Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyền Nhân Thiên Y
  3. Chương 96-100
Trước /856 Sau

Truyền Nhân Thiên Y

Chương 96-100

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 96: Liên tục bổ đao!

"Ha!"

Vương Hồng Ba tức giận cười nói: "Nhóc con, lúc trước cũng có một số người uy hiếp tôi như vậy, nhưng kết cuộc của bọn họ đều rất thảm."

"Điều thứ nhất cậu nói hoàn toàn không có khả năng, về phần điều thứ hai..."

"Tôi thật muốn chống mắt lên xem cậu sẽ tiêu diệt nhà họ Vương của tôi như thế nào."

Dứt lời, Vương Hồng Ba lại phất phất tay: "Hôm nay là ngày vui của nhà họ Vương, bất kể ai đến đều là khách, mời vào."

Nghe xong, Lương Siêu gật gật đầu.

Cũng không nói thêm mà đi thẳng vào, bộ dáng hiên ngang kia làm Vương Thiên Hào vừa nhìn thấy lại nghiến răng nghiến lợi một phen.

"Ba! Rõ ràng thằng nhãi kia đến đây để ra vẻ! Chúng ta cứ chịu đựng hắn như vậy sao?"

Vương Hồng Ba liếc anh ta một cái, trách mắng: "Từ xưa đến nay, người làm việc lớn đều phải biết kiềm chế cảm xúc của mình, lúc trước ba dạy con cái gì đều bị trôi theo cơm hết rồi đúng không?"

"Dễ xúc động như thế, sau này làm sau có thể tiếp quản nhà họ Vương được?

Vương Thiên Hào bị mắng đến mặt đỏ lên, không cam lòng mà cúi đầu.

"Ba, con sai rồi."

"Quên đi."

"Nếu tên này đã không biết tốt xấu, không cần mặt mũi, thì cứ chờ buổi lễ kết thúc liền kêu Tiếu đại sư đến một chuyến, giải quyết dứt điểm hắn đi"

"Kết quả dám uy hiếp nhà họ Vương chúng ta chỉ có một con đường chết!"

Vương Thiên Hào nghe vậy thì vui vẻ ra mặt, hung hăng gật đầu.

"Vâng!"

Hội sở Thiên Hồ, đại sảnh tầng bốn.

Màu chủ đạo của cả sảnh là màu đỏ thẫm lộ rõ không khí vui mừng, các loại rượu nổi tiếng cùng điểm tâm cũng đều rực rỡ muôn màu. Không ít tinh anh từ các ngành nghề khắp Trấn Giang, thậm chí là nhân vật tai to mặt lớn đều có mặc ở đây, đang cười cười nói chuyện với nhau, kiểu cách sang trọng vô cùng.

Lương Siêu tùy ý tìm một chỗ gần góc khuất không quá nổi bật ngồi xuống, nhưng rất nhanh, bàn hắn ngồi cũng dần nhiều người lên.

Hơn nữa tất cả đều là nhân vật có sức ảnh hưởng rất lớn ở các lĩnh vực khác nhau!

Rất nhanh đã có không ít người nhao nhao tới bắt chuyện với những người này, mời bọn họ ngồi ở bàn trước, nhưng đều bị bọn họ khéo léo từ chối.

Một lát sau, buỗi lễ chính thức bắt đầu.

Vương Hồng Ba đã ra thay một bộ âu phục màu đỏ thẫm, hai cha con Vương Thiên Hào cùng lên đài, nhất là Vương Thiên Hào, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Lương Siêu dưới đài, trong lòng cười lạnh.

Tên nhãi chỉ biết giả vờ, chết đến nơi rồi còn không tự biết!

Chờ lát nữa sư phụ tao ra tay xong, bổn thiếu gia nhất định phải tự tay kết liễu mày!

Trong lòng Vương Thiên Hào thầm nghĩ.

Lúc này, Vương Hồng Ba đã cầm lấy micro.

"Cảm tạ các vị có thể dành chút thời gian đến tham gia buổi lễ kỉ niệm này ra mắt thị trường của tập đoàn Vương thị chúng tôi, đồng thời tôi châm thành cảm tạ một vài vị khánh quý đang ngồi đây, những người đã ra sức ủng hộ tập đoàn Vương thị."

"Không có sự trợ giúp của các vị, tập đoàn Vương thị của chúng tôi sẽ không thể nào phát triển được như ngày hôm nay."

"Kế tiếp, thay lời mở đầu, tôi muốn tuyên bố một tin vui với các vị."

"Từ khi tập đoàn Vương thị ra mắt thị trường đến nay, tổng vốn hóa thị trường đã vượt qua 50 triệu!"

Ồ!

Trong sảnh nhất thời vang lên một tràng dài tiếng vỗ tay.

Tập đoàn có tổng giá trị 50 triệu đã đủ lọt vào top 5 công ty đứng đầu giới kinh doanh Trấn Giang, tin này vừa tung ra đã khiến không ít người xuýt xoa, thật đúng là người có tài không muốn bay thì thôi, vừa cất cánh là phóng thẳng lên trời!

"Hừ, cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi, nhìn qua thì xinh đẹp nhưng thật ra bên trong rỗng tuếch!"

Đột nhiên một tiếng châm biếm vang lên, tất cả mọi người nghe tiếng đều nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông mập mạp đang vỗ bụng đứng lên.

Vương Hồng Ba lập tức nhíu mày, ông ta biết người này, hơn nữa còn biết rất rõ, người này là một ông trùm trong lĩnh vực siêu thị, một nửa nguyên liệu nấu ăn trong bộ phận thực phẩm của tập đoàn Vương thị đều do người mập mạp cung cấp.

"Tổng Giám Đốc Tôn, anh nói vậy là có ý gì?"

Tôn Quốc Vĩ lại nhe răng trợn mắt cười: "Sao, tôi nói vậy còn chưa đủ hiểu sao?"

"Được, để tôi nói rõ hơn chút nữa."

Nói xong, Tôn Quốc Vĩ đứng dậy sải bước lên đài, cầm lấy một cái micro, lớn tiếng nói: "Tôi tuyên bố, từ hôm nay chính thức chấm dứt hợp tác với tập đoàn Vương thị."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

"Hơn nữa tập đoàn Vương thị đã bị cho vào danh sách đen của doanh nghiệp chúng tôi, vĩnh viễn không hợp tác lần nữa!"

Ồ!

Mọi người lập tức xôn xao thảo luận, thao tác này, rõ ràng là một cú tát thẳng vào mặt mà!

Vương Hồng Ba lập tức tức giận đỏ mặt, sắc mặt đổi tới đổi lui lại bày ra điệu bộ cứng rắn.

Trong lúc này, không thể lúng túng.

“Hừ, Tôn mập mạp, anh định hù dọa ai đấy?

"Doanh nghiệp có thể cung cấp nguyên liệu nấu ăn ở Trấn Giang này không chỉ có một mình anh, cho dù anh muốn chấm dứt hợp tác, tập đoàn Vương thị cũng sẽ không hề hấn gì."

"À?"

"Thật không?"

Lại một người nữa đứng lên, cười ha hả đi lên đài.

Tổng giám đốc bất động sản Long Đạt, Tiết Bình An.

Tiếp nhận micro trên tay Tôn Quốc Vĩ, Tiết Bình An nói: "Tôi tuyên bố, từ hôm nay bất động sản Long Đạt của tôi chính thức chấm dứt hợp tác với bộ phận vật liệu xây dựng của tập đoàn Vương thị, kéo nó vào danh sách đen."

Này!

Khóe miệng Vương Hồng Ba giật giật, hơn bảy mươi phần trăm đơn đặt hàng của bộ vật liệu xây dựng đều đến từ vị chỗ ông trùm bất động sản này, đối phương làm như thế, tương đương với toàn bộ vật liệu xây dựng tập đoàn Vương thị sản xuất ra sẽ không có đích đến!

Lợi nhuận mỗi năm sẽ bốc hơi hơn mười triệu, lúc này ông ta mới bắt đầu cảm thấy có chút đau đớn...

Nhưng không đợi ông ta bình tĩnh lại, liên tiếp ba vị đại lão nữa lại bước lên đài, tất cả đều là các đối tác hợp tác lớn của tập đoàn Vương thị, họ đều đồng loạt tuyên bố giải trừ hợp cùng tập đoàn Vương thị, kéo tập đoàn này vào danh sách đen của doanh nghiệp mình!

Vương Hồng Ba, Vương Thiên Hào và các giám đốc điều hành của tập đoàn Vương thị hoàn toàn bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Có sắp xếp thêm tiết mục đặc biệt gì mà học không biết sao?

Với thể tích khối vốn của tập đoàn Vương thị bây giờ, bị chém một hai đao thì không hề hấn gì thật, nhưng không có nghĩ là có thể chém liên tiếp như vậy đâu...

Sắc mặt Vương Hồng Ba trắng bệch, rốt cuộc cũng không cứng rắn nổi nữa, mà ngay lúc ông ta đang muốn nói vài câu nhằm làm rõ tình huống một chút thì lại có bốn người trung niên nữa cùng nhau đi lên đài.

Bốn người này đều là đại gia trong giới đầu tư mạo hiểm của thành phố Trấn Giang, chỉ riêng mỗi người trong số họ đã đầu tư vào tập đoàn Vương thị hơn sáu trăm triệu!

Đối với Vương Hồng Ba mà nói, là tồn tại chẳng khác nào thượng đế!

"Ngài Tô, ngài Tần, ngài Mã, ba ngài..."

"Đừng lôi kéo làm quen."

Ba người lạnh nhạt khoát tay áo, sau khi cầm micro lên thì lập tức tuyên bố rút vốn, rút cổ phần trước mặt mọi người tuyên bố!

Vương Hồng Ba, Vương Thiên Hào: "..."

Mọi người: "..."

Một loạt tuyên bố này, đối với tập đoàn Vương thị mà nói quả thực tương đương với rút củi dưới đáy nồi!

Muốn kết thúc hợp đồng cũng được, tại sao còn phải làm rùm ben lên như vậy?

Mọi người cũng thấy được chuyện này có chút sai sai, ngay lúc này, thư ký của Vương Hồng Ba vội vàng chạy lên đài, vẻ mặt kinh hoảng.

“Không, không tốt rồi tổng giám đốc Vương!

“Không tốt cái đầu cậu!"

Vương Hồng Ba đang tức giận không có chỗ trút, vừa nghe thư kí nói lập tức đưa chân đạp một cước: "Có chuyện gì xấu hơn hiện tại nữa sao?"

"Có chuyện gì? Nói đi!"

Thư ký kia khó khăn nuốt hai ngụm nước bọt, vô cùng chua xót nói: "Tôi vừa nhận được tin tức, rất, rất nhiều vật liệu phi pháp của tập đoàn chúng ta bị người ta tố cáo!"

"Bộ phận thực phẩm của chúng ta bán nguyên liệu hết hạn, bộ vật liệu xây dựng trộm công, cắt xén nguyên liệu, còn có tài chính của tập đoàn chúng ta bất hợp pháp..."

Bộp bộp!

Nghe đến đây, dưới chân Vương Hồng Ba bước hụt một bước, lảo đảo lui về sau rồi thiếu chút nữa đã té ngã, sắc mặt đỏ bừng một mảnh phẫn nộ mắng to: "Ai! Là ai đã làm chuyện này!"

"Là tôi làm."

Lúc này, một trung niên ngồi bên cạnh Lương Siêu chậm rãi đứng lên, ông trùm trong giới truyền thông Trấn Giang, Hình Huy.

"Ngài Hình?!"

"Tôi, xưa nay tập đoàn Vương thị của chúng tôi và ngài không thù không oán gì, gần đây cũng vậy, vì sao ngài phải làm vậy..."

Nói tới đây, Vương Hồng Ba đột nhiên dừng lại.

Bởi vì ông ta bỗng nhiên nhận ra, Hình Huy cùng những ông lớn vừa lên đài khi nãy, tất cả đều ngồi cùng bàn với Lương Siêu kia!

Chương 97: Long gia ra mặt

Phát hiện này khiến trái tim Vương Hồng Ba lập tức lạnh đi một nửa.

Không đúng!

Sao những nhân vật ông lớn đó có thể đối nghịch với Vương gia và tập đoàn Vương Thị to lớn vì một tên nhóc miệng còn hôi sữa?

Đây chỉ là trùng hợp, chỉ là mình suy nghĩ nhiều quá mà thôi.

Nhưng ngay khi Vương Hồng Ba an ủi bản thân trong lòng như thế, chỉ thấy những người còn lại cùng bàn với Lương Siêu chưa thể hiện thái độ cũng lần lượt đứng lên.

Mấy người Tiết Bình An, Tôn Quốc Vĩ cũng xuống đài, cùng bọn người Hình Huy tụ lại chung quanh Lương Siêu, trăm miệng một lời.

"Từ ngày hôm nay, đồng minh do mười tám người chúng tôi tạo thành chính thức tuyên chiến với tập đoàn Vương Thị!"

Oanh!

Lời này giống như sấm sét giữa trời quang, lập tức đánh bọn người Vương Hồng Ba trước đó còn tung bay trên chín tầng mây xuống mười tám tầng Địa Ngục!

Giờ phút này đám người cũng choáng váng, tuy cân nặng của tập đoàn Vương Thị không nhỏ, Vương Hồng Ba cũng không thua kém ai trong mười tám ông lớn này, nhưng người ta đã liên hợp lại, với thực lực đó thì muốn diệt tập đoàn Vương Thị chỉ là vấn đề thời gian mt.

Lần này tập đoàn Vương Thị thật sự lạnh rồi!

"Vì sao!"

"Vì sao các người lại nhằm vào Vương gia! Rốt cuộc tôi đắc tội các người chỗ nào!"

Vương Hồng Ba rống lên chất vấn, mười tám ông lớn nghe xong đều hừ lạnh.

Thằng ngu này sắp chết đến nơi còn không biết vì sao mình chết.

Lúc này, Lương Siêu chậm rãi đứng lên, cười cười với Vương Hồng Ba sắc mặt xanh đỏ liên tục trên đài.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

"Trước đó tôi đã cho ông một cơ hội, đáng tiếc ông không nắm chặt, không phải ông muốn tận mắt chứng kiến tôi diệt Vương gia các người như thế nào à?"

"Hiện tại, nhìn thấy rõ rồi chứ?"

Nghe xong, cho dù Vương Hồng Ba có ngốc cũng triệt để hiểu ra, sắc mặt lập tức trắng bệch, bờ môi cũng bắt đầu phát run.

Tất cả đều không phải trùng hợp...

Vương Thiên Hào trừng lớn đôi mắt, trên mặt đầy vẻ không thể tin, điên cuồng lắc đầu.

"Không có khả năng, chuyện này không có khả năng!"

"Họ Lương, cho dù anh là tông sư võ đạo cũng không có khả năng chỉ huy được nhiều ông lớn như vậy!"

"Trong này nhất định có mờ ám, anh, anh nhất định lại giả bộ ngầu thôi! Đúng không!"

"Làm càn!" Sắc mặt Hình Huy lập tức trở nên lạnh lẽo, quát mắng: "Lương thần y là nhân vật thần tiên, sao thứ chẳng ra gì như cậu lại dám sỉ nhục?"

"Hừ, Vương Hồng Ba, muốn trách thì anh trách hai cha con anh mắt mù, gây hấn với ai không được, lại chọc trúng ân nhân cứu mạng của chúng tôi."

"Đại ân cứu mạng, không thể báo đáp, chỉ cần một câu của Lương thần y, cho dù ông đây có táng gia bại sản cũng phải chơi chết Vương thị các người!"

"..."

Mười tám ông lớn nhao nhao mở miệng, thái độ cứng rắn, khiến ánh mắt Vương Hồng Ba trở nên vô cùng âm trầm, lập tức vội vàng hung hăng trừng Vương Thiên Hào một cái.

"Con mẹ nó còn đứng ngơ ra đó làm gì!"

"Tranh thủ gọi điện thoại cho sư phụ con, bảo ông ta lập tức tới!"

"Hôm nay, tôi muốn để tên nhãi họ Lương này đổ máu nơi này! Tôi cũng muốn xem chờ nó chết thì các người còn có thể hung hăng như vậy không!"

"Thật tốt!"

Vương Thiên Hào liên tục gật đầu bấm điện thoại, mười tám ông lớn Hình Huy thấy thế thì lộ ra vẻ mặt quái lạ, trong mắt tràn ngập trêu tức và buồn cười.

Lúc này còn muốn gọi điện thoại cho Tiêu Bắc Quang?

Thuần túy là tìm mắng!

Rất mau điện thoại đã nối máy, Vương Thiên Hào vội vàng nói: "Sư phụ, thằng nhãi họ Lương kia muốn diệt Vương gia! Ngài mau tới chơi chết nó! Nếu không..."

Chơi chết?

Tiêu Bắc Quang vốn đã nản lòng thoái chí, muốn lặng yên rời khỏi Trấn Giang, nghe vậy thì lửa giận lập tức bốc lên cao!

"Con mẹ nó!"

"Chuyện đời này tao làm sai nhất chính là nhận thứ đồ đệ hố hàng là mày! Lương đại sư muốn diệt Vương gia à"

"Tốt! Diệt tốt lắm! Vừa vặn thay tao báo mối thù cụt tay!"

"Cụt, cụt tay?"

"Sư phụ, ngài..."

"Tút tút tút..."

Tiêu Bắc Quang cúp điện thoại, khóe miệng Vương Thiên Hào giật giật, vẻ sợ hãi trên mặt càng sâu.

"Cha..."

"Sư, sư phụ con mắng con là hố hàng, còn, còn nói ngài ấy đã mất một cánh tay..."

Bịch bịch!

Vương Thiên Hào nghe vậy, chỉ cảm thấy hoa mắt, liên tục lảo đảo mấy cái suýt đã ngã xuống.

Đám người thấy thế đều âm thầm lắc đầu.

Buổi lễ mừng lên sàn đang yên yên lành lành lại trở thành trò cười như vậy.

Lên sàn, lại lập tức sập sàn...

Tuy bọn họ cũng đã gặp không ít công ty lên sàn bi kịch, nhưng bàn về độ thảm thì tập đoàn Vương Thị này đứng đầu!

Sau một khắc, Lương Siêu chậm rãi đi lên đài, mà mỗi một bước của hắn, Vương Thiên Hào sẽ lui lại một bước, sợ hãi trong lòng càng tăng lên một chút.

Tới bây giờ anh ta mới biết được, lần này rốt cuộc mình đá phải tấm sắt cứng rắn đến mức nào, trêu chọc người kinh khủng đến mức nào!

Khi lui đến góc tường, không chỗ để lui nữa thì Lương Siêu cũng đi đến đài.

Đón ánh mắt lạnh thấu xương của hắn, toàn thân Vương Thiên Hào phát run, anh ta biết, lần này Lương Siêu nhất định sẽ hung ác hành hạ mình một trận!

Tay cụt còn là nhẹ, nói không chừng còn trực tiếp chơi chết mình!

Đã không dám nghĩ tiếp, Vương Thiên Hào sụp đổ mà hét lớn: "Đừng, đừng tới đây!"

"Cha, cứu con với!"

Lúc này trong lòng Vương Hồng Ba cũng rối bời, nhưng nhìn thấy Lương Siêu đã đi đến trước mặt con trai mình, nhìn thấy hắn sắp ra tay, ông ta vẫn vội vàng quát khẽ lên.

"Lương Siêu, cậu đừng xúc động!"

"Có chuyện gì cũng có thể thương lượng, ví dụ như 100 triệu tiền bồi thường trước đó cậu báo!"

Lương Siêu cười ha ha, không buồn quay đầu nhìn Vương Hồng Ba lấy một cái.

Hiện tại mới bàn tiền với mình à?

Trễ rồi.

Chát!

Đột nhiên một bàn tay quất mạnh vào mặt Vương Thiên Hào, tát đến nửa gương mặt anh ta tróc da tróc thịt, còn phun ra một loạt răng nát...

"Cảm giác tát em gái tôi lúc ấy rất vui vẻ phải không?"

"Không, không phải!"

"Lương Siêu tôi sai, tôi sai thật rồi! Anh tha..."

Chát!

Căn bản cũng không nghe anh ta biện minh, Lương Siêu trở tay lại táy một cái, cũng triệt để hủy đi nửa gương mặt còn lại, cả cha anh ta là Vương Hồng Ba, nếu không phải nhìn kỹ cũng không nhận ra đây là con trai mình.

Chát chát chát!

Chát chát...

Sau khi liên tục tát mấy cái, hai bên mặt của Vương Thiên Hào đã hoàn toàn không còn tri giác, đồng thời còn choáng váng, đoán chừng đã bị chấn động não khá nặng.

Đám người thấy Lương Siêu dừng tay, đều cho là hắn đã hả giận, việc này xem như chấm dứt, nhưng lại thấy hắn nắm lấy cổ áo Vương Thiên Hào, như xách gà con mà kéo đến chỗ cửa sổ.

Vừa đi, hắn vừa nói: "Nếu không phải Hạ lão chạy đến kịp thời, có phải anh còn muốn chơi người phụ nữ của tôi không?"

"Lúc ấy ức hiếp người phụ nữ của tôi, xé quần áo của cô ấy, khoái cảm đó rất thoải mái phải không?"

"Không, không!"

"Cứu mạng!"

Vương Thiên Hào bị dọa đến lập tức tỉnh táo lại, bắt đầu sốt ruột kêu to, đã đoán được Lương Siêu muốn làm gì.

Là muốn ném mình ra khỏi cửa sổ!

Đây là lầu bốn, lấy trạng thái bây giờ của mình, nếu thật sự bị ném ra thì khả năng cao là sẽ chết, kết quả may mắn nhất cũng là tàn tật cấp độ nặng!

Mấy giây sau, thấy Lương Siêu đã xách Vương Thiên Hào đi đến cửa sổ, trái tim đám người lập tức đập rộn lên, Vương Hồng Ba nhất thời cũng trợn mắt như muốn nứt ra!

Mà ngay vào lúc ông ta muốn xông tới thì một thanh niên đột nhiên bước ra.

"Anh bạn này, xin hãy nể mặt Long gia chúng tôi, bỏ qua cho Vương gia được không?"

Lương Siêu nhìn lại nơi phát ra tiếng nói, lạnh lùng nhìn thanh niên mặc tây trang trắng đứng ngạo nghễ chính giữa đại sảnh kia.

"Anh là ai?"

"Long gia của Trấn Giang, Long Phi Vân."

Chương 98: Tổn thương không lớn, nhưng sỉ nhục cực mạnh

Nhìn người nọ, mười tám ông lớn ngồi cùng bàn với Lương Siêu cũng không khỏi nhíu mày, một người trong đó còn chạy lên đài, thấp giọng rỉ vào tai Lương Siêu: "Lương thần y, người này là cậu chủ của Long gia, mà Long gia được xem như đại gia tộc đứng đầu của Trấn Giang, cha của cậu ta là Long Chương Kiệt là người giàu nhất Trấn Giang, Tập đoàn Long thị cũng được xem là xí nghiệp hàng đầu giới kinh doanh Trấn Giang."

"À."

Lương Siêu thản nhiên gật đầu, bởi vì chuyện lúc trước của Trâu Lâm nên hắn cũng biết về Long gia, cũng hơi hiểu về nó.

"Long gia có thực lực rất mạnh, nhưng xưa nay lại làm việc rất kín tiếng, hơn nữa nghe nói phía sau còn có cường giả bí ẩn trấn giữ"

Cao thủ bí ẩn trấn giữ?

Lương Siêu nghe vậy thì cười một tiếng, hắn tin lúc trước Trâu Lâm không ăn nói bừa bãi, tám chín phần là Long gia này và tên cổ sư Lỗ Trì đầu trộm đuôi cướp kia có liên quan với nhau.

Mà kẻ cấu kết làm việc xấu với kẻ thù chung của võ đạo là Lỗ Trì thì nhất định kín tiếng được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu rồi.

"Phi Vân!"

"Cháu đã đến rồi!" Vương Hồng Ba vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: "Nhanh, mau mau cứu em họ của cháu, tên họ Lương này thủ đoạn độc ác, điên lên rồi thì chuyện gì cũng làm ra được đấy!"

Em họ?

Đám người xôn xao cả lên, hoàn toàn không biết Vương gia còn có quan hệ như vậy với Long gia của Trấn Giang!

Khó trách mấy năm trước Vương gia có thể quật khởi nhanh như vậy, còn ngồi trên bảo tọa vua không ngai lâu như vậy, chắc hẳn phía sau cũng được Long gia âm thầm ủng hộ không ít.

Vương gia này thật biết ẩn giấu.

Mà bây giờ sau khi Long gia ra mặt, vở kịch vốn đã không có gì bất ngờ lại trở nên khá đáng xem.

Trong nhất thời, đám người đều nhìn về phía Lương Siêu đứng trước cửa sổ, muốn xem rốt cuộc hắn sẽ làm như thế nào.

Thể diện của Long gia lớn như vậy, rốt cuộc hắn có nể mặt hay không?

"Dượng, dượng đừng có gấp." Long Phi Vân cười cười, nói: "Hôm nay cháu đã đến, tất nhiên sẽ bảo vệ Thiên Hào."

Trong lời này thể hiện sự tự tin tuyệt đối, Lương Siêu nghe vậy lại cười một tiếng.

"Tôi rất hiếu kì, dựa vào cái gì mà anh chắc chắn như vậy?"

"Dựa vào mặt mũi của Long gia chúng tôi." Nói xong, Long Phi Vân bc chậm lên đài, vừa đi vừa nói: "Anh bạn, tôi biết thực lực của anh không tệ, việc này cũng là Vương gia đuối lý trước, cho nên tôi bằng lòng đền bù cho anh."

"Nếu như anh chịu thu tay lại, coi như bỏ qua việc này, anh có thể lập tức lấy đi chi phiếu 1000 vạn, đồng thời còn nhận được tình bạn của Long gia chúng tôi."

"Tôi nghe nói người phụ nữ và em gái của anh vốn không có chuyện gì đúng không? Cho nên cuộc mua bán này cũng có lời với anh mà?"

Mười tám ông lớn nghe vậy thì trong lòng đều cười khẽ lắc đầu.

1000 vạn?

Đuổi ăn mày à?

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Trước đó Vương gia ra 100 triệu mà Lương Thần Y còn không buồn chớp mắt lấy một cái!

Xem ra Vương Thiên Hào này thật sự thảm rồi.

Quả nhiên.

Ngay giây sau, Lương Siêu không buồn nhìn Long Phi Vân một cái bỗng vung tay lên, trực tiếp ném Vương Thiên Hào từ cửa sổ ra ngoài!

Rầm rầm!

Tấm kính cửa sổ vỡ vụn, Vương Thiên Hào hoảng sợ kêu to rồi rơi xuống, nhưng rất nhanh đã không còn âm thanh nào nữa.

"Con trai!" Hai mắt Vương Hồng Ba đỏ bừng, gấp đến độ gân cổ lên gào thét, vội vàng chạy ào ra sảnh rồi xuống lầu.

Sau đó, trong phòng tiệc hoàn toàn tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ. Bầu không khí bất giác cũng trở nên rất kiềm nén, ngột ngạt.

Dám công khai vả mặt người của Long gia ngay trước mặt đông đảo mọi người, thật sự nhiều năm rồi chưa thấy qua.

Soạt!

Sự tự tin trước đó của Long Phi Vân đã không còn, sắc mặt lập tức trở nên xanh xám, ánh mắt thâm trầm mà nhìn chằm chằm vào Lương Siêu.

"Họ Lương, anh đang chơi lửa."

"Từ lúc Long gia đặt chân thành danh ở Trấn Giang đến nay, còn không ai dám khiêu khích Long gia giống như anh!"

"Ồ?"

"Thật sao? Vậy bây giờ đã có."

Lương Siêu nhún vai nhẹ nhàng cười cười, bộ dạng như đang nói anh có thể làm gì được tôi.

"Còn về chi phiếu 1000 vạn của anh, thôi cứ giữ lại để em họ anh chữa bệnh đi, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là anh ta còn sống được."

"Anh!"

Long Phi Vân tức giận, lập tức nhìn về phía mười tám người trước đó giúp Lương Siêu.

"Hiện tại tôi tuyên bố, từ hôm nay họ Lương này chính là kẻ thù số một của Long gia và tập đoàn Long thị, các người xác định còn muốn đứng về phe hắn à?"

Mười tám người nghe vậy trong lòng đều cảm thấy nặng nề, chẳng qua chỉ nhìn nhau một lúc rồi đồng loạt tỏ thái độ.

"Mẹ nó, tôi sợ cậu à! Chúng tôi có nhiều người liên kết mà còn thua một mình Long gia của cậu hay sao!"

"Ranh con, thân phận của cậu và chúng tôi không ngang nhau, chúng tôi cũng lười nói nhảm với cậu, trở về nhắn với ông già cậu là nếu dám động vào Lương thần y thì chúng tôi không ngại liên thủ diệt cả Long gia đâu!"

"Không sai, Long Chương Kiệt đã ngồi trên ngai vàng nhà giàu nhất Trấn Giang quá lâu, cũng là lúc nên dời mông đi rồi."

"..."

Thấy thế, tất cả mọi người đều thổn thức.

Sau này, sợ là toàn bộ giới kinh doanh Trấn Giang sẽ không bình tĩnh, Liên Minh của mười tám ông lớn đúng là rất mạnh, nhưng Long gia người ta chưa hẳn không có đồng minh.

Nếu muốn đấu, dù không biết thắng bại, nhưng có thể khẳng định là Vương gia xem như lạnh ngắt rồi.

Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn!

"Tốt!"

"Ghi nhớ lời nói hôm nay của các người, đến ngày hối hận thì đừng đến ra vẻ đáng thương xin Long gia giơ cao đánh khẽ!"

"Cáo từ!"

"Dừng lại." Lương Siêu lại gọi anh ta lại, Long Phi Vân quay đầu âm trầm nhìn hắn.

"Thế nào, đổi ý rồi?"

"A..." Lương Siêu cười lắc đầu: "Tôi đột nhiên cảm thấy anh vừa móc ra chi phiếu1000 vạn là một loại sỉ nhục đối với người phụ nữ và em gái của tôi, cho nên..."

Chát.

Hắn giơ tay đã tát một cái lên mặt Long Phi Vân, lực rất nhẹ, cứ như gãi ngứa.

Nhưng điều này lại khiến gương mặt anh tuấn của Long Phi Vân lập tức trở nên dữ tợn!

Tổn thương không lớn, nhưng sỉ nhục cực mạnh!

Mười tám ông lớn đều âm thầm cười khổ, không nghĩ tới Lương thần y còn biết chơi như thế...

"Họ Lương, mày chờ!"

"Chắc chắn ngày khác sẽ trả lại nổi nhục hôm nay gấp mười lần!"

Thù này xem như đã kết.

Sau một giờ, Long Phi Vân vừa về đến nhà lập tức tìm tới Long Chương Kiệt, đơn giản thuật lại chuyện xảy ra trong tiệc mừng.

"Cha, chưa diệt trừ họ Lương kia, uy danh của Long gia chắc chắn sẽ tổn hao nhiều!"

"Con đề nghị lập tức liên hệ Lỗ đại sư, để đêm nay ông ấy đi diệt trừ tên họ Lương kia!"

Long Chương Kiệt nhíu nhíu mày, đang muốn nói cái gì thì cửa phòng đột nhiên mở ra, một luồng âm phong thổi vào.

"Khặc khặc..."

"Đêm nay không thể được."

"Lỗ đại sư!"

Nhìn lão giả chắp tay đi tới, Long Phi Vân lập tức vui mừng, lại hỏi: "Vì sao không được? Hiện tại cho dù ngài trọng thương chưa lành, nhưng đối phó với một thằng ranh cũng không phải vấn đề lớn mới đúng?"

Vấn đề không lớn?

Mặt Lỗ Trì xệ xuống, cười lạnh nói: "Lúc trước cổ vương bản mệnh của tôi là bị thằng nhãi họ Lương kia tiêu diệt, hơn nữa cổ độc của tôi cũng không làm gì được hắn."

"Ông nói xem vấn đề lớn không?"

Ồ!

Hai cha con Long Chương Kiệt, Long Phi Vân đều hít sâu một hơi!

Họ thật sự không nghĩ tới, thiếu niên tông sư mà Lỗ Trì vẫn luôn kiêng kị vị lại chính là Lương Siêu!

Sau đó Long Chương Kiệt lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội nhíu mày nói: "Lỗ đại sư, gần đây ngài quá rêu rao, lỡ như bị họ Lương kia gặp được..."

"Không sao."

Lỗ Trì âm trầm cười rồi xua tay, khóe miệng còn nhếch lên một đường cong quỷ dị.

"Nếu bây giờ tôi không bỏ mồi thì làm sao có thể câu được con cá lớn?"

Chương 99: Nụ hôn đầu tiên không còn

"Cá lớn?" Long Chương Kiệt nhướng đôi mày rậm lên, nghe ra hàm ý không bình thường trong lời nói của Lỗ Trì.

Lão già này lại muốn gây chuyện!

Hơn nữa còn muốn làm lớn!

"Lỗ đại sư, cá lớn ngài nói ám chỉ là..."

"Thôi." Lỗ Trì phất tay cắt ngang lời ông ta, lạnh nhạt nói: "Chuyện không nên nghe thì đừng nghe ngóng, tóm lại ông chỉ cần biết, thời điểm Long gia xưng bá Trấn Giang đã không xa."

"Đúng đúng..." Long Chương Kiệt khúm núm gật đầu một hồi: "Tôi chỉ lo tu vi của ngài chưa khôi phục, sợ xảy ra nguy hiểm gì, cũng không có ý gì khác."

"Nguy hiểm?" Lỗ Trì cười âm hiểm: "Cứ yên tâm đi, kẻ nên lo lắng sau này chính là họ Lương kia thậm chí toàn bộ phân bộ Võ Minh."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

"Ba ngày sau, hai sư huynh của tôi sẽ đến."

Nghe xong, trước mắt Long Chương Kiệt lập tức sáng lên!

"Tốt!"

"Lỗ đại sư yên tâm, tôi lập tức dặn dò thủ hạ tăng lớn cường độ, bắt càng nhiều Huyền Vũ Giả để giúp ngài khôi phục tu vi."

"Mặt khác, tất cả tài nguyên tu luyện mà sau này hai vị sư huynh của ngài cần, Long gia tôi bao hết"

"Khặc khặc khặc..." Lỗ Trì nghe vậy thì cười quái dị một trận, thỏa mãn vỗ vỗ bả vai Long Chương Kiệt: "Làm không tồi, mặt khác trừ một số Huyền Vũ Giả ra, cũng có thể kiếm một vài cô gái chưa mất trinh, chuyện này càng dễ hơn tìm một vài Huyền Vũ Giả tu vi thấp."

Long Chương Kiệt lại vội vàng gật đầu, sau đó Lỗ Trì nhìn về phía Long Phi Vân.

Có lẽ là vì hai người đều từng thua trong tay Lương Siêu, bị hắn sỉ nhục, cho nên có cảm giác thân thiết đồng bệnh tương liên.

"Phi Vân, không phải cậu vẫn muốn học tập cổ thuật sao?"

"Hiện tại lão hủ thu cậu làm đệ tử, dạy cậu một vài chiêu thô thiển trước, chờ thêm mấy ngày lão hủ sẽ tự thu xếp, để cậu chính tay đâm họ Lương kia, giải mối hận trong lòng, thế nào?"

Long Phi Vân được coi trọng mà bất ngờ, lập tức quỳ xuống lạy Lỗ Trì.

"Sư phụ, xin nhận của đệ tử một lạy!"

...

Buổi chiều.

Sợ Liễu Băng Khanh , Lương Nghiên vẫn còn khiếp sợ, Lương Siêu vẫn luôn nán lại Hạ gia với họ.

Liễu Băng Khanh vừa xem tivi vừa nói chuyện phiếm với hắn, mà khi nhìn thấy cùng ngày Vương gia đưa tin lên sàn lại tuyên bố sập sàn, còn đứng trước khủng hoảng kinh tế thì không khỏi liếc Lương Siêu một cái: "Anh làm?"

"Có ác quá không?"

"Hả, ác à?" Lương Siêu chớp mắt gãi đầu một cái, cười hỏi: "Nếu em cảm thấy ác, vậy anh nghĩ cách để họ lên sàn lần nữa? Chừng nào em thấy bọn họ khó chịu thì anh lại đánh sập?"

Phốc!

Liễu Băng Khanh bị bộ dạng tác quái của hắn chọc cười một tiếng. Nếu thật sự làm như thế, chỉ sợ tim của người trong Vương gia sẽ chịu không được, đến cuối cùng không chừng sẽ bị tên này chơi đến mức đau tim mà chết.

"Đúng rồi, nghe nói Hạ Tử Yên bị thương, có nặng không?"

"Này, lúc ấy có anh ở bên cạnh, có thể nặng được hay sao?"

"Tĩnh dưỡng trong bệnh viện một tháng, truyền chút dịch dinh dưỡng là được, không cần lo lắng."

Nhìn dáng vẻ không thèm để ý của Lương Siêu, Liễu Băng Khanh không nói gì, đôi mắt xinh đẹp không chớp mà nhìn hắn chằm chằm, trong lòng âm thầm mắng.

Rõ ràng trong lòng rất lo lắng, rất quan tâm người ta, còn giả vờ với tôi?

Lại diễn à?

Xem có diễn được đến khi nào.

Bị Liễu Băng Khanh nhìn chằm chằm như thế, rất nhanh, ánh mắt Lương Siêu bắt đầu hơi né tránh.

"Băng Khanh , sao em nhìn anh chằm chằm vậy? Trên mặt anh có hoa à?"

"Trên mặt anh không có hoa, nhưng trong lòng anh mọc cỏ."

Lương Siêu khẽ giật mình, ngay sau đó mặt xụ xuống.

Người phụ nữ này... Con mẹ nó thật là thông minh, cái gì cũng không gạt được đôi mắt của cô ấy.

"Được rồi, muốn thì đến thăm người ta đi."

Cái này không phải là đào hố cho tôi nhảy vô đó chứ?

Trong lòng nghĩ như vậy, Liễu Băng Khanh đột nhiên ghé sát tới, cảm nhận được từng làn gió thơm, trong lòng Lương Siêu nóng lên, sau đó chỉ thấy đôi môi đỏ hồng của đối phương dán lên.

"Đệch!"

Lương Siêu lập tức trợn to mắt, nụ hôn đầu của ông đây mất rồi sao!

Vừa hôn đã tách ra, mặt Liễu Băng Khanh ửng hồng, nói: "Em đã sớm biết, bên cạnh người đàn ông ưu tú như anh nhất định không chỉ có một mình em."

"Chỉ cần trong lòng anh có một vị trí dành riêng cho em, vậy em cũng hài lòng rồi, mau đi thăm đi, không đi thì có lẽ người ta sẽ gọi điện thoại tới mắng đấy."

Mà ngay khi Liễu Băng Khanh vừa nói xong, điện thoại của Lương Siêu đã reo lên.

Cái tên hiện lên trên màn hình là Hạ Tử Yên.

"À... Băng Khanh , em không đi xem bói thật đáng tiếc."

Lương Siêu cúp điện thoại, Lương Nghiên đang muốn đi chơi đột nhiên chạy xuống từ trên lầu, trợn to đôi mắt, đáng yêu mà nói: "Anh ơi, anh muốn đi thăm chị dâu thứ ba à?"

"Yên tâm đi, có em giúp anh ở nhà với chị dâu Băng Khanh, để chị ấy không ăn dấm chua nha."

"Cô bé, học được nhiều thứ như vậy từ đâu?"

"Hì hì, chị Băng Loan dạy á!"

Lương Siêu: "..."

Hắn im lặng đồng thời cũng cảm thấy may mắn Liễu Băng Loan không có tới, bằng không sợ là ba người phụ nữ không chỉ là một cái chợ, đến lúc đó tuyệt đối đủ cho mình chịu.

Bệnh viện Khang Nhân, trong một gian phòng bệnh VIP, Hạ Tử Yên đang hờn dỗi, còn triển khai thế công Tiểu Phấn Quyền vừa thông hiểu vào một con búp bê.

"Lương Siêu chết tiệt, Lương Siêu thối!"

"Đến Trấn Giang rồi vứt tôi ở bệnh viện không thèm ngó ngàng đến, còn bảo Trúc Nhi đưa tôi tới!"

"Tôi đã bị thương thành như vậy, không đến thăm còn chưa tính, còn dám cúp điện thoại!"

"Đánh chết anh, đánh chết anh..."

Đánh trong chốc lát, Lương Siêu đã đẩy cửa cười đi đến.

"Ôi chao, rất có sức sống đấy."

"Xem ra không đến một tháng, chừng hai mươi ngày là có thể xuất viện."

Thấy Lương Siêu lại đây, Hạ Tử Yên lập tức mừng rỡ, nhưng ngay sau đó lại bày ra dáng vẻ tức giận, dù Lương Siêu nói cái gì cũng không phản ứng hắn. Muộn như thế mới đến thăm, còn cúp điện thoại của mình, nhất định phải dạy cho hắn một bài học mới được.

Mà qua một lát, một mỹ nữ trang điểm cầu kỳ cầm một bó hoa bách hợp đi đến. Người này mặc toàn hàng hiệu, mùi nước hoa rất nặng, đeo vàng đeo ngọc trong có vẻ rất phúc hậu, là cháu gái của một trong ba vị phó bộ chủ của phân bộ võ minh Trấn Giang - Chu Lực, cô ta tên là Chu Đồng.

Bởi vì Chu Lực và Hạ Tam Hải xem như đồng nghiệp cùng cấp, cho nên Hạ Tử Yên và Chu Đồng cũng quen biết từ nhỏ.

"Tử Yên, vừa nghe nói cậu bị thương, tớ đã lập tức đến thăm cậu đây."

"Thế nào, đứa bạn nối khố này có tốt với cậu không?"

Hạ Tử Yên nhìn người tới, gương mặt vốn bình tĩnh mặt lập tức xụ xuống, lộ ra sự phiền chán đối với người này.

"Đừng có nhận quàng như vậy? Tôi không nhớ mình có cô bạn nối khố là cô."

"Cầm hoa của cô đi, đến từ đâu thì về chỗ đó."

Nghe lời nói mang gai nhọn của Hạ Tử Yên, Chu Đồng không giận còn che miệng cười duyên, eo thon uốn éo mà nói: "Cậu đang ra lệnh đuổi khách sao?"

"Hi hi... Không phải là vì biết tháng sau tớ sẽ đính hôn với Bộ chủ nên cậu hâm mộ ghen tị đó chứ?"

"Tớ nên nói rõ trước, lúc trước là cậu không thèm ngó đến cậu chủ Bạch, không biết từ chối người ta bao nhiêu lần, hiện tại tớ và cậu chủ Bạch ở bên nhau, cũng không phải chen ngang nha."

"Dựa theo quy tắc của phân bộ, tớ trở thành con dâu của bộ chủ, có phải sau này cậu nhìn thấy tớ cũng phải cúi chào, kính trọng gọi một tiếng thiếu phu nhân không? Ahihi..."

Chương 100: So sánh tôi với vị hôn phu của cô?

Phụt!

Lương Siêu đang lắng nghe nhưng không thể nhịn được cười một tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của Chu Đồng, trước đó cô ta còn đang khách sáo để làm lóa mắt Hạ Tử Yên, nhưng cô ta không để ý rằng trong phòng bệnh còn có một người khác.

"Tại sao anh lại cười?"

"Ừm, không có gì."

Lương Siêu xua tay: "Tôi chỉ cảm thấy cô rất thú vị. Rõ ràng là vật phẩm mà mọi người chán ghét không muốn có nhưng sau khi nhặt được về, cô lại coi như là bảo bối." "Coi như bảo vật cũng được, nhưng cô còn tới đây khoe khoang với người khác, tôi thật không hiểu nó có gì tốt, mỹ nhân, có thể giải thích cho tôi một chút được không?"

Phốc!

Ngay lập tức Hạ Tử Yên bị chọc cho đến bậc cười, nhìn thấy bộ dạng giả khiêm tốn để xin lời khuyên của Lương Siêu, trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm trong một thời gian ngắn.

"Anh!"

Chu Đồng khó chịu, xấu hổ đến đỏ cả mặt, oán hận mà nhìn chằm chằm vào Lương Siêu.

"Anh là ai? Anh không có tư cách để xen vào giữa chuyện hai chúng tôi!"

"Anh là ai."

Hạ Tử Yên không chút khách khí trả lời: "Anh ấy là vị hôn phu của tôi, tư cách của anh ấy nhiều hơn của cô rất nhiều, anh ấy muốn nói gì thì nói, cô mới là người không được c xen vào."

"Gì?"

"Vị hôn phu?"

Chu Đồng kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn Lương Siêu một hồi lâu, sau đó nhếch miệng cười, cười đến run rẩy cả người.

"Tôi nghe ông nội cô nói cô có một vị hôn phu, trước giờ tôi còn tưởng rằng là một người nào đó tuổi trẻ tài cao, không nghĩ tới lại là cái loại này tốt mã giẻ cùi.

"Tôi nói này Tử Yên. Ngày nay, không thể dựa vào những người đàn ông đẹp trai thì có thể kiếm sống được. Địa vị xã hội, thực lực của bản thân, khả năng tài chính và các phương diện khác mới là quan trọng nhất."

"Giống như vị hôn phu của tôi, mặc dù có thể không đẹp trai bằng người này, nhưng về phương diện khác sợ rằng có thể đánh bại hắn mấy khối."

Lương Siêu: "..."

Bây giờ, về cơ bản cô ta chắc chắn rằng người phụ nữ này là một người não tàn.

Nhìn thấy Chu Đồng với vẻ mặt xấu hổ, nhất thời Hạ Tử Yên có chút cổ quái: "Xem ý của cô, là so sánh vị hôn phu của tôi với vị hôn phu của cô sao?"

"Đúng vậy."

Chu Đồng kiêu ngạo gật đầu, sau đó chỉ tay vào Lương Siêu và khinh thường nói: "Hãy nhìn quần áo của hắn, tổng cộng chỉ đến một nghìn tệ phải không? Hắn trông giống như một người đàn ông nghèo nàn."

"Nghèo cũng không sao, hơn nữa người còn gầy như vậy, nhìn yếu ớt như vậy, cho dù là Huyền Vũ giả chắc chắn là ở cấp bậc thấp nhất?"

"Còn về phương diện nữa, thôi quên đi, cứ như vậy đi, tôi nói bớt mấy câu, chắc chắn tôi sẽ làm hắn bị tổn thương trầm trọng, sẽ không tốt."

Sau đó, người phụ nữ đó tỏ ra nghiêm túc thuyết phục: “Tử Yên, tôi thấy cô đã khổ luyện từ nhỏ, luôn là cô gái quyến rũ trong ngành, nhưng còn hắn thì sao? Chưa từng tu luyện qua, cuối cùng vẫn là áp chế một cái đầu thôi?"

"Phụ nữ, quan trọng nhất là đối tốt với bản thân mình, đều muốn mỗi ngày đều đẹp lên, cò em mỗi ngày phải chịu mưa nắng mà chấp hành nhiệm vụ, làn da đều tổn hư thì đàn ông nào thèm?"

"Cô có muốn không để tôi dạy cô cách..."

"Khục..khục."

Lương Siêu nghe không nổi nữa, ho khan một tiếng ngắt lời cô ta.

"Được rồi, Bình Nữ, hiện tại Tử Yên cần được nghỉ ngơi, cô có thể yên lặng một lát được không?"

Chu Đồng lại trợn mắt nhìn hắn, sau vài phút mới cau mày tỏ vẻ tức giận.

"Anh nói ai là bình nữ!"

"Cô."

Lương Siêu coi như là điều đương nhiên chỉ vào cô, cười nói: "Vừa rồi nghe cô miêu tả, cả ngày không làm cái gì, cái gì cũng không học, cũng không để ý tới việc tu dưỡng bản thân, chỉ nghĩ cách làm sao để đẹp rồi đi lấy lòng đàn ông?"

"Đây không phải là bình nữ chứ là cái gì?"

"Hơn nữa, tôi thật sự không hiểu cô ở trước mặt Tử Yên thể hiện cái gì cũng tốt hơn, nhưng bên ngoài Tử Yên xinh đẹp hơn cô bên trong cô so với Tử Yên còn cặn bã hơn, nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân rất tốt, trời ạ... Cảm thấy nổi bật hơn là từ chỗ nào vậy?"

"Anh!"

"Đồ khốn kiếp!"

Chu Đồng nhéo ngón tay với vẻ mặt sự xấu hổ và phẫn nộ mà chỉ tay về phí Lương Siêu, nhưng sau khi nghĩ về điều đó một lúc lâu, không biết nên phản bác như thế nào, cuối cùng nói ra một điều bất ngờ.

"Chồng chưa cưới của tôi tốt hơn anh! Là đủ rồi!"

"Ha ha……"

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Lương Siêu cười một tiếng, Hạ Tử Yên hoàn toàn không để ý đến cô ta, chỉ là phớt lờ cô ta, Chu Đồng tức giận đến mức giậm chân xuống đất, lập tức gọi điện cho Bạch Hạo

"Chào em yêu, em đang ở đâu?"

"Bây giờ anh có thể tới đây với em một chuyến không, em bị người khác sỉ nhục! Hừ..."

"Được, em lập tức cho anh biết địa điểm!"

Sau khi cúp điện thoại, Chu Đồng vẻ mặt nhẹ nhõm nhìn Hạ Tử Yên: "Các người cứ chờ xem, một thời gian nữa các người sẽ thấy vị hôn phu của tôi, sẽ biết chênh lệch lớn như thế nào!"

Hạ Tử Yên nhếch mép, cô vẫn nhớ bộ dạng Bạch Hạo Nhiên trông như thế nào, sau đó ngẩng đầu nhìn Lương Siêu đang dựa vào cửa sổ.

Ừm.

Khoảng cách này khá lớn!

Thấy vậy, Lương Siêu nhấc chân và chuẩn bị rời đi, so sánh với những người khác luôn là điều nhàm chán nhất đối với hắn.

Hạ Tử Yên lập tức trừng mắt: "Đứng lại."

"Hôm nay nếu anh dám rời đi, không giúp tôi trút bỏ cơn tức giận này, không thẳng tay tát vào mặt người phụ nữ này, chuyện lấy lại hôn thư sẽ hoàn toàn bị hủy bỏ."

"Đe dọa tôi?"

Lương Siêu nhướng mày, nhưng sau khi cảm nhận được sự lạnh lùng trong mắt Hạ Tử Yên, hắn lập tức dừng lại và dựa lưng vào cửa sổ.

"Chà, cô đã thắng, việc đe dọa đã có tác dụng."

"Hứ!"

"Hạ Tử Yên, chỉ là một tên tốt mã giẻ cùi như vậy mà còn dám so sánh với Bạch Thiếu Gia, không xứng ! Cô còn muốn hắn giúp cô trút giận? Đánh vào mặt tôi? Tôi thấy cô bị mất trí thật rồi!"

"Đến cuối cùng ai người đầu óc bã đậu, lát nữa sẽ biết."

Sau một giờ.

Một thân người mặc một bộ vest được đặt làm riêng, Bạch Hạo Nhiên thân hình vạm vỡ đẩy cửa bước vào, Chu Đồng ngay lập tức ôm lấy anh ta.

"Được rồi, Đồng Đồng, tất cả mọi chuyện anh đã biết rồi."

Nói xong, Bạch Hạo Nhiên lập tức nhìn về phía Lương Siêu, trong mắt có vài phần địch ý, trong tiềm thức cho rằng nguyên nhân trước đây Hạ Tử Yên liên tục cự tuyệt anh ta, đều là bởi vì người này!

"Anh là vị hôn phu của Tử Yên?"

"Hưmm……"

Lương Siêu do dự một chút, nhìn thoáng qua vẻ mặt cảnh cáo của Hạ Tử Yên, bất đắc dĩ mà gật đầu: "Đúng, hiện tại có thể nói là vậy."

"Hừ, nghe nói Hạ tiên sinh vẫn luôn thích anh, anh nhất định cũng là Huyền Vũ giả?"

"Thật trùng hợp, hai ngày trước tôi vừa mới bế quan đã đột phá Tiên Thiên cảnh giới, anh có muốn thảo luận một chút không?"

Phụt!

Hạ Tử Yên đang uống nước lập tức phá lên cười, khiến Bạch Hạo Nhiên nhíu mày.

"Tử Yên, em cười cái gì?"

"Cô ấy cười vì anh quá yếu, như Tiên Thiên cảnh này là cảnh giới nhập môn còn cần đi bế quan sao? Người bình thường không phải lấy việc tu luyện để đột phá sao?"

Nghe thấy Lương Siêu chế giễu vị hôn phu của mình nhiều như vậy, Chu Đồng ngay lập tức bỏ cuộc.

"Anh giả bộ làm cái gì! Tiên Thiên cảnh giới cường đại như vậy làm sao có thể chỉ là người mới bắt đầu được! Anh có biết tu luyện không?"

Bạch Hạo Nhiên trực tiếp hơn, không nói một lời mà anh ta đấm một quyền về phía Lương Siêu.

Nhưng đáng tiếc là, đánh lén chỉ là đánh lén, còn chưa thành công...

Khi cú đấm đánh trúng ngực, Lương Siêu hoàn toàn không có cảm giác đau và thậm chí còn cười mỉa mai.

"Anh cái này……"

"Đang gãi ngứa sao?"

Bạch Hạo Nhiên hai mắt nhíu chặt, lập tức thu hồi nắm đấm, muốn toàn lực ra đòn lần nữa, nhưng lại thấy Lương Siêu thân thể kịch liệt chấn động, trên người có kim quang lóe lên, anh ta không làm gì được, chỉ dựa vào một hào quang cưỡng hãn liền có thể thổi bay anh ta đi!

Việc này, cũng thật xấu hổ đi...

Quảng cáo
Trước /856 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Duyên Khởi Duyên Tàn - Duyên Chi Ngộ

Copyright © 2022 - MTruyện.net