Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 131: Đám tang phong ba
Sau hai giờ đồng hồ trên máy bay, Lương Siêu đã đáp đến thành phố Xuyên Nam vào lúc hơn 11 giờ trưa.
“Lương thần Y, Cung Vũ hiện tại đang quay phim ở nước ngoài, sợ rằng tạm thời anh không gặp được cô ấy đâu!”
"Mà ông vụ Cung mấy ngày trước đã qua đời, trưa hôm nay sẽ tổ chức tang lễ, Cung gia nhất định phải ở đó, anh cũng có thể đến đó, thứ nhất là tỏ lòng thành kính, thứ hai cũng là để thảo luận với Cung gia làm thế nào để thực hiện hôn ước này.”
“Vậy bệnh của sư phụ cô?”
Mộ Khuynh Tuyết cười cười nói: “Gia sư bị bệnh đã bị bệnh nhiều năm, nên nhất thời không lo đâu.”
"Bây giờ tôi sẽ đến gặp sư phụ của tôi, khi nào bạn sẽ hoàn thành công việc của mình thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
"Được."
Lương Siêu gật đầu, và theo địa chỉ mà Mộ Khuynh Tuyết đã cho, hắn gọi điện và đưa Lương Nghiên đi đến một nhà hàng.
Vừa định đi vào liền bị một người đàn ông trung niên đứng ngoài tiếp đón khách gọi ngăn lại.
"Đứng lại."
"Anh là ai vậy? Không biết nơi này đã được Cung gia của chúng tôi đặt hết rồi sao?"
“Tôi đến là vì…”
Đang muốn nói là tìm đến Cung gia từ hôn, nhưng đột nhiên nghĩ đến cục diện ngày hôm nay không thích hợp để bàn chuyện từ hôn kiểu vầy.
Vì vậy hắn liền chắp tay, sửa lại lời mình rồi nói: “Tôi đến đây để phúng viếng chia buồn với ông cụ Cung.”
“Phúng viếng?”
Cung Bình hừ lạnh một tiếng: “Thời gian mấy ngày nay làm tang lễ cho ông nhà chúng tôi, tôi chưa từng thấy một người nào như anh, vậy mà bây giờ lại tới đây để chia buồn phúng viếng sao?"
"Hừ, sao không nói luôn là đến giờ ăn cơm nên tới đây ăn chực uống chực đi!”
“Đếch phải nhé!”
“Anh tôi đâu phải không có tiền, sao lại đến ăn uống chực?"
Lương Nghiên bĩu môi vặn lại, Cung Bình nghe xong càng tỏ ra khinh thường.
Đến ăn chực một mình không nói mà còn dẫn em gái theo sao?
Thanh niên trẻ khỏe như vậy mà làm trò đó, mặt mũi để đâu không biết!
Nhưng buổi tang lễ không thể đuổi người ta đi, nếu không sẽ là bất kính với người đã khuất nên Cung Bình cũng không thèm quan tâm nữa, sốt ruột phất phất tay với Lương Siêu.
“Thôi vào đi, nhìn thấy cái bàn góc sừng bên kia không? Đến đó tìm một chỗ ngồi đi, ăn xong liền rời đi."
Nói xong ông ta còn bận chiêu đãi người khác, hoàn toàn coi Lương Siêu như không khí.
Lương Siêu: "..."
Lại bị người khinh thường sao?
"Này, tôi đẹp trai như vậy, làm sao có thể đến đây ăn uống chực chứ?"
"Anh..."
Lương Nghiên lẩm bẩm: "Quần áo của anh nên thay đổi đi, từ lúc chúng ta đến Thiên Hải anh vẫn luôn mặc bộ quần áo này, anh biết bây giờ nó bẩn như thế nào chưa?”
Lương Siêu nghe vậy cúi đầu nhìn, không chỉ có bẩn, còn có mấy cái lỗ thủng do lần trước đánh nhau.
Công nhận bọn họ lúc này nhìn rất giống với khoảng hơn chục người đến đây ăn chực đang ngồi ở góc tường kia…
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Hắn lúc này xoa xoa cái đầu nhỏ của Lương Nghiên, cười nói: "Tối nay anh sẽ dẫn em đi trung tâm thương mại mua mấy bộ quần áo tử tế, sau này anh mỗi ngày thay một bộ, được không?”
“Ừm, ừm!”
“Anh à, đến lúc đó có thể mua cho em vài bộ được không? Nghiên Nghiên thích nhất là quần áo đẹp đó!”
“Được, không thành vấn đề."
Hắn mang thèo Lương Nghiên ngồi xuống chiếc bàn trong góc, Lương Siêu nghĩ đến việc sau khi tang lễ kết thúc thì sẽ chào hỏi với Cung gia.
Vừa nãy người đàn ông trung niên kia rất coi thường hắn, nên lúc đó nếu có thể đập bàn quyết định ly hôn ngay tại chỗ, họ trực tiếp ném giấy hôn thư cho mình thì còn gì tốt bằng.
Cũng không cần phải gặp Cung Vũ nữa, lại có thể tiếp tục đi tìm được vị hôn thê thứ năm.
Trong lòng hắn vui vẻ nghĩ tới điều thuận lợi như vậy.
Chẳng mấy chốc, một loạt các món ăn tinh tế và ngon miệng được phục vụ trên bàn, và buổi tang lễ chính thức bắt đầu.
Cung Bình bưng một chén rượu đi tới giữa sân, vẻ mặt buồn bã và nặng nề.
“Gia phụ mấy ngày trước ốm chết, thật may mắn tang lễ của gia phụ mấy ngày nay được các vị ngồi ở đây thu xếp giúp đỡ và hỗ trợ cho gia đình.”
“Tôi xin dùng thân phận gia chủ Cung gia, xin kính các vị ở đây ly rượu để bày tỏ lòng biết ơn."
Nói xong, Cung Bình đang định uống, đột nhiên có người hét lên.
“Gia chủ của Ngô gia Xuyên Nam, ông Ngô Nguyên Trung đến!”
"Chủ tịch tập đoàn Dụ Long, tổng giám đốc Đào Khiêm đến!”
Sau khi nghe những lời đó, tất cả những người trong phòng đều khó hiểu, nhưng sắc mặt của những người trong gia đình họ Cung đều chìm xuống.
Lương Siêu liếc nhìn hai người mở cửa rồi sải bước vào đằng sau còn có cả đám người đi theo không khỏi ngẩn người.
Vừa có vệ sĩ, còn có cả Huyền Vũ giả sao?
Xem ý tứ này, e rằng khách có ý không tốt đây.
Thấy vậy, Cung Bình cầm ly rượu trên tay bắt đầu hơi run, cuối cùng tức giận đến mức lập tức ném ly rượu xuống đất, cả giận nói: "Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm!"
“Trước đó các người luôn cố gắng ức hiếp người khác thì cũng đành đi, nhưng hôm nay là lễ tang của cha tôi vậy mà lại đem người đến làm loạn! Lương tâm các người yên nổi sao?!”
Ngô Nguyên Trung lắc đầu trầm giọng nói: "Thiếu nợ phải trả, không trả thì đương nhiên chúng tới sẽ chủ động đi tới đây đòi, có gì mà trái với lương tâm chứ?”
"Không sai."
Đào Khiêm đứng bên cạnh gã ta cũng tán đồng nói: “Chúng tôi dẫn người đến náo loạn tang lễ của ông cụ đã coi là trái tim nhân hậu rồi, ông chẳng biết ơn thì thôi vậy mà còn ác mồm ác miệng sao?”
"Chẳng lẽ là tại Cung gia các người căn bản không có ý định trả lại tiền, cho nên muốn đơn giản lật lọng với chúng tôi đó chứ?”
"Mấy người!"
"Trước đây Cung gia chúng tôi toàn tâm toàn ý hợp tác với các người, hết lòng thành ý, nhưng mà hai người hợp lực, khiến cho Cung gia của tôi suýt nữa phá sản! Ngay cả ông cụ của chúng tôi cũng tức giận đến không thở được hơi lên mà cưỡi hạc về tây phương!”
“Dù vậy Cung gia chúng tôi cũng không có lựa chọn mặc kệ mà bồi thường một tỷ ăn không cho hai người!”
“Nhưng tại sao các người cứ phải bức người quá đáng như vậy! Mấy người phải ép chết tất cả các thành viên trong Cung gia của tôi mới hài lòng sao?!
"Dĩ nhiên không phải."
Đào Khiêm cười lắc đầu, nói:
“Cũng gia chúng mày ngoài đứa con gái kia có tí giá trị ra, thì toàn bộ mạng của những người khác đều không đáng một xu ở trong mắt tao và anh Ngô.”
"Hơn nữa, ép chết chúng mày, bọn tao sẽ chẳng có lợi lộc gì chứ?”
“Tổng giám đốc Đào, không cần nhiều lời với họ.”
Ngô Nguyên Trung khoát tay nói: “Cung Bình, hôm nay bọn tao tới đây chỉ có một mục đích thôi, đó là đòi tiền.”
“Chỉ cần ông dựa theo hợp đồng ban đầu trả 3 tỷ còn lại cho chúng tao, chúng tao sẽ lập tức rời đi, có điều nếu như ông không có tiền..."
"Vậy tao sợ là trong Cung gia chúng mày một thời gian nữa còn phải tổ chức thêm tang lễ đó."
Sau đó gã lớn tiếng hô: "Hai nhà chúng ta tới đây làm công chuyện, những người không có phận sự thì trong vòng một phút nữa phải rời khỏi địa điểm ngay lập tức!"
"Bằng không một hồi nếu như bất cẩn bị thương, hoặc chết thì hậu quả tự chịu!”
Sau tiếng hô, mấy trưởng lão cảnh Tông Sư mặc trường sam đứng lên một bước.
Dưới luồng khí thế mạnh mẽ tỏa ra, mọi người rời bàn giải tán, trong lòng thở dài.
Nhà họ Ngô và tập đoàn Dụ Long ở thành phố Xuyên Nam vẫn luôn là sự tồn tại ác bá như vậy. Thật là xui xẻo cho nhà họ Cung khi đồng thời chọc vào cả hai người này, thật là xui xẻo cực độ.
Rất nhanh, các vị khách rời đi, sảnh tiệc vốn sôi động ban đầu trở nên vắng vẻ ngay lập tức.
Tại bàn của Lương Siêu, Lương Nghiên thấy mọi người đã rời đi, lập tức mím môi: "Anh..."
"Đồ ăn ở đây rất ngon, Nghiên Nghiên còn chưa no, còn chưa muốn đi... "
"Làm sao bây giờ?"
Chương 132: Lương đại sư tại thượng xin nhận tiểu bối một bái
Làm sao bây giờ á?
Còn cần phải hỏi sao?
Lương Siêu mỉm cười, sau khi bóc một con tôm đặt vào bát của Lương Nghiên xong nói:
"Ăn từ từ, đừng lo lắng."
"Thích món ăn nào thì nói cho anh biết, không đủ thì anh sẽ bảo bọn họ mang lên tiếp.”
“Tôm này ăn rất ngon!"
Lương Nghiên ăn con tôm một cách thích thú và cười ngọt ngào: "Đáng tiếc những người vừa nãy ăn nhanh quá, em mới vừa mới ăn một con đã hết rồi.”
Lương Siêu nghe xong, hướng Cung Bình vẫy vẫy tay, lớn tiếng nói: "Cung gia chủ, trên bàn này có thể thêm cho tôi một đĩa tôm không? Em gái tôi ăn không đủ!”
Cung Bình: " . . . "
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Mọi người trong nhà họ Cung cũng kinh ngạc nhìn Lương Siêu và em gái vẫn đang ăn cơm bình thường.
Bọn họ đã từng gặp qua không ít người vô liêm sỉ không biết phân biệt, nhưng lại chưa từng gặp qua người không biết phân biệt tình cảnh như vậy!
Nhà người ta lửa sắp cháy đến chân mày rồi, một người đến ăn chực thôi mà còn muốn ăn tiếp sao?
“Hahaha!"
Đào khiêm bị chọc cho một trận cười to, quay đầu nhìn về phía Lương Siêu.
“Tên nhóc kia, mày có vẻ khá hài hước đó, nể tình mày làm cho tao vui, tao có thể cho mày thêm một chút thời gian để rời đi, nhanh mang theo em gái của mày cút đi đi.”
Lương Siêu nghe vậy lập tức đặt bát đũa xuống.
“Tôi còn có chuyện chưa làm xong nên trong chốc lát không rời đi được, còn mấy người chẳng lẽ quy củ nghĩa tử là nghĩa tận cũng không biết sao?”
“Mang người đến đây gây rối trong tiệc tang của người khác, không sợ bị trời phạt sau này sinh con không có lỗ đít sao?"
“Cho nên người nên cút là mấy người mới đúng!”
Xoẹt!
Hai người Đào Khiêm và Ngô Nguyên Trung cau mày một lúc, cư nhiên bị một tên oắt con nghèo kiết xác như vậy mắng cho một trận, trong lòng và cảm thấy xúi quẩy.
Sau đó họ cũng không nói nhảm nữa và vẫy tay với hơn chục vệ sĩ cường tráng phía sau.
“Trước khi đòi tiền, tao nghĩ nên nhìn thấy chút máu.”
“Trực tiếp giết chết thằng đó đi, sau đó xử lý sạch sẽ."
“Vâng.”
Hơn chục vệ sĩ cường tráng gật đầu, nhất thời cũng không lên tất cả, chỉ có một người tiến đến.
Bọn họ nhìn thấy hai an hem còn trẻ như vậy thiết nghĩ một người lên xử lý cũng đủ rồi.
“Anh à xem ra chúng ta lại gặp phải người xấu rồi."
Lương Nghiên vừa nhai thức ăn vừa nói, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại không hề có chút căng thẳng nào.
Lương Siêu xoa đầu cô bé cười nói: "Tiếp tục ăn phần của em đi, đừng lo lắng về những vấn đề khác.”
“Vâng.”
Ngay khi Lương Nghiên đáp lại, Lương Siêu dùng đũa gắp một hạt đậu phộng, sau đó cổ tay run lên.
Nhìn như rất nhẹ và không sử dụng bất kỳ sức gì, nhưng đậu phộng rất nhanh phóng xuyên không khí về phía vệ sĩ đang đi đến với tốc độ cực nhanh!
Tiếng "phụt!" vang lên nghe có chút chói tai.
Bảo vệ vốn không có ý phòng thủ, nhưng khi nhìn thấy tốc độ bùng nổ của đậu phộng, hai mắt của anh ta mở to kinh hãi! Trước khi kịp phản ứng, anh ta đã kêu lên một tiếng "A!" sau đó ôm vai mình bay về phía sau.
Anh ta bị bay rơi trúng một chiếc bàn, vẻ mặt bắt đầu đau khổ lăn qua lăn lại, này lại một vệ sĩ khác với đôi mắt sắc lạnh chỉ vào một cây cột cách đó không xa, há to miệng lộ vẻ kinh ngạc.
Mọi người đều nhìn lại hướng ngón tay của anh ta chỉ, nhìn kỹ lại phát hiện trên cây cột chịu lực có một cái lỗ nhỏ, lỗ thủng này vẫn được găm chặt một hạt đậu phộng còn nguyên vẹn, bên trên còn dính máu…
Chậc!
Thấy cảnh này, nhiều người há hốc mồm! Dùng chiếc đũa văng ra một hạt đậu phộng đâm xuyên qua vai người ta xong rồi khảm chặt vào một cây cột chịu lực?
Lực đạo này phải mạnh tới mức nào chứ?
Cái ngầu nhất là hạt đậu phộng kia vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí không bị tách vỏ! Đây là đậu phộng hay là một viên đạn?
"Thằng nhóc này..."
"Không ngờ lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ?!”
Sắc mặt Cung Bình kinh ngạc, đồng thời cũng có chút hối hận. Sớm biết như vậy, thì thái độ của ông ấy đối với hắn ban nãy đáng lẽ phải tốt hơn, ít nhất cũng nên mời hắn ngồi vào ghế VIP.
Sắc mặt Ngô nguyên trung trầm xuống, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Lương Siêu.
"Huyền Vũ giả?"
"Tên nhóc, mày đến đây là cố ý xáo trộn tình hình sao?"
“Xáo trộn cái thằng cha mày.”
Lương Siêu cười lạnh chửi một câu, sau đó lại nói: "Tao không đủ kiên nhẫn để nghe chúng mày nhiều lời, bây giờ tao làm theo đúng ý mày rồi đó, máu cũng được nhìn thấy rồi, bây giờ có thể mang người cút đi được rồi đấy!”
Hai mắt Đào Khiêm híp lại rồi nháy mắt với một lão mặc áo sam xám bên cạnh.
"Lỗ đại sư, lần này xem ra yếu làm phiền ông rồi."
“Đánh cho phế hoặc giết, ông cứ xem mà làm.”
Đào Khiêm nói xong, nhưng một phút sau, vị được cung phụng họ Khổng vẫn không hề động tính gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Lương Siêu, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ kinh nghi bất định.
“Lỗ đại sư?”
Đào khiêm nhíu mày sau đó gọi một tiếng, sau khi nhìn thấy đối phương thờ ơ, Ngô Nguyên Trung liền nhìn hai vị mình cung phụng cấp tông sư bên cạnh mình.
"Tào đại sư, cát đại sư, làm phiền hai vị."
"Ừ."
Hai vị lão giả gật đầu, cũng không nói gì nhiều, cùng nhau chậm rãi đi về phía Lương Siêu, đồng thời còn chậm rãi phóng ra khí tức cường hãn của mình.
Khí thế kia còn rất có ý tứ hung ác, khiến cho Cung Bình và mọi người trong Cung cảm thấy lo lắng.
Nhưng không đợi hai người đi được vài bước, vị cung phụng họ Khổng đột nhiên mở miệng: “Xin thứ lỗi cho thị lực kém cỏi của lão hủ, xin hỏi các hạ có phải Lương thần y Lương Siêu ở Trấn Giang không?"
"Hả?"
"Ông biết tôi sao?"
Lương Siêu nhướng mày và nhìn vị cung phụng họ Khổng kia, người này trước kia từng quen biết ông già sao?
Tại sao hắn lại không có bất kỳ ấn tượng nào?
Mà ngay sau đó, hai cung phụng của Ngô Nguyên Trung kia cũng lập tức dừng lại, như thể nghe thấy điều gì đó vô cùng đáng sợ, mạnh mẽ quay đầu lại và nhìn về phía cung phụng họ Khổng!
"Lão Khổng!"
"Tên yêu nghiệt mà ông nói với chúng tôi hôm qua chấn động Trấn Giang, chính là..."
"Hắn?"
Cung phụng họ Khổng kia không trả lời, mà chỉ cúi đầu cong lưng lậy Lương Siêu mọt cái.
Thấy vậy, hai vị trưởng lão trước đó còn chuẩn xuất thủ kích Lương Siêu đều là sửng sốt, kinh hồn bất định, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lương Siêu: "Lương đại sư tại thượng!”
"Xin nhận tiểu bối một bái!”
"Trước đó có điều đắc tội với người, hi vọng Lương đại sư có thể niệm tình tôi già nua hoa mắt ù tai, bao dung thứ tội!”
Chương 133: Con rể ngầu đét
Yên tĩnh.
Khán giả im lặng như người chết.
Cho dù là mọi người trong Cung gia hay Cung Bình, hay Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm và những người khác, họ đều chết lặng vào lúc này.
Ba người tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ thuật ở miền Xuyên Nam. đại sư cấp tông sư mà lại đều quỳ xuống trước mặt một tên vắt mũi chưa sạch? Lại còn tỏ ra thành khẩn và sợ hãi?
Dựa vào cái gì?
Trong lòng ba vị đại sư cấp tông sư tự nhiên đều rõ ràng. Chính là dựa vào việc người ta chính là cường giả cấp Thiên Tượng!
Cường giả cấp Thiên Tượng trước mặt, thì bất kỳ tông sư nào đi chăng nữa cũng chỉ là đàn em, quỳ xuống hành lễ cũng là một việc đương nhiên trong lễ nghi nên có.
Nhưng hai người Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm càng nghĩ về điều đó họ càng cảm thấy tức tối, điều đó hoàn toàn không thể chấp nhận được, sau đó họ nhìn vị đại sư họ Khổng trầm giọng hỏi. “Lỗ đại sư, đây rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Tên oắt con kia…”
"Câm miệng."
Không đợi anh ta hỏi xong, đại sư họ Khổng đã ngăn anh ta lại và nói: "Tổng giám đốc cậu cứ nên gọi lão hủ này bằng tên đầy đủ đi. Ở trước mặt Lương đại sư, lão hủ đây không đảm đương nổi hai chữ đại sư đâu.”
"Cái này ... "
Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm lại sửng sốt, lúc này Lương Nghiên đang lom lom nhìn Lương Siêu!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
“Anh!"
“Ăn xong tôm rồi à?”
Lương Siêu cười cười, mở miệng nói:
“Tôm kia mang lên chưa?”
“Có!”
"Tới đây tới đây!"
Cung Bình đích thân bưng tôm ở trên bàn còn nguyên chưa ai động tới đi đến, đường đường là một gia chủ uy nghiêm lại bắt đầu tự tay bóc tôm cho Lương Nghiên.
Ông ấy đã tự hiểu sự việc rồi, hai người một lớn một nhỏ này nhất định là hai vị tổ tông đối với Cung gia hiện tại!
Cung gia có thể vượt qua những khó khăn ngày hôm nay hay không phụ thuộc hoàn toàn vào đại tổ tông Lương Siêu này ...
Trong khi vừa bóc tôm tổ tông nhỏ Lương Nghiên, Cung Bình vừa nhìn Lương Siêu một cách ưng bụng vô cùng, cung kính hỏi: "Lương đại sư, xin hỏi ngài hôm nay đến đây, vì chuyện gì?"
Thấy yến tiệc dù gì cũng đã bị người khác quấy rầy, Lương Siêu suy nghĩ một chút, cũng không giấu giếm nữa.
“Cung gia chủ, Lương mỗ hôm nay tới đây là vì hôn thư của Cung gia."
"Hôn thư?"
“Hôn thư gì?”
Cung Bình hơi ngớ người, có chút chưa thích ứng nổi, Lương Siêu vò đầu cười nói: “Thì là hôn thư giữa tôi và cô Cung Vũ, nghe nói là trước đó được gia chủ quá cố Cung gia bảo quản.”
Xoẹt!
Cung bình trong nháy mắt trợn to mắt, sắc mặt cũng theo đó đại biến.
Ngay sau đó liền bắt đầu cất tiếng cười to cười đến vui vẻ sảng khoái.
Trước đây ông ấy vẫn khó hiểu, tại sao ông già nhà mình luôn coi tờ hôn thư là bảo vật, không rõ đến tột cùng người đó là một người trẻ tuổi xuất sắc như thế nào mà khiến cha mình luôn cảm thấy rằng bên kia là quá đủ để xứng đôi với một nữ thần quốc dân như Cung Vũ.
Thường ngày ông cục òn lay lẩm bẩm sợ đối phương không nhìn vào mắt Cung Vũ, còn bảo Cung Vũ sau khi nhìn thấy người ta nhất định phải phải ăn nói khép nép một chút, tính tình khiêm tốn một chút.
Ông ấy hiện tại cuối cùng cũng hiểu, người trẻ tuổi này nào chỉ là ưu tú thôi …
Đúng hơn chính là ngầu đét!
Ngay cả ba đại sư cấp tông sư khi nhìn thấy hắn cũng phải quỳ xuống hành lễ, sợ hãi thừa nhận sai lầm của mình. Khí thế như vậy theo Cung Bình thấy đã là cao hơn cả trời rồi!
Vì Cung gia mà tìm được một người con rể lợi hại như vậy, ông cụ thật là có tầm nhìn xa!
"Thì ra là chàng rể tới cửa, vừa rồi tôi thật thất lễ, cậu nghìn vạn lần đừng chấp nhất với cha vợ là tôi nhé.”
Chàng rể?
Cha vợ?
Lương Siêu một trận dở khóc dở cười, nghĩ thầm nếu như lúc này bản thân nói từ hôn, vậy chắc ông Cung Bình này trực tiếp khóc luôn tại chỗ mất?
Đang do dự xem có nên nói ra hay không, thì Cung Bình đã đi tới giữa sân, thẳng lưng ưỡn ngực nhìn hai người Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm.
“Hai người chúng mày vểnh tai lên nghe rõ đây. Từ giờ trở đi, Cung gia tao không những không cho chúng mày một xu, ngược lại còn phải lấy về cả vốn lẫn lãi số tiền 1 tỷ trước đó đưa cho chúng mày!”
"Ba ngày, tao chỉ cho chúng mày ba ngày, tổng cộng 2 tỷ bao gồm cả gốc lẫn lãi, nhất định phải chuyển toàn bộ vào tài khoản Cung gia của tao, nghe rõ chưa?"
Dùng hai từ để hình dung Cung Bình hiện tại, đó chính là kiêu ngạo.
Kiêu ngạo vô hạn!
Có con rể ngầu lòi như vậy chống lưng thì còn sợ cái khỉ khô gì.
Đương nhiên là trả thù ngay và luôn, luộc sạch bọn họ!
“Hừ, Cung Bình, ông đang nằm mộng giữa ban ngày sao?"
“Con đột nhiên xuất hiện khiến ông beng luôn à?”
Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm đều trầm mặt, sau đó hứa hẹn cho mỗi người đại sư của mình số tiền lớn.
"Khổng đại sư, chỉ cần ông có thể tìm cách loại bỏ tên nhóc này, thì Đào mỗ sẵn sàng tăng gấp đôi tiền lương hàng năm cho ông!"
"Tào đại sư, Cát đại sư, mặc dù tên nhóc này thật sự lợi hại, nhưng nếu hai người liên thủ với Khổng đại sư thì chắc có thể tiêu diệt được hắn ta chứ ạ? Nếu vậy cũng không nổi, nhà họ Ngô của tôi sẽ mời thêm hai vị tông sư tới!"
“Chỉ cần năm người liên thủ giết tên nhóc này để tôi có thể nuốt sống Cung gia, thì sau này nếu mấy ông cần tài nguyên tu luyện gì thì tôi sẽ cấp toàn bộ!"
Nghe vậy, ba vị đại sư kia đều nhìn Ngô Nguyên Trung cùng Đào Khiêm như nhìn hai thằng ngu.
Tài nguyên tu luyện sau này ư?
Đối với ba người bọn họ mà nói, đi đối đầu với một người cao thủ cấp Thiên Tượng thì chỉ có một kết cục mà thôi.
Chết!
Sinh mệnh cũng không còn rồi thì bất luận có bao nhiêu tài nguyên tu luyện thì có dùng bằng mắt.
Ngay sau đó, ba người lần lượt đứng thẳng người dậy, đồng thanh nói: "Nếu hai người đã cố ý đối địch với Lương đại sư, thì ba người chúng ta lập tức phải xin từ chức."
“Từ nay về sau, chuyện của hai nhà các người sẽ không liên quan gì đến ba người chúng ta.”
Nói xong, bọn họ không thèm để ý đến gương mặt như hốc phải cứt của Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm. Ba người lại chắp tay với Lương Siêu, cẩn thận hỏi: “Lương đại sư ngài thấy chúng tôi làm như vậy ổn thỏa chưa ạ?”
Thấy rằng ba người họ khá thức thời, Lương Siêu cũng lười tính toán với họ, phất phất tay.
“Đi cả đi!”
"Vâng."
"Cảm ơn Lương đại sư bao dung bao dung, bọn ta xin cáo từ.”
Ba người vội vã rời sân, thấy hai người Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm vẫn chết lặng.
Cái này ...
Vậy là đi rồi ư?
Hai người họ vừa mới đưa cho ba đại sư này mức lương hàng năm là 2000 vạn mỗi người vài ngày trước, kết quả đến đánh rắm thôi cũng chưa làm mà đã bỏ của chạy lấy người rồi?
Điều then chốt là, sau khi ba người đi rồi, hai người họ cũng không dám đuổi theo!
"Ha, ha ha ha!"
Thấy sắc mặt của hai người Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm tím tái, Cung Bình lại cười ha hả nói: "Hai người cũng có ngày hôm nay sao?”
“Hiện tại không có tông sư đại sư bao bọc. Tôi xem hai người sau này còn hống hách thế nào!"
“Thức thời thì mau về chuẩn bị 2 tỷ đi, ba ngày nữa mà thiếu một xu thì tôi sẽ kêu con rể đến quét sạch đám rác rưởi mấy người!”
"Cút!"
"Mày!"
Thấy Ngô Nguyên Trung sắp mất bình tĩnh, Đào Khiêm vội vàng kéo gã ta lại, trầm mặt lắc đầu.
“Ngô huynh, hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt, rời đi rồi tính.”
Nghe vậy, Ngô Nguyên Trung cố nuốt cục tức này xuống, hai người cuối cùng im bặt đến một câu hung ác cũng không nói ra lời mà vội vàng rời đi.
Lúc đến kiêu ngạo bao nhiêu, bây giờ rời đi lại xấu hổ bấy nhiêu.
Thấy vậy, mọi người trong Cung gia thở phào một hơi nhẹ nhõm, lập tức đều nhìn về phía Lương Siêu.
Từng ánh mắt nóng bỏng kia khiến Lương Siêu có cảm giác như mình như là một cô gái nhỏ đang bị lột trần quần áo trước mặt một đám đàn ông mê dại.
Cảm giác kia, thực sự khiến cả người không được tự nhiên.
Nhìn thấy nguy hiểm của Cung gia tạm thời được giải trừ, mình lại giúp được Cung gia khôi phục lại hiện trường, Lương Siêu suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói thẳng:
"Khụ. . . "
"Cái kia, cung gia chủ, nói thật cho ông biết, thật ra hôm nay tôi tới đây là vì muốn hủy bỏ hôn ước."
Chương 134: Một gia đình đáng sợ
"Cái gì?!"
Cung Bình sửng sốt, còn tưởng rằng Lương Siêu đang canh cánh trong lòng vụ mình trước đó sơ ý nên vội vàng giải thích nói: “Con rể à, vừa rồi ở của đúng là do tôi bỏ bê cậu, nhưng tôi….”
"Cung gia chủ à, chuyện trước đó thật sự không có quan hệ gì với chuyện này."
Lương Siêu giơ tay ngắt lời ông ấy, suy nghĩ một chút mới nói: "Nghe nói cô Cung Vũ là một trong bốn nữ diễn viên trẻ của làng giải trí hiện nay, và cô ấy cũng là nữ thần quốc dân.”
“Một giai nhân nóng bỏng tay như vậy, một dân thường ảo vải như tôi thật sự không xứng.”
Dân thường áo vải?
Ông đây có điên mới tin cậu nhá!
Trong lòng Cung Bình thầm mắng một tiếng, đến mấy đại sư cấp tông sư thấy hắn cũng phải quỳ lạy hành lễ, một nhân vật cỡ này bảo vệ một gia tộc thịnh vượng trăm năm còn dễ dàng như trở bàn tay.
Người không xứng ở đây phải là con gái nhà mình mới đúng.
“Con rể à? Cậu không cần phải tìm cỡ nữa đâu.”
“Phần này hôn ước này là năm đó lão gia nhà chung tôi và sư tôn cùng nhau định ra, hiện tại lão gia tử của nhà chúng tôi đã qua đời, trước khi ông chết tâm nguyện duy nhất chính là để cậu cùng tiểu nha đầu kết hôn.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
“Vừa rồi cậu cũng nói, nghĩa tử là nghĩa tận, người chết mới là to nhất, nên cậu không thể để cho ông nhà tôi chết không nhắm mắt được?”
Đù!
Đây là đang bắt đầu lấy cắp đạo đức của mình à?
Lương Siêu có chút choáng váng, suy nghĩ một chút, nói: "Cung gia chủ, hôn ước hẳn là đã được ông cụ giao cho ông rồi đúng chứ?”
“Như vầy đi, ông cứ đưa hôn thư cho tôi trước, những chuyện khác hãy từ từ thảo luận sau, được không?"
Nếu là lúc trước, Cung Bình chắc chắn sẽ ném hôn thư cho Lương Siêu và đuổi hắn đi mà không do dự.
Nhưng bây giờ, không có cửa đâu!
Không riêng gì ông ấy, tất cả người nhà họ Cung đều đồng thanh nói: "Không được!”
Đây là thần hộ mệnh tương lai của nhà họ Cung, trước khi kết hôn, nhất định tuyệt đối không được giao hôn thư để thả hắn ra!
“Haizz..."
Lương Siêu thầm thở dài, vốn tưởng đơn giản là có thể từ hôn, nhưng lần nào cũng khó khăn như vậy?
"Anh."
Lúc này, Lương Nghiên gọi một tiếng, âm thanh yếu ớt nói: "Chị Cung Vũ đó đẹp lắm, Nghiên Nghiên là fan hâm mộ nhiệt thành của chị ấy, trước đây em còn luôn muốn một bức ảnh có chữ ký của chị ấy.”
“Nghe chị Mộ nói chị ấy quay phim ở nước ngoài, anh cứ chờ chút đi mà, chờ chị Vũ về giúp em xin mấy tấm ảnh có chữ kí, nếu em được chụp một bức ảnh với chị ấy thì tốt quá!”
Khi mọi người trong Cung gia nghe thấy điều này, họ lập tức nắm chặt lấy lời nói đầy đột phá của Lương Nghiên, vây quanh cô bé như ong vỡ tổ.
"Cháu gái à, nếu như Cung Vũ và anh trai cháu kết hôn, thì cô ấy sẽ là chị dâu của cháu đó, đừng nói đến ảnh có chữ ký, bảo cô ấy đi chơi với cháu mỗi ngày còn được ấy chứ!".
“Đúng đúng, chụp ảnh chung vũng không thành vấn đề, đến lúc đó, để chị dâu Cung Vũ mỗi ngày dỗ cháu ngủ, kể chuyện trước khi đi ngủ cho cháu, có được hay không?"
"..."
Nhìn thấy đôi mắt to của Lương Nghiên bắt đầu tỏa sáng, Lương Siêu biết cô bé này tám phần muốn làm phản rồi, liền ngay lập giơ tay ngăn cản: "Cung giả chủ, giới trẻ bây giờ đang ủng hộ tự do yêu đương, phản đối ép duyên, Cung Vũ ưu tú như vậy danh tiếng của cô ấy trong ngoài khắp nơi đều biết, nói không chừng đã có người mình thích rồi."
"Không thể!"
Cung bình rất khẳng định khoát khoát tay, nói: "Trong làng giải trí, tuy nói có rất nhiều thiếu gia nhà giàu theo đuổi tiểu Vũ, nhưng tiểu Vũ luôn giữ mình trong sạch."
"Điểm này cậu có thể dễ dàng kiểm tra trên Internet. Tiểu Vũ đã duy trì không có scandal nào kể từ khi ra mắt, và con bé chắc chắn không có cuộc sống riêng tư xa đọa như những nữ diễn viên khác."
“Ờ..”
“Tôi chưa từng gặp qua cô Cung Vũ, không có bất kỳ nền tảng tình cảm nào, nó thực sự không phù hợp ..."
"Ôi dào, nền tảng tình cảm thì dễ rồi!”
Cung bình lập tức nói: "Đợi tiểu Vũ trở lại, hai người sẽ gặp nhau và thân thiết, sau một thời gian nữa sẽ có cơ sở tình cảm thôi!”
Mấy trưởng bối khác của Cung gia cũng phụ họa theo: "Cung gia chúng tôi căn bản không câu nệ về phương diện nam nữ, lên xe xong mua vé cũng được!”
"Nhất định là có thể, nếu như Tiểu Vũ mang cốt nhục của cậu, như vậy hai người sẽ có nền tảng tình cảm rất tốt sao?!
"Lương Siêu: "..."
Mặt còn chưa được nhìn đã muốn cô Cung Vũ kia mang thai con của mình rồi ư?
Có cần phóng đãng vậy không?
Trong một khoảnh khắc, Lương Siêu cảm thấy rằng gia đình này quá đáng sợ, ngay lập tức muốn bỏ của chạy lấy người.
"Cung gia chủ, lần này tôi tới thành phố Xuyên Nam là có chuyện khác cần xử lí, vì vậy tôi xin rời đi trước.”
“Về chuyện hôn ước của tôi và cô Cung Vũ, hãy để cho hai chúng tôi tự xử lí đi, ông không cần để ý đâu.”
Sở dĩ nói như vậy là bởi vì Lương Siêu trước đó đã tìm kiếm một ít tin tức về Cung Vũ, biết nữ nhân này học thức tốt, tính tình ôn nhu, cũng không giống như bầy hổ lang sói nhà họ Cung này, hơn nữa đại minh tinh nói chung thường thích gả vào gia đình giàu có hơn, còn mình khố rách áo ôm chắc không phải gu của cô ấy, cho nên nói chuyện ly hôn với cô ấy chắc sẽ dễ dàng hơn nhiều.
"Được, cứ như thế đi."
Cung Bình cũng không cưỡng cầu nữa, lập tức lại hỏi: "Con rể, cậu mới tới thành phố Xuyên Nam, chắc là không có chỗ ở nhỉ? Tại sao không bằng trực tiếp vào ở Cung gia chúng tôi? Ông cụ lúc sống vẫn luôn giữ cho cậu một gian phòng đó."
"Không cần đâu.”
Lương Siêu xua tay, ôm Lương Nghiên và vội vã rời đi.
Bây giờ mà vào nhà này, chắc cuộc sống sau này không còn yên ổn nổi nữa.
Rời khỏi khách sạn.
Trước tiên Lương Siêu sẽ đi tìm một khách sạn xa hoa thuê phòng, tối đến liền đưa Lương Nghiên đi mua sắm, nghĩ đến việc mua một số quần áo mới.
Sau khi mua sắm một lúc, hắn bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, luôn cảm thấy có người theo dõi mình.
Thấy Lương Siêu thỉnh thoảng quay lại nhìn, Lương Nghiên ngẩng đầu lên trừng mắt với hắn.
“Anh sao vậy?”
"Không có gì, quần áo của anh đều mua đủ cả rồi, nhanh đi chọn quần áo em thích đi.”
"Ừm, Vâng!”
Một giờ sau, Lương Siêu mang theo túi lớn túi nhỏ trở về với chiến tích bội thu.
Khi hăn đi đến con ngõ cách trung tâm thương mại không xa, hắn lập tức kéo Lương Nghiên vào.
Không được một phút đồng hồ, một thanh niên lấm la lấm lét, mang mũ lưỡi trai theo sau với một chiếc máy ảnh.
“Hử?"
“Kỳ lạ thật, rõ ràng vừa đi vào, thế nào lại không thấy rồi?”
"Người anh em, đang tìm tôi sao?"
Nghe thấy giọng nói sau lưng, chàng trai trẻ chợt rùng mình, lập tức bỏ chạy mà không quay đầu lại.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, liền cảm giác có người từ phía sau gắt gao nắm lấy cổ của mình.
"Hiểu lầm, hiểu lầm!"
“Ta có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động thủ, hiểu lầm cả thôi!”
“Từ lúc ở khách sạn đi ra anh vẫn luôn theo dõi chúng tôi, hiện tại lại bảo đi theo tôi là hiểu lầm sao?”
theo ta nói là hiểu lầm?"
Lương Siêu hừ lạnh nói: "Nói cho tôi biết, ai phái anh tới?"
"Đi theo tôi có mục đích gì?"
"Tôi, tôi..."
Thấy đối phương ấp úng một trận nói quanh co cũng nói không nên lí do gì, Lương Siêu bèn giật lại máy ảnh, sau khi mở ra xem một vài bức ảnh hắn bị chụp trộm xong, liền thấy một người phụ nữ mặc trang phục hầu gái và đi tất lưới trong một chiếc xe hơi thương vụ cao cấp, và một người đàn ông trung niên đầu hói, bụng phệ đang ngoại tình tằng tịu...
Cái quái gì vậy?
Cái tên lén la lén lút này có phải là biến thái không thế?
Lương Siêu trợn to mắt kinh ngạc, bên này Lương Nghiên kiễng chân đột nhiên kêu lên, "Oa!”
"Anh ơi, đây là Đường Khả Hân, là một trong tứ đại hoa đán đó, cô ấy sao lại mặc thành như vậy chứ?”
"Hả? Người đàn ông trên người cô ấy là ai? Họ đang làm gì vậy? Họ đang quay phim à?"
Chương 135: Thợ săn ảnh hàng đầu
Lương Siêu vội che mắt Lương Nghiên lại và tiếp tục xem.
Đây đều là những bức ảnh khó coi và không phù hợp với trẻ em.
Không chỉ có những bức ảnh các cô gái mặc những bộ đồ khác nhau như đồ y tá, tiếp viên hay là học sinh mà còn có những bức ảnh những người đàn ông đang thực hiện hành vi yêu đương vụng trộm ở nhiều nơi khác nhau…
Những bức ảnh quá bạo khiến cho người khác phải kinh ngạc!
Lương Siêu nghi ngờ hỏi: “Nam nữ chính trong ảnh đều là những người nổi tiếng sao?”
“Đúng…”
“Đa số đều là người nổi tiếng nhưng cũng không quá nổi, chắc hẳn anh đều biết họ chứ?”
Sau khi nghe vậy, Lương Siêu vắt tay ra sau và đá vào mông tên này một phát. Hắn cũng lờ mờ đoán ra được nghề nghiệp của tên này là gì.
“Anh là thợ săn ảnh phải không?”
Người thanh niên hất một lọn tóc trên trán, ra vẻ quyến rũ nói: “Từ săn ảnh này khó nghe quá rồi, để tôi chính thức giới thiệu bản thân đi.”
“Tôi chính là thợ săn ảnh hàng đầu trong giới giải trí, Chu Vĩ.”
“Sứ mệnh của tôi chính là cố gắng hết sức thu thập những vụ bê bối của những ngôi sao nổi tiếng và những người giàu có đưa ra ánh sáng với mục đích trừng trị cái ác, hướng tới những điều tốt đẹp và tạo ra một môi trường tích cực, tốt đẹp và tươi sáng trong ngành giải trí.”
Lương Siêu: “…”
Da mặt của người này đúng là đủ dày.
Nghề nghiệp săn ảnh đúng là phù hợp với anh ta.
“Tôi không quan tâm tới những scandal người nổi tiếng của anh nhưng tôi đâu phải người nổi tiếng, anh chụp tôi làm gì?”
Nghe vậy, Chu Vĩ nhếch miệng cười.
“Ngài khiêm tốn làm gì!”
“Lần trước tôi đã thấy hết những biểu hiện của ngài ở trong buổi tang lễ của ông cụ Cung, hơn nữa ngài còn là vị hôn phu của nữ thần quốc dân Cung Vũ!”
“Bất kể là năng lực cá nhân hay là địa vị của ngài, chỉ cần một chút tư liệu về bản thân ngài thôi cũng đã quý giá hơn nhiều so với mấy tin tức đen của các ngôi sao trong giới giải trí kia rồi!”
“À không, còn hơn…Khụ, khụ khụ!”
“Còn mang giá trị thương mại nhiều hơn.”
Nhìn thấy sắc mặt của Chu Vĩ đột nhiên đỏ lên và ho kịch liệt, Lương Siêu lắc đầu không nói nên lời.
“Nếu như anh có thời gian đi rình mò đời tư của người khác thì chi bằng anh dành thời gian chữa bệnh hen suyễn của mình đi.”
Nghe vậy, Chu vĩ vừa ôm ngực ho vừa thở dài nói: “Haizz, nói thật với ngài Lương chứ, tôi mắc bệnh hen suyễn này từ lâu rồi. Bác sĩ nói, khụ khụ…Bệnh này không thể chữa khỏi được.”
Hửm!
Không đúng!
Chu Vĩ đột nhiên phản ứng lại và nhìn Lương Siêu với vẻ nghi ngờ. Anh ta tự hỏi làm sao đối phương lại biết mình mắc bệnh hen suyễn?
Chẳng lẽ chỉ vì một trận ho vừa rồi của anh ta thôi sao?
Ngay lúc anh ta còn đang thắc mắc, Lương Siêu nói với vẻ khinh thường: “Chỉ là một căn bệnh hen suyễn bẩm sinh di truyền từ gia đình mà thôi. Loại bệnh này mà cũng không chữa được, xem ra bác sĩ mà anh tìm có tay nghề không được tốt lắm!”
Nhất thời Chu Vĩ trợn trừng mắt, không nói được lời nào.
Không chỉ đoán được anh ta mắc bệnh hen suyễn mà còn chẩn ra được đây là căn bệnh bẩm sinh di truyền từ gia đình ư?
Này…
Quá là vi diệu rồi!
“Lương, ngài Lương, rốt cuộc ngài là ai vậy?”
“”Vừa rồi ngài nói, nói bệnh này của tôi là…”
“Bệnh vặt sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của anh ta, Lương Nghiên ở một bên cười nói: “Anh của em là thần y đấy, anh ấy còn từng chữa khỏi cho các bệnh nhân mắc bệnh ung thư và bệnh AIDS nữa.”
“Vì thế bệnh của anh ở trong mắt của anh ấy chỉ là bệnh vặt thôi.”
“Thật, thật sao?”
Chu Vĩ vừa khiếp sợ lại vừa kích động.
Lương Nghiên còn tưởng rằng anh ta không tin mình nên cô bé lay lay cánh tay của anh trai.
“Anh, nếu như đã gặp, vậy thì anh chữa bệnh giúp anh ta được không?”
Lương Siêu cau mày liếc nhìn Chu Vĩ.
“Anh ta chụp ảnh anh suốt cả một ngày, lẽ nào anh còn phải trị bệnh cho anh ta sao?”
“Anh trai em nợ tiền anh ta hay sao?”
“ y da, anh trai tốt bụng của em!”
“Trước đây anh từng nói lương y như từ mẫu mà. Dù sao anh ta cũng không phải là người ác độc gì, anh có thể giúp anh ta.”
Không chịu được sự nhõng nhẽo của cô gái nhỏ, Lương Siêu đành lấy bộ kim châm luôn mang theo bên người ra và nói: “Mau đưa tay của anh đây.”
Chu Vĩ làm theo lời hắn. Sau khi châm các huyệt Thiếu Thương, Lao Cung và Hợp Cốc, dường như anh ta cảm thấy có một dòng khí bắt đầu di chuyển trong cơ thể.
Khoảng 10 phút sau, Lương Siêu đã châm xong.
“Hiện tại anh cảm thấy thế nào?”
Chu Vĩ hít một hơi thật sâu và phát hiện bản thân hít thở dễ dàng hơn và cơn đau ngực cũng không còn nữa, thậm chí còn có tác dụng tốt hơn cả sau khi uống thuốc đặc trị!
“Tôi, tôi thật sự khỏi rồi sao?”
“Cũng chưa tính là khỏi hẳn nhưng tôi sẽ kê cho anh một đơn thuốc. Sau khi anh uống hết một tuần, bệnh của anh sẽ khỏi hẳn.”
Lương Siêu vừa nói xong, Chu Vĩ liền quỳ xuống đất.
Su đó, anh ta dập đầu lạy Lương Siêu và nói: “Thần y! Cầu xin anh hãy cứu mẹ tôi!”
“Mẹ của tôi cũng mắc bệnh hen suyễn bẩm sinh, trước đó còn mắc bệnh ung thư nữa!”
“Chỉ cần ngài có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi thì tất cả ảnh trong máy tôi đổi thành mấy trăm vạn cũng được. Tôi xin đưa toàn bộ ảnh trong máy cho ngài!”
“Ngài, nếu như ngài cảm thấy không đủ thì mạng của tôi cho ngài luôn cũng được!”
“Anh.”
Lương Nghiên vừa gọi một tiếng, cô bé còn chưa kịp nói thêm thì Lương Siêu đã phất tay với anh ta.
“Anh mau đứng lên đi.”
“Anh đi trước dẫn đường đi để tôi đi theo xem sao.”
“Vâng vâng, xin cảm ơn Lương thần y!”
Một tiếng sau.
Sau khi đi vào một khu dân cư hẻo lánh cũ kỹ, Lương Siêu nhìn thoáng qua hoàn cảnh nơi đây và hỏi: “Không phải anh kiếm tiền rất dễ hay sao?”
“Sao lại để mẹ của anh ở nơi này?”
Chu Vĩ cười khổ nói: “Ngài nói không sai, thu nhập của tôi không thấp nhưng vì để chữa bệnh cho mẹ, tôi chưa từng giàu có một giây phút nào nên hiện tại hai mẹ con tôi đều đang sống ở đây.”
Lương Siêu sững sờ, thầm nghĩ tuy rằng người này đáng khinh và da mặt dày nhưng xem ra cũng là người con hiếu thảo.
Sau khi đi vào căn hộ, mẹ của Chu Vĩ đang ngủ say.
Tuy mới ngoài 60 nhưng trông bà ấy đã như 80-90 tuổi.
Sau khi chẩn mạch một lúc, Lương Siêu bắt đầu dùng châm.
Tuy rằng bệnh hen suyễn cộng thêm ung thư nhưng tình trạng không quá nặng. Với tu vi hiện tại của hắn muốn chữa khỏi cũng không quá khó khăn.
Nửa tiếng sau.
Lương Siêu cất châm đi, sau khi nhìn lướt qua hai mẹ con Chu Vĩ một lúc, hắn quay người rời đi mà không chào hỏi.
Vừa ra khỏi khu dân cư, Chu Vĩ lại quỳ xuống dập đầu với hắn mấy cái.
“Lương thần y, Chu Vĩ tôi nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng của ngài! Sau này mạng của tôi chính mạng của ngài!”
“Nếu như có việc gì muốn dùng tôi thì ngài chỉ cần nói một tiếng, cho dù lên núi đao hay xuống biển lửa thì Chu Vĩ tôi cũng sẽ làm!”
“Anh mau đứng lên đi, nhớ xóa ảnh của tôi đi là được rồi.”
“Mặc dù những bức ảnh đó không có gì quá đáng nhưng tôi cảm thấy không ổn khi chúng rơi vào tay anh.”
Chu Vĩ gãi đầu cười, lập tức xóa những bức ảnh chụp lén trước mặt hắn.
“Lương thần y, tôi có thể kết bạn wechat với ngài không?”
“Từ nay về sau, nếu như có ai trong giới giải trí dám khiêu khích ngài thì ngài chỉ cần nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ chỉnh chết người đó! Chỉnh cho đến mức còn thối hơn cả cứt chó thì thôi!”
“...”