Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Từ Giới Giải Trí Đến Nhà Giàu Số 1
  3. Chương 16-20
Trước /6 Sau

Từ Giới Giải Trí Đến Nhà Giàu Số 1

Chương 16-20

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 16 Dạy em gái viết tiểu thuyết 1

Triệu Tố Lan giải thích: "Hiện giờ Tiểu Lỗi đang viết tiểu thuyết trên mạng."

Về việc Dương Lỗi kiếm được bao nhiêu tiền, Triệu Tố Lan không nói.

Tiền không được tiết lộ, vì vậy không cần phải nói về thu nhập của con trai.

"Tiểu thuyết?"

Trương Hồng Anh nghĩ một lúc, nói: "Tiểu Chí nhà tôi hình như rất thích đọc tiểu thuyết. Tiểu Lỗi, tiểu thuyết cháu viết tên là gì?"

Trong lòng bà ta quyết định lát nữa sẽ gọi cho con trai mình hỏi một chút.

Có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, cuốn tiểu thuyết đó chắc rất nổi tiếng.

Dương Lỗi cười nói: "Dì Trương, tên tiểu thuyết là [Che trời] ạ.”

“[Che trời]?” Trương Hồng Anh gật đầu khi nghe tên cuốn tiểu thuyết.

Bà ta nhìn theo gia đình Dương Lỗi rời đi.

Sau khi rời đi, bà ta lập tức gọi điện cho con trai mình.

Bà ta không thật sự tin rằng Dương Lỗi đã kiếm được hàng chục nghìn nhân dân tệ từ việc viết tiểu thuyết.

“Alo, mẹ.”

Trong vài giây, cuộc gọi đã được kết nối. Lúc này, Lý Chí con trai của Trương Hồng Anh đang ăn cơm trong nhà ăn của công ty.

"Tiểu Chí, mẹ hỏi con một chuyện." Trương Hồng Anh cười nói.

"Mẹ, mẹ nói đi."

"Mẹ muốn hỏi con, con có biết tiểu thuyết [Che trời] không?"

“[Che trời]?” Nghe mẹ nói như vậy, lúc này Lý Chí ở công ty hơi sửng sốt.

Mẹ mình đến vài chữ cũng không biết, chỉ biết viết tên mình, làm sao bà biết được tiểu thuyết [Che trời]?.

Mặc dù rất khó hiểu, nhưng Lý Chí vẫn gật đầu, nói: "Con biết."

"Thật sự biết sao."

Lúc này, Trương Hồng Anh hơi sửng sốt, tiểu thuyết do tên nhóc nhà họ Dương viết nổi tiếng như vậy sao?

Trương Hồng Anh suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Tiểu Chí, mẹ hỏi con, cuốn [Che trời] đó có kiếm được tiền không?"

Đối với câu hỏi của mẹ, lúc này Lý Chí thực sự khó hiểu, nói: "Mẹ, tại sao mẹ lại hỏi những câu này?"

"Tiểu Chí, trước tiên nói cho mẹ biết đã."

Trước câu hỏi của mẹ, Lý Chí gật đầu, nói: "Kiếm được rất nhiều tiền ạ. Mẹ không biết đâu, hiện tại con đọc tiểu thuyết trên trang web tiếng Trung Bác Đằng, cuốn [Che trời] này luôn là cuốn sách bán chạy số một."

"Số một trong danh sách bán chạy sao?"

Trương Hồng Anh nghe không hiểu điều này. Bà ta sửng sốt một lúc, nói: "Có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"

Lý Chí nói: "Theo sự hiểu biết của con, có thể chiếm vị trí đầu tiên trong danh sách bán chạy nhất, mỗi ngày có thể kiếm được ít nhất 10.000."

"Mỗi ngày 10.000?"

Trương Hồng Anh hoàn toàn bị sốc: "Cho nên có thể nói cuốn tiểu thuyết [Che trời] này có thể kiếm được 300.000 tệ mỗi tháng?"

"Tháng này có thể, nhưng tháng trước thì không."

Lý Chí suy nghĩ một lúc, nói: "[Che trời] mới được đặt VIP vào ngày 21 tháng trước, chỉ mới đặt VIP được 11 ngày, nhưng tháng này [Che trời] nhất định có thể kiếm được 300.000 tệ."

Nghe những gì con trai nói, Trương Hồng Anh hoàn toàn bị sốc.

"Khó trách có thể lấy ra hơn 30.000 tệ để trả tiền ngay. Hóa ra là tháng trước tên nhóc nhà họ Dương kiếm được hơn 100.000 tệ." Lúc này, Trương Hồng Anh mới hoàn toàn hiểu ra.

Trong lòng bà ta vừa kinh ngạc vừa đỏ mặt. Trước đây, bà ta luôn khoe khoang về con trai mình trước mặt Dương Lỗi và cha mẹ của Dương Lỗi, nhưng bây giờ nghĩ lại thực sự xấu hổ.

"Mẹ, có chuyện gì sao? Đột nhiên mẹ lại hỏi cái này?" Lý Chí hỏi.

Trương Hồng Anh không che giấu con trai của mình, nói: "Tiểu Chí, con có biết ai đã viết [Che trời] đó không? Đó là bạn học Dương Lỗi của con."

Nghe vậy, trong mắt Lý Chí tràn đầy kinh ngạc: "Dương Lỗi viết [Che trời] sao?"

Trước đây, Trương Hồng Anh đã gọi điện cho anh ta, nói rằng Dương Lỗi đã khỏi bệnh và đã trở lại rồi, nhưng bây giờ hắn ở nhà mỗi ngày và không ra ngoài, không ngờ hắn lại thực sự ở nhà viết [Che trời]!

Anh ta rất thích đọc tiểu thuyết, hiện giờ anh ta đang theo đọc [Che trời].

Mẹ con Trương Hồng Anh đều bị sốc. Về phần Dương Viễn Minh, Triệu Tố Lan và Dương Lỗi thì lại đi mấy nhà khác để trả nợ.

Cuối cùng, họ đến nhà chú út của Dương Lỗi.

……

Thôn Dương Gia, quê hương của Dương Viễn Minh.

Lúc này, Dương Viễn Hàng và thím Trương Lan Mai đang nói chuyện với Dương Tiểu Đình.

Em họ của Dương Lỗi, Dương Tiểu Đình, lúc này đang bực tức, cãi nhau với cha mẹ về một chuyện gì đó.

"Anh, chị dâu, Tiểu Lỗi, mọi người đến sao."

Thấy gia đình Dương Viễn Minh đến, Dương Viễn Hàng và Trương Lan Mai lập tức đứng dậy, mỉm cười đi tới.

"Vừa rồi đang nói chuyện gì vậy?"

Dương Viễn Minh hiển nhiên nhìn ra Dương Viễn Hàng và Dương Tiểu Đình đang tranh cãi. Ông nhìn Dương Tiểu Đình tủi thân, liền hỏi: "Con cái đều lớn rồi, em không thể mắng con nữa."

Hai anh em nhà họ Dương có quan hệ rất tốt. Dương Viễn Minh chỉ có một con trai là Dương Lỗi, nên cũng coi đứa cháu gái Dương Tiểu Đình như con gái ruột.

"Haizz, anh à, anh không biết Tiểu Đình..." Thấy Dương Viễn Minh nói như vậy, Dương Viễn Hàng không khỏi kể ra đầu đuôi sự tình.

Hóa ra hiện tại Dương Tiểu Đình làm việc trong khách sạn. Hôm nay đi làm, cô có xích mích với một vị khách, bị lãnh đạo mắng mỏ thậm tệ, còn bị trừ lương.

Nghe thấy Dương Viễn Hàng nói, Dương Tiểu Đình rất không phục, phản bác lại: "Không phải lỗi của con, con không tranh cãi, là vị khách đó cứ nói, cuối cùng đều đổ lỗi lên đầu con."

“Cô nhóc này vẫn tính khí như cũ.” Dương Viễn Hàng bất đắc dĩ lắc đầu.

Chương 17 Dạy em gái viết tiểu thuyết 2

Dương Viễn Minh cười nói: "Tiểu Đình, mấy ngày nữa kỳ thực tập sẽ kết thúc, cháu không đến khách sạn kia cũng không sao."

Thực tập sinh cuối cấp tại trường của Dương Tiểu Đình sẽ trở lại trường học vào giữa tháng 5. Hiện tại không còn mấy ngày nữa.

“Vẫn là bác cả tốt.” Dương Tiểu Đình cười hi hi nói.

Dương Viễn Hàng thật sự cảm thấy không quản nổi con gái mình. Ông ấy nhìn Dương Viễn Minh, nói: “Anh, mọi người vào nhà ngồi đi.”

Dương Viễn Minh cười, đi đến. Ông mở điện thoại ra, thao tác một chút trên điện thoại.

Không lâu sau, điện thoại của Dương Viễn Hàng kêu lên. Ông ấy nhìn điện thoại một chút, đột nhiên nhìn về phía Dương Viễn Minh, nói: “Anh, sao anh lại chuyển 50.000 cho em rồi?”

Trong mắt ông ấy có một tia kinh ngạc. Ông ấy biết tình hình gia đình của anh trai mình, căn bản không có tiền, cá nuôi trong ao còn chưa đến lúc bán kiếm được tiền.

Số tiền này ở đâu ra vậy?

“Anh, hiện tại nhà em không vội cần tiền. Bao giờ anh có tiền hãy trả.” Lúc này, Dương Viễn Hàng nghĩ là Dương Viễn Minh mượn tiền người khác, rồi đến trả cho nhà ông ấy.

Lúc này, thím út Trương Lan Mai cũng liên tục nói không cần vội trả tiền.

“Viễn Hàng, tiền này do Tiểu Lỗi kiếm được.” Dương Viễn Minh cười nói.

Rất nhanh Dương Viễn Hàng liền biết tình huống cụ thể.

Trong mắt ông ấy mang theo sự kinh ngạc. Dương Lỗi viết tiểu thuyết, một tháng kiếm được hơn 300.000 tệ?

Sau sự kinh ngạc, Dương Viễn Hàng liền thấy vui mừng hơn.

Ông ấy vỗ bả vai Dương Lỗi, khen ngợi nói: “Tiểu Lỗi thật lợi hại, không hổ là người có tiền đồ nhất của nhà họ Dương chúng ta.

Trước đây, thành tích của Dương Lỗi luôn đứng đầu tiên, thậm chí với thành tích đứng đầu huyện đã thi đỗ đại học Thanh Bắc, được xưng là người có triển vọng nhất nhà họ Dương.

Hiện tại đã chữa khỏi bệnh rồi, chỉ trong một tháng ngắn ngủi vậy mà đã kiếm được hơn 300.000! Điều này còn ưu tú hơn cả việc thi đỗ đại học Thanh Bắc.

Chú út Dương Viễn Hàng khen ngợi nói. Thậm chí ông ấy còn tìm kiếm một chút trong điện thoại, nói có thời gian thì sẽ đọc tiểu thuyết của cháu mình viết như thế nào.

Dương Lỗi cười nói là do mình may mắn, đúng lúc viết ra tiểu thuyết mà người khác thích đọc.

Thím út ở bên cạnh khen ngợi nói đây không phải chuyện vận khí gì cả.

Còn em họ Dương Tiểu Đình đã sớm biến thành fans cuồng, sùng bái nhìn Dương Lỗi, hưng phấn nói: “Anh, anh quá lợi hại!”

Anh của mình viết tiểu thuyết một tháng vậy mà lại kiếm được hơn 300.000!

Cho dù là cả nước Hạ này, dựa vào năng lực bản thân có thể kiếm được nhiều tiền như vậy tuyệt đối là những người đặc biệt.

Ngoài sự sùng bái, Dương Tiểu Đình đột nhiên nhớ đến bạn tốt của mình là Vương Thiến Thiến.

“Haizz, Thiến Thiến, tôi đã nói rồi anh tôi rất ưu tú, giới thiệu cho cậu làm quen cậu lại không muốn. Hiện tại anh tôi kiếm được nhiều tiền như vậy, cậu hết cơ hội rồi.”

Lúc này, Dương Tiểu Đình âm thầm càu nhàu trong lòng.

Nếu khi Dương Lỗi không có gì cả, Vương Thiến Thiến tiếp xúc với hắn, ở chung hoà hợp thì hiện tại quan hệ nhất định sẽ tiến thêm một bước.

Nhưng trước đây Vương Thiến Thiến không muốn tiếp xúc. Hiện tại Dương Lỗi có thể kiếm nhiều tiền như vậy, Vương Thiến Thiến lại muốn đến làm quen cũng muộn rồi.

Quan trọng là có thể kiếm được rất nhiều tiền, các cô gái muốn làm quen với Dương Lỗi rất nhiều.

Bạn cùng phòng của mình cơ bản là không còn bất cứ hy vọng nào.

Nhìn Dương Tiểu Đình hưng phấn, Dương Lỗi đột nhiên nhớ ra Dương Tiểu Đình cũng rất thích viết lách. Lúc học cấp hai, thậm chí đã viết một cuốn tiểu thuyết ngắn, đưa cho hắn đọc.

“Đúng rồi, Tiểu Đình, hiện tại em còn viết lách không?” Dương Lỗi hỏi

“Em…”

Hỏi đến vấn đề này, Dương Tiểu Đình hơi đỏ mặt, nói: “Em viết chơi thôi.”

Cô thật sự thích sáng tác văn học, hiện tại thỉnh thoảng cũng viết một chút. Lúc học đại học, cô cũng đã thử viết trên mạng, xem xem có thể kiếm được tiền không.

Nhưng cô đã viết được hơn ba trăm nghìn chữ, nhưng không có ai đọc. Người đọc cũng nói văn phong ổn, nhưng tình tiết truyện rất dở, không có sức hấp dẫn. Sau này, cho dù viết thì cô cũng không đăng lên mạng nữa.

Dương Lỗi cười nói: "Có thể cho anh đọc một chút không?"

Nghe thấy lời Dương Lỗi nói, Dương Tiểu Đình còn chưa nói, nhưng thím út Trương Lan Mai đã trở nên phấn khích, nhanh chóng nói: "Tiểu Đình, nhanh cho anh con xem những thứ con đã viết đi, đây là anh con muốn dạy con viết tiểu thuyết đó."

Trương Lan Mai biết con gái mình thích viết lách. Trước đây, bà ấy không quan tâm đến, cho rằng đó không phải là một công việc đoàng hoàng, nhưng bây giờ thì hoàn toàn khác.

Dương Lỗi viết tiểu thuyết, kiếm được hơn 300.000 nhân dân tệ mỗi tháng! Cái này còn có thể gọi là công việc không đàng hoàng sao?

Nếu con gái mình có thể học cách viết tiểu thuyết từ Dương Lỗi, thì không cần phải kiếm được hơn 300.000 nhân dân tệ mỗi tháng, chỉ cần mỗi tháng có thể kiếm được hơn 10.000 tệ là bà ấy đã cảm thấy vô cùng vui mừng rồi.

Thím út Trương Lan Mai của Dương Lỗi rất hào hứng nói. Nếu hiện giờ có thể kiếm được 10.000 nhân dân tệ thì rất có triển vọng.

Hầu hết người dân trong thôn làm việc trong nhà máy, mệt gần chết mới kiếm được mấy nghìn nhân dân tệ mỗi tháng.

Dương Tiểu Đình nghe thấy lời Trương Lan Mai nói, đôi mắt của cô cũng sáng lên.

Anh mình viết tiểu thuyết giỏi như vậy, nhất định có thể chỉ điểm cho mình. Thực ra cô rất thích viết sách.

Đối với chuyên ngành quản lý khách sạn mà cô đang học bây giờ, cô thực sự không có nhiều hứng thú.

Trước đây, cô còn từng nghĩ sẽ trở thành một quản lý sau khi tốt nghiệp, nhưng bây giờ cô biết rằng sau khi tốt nghiệp, học xong chuyên ngành quản lý khách sạn này thì sẽ trở thành một người phục vụ.

Vì vậy, gần kết thúc kỳ thực tập, hiện tại Dương Tiểu Đình thực sự có chút hoang mang, không biết sau này mình có thể làm gì?

Bây giờ nghĩ lại, nếu sau này mình có thể coi việc viết tiểu thuyết là công việc của mình, thì tốt biết bao, vừa dễ dàng lại vừa tự do.

Chương 18 [Hoa Thiên Cốt]

Dương Hiểu Đình đi vào phòng. Một lúc sau, cô lấy ra một cuốn sổ, cuốn sổ còn được khóa lại, chính là tiểu thuyết mà cô viết.

“Anh, anh giúp em đọc một chút xem em viết thế nào?” Dương Tiểu Đình đưa cuốn sổ qua, có chút xấu hổ.

Dương Lỗi mỉm cười, trực tiếp nhận lấy và đọc.

Trên thực tế, hắn đã đọc rất nhiều tiểu thuyết trong mục tiểu thuyết ở giao diện trong đầu hắn.

Những tiểu thuyết đó không chỉ có nam viết, mà còn có nữ viết, thậm chí có bộ còn lấy nữ làm nhân vật chính, rất nhiều trong số đó được viết rất tốt.

Hắn ngược lại sẽ không viết những cuốn tiểu thuyết đó.

Không nói những thứ khác, chỉ mình những cuốn tiểu thuyết khác, cho dù hắn viết mấy chục năm cũng không thể hoàn toàn xong.

Một cuốn [Che trời], hắn đã cập nhật 100.000 từ mỗi ngày, hắn cũng phải mất hơn hai tháng mới có thể hoàn thành.

Một năm nhiều nhất hắn có thể viết vài cuốn sách.

Cho dù cho hắn thời gian trăm năm, thì hắn cũng chỉ có thể chuyển nhiều nhất mấy trăm quyển tiểu thuyết ra ngoài đời thực thôi.

Mà trong đầu hắn có hàng nghìn, hàng chục nghìn cuốn tiểu thuyết!

Vì vậy, hơn một nửa số tiểu thuyết trong đầu hắn đã định sẵn là không bao giờ xuất hiện trên thế giới này.

Nhưng nếu mình không viết, thì mình có thể kể ra một vài nét chính của câu chuyện, rồi để người khác viết nó.

Em họ Dương Tiểu Đình của mình thích viết lách. Hắn kể ra một câu chuyện, Dương Tiểu Đình sẽ viết nó theo phong cách của riêng cô, điều đó cũng tốt.

Nhưng Dương Tiểu Đình sẽ không trực tiếp sao chép giống hắn, mà cần tự mình suy nghĩ, cho nên hắn cần biết cách hành văn của Dương Tiểu Đình thế nào, thích hợp viết dạng truyện gì?

Trong khi hắn đang xem, cha Dương và chú út Dương Viễn Hàng cũng đang trò chuyện, nhưng thỉnh thoảng họ vẫn nhìn qua đó một chút.

Tiểu thuyết do Dương Tiểu Đình viết được viết trong một cuốn sổ, nhìn cuốn sổ rất dày, nhưng thực ra cũng chỉ có hơn 200.000 từ.

Dương Lỗi chủ yếu đọc phong cách viết của Dương Tiểu Đình và thể loại truyện mà cô viết, nên hắn đọc rất nhanh, hơn nửa giờ đã lật hết.

Toàn bộ câu chuyện viết về một cô gái có thể chất đặc biệt, dễ thu hút một số yêu ma quỷ quái, sau đó là những cuộc phiêu lưu trên đường đi.

"Anh, thế nào?"

Thấy Dương Lỗi đọc xong, Dương Tiểu Đình chờ mong hỏi.

Lúc này, mấy người Dương Viễn Hàng cũng dừng nói chuyện, nhìn về phía bên này.

Dương Lỗi cười nói: “Văn phong rất tốt, nhưng cốt truyện phức tạp, không hấp dẫn lắm.”

Nghe thấy Dương Lỗi khen văn phong của mình rất tốt, Dương Tiểu Đình đột nhiên có chút kích động.

Nhưng khi nghe đến bình luận chuyện phức tạp, không có sức hấp dẫn, cô lại có chút thất vọng.

Lúc trước, cô từng viết tiểu thuyết trên mạng, cũng có một số độc giả đưa ra nhận xét như vậy.

"Văn phong thì hay, nhưng câu chuyện thì quá rời rạc!"

Thấy Dương Tiểu Đình có chút ủ rũ, Dương Lỗi cười nói: "Tiểu Đình, bây giờ chúng ta có thể thay đổi chút các phương diện của chuyện này, em xem như vậy có được không."

"Chúng ta có thể coi nữ chính là vị thần cuối cùng của thiên hạ, nhưng cũng là một Thiên sát cô tinh (*) trăm năm hiếm thấy, cho nên người xung quanh nàng luôn gặp đầy tai họa."

Thiên sát cô tinh (*): cô tinh nghĩa là ngôi sao lẻ loi trơ trọi, theo dân gian thì thiên sát cô tinh được ví như sao chổi, chủ yếu chỉ những người mang đến mang đến tai họa cho người xung quanh, cả đời cô độc.

"Vị thần cuối cùng?"

Nghe thấy Dương Lỗi nói như vậy, hai mắt Dương Tiểu Đình sáng lên.

Một sự thay đổi nhỏ, cảm giác lập tức hiện lên.

Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Anh à, nhưng không phải thần rất lợi hại sao?"

Tuy nữ chính trong sách của cô có chút đặc biệt, nhưng bản thân chỉ ở mức bình thường, chỉ là sau này càng ngày càng lợi hại.

Nếu ngay từ đầu đã định là thần, thì sẽ phát triển tiếp như thế nào?

Dương Lỗi gật đầu, nói: "Thần rất lợi hại, nhưng ở giai đoạn đầu có thể viết thành ngây thơ, tốt bụng, cuối cùng có thể hắc hóa, hoàn toàn thay đổi tính cách..."

Hắn không ngừng nói. Trên thực tế, tiểu thuyết mà hiện tại Dương Lỗi đang nói là một cuốn tiểu thuyết có tên [Hoa Thiên Cốt].

Hoa Thiên Cốt, nàng là vị thần cuối cùng trên thế giới, cũng là Thiên sát cô tinh trăm năm hiếm thấy. Nàng tốt bụng, mạnh mẽ, đối xử chân thành với bạn bè. Do trên người nàng có một mùi đặc biệt dễ thu hút ma quỷ, nên từ nhỏ nàng đã bị ám ảnh bởi những con yêu ma quỷ quái. Lúc ra đời, tất cả những bông hoa trong thành đều khô héo, vì vậy nàng được đặt tên là Hoa Thiên Cốt.

Tính cách nàng hồn nhiên, dám yêu dám hận. Vốn dĩ lòng nàng không có tạp niệm, nhưng từ lần đầu tiên gặp Bạch Tử Họa tại bữa tiệc của nhóm thần tiên, thì đã định kiếp này nàng sẽ vì chàng mà trầm luân.

Từ gặp mặt, nhận làm đồ đệ, đến cuối cùng là mười bảy đinh tiêu hồn, một trăm linh ba nhát kiếm, mười sáu năm tù tội...

Cho đến khi Đường Bảo chết, cuối cùng Hoa Thiên Cốt cũng hoàn toàn hắc hóa...

Cuốn tiểu thuyết nói chung vẫn còn thú vị.

Quan trọng là cốt truyện của Dương Tiểu Đình hơi giống với cuốn [Hoa Thiên Cốt] này, cũng là đến phần sau này thì nữ chính hắc hóa, nhưng tình tiết hắc hóa của cô hoàn toàn không hấp dẫn chút nào.

"Để làm cho câu chuyện thú vị hơn, thì ngay từ đầu em có thể thiết lập một con sâu bướm biết nói, con sâu bướm này gọi nữ chính là mẹ..." Dương Lỗi nói.

Dương Tiểu Đình cẩn thận nghe Dương Lỗi nói, ánh mắt cô càng ngày càng sáng.

Cô rất sợ sâu bướm, nhưng khi nghe đến con sâu bướm gọi mẹ, trong tiềm thức cô lại thấy điều đó thật dễ thương, rất thú vị.

Chương 19 Nhà họ Dương sắp phát đạt rồi 1

Sau khi hàn huyên một hồi, lúc này Dương Tiểu Đình mới hưng phấn nói: "Anh, chuyện này hay quá!"

Dương Lỗi cười nói: “Đây chỉ là một số gợi ý mà anh đưa ra dựa trên tiểu thuyết của em thôi. Em có thể viết ra trên máy tính xem người khác có thích không.”

“Truyện hay như vậy nhất định sẽ có người đọc.” Dương Tiểu Đình hưng phấn nói.

So ra thì tiểu thuyết cô viết quả thực có chút nhàm chán, nhưng sau khi Dương Lỗi sửa đổi một chút, thì toàn bộ câu chuyện đột nhiên có vẻ hay hơn rất nhiều.

Trong đầu cô đã xuất hiện rất nhiều tình tiết. Lúc này, cô nóng lòng muốn viết ra.

“Mẹ, sau này con viết tiểu thuyết, mẹ sẽ không nói con chứ?” Nhìn Trương Lan Mai, Dương Tiểu Đình cười nói.

Trương Lan Mai vờ giận nói: "Mẹ nói cái gì chứ? Anh con dạy con viết sách, vì vậy con nên viết cho tốt."

Nếu là trước đây, bà ấy nhất định cho rằng viết tiểu thuyết trên mạng không phải là một công việc thích hợp, nhưng bây giờ lấy ví dụ của Dương Lỗi, một tháng thậm chí kiếm được hơn 300.000 tệ, bà ấy nhất định sẽ không phản đối.

Sau này, nếu con gái mình viết tiểu thuyết có thể kiếm tiền, thì điều đó chẳng phải tốt hơn là làm việc bán thời gian sao?

Xét cho cùng, viết tiểu thuyết có thể viết được ở bất cứ đâu, bất kể gió hay mưa, thì đều rất tự do.

Nói xong con gái mình, Trương Lan Mai lại nhìn Dương Lỗi, cười nói: "Tiểu Lỗi, làm phiền cháu rồi."

"Không có gì đâu thím." Dương Lỗi cười nói.

Hắn lại nhìn Dương Tiểu Đình, nói: "Tiểu Đình, anh còn một số ý tưởng, sau khi về nhà anh sẽ sắp xếp lại, rồi gửi qua KK cho em."

Nghe vậy, Dương Tiểu Đình mỉm cười, nói: "Cảm ơn anh."

"Cảm ơn cái gì, em đã gọi anh là anh rồi." Dương Lỗi cười nói.

Hắn là con một trong nhà, thực sự coi Dương Tiểu Đình như em gái ruột của mình.

Mấy năm nay khi không ở nhà, mỗi khi Dương Tiểu Đình được nghỉ thì cô cũng đến nhà hắn quét dọn vệ sinh, còn giúp phơi chăn bông. Đã lâu không về nhà, căn nhà của hắn vẫn như trước.

Mình bị bệnh, nhà chú út không hề do dự lấy ra 200.000 tệ.

Trên thực tế, mức sống của nhà chú út cũng chỉ ở mức trung bình. Chú út và thím út đều làm việc trong nhà máy, lương cũng chẳng cao hơn là bao.

Dương Lỗi nói, trong lòng hắn vừa động, trong đầu liền hiện lên một cái giao diện.

[Giá trị danh vọng đã có: 809196]

[Che trời]: Đã đổi.

[Thế giới hoàn mỹ]: 10.000 giá trị danh vọng để đổi.

[Thôn Phệ Tinh Không]: 10.000 giá trị danh vọng để đổi.

……

[Hoa Thiên Cốt]: 10.000 giá trị danh vọng để đổi.

Trong lòng Dương Lỗi vừa động, trực tiếp chọn đổi [Hoa Thiên Cốt].

Sau khi giao diện xuất hiện, thân thể của hắn lập tức khôi phục, đồng thời các phương diện thân thể và trí nhớ đều được tăng cường.

Hiện tại, khí lực của Dương Lỗi rất mạnh, đoán chừng đánh mấy người trưởng thành cường tráng căn bản không thành vấn đề.

Tuy nhiên, mặc dù có trí nhớ tốt nhưng Dương Lỗi lại không phải xem qua là nhớ.

Hắn đã đọc [Hoa Thiên Cốt], nhớ được cốt truyện chung, nhưng lại không nhớ rõ chi tiết cụ thể.

Mà sau khi xem miễn phí rồi, nếu muốn xem lại, thì chỉ có thể đổi lấy.

Hiện tại Dương Lỗi đã có hơn 800.000 giá trị danh vọng, rất dễ dàng dùng 10.000 đổi lấy [Hoa Thiên Cốt].

Sau khi về nhà, Dương Lỗi bắt đầu sắp xếp.

Cuốn tiểu thuyết [Hoa Thiên Cốt] có hơn 800.000 từ. Dương Lỗi tự đọc tiểu thuyết trong đầu, hắn đọc rất nhanh. Hơn mười phút đã đọc xong. Sau đó hắn bắt đầu sắp xếp, đánh dấu ra những phân đoạn phát triển của câu chuyện, quê hương của Hoa Thiên Cốt, tiến vào núi Thục, tiến vào núi Trường Lưu, bái Bạch Tử Họa làm sư phụ…

Đối với em gái của mình, Dương Lỗi vẫn rất có trách nhiệm. Hắn dành hơn một giờ đồng hồ để viết ra một dàn ý vô cùng chi tiết, sau đó gửi cho Dương Tiểu Đình.

"Viết cho tốt, chờ em viết được 100.000 chữ, anh sẽ đẩy chương cho em." Dương Lỗi nói.

Vài giây sau, Dương Tiểu Đình gửi đến rất nhiều biểu tượng cảm xúc, gì mà "Trên đời chỉ có anh trai tốt", "Anh trai vạn thọ vô biên", "Anh trai tốt nhất vũ trụ", "Anh trai muôn năm", cũng không biết cô tìm thấy mấy biểu tượng này ở đâu.

......

Ngày hôm sau, cả nhà Dương Lỗi lại đến nhà cô cả để trả tiền.

Nhà chú út ở thôn Dương Gia, chỉ cách hai bước chân, nhưng nhà cô cả thì xa hơn một chút.

Sau khi rời khỏi nhà cô cả, cả nhà Dương Lỗi về thẳng nhà.

“Cha, hiện tại cô út còn ở thành phố Hộ, hai tuần sau mới có thể về sao?” Dương Lỗi hỏi.

"Ừ, cô út con là ca sĩ, rất bận rộn." Dương Viễn Minh gật đầu.

Cô út của Dương Lỗi là Dương Tuyết Nhu, hiện tại là ca sĩ của Công ty Âm nhạc Hải Lam, thân phận có chút đặc biệt.

Chính vì vậy, gia đình cô út dành phần lớn thời gian ở thành phố Hộ.

Tuy nhiên, giá nhà đất trên thành phố Hộ rất cao, nên bọn họ phải sống trong ngôi nhà cho thuê.

Rất nhanh, gia đình Dương Lỗi đã về đến thôn Dương Gia.

“Tiểu Lỗi, cha và mẹ con ra ao cá đây.” Còn chưa vào đến cửa nhà, Dương Viễn Minh đã nói.

Nghe vậy, Dương Lỗi vội vàng nói: "Cha, mẹ, hiện tại con có thể kiếm được tiền rồi, cha mẹ không cần vất vả như vậy nữa! Tháng trước chỉ là mười ngày lương của con, tháng này nhất định sẽ cao hơn, có lẽ sau tháng này nhà ta sẽ có thể trả hết các khoản nợ.”

Lý do quan trọng nhất để hắn liều mạng viết sách như vậy là để cha mẹ mình không phải làm việc quá sức.

"Biết rồi." Dương Viễn Minh và Triệu Tố Lan đều mỉm cười, trong mắt họ hiện lên một tia nhẹ nhõm.

Con trai mình bây giờ thực sự có triển vọng.

Chương 20 Nhà họ Dương sắp phát đạt rồi 2

Nói xong vài câu, hai người Dương Viễn Minh rời đi. Dương Lỗi đi tới trước cửa nhà. Hắn đang mở cửa thì đột nhiên bên tai truyền đến một giọng nói kinh hỉ.

"Anh Tiểu Lỗi."

Giọng nói rất trong trẻo. Dương Lỗi nhìn về phía tiếng nói phát ra. Lúc này, cách đó không xa có một cô gái mặc áo phông màu xanh, trông rất xinh đẹp, mặt mũi trắng trẻo, có thể đánh giá là tám trên mười điểm.

"Tiểu Lan?" Nhìn thấy cô gái này, Dương Lỗi cười nói.

“Anh Tiểu Lỗi, thật sự là anh sao.” Trương Lan chạy tới, trên mặt lộ ra một tia vui sướng.

Cô ta khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, không ít hơn Dương Lỗi bao nhiêu tuổi.

Trương Lan và Dương Lỗi là bạn học tiểu học và trung học. Lên cấp ba thì học cùng trường nhưng khác lớp.

Trong mắt Trương Lan hiện lên một tia vui mừng, Dương Lỗi của bây giờ vẫn cao lớn đẹp trai, giống như trong trí nhớ của cô ta.

Dương Lỗi cười hỏi: "Hôm nay cậu được nghỉ sao?"

Hiện tại, Trương Lan nhất định đã đi làm rồi. Trước đó, Dương Lỗi chưa từng thấy cô ta trong tiểu khu, vì vậy chắc là hôm nay được nghỉ.

Trương Lan gật đầu, cười nói: "Trước đây công ty tăng ca, hiện tại nghỉ ngơi hai ngày, nên em trở về thăm thôn một chút."

"Ừm, hiện tại cậu làm việc gì?"

"Hiện tại em làm việc trong một siêu thị, là một nhân viên thu ngân."

Hai người cứ thế trò chuyện.

"Tiểu Lan."

Đột nhiên, một giọng nói khác vang lên. Một người phụ nữ trung niên rất lớn đi tới.

“Mẹ.” Nhìn thấy người phụ nữ này, Trương Lan gọi một tiếng.

“Dì Trương.” Dương Lỗi cũng chào người phụ nữ này.

Người phụ nữ này là Trương Hồng Mai, mẹ của Trương Lan.

Trương Hồng Mai và Trương Hồng Anh thích khoe con trai mình là chị em ruột.

"Ừ." Trương Hồng Mai gật đầu với Dương Lỗi, sắc mặt có chút lạnh lùng.

Bà ta không nói gì, nhìn con gái, nói: "Tiểu Lan, nhà có khách đến, con theo mẹ về."

"Mẹ, để con nói thêm mấy câu với anh Tiểu Lỗi." Trương Lan nói.

"Nói cái gì? Sau này không có thời gian nói nữa sao? Trong nhà rất bận!"

Nghe vậy, người phụ nữ trung niên cau mày trách móc cô ta.

Lúc này, cho dù là Trương Lan hay Dương Lỗi, thì đều cảm nhận rõ ràng tình cảnh của người phụ nữ trung niên.

Dương Lỗi liếc nhìn Trương Hồng Mai. Đây là đang không cho Trương Lan tiếp xúc với hắn sao?

Nhưng vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, không chút thay đổi.

Thấy mẹ tức giận, Trương Lan chỉ có thể nhìn Dương Lỗi, nói: "Anh Tiểu Lỗi, em về nhà trước đây."

"Ừ." Dương Lôi cười gật đầu.

Lúc này, Trương Hồng Mai kéo Trương Lan đi. Trương Lan đột nhiên bất mãn hỏi: "Mẹ, hôm nay mẹ sao vậy? Lửa giận lớn vậy ạ? Với lại hôm nay ai tới nhà mình vậy ạ? Hình như trước đó mẹ không nói."

Người phụ nữ trung niên Trương Hồng Mai nói: "Ở nhà không có ai."

Trương Lan nghe vậy càng thêm bất mãn, nói: "Mẹ, mẹ nói với con trong nhà không có ai? Vừa rồi con với anh Tiểu Lỗi đang nói chuyện mà."

Dương Lỗi là đối tượng mối tình đầu của cô ta, cô ta vẫn chưa quên được. Không dễ gì mới gặp được, đang định vui vẻ nói vài câu, lại bị mẹ cắt ngang.

"Mẹ chính là không cho con tiếp xúc với Dương Lỗi." Trương Hồng Mai trầm giọng nói.

Nghe được lời của bà ta, Trương Lan sửng sốt, khó hiểu hỏi: "Mẹ, tại sao?"

"Tại sao?"

Trương Hồng Mai nói: "Lẽ nào con không biết tình hình của gia đình Dương Lỗi sao? Nghe nói bệnh của Dương Lỗi đã tiêu tốn hết vài triệu. Gia đình hắn đã bán căn nhà mà bọn họ mua ở huyện rồi. Bọn họ cũng vay tiền của nhiều người trong thôn. Hiện giờ con tìm Dương Lỗi làm gì. Nếu hắn mượn tiền nhà chúng ta thì sao?"

"Hiện tại, rất nhiều gia đình trong thôn đều không tiếp xúc với nhà Dương Lỗi nữa."

Bà ta nhìn con gái nói: "Mẹ biết con thích tên nhóc nhà họ Dương này, nhưng hiện tại Dương Lỗi có gì? Không nhà không xe, lại nợ người ngoài một khoản lớn. Nếu tương lai con hẹn hò với Dương Lỗi, ở chung nhà thuê với hắn, sau đó cùng nhau vất vả trả nợ sao?"

Trương Lan không nói gì nữa.

Mặc dù cô ta thích Dương Lỗi, nhưng khiến cô ta ở chung với Dương Lỗi không nhà không xe, hơn nữa còn phải cùng nhau trả nợ, cô ta chắc chắn không bằng lòng.

Cô ta lại không phải là một cô bé mới lớn, cái gì cũng không hiểu. Cô ta đã tốt nghiệp mấy năm rồi, bản thân cũng có tiêu chuẩn sống.

Thích là một chuyện, nhưng có ở bên nhau không lại là chuyện khác.

Trương Hồng Mai nhìn con gái, nói: “Tiểu Lan, trong tiểu khu này hiện giờ có rất nhiều lời đàm tiếu. Hiện tại, con còn đang trong giai đoạn kết thân xem mắt. Nếu có bất kỳ tin đồn nào với tên nhóc nhà họ Dương, thì còn ai đến nhà chúng ta cầu thân?”

Một cô gái hai mươi lăm tuổi được coi là “trong tuổi” kết thân xem mắt rồi, qua hai mươi lăm tuổi được coi là “quá tuổi”.

"Cho nên, về sau con nhất định phải giữ khoảng cách với Dương Lỗi, biết không? Tuyệt đối không thể để người trong thôn đàm tiếu. Có một số người không muốn thấy người khác sống tốt. Con lớn lên xinh đẹp như vậy, bọn họ chỉ mong sao con gả cho một người có điều kiện nghèo khó." Trương Hồng Mai nói.

Trương Lan trầm mặc một lát, gật đầu nói: "Mẹ, con hiểu rồi."

Bọn họ đang nói chuyện, thì lúc này Dương Lỗi lấy một ít đồ ra để phơi. Phía bên kia đường có một người phụ nữ trung niên mập mạp đi tới. Người phụ nữ đó chính là Trương Hồng Anh.

Bà ta nhìn thấy Dương Lỗi, trên mặt bà ta tràn đầy nụ cười, vội vàng đi tới, cười nói: "Tiểu Lỗi, đang phơi đồ à."

Bà ta lấy ra một túi đồ, nói: "Đây là một ít đồ tốt từ vùng núi quê dì gửi đến, nhiều quá nhà ăn không hết, nên cho nhà cháu một ít."

Hôm qua, sau khi biết Dương Lỗi viết tiểu thuyết có thể kiếm được hàng trăm nghìn mỗi tháng, bà ta rõ ràng đã rất ngạc nhiên đến sững sờ.

Buổi tối, bà ta lại gọi điện cho con trai. Lý Chí biết Dương Lỗi viết tiểu thuyết thì cũng rất kinh ngạc. Anh ta đã đặc biệt quan tâm một chút. Sau khi anh ta phân tích thì ước tính cuốn sách [Che trời] của Dương Lỗi ít nhất cũng phải kiếm được hơn 400.000 nhân dân tệ trong tháng này!

Hay lắm, hơn 100.000 trực tiếp biến thành hơn 400.000 tệ, Trương Hồng Anh càng chấn kinh hơn.

Sau đó, bà ta liền nghĩ cách lấy lòng gia đình Dương Lỗi.

400.000 tệ một tháng, vậy thì một năm sẽ là 5.000.000 tệ đó. Nhà họ Dương sắp phất lên rồi! Sau này tuyệt đối sẽ giàu nhất trong thôn!

Lúc này, không nịnh bợ tốt, sau này phát đạt rồi, không biết sẽ có bao nhiêu người xu nịnh nữa, bọn họ chưa chắc đã được xếp vào hàng.

Quảng cáo
Trước /6 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lão Công, Đừng Manh Động!

Copyright © 2022 - MTruyện.net