Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Từ Luyến Trường Không
  3. Chương 12: CHƯƠNG 12
Trước /31 Sau

Từ Luyến Trường Không

Chương 12: CHƯƠNG 12

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đúng là Trình Bằng suy đoán không sai, Triệu Địch thời còn đi học được mệnh danh là ‘Lão nhị vạn năm’; trong bất kỳ cuộc thi nào, cái tên của anh ta vĩnh viễn đứng sau Hướng Trường Không.

Chưa kể đến Hướng Trường Không còn được rất nhiều người thương mến, dù bạn học hay giáo viên đều yêu thích anh, chỉ có người tên Triệu Địch mãi mãi ở trong bóng tối mà nhìn anh.

Mãi cho đến tận ngày tốt nghiệp năm ấy, vì gia đình xảy ra việc, Hướng Trường Không buộc phải từ bỏ xuất học bổng du học ở nước ngoài, vì vậy tiêu chuẩn này mới rơi trúng đầu anh ta.

Anh ta hài lòng sao? Không, vì giống như Hướng Trường Không đang bố thí cho anh ta vậy.

Không vui à? Cũng không đúng, vì cơ hội đi du học chuyên ngành thiết kế máy bay là cơ hội hiếm có.

Anh ta mãi mãi đeo trên vai những ý nghĩ này hoàn tất chương trình nghiên cứu sinh. Bây giờ Hướng Trường Không hỏi anh ta tại sao lại làm ở công ty tài chính.

Triệu Địch im lặng rất lâu, sau đó mới cười ngạo nghễ.

Triệu Địch Địch Địch: Không phải bây giờ cậu cũng là nhân viên giao thức ăn à?

Hướng Trường Không: Tôi và cậu không giống nhau.

Thành tích của Triệu Địch thời đại học rất tốt, lại được đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài. Anh nghe chú Hầu kể, sau khi Triệu Địch về nước được vào làm hẳn trong Viện nghiên cứu Nhất Phi, tương lai sán lạn.

Ngày hôm nay lại được gặp Triệu Địch ở công ty tài chính, Hướng Trường Không quả thật rất ngạc nhiên. Không phải vì anh cảm thấy xấu hổ khi bạn học phát hiện nghề nghiệp của mình, mà do bởi Triệu Địch lại đi một con đường khác.

Một lúc lâu sau Triệu Địch mới trả lời tin nhắn của anh,

Triệu Địch Địch Địch: Tôi và cậu thật sự không giống nhau, tôi không có sự nhiệt tình trong ngành hàng không cao như cậu.

Triệu Địch Địch Địch: Ngành thiết kế máy bay là một cái hố rất sâu, chỉ đào tạo chính quy thôi chưa đủ. Một năm có biết bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp, nhưng trở thành thiết kế chính có được mấy ai.

Triệu Địch Địch Địch: Coi như có hết sức nghiên cứu thì thế nào … Công tác theo quy chế 611, suốt ngày không tăng ca thì lại phải công tác … Vậy mà chúng ta thu được gì? Trong hồ sơ của chúng ta viết gì chứ ‘Tận hiến phục vụ, hàng không báo quốc’.

Nhìn những dòng tin nhắn của Triệu Địch, Hướng Trường Không im lặng một lúc lâu … Anh nhớ lời ba anh đã nói với anh từ nhỏ ‘Hàng không là cần tình cảm’.

Anh tin rằng mỗi một sinh viên khi chọn lựa ngành thiết kế máy bay đều bắt nguồn từ nhiệt huyết, tất cả đều muốn cống hiến cho ngành hàng không quốc gia. Khi được gia nhập vào đội ngũ này, với hiện thực trước mắt đã làm tiêu hao không ít sự nhiệt tình trước đó.

Hàng không vẫn còn là một ngành non trẻ, ngay cả Viện nghiên cứu Nhất Phi cũng phải liên tục mở ra bao nhiêu đãi ngộ tốt, và vì còn quá mới mẻ nên có rất nhiều thứ cần phải tìm kiếm, khám phá. Tuy nhiên, Hướng Trường Không tin chỉ cần kiên trì đến cuối, gặt hái được thành công chẳng phải việc khó.

Hướng Trường Không: Tôi vẫn cảm thấy … rất đáng tiếc.

Triệu Địch Địch Địch: Tiếc tiêu chuẩn lên nghiên cứu sinh của cậu à???

Hướng Trường Không: Tiếc cho tài hoa của cậu.

Bên phía Triệu Địch, anh ta mím chặt môi, cụp mắt.

Một lát sau mới gõ phím: Thôi. Ngay cả cậu không tiếc, thì tôi có cái gì phải tiếc.

Nhắn xong và anh ta thoát weibo. Hướng Trường Không nhìn avatar của anh ta tắt ngúm, ánh mắt lơ đễnh nhìn về phía góc phải của máy tính.

Ngày hôm nay là 20 tháng 10.

Ngày mai bắt đầu báo danh bên Viện nghiên cứu Nhất Phi.

Hướng Trường Không ngồi thừ ra một lúc mới tắt máy.

Tối hôm đó Từ Luyến mơ một giấc mơ dài, rất kỳ lạ. Trong mơ là khung cảnh cửa tiệm của cô ở công viên Ánh Sao, không hiểu vì sao cô lại bị đuổi giết. Sau đó một nhân viên giao thức ăn đến, rồi một trận đấu súng kịch liệt nổ ra, tất cả những người truy sát cô đều bị anh ấy giết chết. Anh ấy nói với cô, ngọn nến trời xanh mây trắng kia ẩn chứa một sức mạnh thần bí nên cô mới bị bọn chúng truy đuổi. Vừa nói đến đó, lại một đám người ùa tới muốn giết cô, lại xảy ra một cuộc chiến ác liệt. Cuối cùng, người đàn ông ấy kéo cô lên tận trời cao….

Từ Luyến bừng tỉnh, thở hổn hển …

Tâm trạng cô hết sức phức tạp, từ năm lớp 11 cô đã không còn mơ những giấc mơ tương tự thế này; hơn nữa, gương mặt của người đàn ông giao thức ăn chính là gương mặt của Hướng Trường Không.

Cô cố gắng bình ổn nhịp tim, thức dậy sớm chạy bộ cho tỉnh táo.

Ngày hôm nay Ngụy Nhất Thần nói sẽ cho người đến dọn dẹp tiệm cho cô. Sau khi ăn sáng, cô lái xe đến thẳng công viên Ánh Sao. Đến nơi liền trông thấy Ngụy Nhất Thần và mấy anh em đang đứng trước cửa chờ cô.

Gặp cô, Ngụy Nhất Thần vẫy vẫy tay, tiến đến: “Mấy ngày không gặp nhớ anh không?”

Từ Luyến bước xuống xe, mặt lạnh tanh: “Muốn nện lủng đầu anh thì có!”

“…” Ngụy Nhất Thần ho khan vài tiếng, cười làm lành: “Chuyện này anh liên lụy em, không phải hôm nay anh đến chịu tội à … Còn Chu Binh …”

Nói đến đây, ánh mắt anh ta trở nên nham hiểm: “Hắn sẽ không dám đến đây phá em nữa đâu!”

Từ Luyến không muốn biết anh ta sẽ giải quyết mâu thuẫn với tên Chu Binh như thế nào, cũng không hỏi những vết thương kia của anh ta là từ đâu mà có. Cô đưa mắt nhìn Ngụy Nhất Thần và mấy anh em của ta một lượt, lên tiếng: “Dáng vẻ các anh thế này người ta lại tưởng có thêm nhóm khác đến cửa tiệm gây rối đấy!”

Ngụy Nhất Thần nháy mắt: “Vậy lần sau bọn anh mặc âu phục nha!”

“…” Từ Luyến im lặng, xoay người mở cửa. Ngụy Nhất Thần như một ông vua vung tay ra lệnh đám lính hành động: “Các anh em, làm việc!”

Đừng nhìn Ngụy Nhất Thần dẫn theo mấy anh em xã hội đen đến mà xem thường, chân tay bọn họ khá nhanh nhẹn. Từ Luyến thấy bọn họ làm việc bài bản nên mặc kệ bọn họ dọn dẹp cửa hàng cho mình. Tủ trưng bày bị vỡ cũng đã được Ngụy Nhất Thần mua mới, ngày mai sẽ nhận được.

Cô lái xe ra tiệm hoa lấy cây hồng môn, được chủ tiệm chăm sóc, cây hoa của cô lại bừng bừng sức sống. Từ Luyến đặt hoa lên xe, rồi vòng qua mua mấy chai nước, sau đó mới trở về cửa hàng.

Gửi cho mỗi người một chai nước, Từ Luyến cầm điện thoại đi sang phòng nghỉ. Cô mở phần mềm đặt thức ăn, đặt phần cơm đùi gà ở quán Ngọa Long, đặc biệt còn ghi chú thêm ‘Xin nhờ Hướng Trường Không giao thức ăn giúp!’

Ngụy Nhất Thần đến bên cạnh cô, cười hề hề: “Trưa nay ăn cơm chung được không?”

Từ Luyến ngẩng đầu, quơ quơ điện thoại trước mặt anh ta: “Em đã gọi thức ăn rồi!”

Ngụy Nhất Thần: “…”

Rốt cục là cô thích ăn thức ăn bên ngoài đến mức nào???

“Thức ăn bên ngoài có gì ngon?!!! Anh nghe nói bên trung tâm thương mại Ánh Sao vừa mở một quán thịt nướng … Chúng ta đi ăn nhé! Anh mời!”

Từ Luyến không hề dao động: “Không cần! Sau này anh bớt đến tìm em thì tốt hơn, tránh cho người ta lại đến quán em gây rối!”

Ngụy Nhất Thần: “…”

Trong lúc này Hướng Trường Không đến quán Ngọa Long lấy thức ăn, ông chủ tiệm nhìn anh đầy ám muội: “Này, phần cơm đùi gà ấy còn đặc biệt ghi chú là phải do cháu giao đó!”

Hướng Trường Không cầm hộp cơm, ánh mắt của ông ta khiến anh đỏ mặt. Vậy mà ông ta nhất định không buông tha cho anh: “Ngày hôm qua cô ấy còn để lại bình luận, nói cám ơn ‘anh giao thức ăn’ đã trợ giúp. Ngày hôm qua cháu giao hàng cho cô ấy đúng không? Không phải người ta coi trọng cháu chứ?”

“…” Hướng Trường Không nhìn xuống điện thoại di động, nói với ông chủ, “Còn phần cơm cà ri! Bác làm nhanh giúp cháu!”

“Nhà bếp đang làm, đừng hối!” Ông chủ không hề quan tâm đến hộp cơm cà ri kia, tiếp tục nhiều chuyện, “Từ khi bên bác đăng ký nhận giao cơm tận nơi đến giờ cũng được hai năm. Chuyện quái gì cũng gặp. Trước còn có ghi chú ‘Hãy cho anh giao cơm nào siêu cấp đẹp trai!’. Bác thấy cháu tuấn tú, khách hàng khẳng định rất xem trọng cháu, ngay cả tên cháu họ cũng nhớ kỹ.”

“…” Hồi còn đi học, Hướng Trường Không không phải chưa từng bị bạn nữ tỏ tình, nhưng hiện tại nghe ông chủ nói mấy câu mà anh lại cực kỳ ngượng ngùng, “Bác à …”

“Rồi rồi. … Cơm cari …. Có đây!”

Hướng Trường Không nhận hai phần cơm, rồi chạy đi thật nhanh. Ông chủ nhìn bóng lưng anh phì cười: “Nhóc con … Còn ngại nữa đấy!”

Hướng Trường Không giao cơm cari trước, sau đó mới chạy về công viên Ánh Sao. Trong cửa hàng Từ Luyến có nhóm người đang sắn tay áo dọn dẹp. Lúc cô đặt cơm anh còn cảm thấy kỳ lạ, không hiểu sao hôm nay cô lại mở cửa, bây giờ nhìn thấy cảnh này anh mới hiểu.

Anh vừa đi đến cửa Từ Luyến đã trông thấy anh, cô đi ra nhận phần thức ăn trong tay Hướng Trường Không, quan sát anh một lượt: “Vết thương của anh thế nào rồi?”

Vết thương ở khóe miệng anh vẫn còn rõ ràng thì chắc chắn ở trên người cũng chẳng khá hơn. Hướng Trường Không lúng túng tránh ánh mắt của cô, nói cho qua chuyện: “Không sao. Tôi bôi thuốc rồi!”

Ngụy Nhất Thần đi đến bên cạnh Từ Luyến, anh ta cũng quan sát Hướng Trường Không: “Tôi nghe Từ Luyến kể rồi. Ngày hôm qua nhờ có anh giúp cô ấy. Cám ơn người anh em, coi như ân tình này tôi nợ anh!”

Hướng Trường Không khẽ nhếch miệng, trả lời anh ta: “Không cần, tôi không phải vì anh mới giúp cô ấy!”

Ngụy Nhất Thần nhướn mày muốn nói gì đó, nhưng trên lầu đám anh em gọi lớn: “Thần ca, xong xuôi hết rồi! Tất cả đều sạch sẽ!”

“Được! Trưa nay đãi mọi người ăn ngon!” Ngụy Nhất Thần ngẩng đầu, cười cười.

Loay hoay cả một buổi sáng, bọn họ nói nói cười cười từ trên lầu đi xuống, Ngụy Nhất Thần hỏi lại lần nữa: “Em nhất định không theo bọn anh đi ăn?”

“Không! Ăn xong em còn phải về nhà làm hàng!”

Ngụy Nhất Thần biết tháng này cô rất bận nên không ép. Anh ta cùng mấy người anh em ra về. Hướng Trường Không cũng lên tiếng: “Tôi cũng đi đây! Chúc cô ăn ngon miệng!”

“Chờ đã!” Từ Luyến gọi anh lại, hỏi: “Bây giờ anh bận lắm sao?”

Hướng Trường Không gật đầu, đây là giờ cao điểm của anh: “Còn mấy đơn hàng phải giao!”

“Vậy chiều nay anh rảnh lúc nào?”

Hướng Trường Không ngẩn người, không hiểu vì sao cô lại hỏi câu này, anh thăm dò: “Cô có việc gì không?”

“À … có chút việc!” Ngữ điệu Từ Luyến có hơi mất tự nhiên.

Hướng Trường Không ngẫm nghĩ một chút: “Tôi được nghỉ từ 2 giờ - 4 giờ!”

Đây là thời gian nghỉ trưa của ca sáng, tuy hiên ngoại trừ những thời điểm công ty cấm nhận đơn hàng, thì Hướng Trường Không không hề nghỉ ngơi. Nghề giao nhận dựa vào vận đơn để kiếm tiền, đơn hàng càng nhiều, lương càng cao.

Từ Luyến trả lời: “Vậy tôi ở cửa hàng đợi anh!”

Hướng Trường Không hỏi thẳng: “Cô không về nhà ư? Không phải cô vừa nói cơm nước xong sẽ về nhà làm hàng!”

Từ Luyến liếc nhìn anh: “Vậy tôi ở nhà chờ anh?”

“…” Khuôn mặt Hướng Trường Không đỏ ửng: “Khoảng hai giờ rưỡi tôi đến đây!”

Quảng cáo
Trước /31 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ

Copyright © 2022 - MTruyện.net