thật trả lời tớ, có phải cậu có một vị hôn phu chưa từng gặp mặt không?"

"Hơn nữa Cung gia còn có một phần hôn thư liên quan tới cậu?"

Nghe xong, Cung Vũ lập tức sững sờ.

"Làm sao cậu biết?"

Mộ Khuynh Tuyết nói thầm một tiếng quả nhiên, xuỳ một tiếng mà nói: "Chẳng những tớ biết, còn biết vị hôn phu của cậu tên gì."

"Tên là Lương Siêu đúng không?"

"Cậu..."

"Khuynh Tuyết, cả cái này cậu cũng biết à?"

"Ai, xem ra là thật."

Mộ Khuynh Tuyết bĩu môi, oán trách mà nói: "Uổng công hai ta là bạn tốt nhiều năm như vậy, chuyện lớn thế mà cậu không nói cho tới biết, đúng là quá đáng."

Cung Vũ chưa hết kinh hãi lắc đầu cười khổ: "Không phải tới không nói cho cậu, chỉ là hôn thư kia luôn bị ông tớ xem như bảo bối mà cất kỹ, cả tớ cũng chỉ nghe nói qua, nhưng chưa từng nhìn thấy."

"Cả tớ cũng sắp quên mất nó thì sao lại nói cho cậu biết được?"

"Là vậy sao?"

"Được, vậy tha thứ cho cậu."

Cung Vũ lại gặn hỏi: "Cậu còn chưa nói là tại sao cậu biết chuyện này? Chẳng lẽ..."

"Lương Siêu kia tìm tới cửa đúng không?"

"Hi hi..."

Mộ Khuynh Tuyết yêu kiều cười: "Thân ái, cậu thật là thông minh, chúc mừng cậu đã trả lời đúng."

"A?"

"Annh ta, anh ta thật tìm đến sao?"

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Cung Vũ lập tức hoảng loạn, trong lòng như hươu con nhảy nhót khắp nơi, miệng lập tức kích hoạt hình thức súng máy, bắt đầu không ngừng hỏi thăm.

"Chắc chắn cậu đã gặp anh ấy, anh ấy là người thế nào?"

"Tính cách ra sao? Nhân phẩm đứng đắn không?"

"Làm nghề gì?"

"Còn tướng mạo ra sao, tuy cái này không quá quan trọng, nhưng tớ vẫn muốn tìm hiểu trước một chút, cậu có ảnh của anh ấy không?"

"..."

Nghe những câu hỏi của Cung Vũ, Mộ Khuynh Tuyết không trả lời, chỉ nói một câu.

"Cung đại minh tinh, cậu thật là có phúc."

"Còn Cung gia các cậu nữa, lần này cũng gặp may theo cậu rồi, còn đám Ngô gia và tập đoàn Dụ Long kia thì cậu hoàn toàn không cần lo lắng."

"..."

Mấy ngày sau, Lương Siêu vẫn luôn bận rộn luyện đan, lâu rồi không luyện thật sự hơi gượng tay, dùng tận hai ngày mới miễn cưỡng luyện ra năm viên Tuyết Liên đan chất lượng cao cấp.

Thành tích này tuy không được tốt lắm với hắn, nhưng cũng may coi như đủ.

Hắn cho Lâm Nghiên, Liễu Băng Khanh mỗi người một viên để cải thiện thể chất của họ. Lại cho Hạ Tử Yên một viên, đợi cô ấy nuốt vào, không chỉ khí huyết hoàn toàn khôi phục mà còn có dấu hiệu đột phá.

"Lương Siêu, đan dược của anh quá thần kỳ! Tôi có cảm giác mơ hồ sắp đột phá đến cảnh giới tông sư!"

Nhìn dáng vẻ kích động của cô ấy, Lương Siêu cười nói: "Không cần ngạc nhiên, bởi vì đây là lần đầu cô uống Tuyết Liên đan, dược hiệu của nó cũng được phát huy tối đa."

"Hơn nữa trước kia nền tảng tu luyện của cô cũng vững chắc, cho nên lần này trực tiếp bước vào tông sư cũng thuận buồm xuôi gió."

"Hì hì, vẫn là anh biết nói chuyện."

"Vậy tôi phải rèn sắt khi còn nóng, lập tức đi bế quan tu luyện!"

Hạ Tử Yên vừa đi thì Mộ Khuynh Tuyết đã gọi điện thoại đến.

"Này, Lương thần y, mấy ngày nay có phải đang bận luyện đan nên không rảnh nhận điện thoại luôn không?"

"À, thật có lỗi."

"Mấy ngày kế tiếp tôi không có việc gì, có thể cùng cô đi chẩn trị cho lệnh sư bất cứ lúc nào."

"Ừm, hôm nay tôi gọi đến không phải nhắc tới chuyện gì, mà muốn báo tin vui cho anh."

"Tôi đã tìm được một trong sáu cô gái mà anh nhờ tìm, Cung Vũ, hơn nữa đã xác nhận là vị hôn thê của anh, chỉ có điều..."

Giọng nói hơi thay đổi, Mộ Khuynh Tuyết hoài nghi hỏi: "Cái tên đặc thù lại nổi tiếng như vậy, anh xác định anh chưa từng nghe qua à?"

Chương 130: Cái chết của Vân Nhã

"Không có."

Lương Siêu chân thành lắc đầu: "Từ ý tứ trong lời nói của cô, đừng nói lại là người nổi tiếng đó chứ?”

Đầu bên kia điện thoại, Mục Khuynh Tuyết trợn trắng mắt, cho rằng người này học y nhiều quá bị ngu à? Hay luyện công nhiều quá bị đần rồi?

Bình thường hắn không xem phim hay chương trình truyền hình sao?

"Tôi đoán anh là người duy nhất trong hàng trăm triệu đàn ông ở Trung Quốc chưa từng nghe đến tên cô ấy đó. Cô ấy là một trong số bông hoa ngôi sao trẻ của ngành điện ảnh và giải trí, Cung Vũ, là người được mệnh danh là nữ thần quốc dân đó, ngần ấy thông tin rồi anh nghĩ cô ấy có phải là người nổi tiếng không?"

"Cái gì?"

"Còn là một ngôi sao nổi tiếng ư?"

Lương Siêu kinh ngạc nhất thời cảm thấy khâm phục ông già.

Thật đáng kinh ngạc khi ngay cả một ngôi sao lớn như vậy cũng có thể hỏi về làm vợ cho mình.

“Lương thần y, vừa hay gia sư và Cung Vũ bọn họ đều đang ở thành phố Xuyên Nam, nếu anh không phiền thì chúng ta xuất phát ngay bây giờ?"

Lương Siêu nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Ừ, được.”

“Cô Mộc, xin hãy gửi địa điểm cho tôi, tôi lập tức đi tìm cô.”

Sau khi cúp điện thoại, Liễu Băng Khanh nhìn anh hỏi: “Lại đi tìm tung tích của một vị hôn thê khác sao? Cô ấy ở đâu?"

"Thành phố Xuyên Nam."

“Lại còn là một ngôi sao nổi tiếng tên Cung Vũ, cô nghe qua tên chưa?”

Mắt hạnh Liễu Băng Khanh trợn tròn, trong lòng cũng đột nhiên nhấp nhô.

Bức thư kết hôn của Cung Vũ trước đó cô đã từng nhìn thấy, nhưng cô chỉ cho rằng đó chỉ là trùng tên thôi, không ngờ lại là một nữ diễn viên nổi tiếng vừa mới bước vào giới giải trí và đã trở thành một nữ diễn viên hàng đầu!

Thấy vẻ mặt khoa trương của cô, Lương Siêu gãi đầu: "Cho dù cô ấy là một ngôi sao lớn, cô cũng không nên ngạc nhiên như vậy chứ? Thân phận nữ chủ lạnh lùng của cô cũng không yếu hơn cô ấy đây."

“Ha…”

Liễu Băng Khanh không khỏi cười cười, lập tức đứng lên nói: “Anh đưa Nghiên Nghiên đi cùng đi, Nghiên Nghiên là fan hâm mộ lớn của cô ấy đấy."

"Còn cô thì sao?"

"Lần này tôi đi ra ngoài đã lâu, trong tập đoàn đã có rất nhiều sự vụ chất chồng như núi cần tôi xử lý, cho nên ta trở về Thiên Hải trước."

"Uh, không ghen đó chứ?"

"Sao đột nhiên lại yên tâm với tôi như vậy, không sợ lần này nhỡ đâu tôi thất bại trong việc từ hôn sao?"

"Nhỡ đâu á?”

Liễu Băng Khanh mỉm cười và không nói gì.

Lần này, không phải là nhỡ đâu thất bại.

Nếu đối phương là người khác, cô có thể vẫn sẽ lựa chọn đi cùng Lương Siêu và giúp hắn từ hôn.

Mặc dù cô biết rằng một nhân vật như Lương Siêu sẽ không chỉ có một người phụ nữ, nhưng theo quan điểm của cô, cô vẫn hy vọng rằng Lương Siêu có càng ít phụ nữ càng tốt.

Nhưng lần này đối phương là Cung Vũ, cho nên cô cũng không cần đi theo, một trong tứ tiểu hoa đán, khuynh quốc khuynh thành, khuôn mặt thiên sứ, tính cách dịu dàng, đa nghệ...

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Nàng thật sự không tưởng tượng ra Lương Siêu khi gặp một người phụ nữ như vậy, liệu có lý do gì để từ chối không.

Nửa giờ sau, Lương Siêu gặp Mộ Khuynh Tuyết cùng Lương Nghiên, và không chậm trễ nữa, hắn đáp chuyến bay đến sân bay Xuyên Nam.

Trên đường đi, Lương Siêu đều đang xem một số bộ phim truyền hình do Cung Vũ đóng vai chính mà mình đã tải xuống trước, có cả cổ trang và phim truyền hình hiện đại, nhìn mỹ nhân vóc người thướt tha cao gầy, thanh lệ thoát tục trên màn hình, Lương Siêu khẽ tấm tắc môi, hắn xem nhiều đến độ Mộ Khuynh Tuyết cũng cười khinh.

“Lương thần y, có phải muốn chảy nước miếng rồi không?”

“Ờ thì, không hề nha!”

Lương Siêu ý thức được thất thố, lúng túng lắc đầu.

"Nhưng cô gái Cung Vũ này thực sự là một mỹ nhân cực phẩm, và kỹ năng diễn xuất của cô ấy cũng rất tốt."

“Nào chỉ cực phẩm thôi đâu, trong giới giải trí không ít người phải xưng tên cô ấy là mỹ nữ năm trăm năm có một đó.”

Lương Siêu thấy đúng thật lòng gật đầu: “Ừ, chuẩn rồi.”

"…"

"Còn tôi thì sao?"

"Trong suy nghĩ của bác sĩ Lương thì tôi được coi là mỹ nhân bao nhiêu năm mới xuất hiện một lần?”

Mộ Khuynh Tuyết lại chậm rãi xích đến gần Lương Siêu và hỏi đùa.

Cảm nhận được hơi thở phả thẳng vào tai, Lương Siêu đột nhiên rùng mình và nhanh chóng dịch mông mình ra chỗ khác.

Người phụ nữ này có phải đã nghiện trêu chọc mình rồi không?

Thực sự không kìm được lửa dục mà muốn đè cô ra làm luôn, đến lúc đó thật muốn xem cô có khóc nổi không?!

Trong lòng hắn kịch liệt suy nghĩ, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ cảnh cáo rất nghiêm túc, nói: “Cô Mộ này, nghịch lửa trên máy bay là rất nguy hiểm đó."

“Ồ!”

"Vậy tôi thật muốn đi xem một chút, rốt cuộc nguy hiểm thế nào?”

Nhìn thấy Mộ Khuynh Tuyết lại từ từ đến gần, Lương Siêu kìm nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, và ngay lập tức ôm lấy Lương Nghiên như một lá chắn mộc của mình.

Đối mặt với ánh mắt ngây thơ của Lương Nghiên, Mộ Khuynh Tuyết không thể tiếp tục trêu chọc hắn nữa, nói một câu không thú vị xong cô liền ngồi lại, trò chuyện và cười đùa với Lương Nghiên.

Cùng lúc đó.

Sảnh chính Cực Quang Môn.

Một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi ngồi trên ghế chính, sắc mặt u ám như nước, lạnh lùng nhìn người thanh niên đang ôm Vân Nhã đứng ngoài đại sảnh. .

Đó chính là Bạch Vân Hi

Còn người đàn ông trung niên kia là Vân Cơ, là môn chủ của Cực Quang Môn.

Khi ông ta vừa biết tin con gái mình qua đời liền tức giận đập bàn khi nhìn thấy Bạch Vân Hi, còn chưa kịp trách tội thì Bạch Vân Hi đã "bịch bịch!" quỳ xuống, hung hăng đập đầu ba lần với vẻ mặt buồn bã bị thương.

"Sư tôn!"

"Đệ tử bất tài và không bảo vệ được Nhã nhi sư muội!"

"Xin người hãy xuất thủ để trả thù cho Nhã Nhi sư muội!"

Nghe xong, đôi mắt của Vân Cơ nheo lại

“Tiến đến đây!”

“Nói rõ ràng đi, chuyện gì xảy ra!"

"Vâng..."

Bạch Vân Hi đi vào đại sảnh, lại quỳ xuống, tường tận kể lại chuyện đã xảy ra, một bên nhận trách nhiệm với vẻ mặt tự trách, một bên đổ hết thảy nước bẩn lên người Lương Siêu.

"Sư tôn, người họ Lương kia đã bước vào cảnh giới Thiên Tượng, lúc đó bởi vì một chút mâu thuẫn, hắn nhất định muốn lấy mạng Nhã Nhi sư muội!"

"Đệ tử mặc dù liều chết bảo vệ, nhưng thực lực của đệ tử và Lương Siêu chênh lệch quá lớn, cuối cùng sư muội Nhã Nhi bị hắn ta đánh một quyền trọng thương!"

"Đan điền hoàn toàn bị phá hủy, trọng thương tại chỗ!"

“Sau đó cha đệ tử đã bỏ số tiền lớn mua về dược liệu quý giá nhưng chưa kịp dùng thì Nhã Nhi sư muội đã qua đời!"

"Trước khi cô ấy chết, chỉ còn lại bức thư cuối cùng này..."

Vừa nói, Bạch Vân Hi vừa đưa một bức thư tới.

Vân Cơ mở ra vừa nhìn thấy những dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa nhìn là biết được viết trong tình trạng rất yếu ớt như đập vào mắt.

"Giết Lương Siêu, báo thù!"

Quảng cáo
Trước /856 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sủng Ái Chi Thê

Copyright © 2022 - MTruyện.net