Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai ngày tiếp theo, Hướng Trường Không đều không nhận được đơn đặt hàng của Từ Luyến, anh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng len lỏi chút cảm giác mất mát khó giải thích.
Không gặp Từ Luyến nhưng lại tình cờ gặp được Ngụy Nhất Thần.
Hướng Trường Không không biết tên của người đàn ông này, nhưng đã từng gặp anh ta hai ba lần ở chỗ Từ Luyến nên anh nhận ra anh ta.
Vẫn là chiếc áo khoác đầu lâu màu đen, đeo khuyên tai bạc, đang ngồi uống café.
Hướng Trường Không đến tiệm café này lấy đồ uống cho khách. Anh chưa từng đến đây uống bao giờ nhưng anh biết ở đây nổi tiếng là nơi cho các cặp đôi ra mắt, mỗi lần anh tới đều trông thấy từng cặp từng cặp ngồi nói chuyện.
Anh nhìn theo hướng của Ngụy Nhất Thần, khẽ nhíu mi. Anh ta cũng đến đây xem mắt? Không phải anh ta là bạn trai của Từ Luyến ư?
Ngụy Nhất Thần đúng là đang xem mắt. Lần trước vì anh ta đột ngột bỏ ra nước ngoài khiến ba anh ta tức điên. Vốn dĩ anh ta đợi sóng yên biển lặng mới quay lại nhưng xảy ra chuyện Từ Luyến anh ta buộc phải trở về. Từ khi anh về nước đến nay, trên dưới nhà họ Ngụy đều giám sát anh rất sát sao. Ngoại trừ hôm vừa xuống máy bay, còn lại mấy ngày nay anh ta chưa hề ra khỏi cửa.
Người ngồi đối diện Ngụy Nhất Thần lúc này chính là Nhiếp Lôi.
Nếu xét kỹ thì Nhiếp Lôi thật sự là một cô gái ưu tú, tướng mạo xinh đẹp, bằng cấp cao, lúc nói chuyện có thể nhận ra cô ta là người có chính kiến, là thuộc dạng người độc lập. Ngụy Nhất Thần đánh giá cô ta khá cao, nhưng chỉ dừng lại ở đó.
Trên thế giới này phụ nữ ưu tú có hàng ngàn hàng vạn người, không thể nào buộc anh ta yêu thích tất cả được.
“Đúng rồi, lần trước chú Ngụy có nói anh bị bệnh, giờ anh đỡ hơn chưa?” Nhiếp Lôi nhấp ngụm café, lên tiếng hỏi Ngụy Nhất Thần.
Ngụy Nhất Thần cười cười: “Cô thông minh như vậy … cô sẽ tin câu nói ấy của ba tôi chứ?”
Nhiếp Lôi nhếch miệng, không trả lời.
Ngụy Nhất Thần: “Điều kiện của cô tốt như vậy, nếu muốn tìm bạn trai không phải là khó. Tôi chẳng muốn làm mất thời gian của cô, thật ra tôi đã có người mình thích vì thế cho nên lần ra mắt trước tôi không đến.”
Nhiếp Lôi tựa như đã đoán trước được chuyện này, Ngụy Nhất Thần đã lớn như vậy có người yêu chẳng có gì là lạ. Chẳng qua cô ta bị người nhà năm lần bảy lượt bắt đi nên cô ta mới phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Cô ta đã từng nghe qua rất nhiều lời đồn đại của Ngụy Nhất Thần, đều chẳng phải tốt lành gì, nhưng lại thu hút cô ta… Khả năng là do cô ta được đào tạo theo khuôn phép nên rất tò mò với người luôn sống trái với quy củ này.
Tuy nhiên, đúng như Ngụy Nhất Thần nói, cô ta cũng không muốn lãng phí thời gian: “Tôi biết rồi, tôi sẽ nói với ba tôi là hai chúng ta không hợp.”
Ngụy Nhất Thần mỉm cười: “Cảm ơn!”
Nhiếp Lôi ngắm nhìn nụ cười Ngụy Nhất Thần dưới ánh mặt trời, “Anh cười với tôi như vậy coi chừng tôi đổi ý đấy!”
Ngụy Nhất Thần: “…”
Ra khỏi quán café, Ngụy Nhất Thần khó lắm mới có thể lợi dụng cơ hội chạy đến cửa hàng tìm Từ Luyến.
Đơn hàng làm gần xong, chỉ còn giai đoạn cuối là có thể giao hàng nên hai ngày nay Từ Luyến cũng rảnh rang hơn được một chút.
Khi Ngụy Nhất Thần đến cô đang chăm lại cây hồng môn. Đợt trước hồng môn bị động rễ nên lần này cô cẩn thận hơn chỉ sợ vô ý lại làm chết cây.
Ngụy Nhất Thần rón rén đến gần muốn hù Từ Luyến. Vừa mới dang hai tay ra, Từ Luyến cầm cây xẻng quay phắt người lại: “Làm gì đấy!”
“…” Ngụy Nhất Thần đang cong tay, anh làm bộ xoay qua xoay lại, “Không làm gì … Đang thư giãn gân cốt thôi!”
Từ Luyến: “Có cần em tiện tay đào hố cho anh luôn không?”
“Không cần!” Anh ta đi theo Từ Luyến, ra đứng phía trước quầy thu ngân, cười cười: “Tối hôm nay rảnh không, anh mời em ăn cơm.”
Từ Luyến nhướn mắt nhìn anh ta: “Hôm nay chủ nhật, chỗ nào cũng toàn người là người, không đi!”
“… Vậy ngày mai?”
“Ngày mai anh có thể ra ngoài được à?” Đợt này thấy Ngụy Nhất Thần yên tĩnh như vậy cô đoán có lẽ ông Ngụy Chấn Đình đang phạt anh ta.
Ngụy Nhất Thần cười khà khà: “Anh đi đâu ai mà dám cản chứ!”
Từ Luyến liếc nhìn ra phía sau, “Bên ngoài có hai anh áo đen, là tìm anh?”
Ngụy Nhất Thần quay đầu, khẽ nhíu mày. Đây là vệ sĩ được ba anh ta phái tới giám sát, đi đâu cũng lẽo đẽo đi theo. Chỉ do vừa rồi anh ta chạy xe máy nhanh hơn bọn họ một chút mà thôi.
“Chờ anh giải quyết xong chuyện nhà, anh chắc chắn sẽ đưa em đi chơi!” Ngụy Nhất Thần cúi đầu nói vào tai Từ Luyến, sau đó đút hai tay vào túi quần ra ngoài.
Trương Quả Nhi sau khi viết những lời đau lòng thay Ngụy Nhất Thần vào sổ, cô ấy lấy một chiếc hộp màu đỏ đưa cho Từ Luyến: “Boss, cái này tặng chị!”
Từ Luyến nghiêng đầu nhìn, hộp giấy màu đỏ, chữ số Ả Rập 0.01 màu trắng rất lớn.
Cô nhìn Trương Quả Nhi không nói nên lời, Trương Quả Nhi vội biện bạch: “Cái này bạn em đi Nhật về tặng ‘đặc sản quốc gia’ cho em đấy.”
Từ Luyến: “…”
Đặc sản quốc gia?????
“Nó bảo em cái này siêu mỏng, chỉ 0.01 milimet, hơn nữa khả năng co giãn rất tốt!”
Từ Luyến: “…”
Trương Quả Nhi xấu hổ: “Nhưng mà em vẫn là thiếu nữ trinh trắng thế này … Món đồ này e rằng không thích hợp nên em tặng lại chị.”
“… Chị cũng đâu dùng tới!” Từ Luyến nói câu đó xong thì lên lầu làm việc. Trương Quả Nhi bĩu môi, chạy vào phòng nghỉ nhét đại vào túi xách của Từ Luyến.
Xong việc về đến trước cửa nhà, Từ Luyến vừa mở túi xách liền trông thấy chiếc hộp màu đỏ chói mắt ở trên cùng. Cô suy nghĩ một chút, đẩy chiếc hộp sang một bên, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Ăn xong chén mì, Từ Luyến bắt đầu công việc, hôm nay cô sẽ ra thành phẩm hoàn chỉnh. Cô không thuê người, cho nên từ khâu sản xuất nến đến đóng gói đều do một mình cô đảm nhận.
Bên nhà in đã mang qua hai trăm hộp và túi xách giấy. Từ Luyến và Trương Quả Nhi đã làm được một ít, phần còn lại cô đem về nhà làm tiếp. Một bộ quà tặng sẽ bao gồm hai cây nến hương, hai nến sáp ong thơm, một thạch cao thơm. Từ Luyến đóng một hơi được ba mươi phần, sau đó ngừng tay nhìn đồng hồ.
Đã mười một rưỡi rồi.
Tô mì cho bữa tối sớm đã tiêu hết, lý trí nói cho Từ Luyến biết nếu ăn vào giờ này sẽ rất béo, nhưng bàn tay không tự chủ cầm di động, mở phần ứng dụng đặt thức ăn.
Giờ này chắc họ vẫn giao đồ ăn chứ?
Phần mềm tự động vào mục đặt đồ ăn khuya, cô nhìn một hồi đặt mười hai xâu đồ nướng. Từ sau khi Hướng Trường Không nói với cô hệ thống tự động nhận đơn và phát đơn thì cô không ghi thêm vào phần ghi chú như trước nữa.
Ngày hôm nay Hướng Trường Không lại làm ca tối, trông thấy đơn đặt hàng của Từ Luyến, ngón tay anh đột nhiên khựng lại. Annh vốn nghĩ buổi trưa không nhận được đơn hàng là đã vào vòng an toàn, vậy mà không ngờ đến trễ như vậy cô vẫn còn đặt thức ăn ngoài.
Anh liếc mắt nhìn, cô đặt ở tiệm đồ nướng gần đây, hơn chục xâu thịt nướng.
… Muộn thế này mà ăn đồ đầy dầu mỡ vậy sao?
Anh cất điện thoại, leo lên xe điện chạy đến cửa hàng đồ nướng lấy món ăn. Hai ngày nay anh suy ngẫm rất cẩn thận về trường hợp nếu trong lúc nhận đơn hàng của Từ Luyến có ghi chú phải do anh giao tới thì anh ứng xử như thế nào. Bởi anh biết chỉ cần anh còn làm giao nhận, chỉ cần Từ Luyến vẫn còn ăn ngoài, anh mãi mãi không thoát được cô. Vấn đề xuất phát từ bản thân anh, anh cần phải điều chỉnh tâm trạng của mình.
Lấy thức ăn cho Từ Luyến xong, Hướng Trường Không theo địa chỉ đến nhà Từ Luyến. Anh đã giao cơm cho Từ Luyến rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên anh giao đến nhà riêng của cô.
Ban đêm trị an của tiểu khu càng nghiêm ngặt hơn, trông thấy anh giao nhận quen mặt người ta mới cho anh vào. Nhắc đến điểm này anh mới để ý vấn đề trị an ở khu của cô cực kỳ tốt, bình thường anh chỉ thấy bảo vệ là những bác đã lớn tuổi, còn ở đây phần lớn là những thanh niên vừa xuất ngũ.
Từ Luyến sống ở lô tám. Đây là lô tốt nhất không chỉ bởi nằm ở chính giữa tiểu khu mà còn do nó được thiết kế theo kiểu Tây, một tầng chỉ có hai căn hộ. Lô tám chỉ có sáu tầng, Từ Luyến ở tầng bốn. Hướng Trường Không vừa vào thang máy vừa vặn có mấy cư dân ở bên ngoài về, họ cùng vào thang máy với anh.
Bọn họ quan sát Hướng Trường Không rồi cảm thán: “Đã gần 12 giờ mà cậu vẫn phải giao thức ăn sao? Các cậu thật cực quá!”
Hướng Trường Không nở nụ cười: “Bên tôi làm theo ca, ca đêm sẽ giao đến ba giờ sáng!”
“Trời ạ!” Người kia kêu lên, thang máy cũng vừa vặn đến lầu ba. Bọn họ cùng nhau bước ra ngoài, chỉ còn một mình Hướng Trường Không lên lầu bốn. Ra khỏi thang máy, bên phải chính là căn hộ 402.
Trên đường đi anh không tự nhắc nhở mình phải bình tĩnh nhưng đứng trước cửa nhà cô anh vẫn cảm thấy lo lắng không thôi, anh hít một hơi thật sâu, bấm chuông cửa.
Từ Luyến mở cửa rất nhanh, cô ngây người khi Hướng Trường Không đứng trước cửa nhà mình, “Là anh sao … Hướng Trường Không!”
Trong phân ghi chú có ghi ba chữ ‘Hướng Trường Không’ rất nhiều lần, vậy mà khi nghe chính miệng cô gọi ba chữ này lại khiến trái tim anh đập thình thịch, chỉ cần cô khẽ đọc tên anh lại có thể xáo động toàn thân anh một cách dễ dàng đến thế.
“À … vâng. Chào cô, tôi đến giao thức ăn!” Hướng Trường Không khẽ mím môi, đưa phần ăn ra phía trước.
“Cám ơn!” Từ Luyến nhận lấy nhưng không vào trong nhà ngay, cô đứng đó, rồi hỏi anh: “Trễ như vậy anh vẫn còn giao thức ăn sao?”
Hướng Trường Không vẫn cụp mắt không dám nhìn thẳng mắt cô: “Ừm, hôm nay tôi làm ca tối, đến 12 giờ đêm.”
“Thì ra là như vậy!” Từ Luyến cầm túi thức ăn, tay chống lên cửa, vẫn đứng quan sát Hướng Trường Không một lúc lâu sau mới tiếp lơi1, “Anh có muốn vào ngồi chơi một lát không?”
“Không, không, không!” Ngữ điệu Hướng Trường Không gấp gáp hơn hẳn, “Công ty chúng tôi quy định rất nghiêm ngặt, khi giao đồ ăn không được vào nhà khách hàng.”
Từ Luyến lấy điện thoại di động từ trong túi, trên màn hình vừa vặn từ 23:59 nhảy lên 00:00, cô xoay màn hình về phía Hướng Trường Không: “Bây giờ anh tan làm rồi!”
დდდ
Dao Dao phổ cập chút nha: đừng nghe 0.01 thì nghĩ ngay đến Sagami Original (klq là đến giờ pà Dao vẫn không hiểu tại sao chúng ta lại lấy cái tên Sagami nhạy cảm này đặt cho mì gói, nên pà Dao không bao giờ ăn mì gói Sagami hahahahaha)
Sagami 0.01 có bao bì màu trắng. Còn 0.01 bao bì màu đỏ là của Okamoto.
Cả hai đều 0.01 được quảng cáo là mỏng nhất, mang đến cảm giác thật nhất, siêu dai.
Ở VN Sagami phổ biến hơn, nhưng trên thực tế Okamoto nổi tiếng ở thị trường Nhật hơn Sagami. Một hộp của Okamoto là 3 cái, giá dao động từ 450k – 550k/hộp
დდდ
Thấy có hộp này là biết chương sau có biến nha, và chương sau cũng khá dài (gần 9000 chữ, bình thường 1 chương chỉ tầm 2500 … Cho nên, mai Dao Dao không đăng để dồn hết đăng đủ 1 chương vào ngày Chủ Nhật nhé!)