Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyện Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị - Tần Lam Nguyệt
  3. Chương 35
Trước /326 Sau

Truyện Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị - Tần Lam Nguyệt

Chương 35

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 35

Đông Phương Lý hạ mi mắt, che khuất sự lạnh lùng nơi đáy mắt, y hạ thấp giọng điệu, cảnh cáo : “Lát nữa suy nghĩ cho kỹ rồi mở miệng.”

Ngọn lửa này, thiêu đốt quá mức kịch liệt, chỉ cần nói sai một câu sẽ có thể dẫn lửa lên người, tan thành mây khói.

“Thất Vương gia.” Lư Dương Vương gia thấy hai người bọn họ đã đến, dùng sức vỗ bàn, sắc mặt vì tức giận mà hóa đen : “Sau khi Cấm Vệ quân kiểm tra cẩn thận, phát hiện ra chỉ có ngươi tới gần viện nhỏ kia, sau đó không lâu lại rời đi với vẻ mặt bối rối. Sau khi ngươi rời đi không lâu, có người phát hiện Lộ nhi chết bên trong, ngươi còn muốn nói gì?”

Đông Phương Lý chắp tay : “Phụ hoàng, Lư Dương Vương gia, ta quả thật đã đến đó.”

Lư Dương Vương hừ lạnh một tiếng : “Hoàng thượng , y cũng đã thừa nhận, ta đã từng nghe nói lúc Thất Vương gia phát bệnh tính tình sẽ biến đổi lớn. Nhất định là y.”

Sắc mặt của Hoàng thượng tương đối khó coi.

Quận chúa Nguyệt Lộ bị vũ nhục rồi giết hại ngay dưới mí mắt ông ta, ngay ngày cát tường lại phát sinh sự việc rối rắm này, hệt như đang tát vào mặt ông ta.

Tôn nghiêm của hoàng gia không còn sót lại dù chỉ một chút.

Việc này nếu không giải quyết rõ ràng, không chỉ không cho Lư Dương Vương gia một câu trả lời thỏa đáng, mà còn không thể nói rõ với liệt tổ liệt tông của hoàng gia.

“Đông Phương Lý, ngươi còn có gì muốn nói?” Hoàng đế hỏi.

“Phụ hoàng, chẳng qua nhi thần chỉ đi ngang qua viện nhỏ kia, cũng không đi vào, điều này tra một chút là rõ.” Đông Phương Lý đứng thẳng, giọng điệu không một chút lo lắng.

“Nếu ngươi không đi vào, tại sao lại đến đó?” Lư Dương Vương tức giận, nóng nảy đi tới đi lui quanh chỗ ngồi : “Nói mau đi…”

Đông Phương Lý rủ mi mắt, trên gương mặt dễ nhìn là biểu cảm lạnh lẽo.

Ở trước mặt phụ hoàng, y không cách nào nói dối.

Nhưng, nếu nói chi tiết mọi thứ, nói với phụ hoàng và Lư Dương Vương rằng Tần Lam Nguyệt ngửi được mùi máu tươi, sợ rước họa vào thân nên mới rời đi, bọn họ cũng không có chỗ tốt nào, hơn nữa còn tăng thêm hiềm nghi.

Tần Lam Nguyệt liếc sang Đông Phương Lý.

Đôi mắt hẹp dài của Đông Phương Lý rủ xuống, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng không có xu hướng mở miệng.

Bầu không khí trở nên trầm trọng.

“Phụ hoàng, thất Vương gia trong người không khỏe, nhi thần xin phép mang thất Vương gia xuống dưới nghỉ ngơi, điều này người biết rõ ạ.” Tần Lam Nguyệt hiểu rõ không thể tiếp tục im lặng, nàng lấy lại bình tĩnh, nói : “Chúng con định đến Cung Xuất Nguyệt nghỉ ngơi, sau đó lại nghĩ đến hôm nay có nhiều người, sợ rằng bên trong Cung Xuất Nguyệt đã có người nghỉ ngơi.”

“Bệnh tình của Vương gia đặc thù, cần phải yên tĩnh, cho nên lại từ Cung Xuất Nguyệt đi vòng ra, đến hoa viên.”

Nàng dâng hoa mai lên trước : “Trời lạnh, vừa đúng lúc hoa mai nở, khung cảnh vừa yên tĩnh lại xinh đẹp, thích hợp để nghỉ ngơi, chúng con ở đó một lúc, sau đó nghe tiếng ồn ào nên mới tới đây.”

Hoàng đế thấy nàng cầm hoa mai trong tay, thái dương co rút : “Ngươi dám hái hoa mai?”

“Khổng được hái ạ?” Tần Lam Nguyệt có chút hoang mang nhìn về phía Đông Phương Lý.

“Hoa mai kia là tự tay Thái hoàng Thái hậu trồng, ngươi cũng dám hái sao.” Hoàng đế hừ lạnh một tiếng.

Tần Lam Nguyệt không nghe thấy sự trách cứ bên trong lời nói của Hoàng đế, vội vàng nhận sai, cam đoan về sau sẽ không tái phạm.

“Có hoa mai cũng không thể chứng minh rằng các ngươi trong sạch.” Lư Dương Vương nói : “Thái Hoàng Thái Hậu yêu thích hoa mai, trong cung này khắp nơi đều được trồng, ai biết cái ngươi hái từ đâu?”

“Lư Dương Vương, chẳng qua chúng ta chỉ ra khỏi Cung Xuất Nguyệt một đoạn, ngay sau đó liền đi vòng vèo, từ lúc đó về sau đều liên tục ở trong hoa viên, làm sao có thời gian gây án? Nếu như Vương gia không tin, có thể cho người kiểm tra một chút, dấu vết ngắt hoa mai vẫn còn rất mới, nhất định có thể đối chứng.” Tần Lam Nguyệt phản bác.

“Phụ hoàng, những lời nhi thần nói đều là sự thật, kính xin người minh giám.”

Sắc mặt Hoàng đế khiến người khác không nhìn ra ông ta đang có tâm trạng gì.

Dường như ông ta muốn giao quyền điều tra vụ án này cho Lư Dương Vương, nghiêng đầu hỏi : “Lư Dương Vương, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Hoàng thượng , trừ bọn họ ra không có ai tới gần Cung Xuất Nguyệt.” Lư Dương Vương gần như nghiến răng mà nói : “Thất Vương gia có hiềm nghi lớn nhất.”

Thù giết cháu gái, không đội trời chung.

Quảng cáo
Trước /326 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hoàng Hậu Đừng Đi

Copyright © 2022 - MTruyện.net