Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Từ Luyến Trường Không
  3. Chương 18: CHƯƠNG 18
Trước /31 Sau

Từ Luyến Trường Không

Chương 18: CHƯƠNG 18

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hướng Trường Không nhìn dãy số 00:00 trên màn hình điện thoại nhất thời không biết nói gì …

Cho dù đang là ban ngày, vào nhà của một người phụ nữ trẻ độc thân đã không thích hợp cho lắm chứ đừng nói chi bây giờ là mười hai giờ khuya.

Từ Luyến thấy anh không lên tiếng, liền hỏi: “Anh còn đồ ăn phải giao sao?”

“Không … không còn!”

“Vậy thì vào ngồi chơi chút đi. Tôi gọi nhiều lắm, một mình ăn không hết!”

“Việc này … hình như không hay cho lắm!”

“Không hay ở điểm nào?” Từ Luyến nhìn Hướng Trường Không, đôi mắt trong vắt không tạp niệm, tựa như tất cả đều là anh hiểu nhầm. Hướng Trường Không không biết mở miệng thế nào, dường như những ý nghĩ bậy bạ ấy chỉ xuất phát từ một mình anh.

“Lần trước anh giúp tôi, tôi còn chưa tìm được cơ hội cám ơn anh. Ngày hôm nay mời anh ở lại ăn khuya để bày tỏ tâm ý.” Từ Luyến đứng ở cửa kiên nhẫn đợi anh trả lời.

Hướng Trường Không mấp máy môi, rốt cuộc cũng gật đầu: “Vậy cũng được. Làm phiền cô rồi.”

Từ Luyến tìm cho anh đôi dep, Hướng Trường Không đổi dép theo cô vào nhà.

Qua huyền quan là một phòng khách bộ sofa rộng rãi, áp sát vào một bên tường là chiếc sofa trắng với hai chiếc gối tựa đồng màu. Trên tường lát gạch men đen trắng xen kẽ. Từ Luyến cầm một dĩa lớn từ trong bếp ra đặt lên bàn trà, cô lên tiếng: “Anh ngồi đi!”

“Vâng!” Hướng Trường Không hơi khép nép, anh sợ quần áo của mình làm bẩn bộ sofa trắng tinh của cô nên chỉ dám ngồi phía ngoài rìa. Từ Luyến ngồi xổm bên cạnh bàn trà, xé lớp giấy bạc rồi đưa cho Hướng Trường Không một xâu thịt bò: “Anh ăn thịt bò được chứ?”

“Cám ơn!” Hướng Trường Không nhận lấy, cầm xiên trúc trên tay không ăn ngay.

Tất cả thịt nướng dc Từ Luyến bày vào dĩa, cô thu miếng giấy bạc, rồi đứng dậy: “Anh muốn uống gì không?”

Hướng Trường Không lắc lắc đầu: “Không cần đâu!”

Từ Luyến vào bếp, mở tủ lạnh ra kiểm tra. Bên trong còn mấy lon bia, uống với thịt nước còn gì bằng … nhưng Hướng Trường Không đi xe điện đến, uống bia liệu có bị phạt vì có chất cồn không?

Cô ngẫm nghĩ một lát, không lấy bia mà lấy hai quả cam cuối cùng vắt ra hai ly.

Bưng nước cam từ trong bếp ra, Hướng Trường Không vẫn ngồi nghiêm chỉnh ở đó, tư thế không hề thay đổi. Đại não Từ Luyến tự động tặng thêm cho anh hai chữ ‘Ngoan ngoãn’.

Cô đưa một ly cho Hướng Trường Không, “Sao anh không ăn? Không thích ăn thịt bò ư? Cánh gà được không?”

“Không …. Không cần, tôi ăn thịt bò được rồi.” Hướng Trường Không đưa xiên thịt lên cắn một miếng. Quán này làm đồ nướng rất ngon, rất đậm đà … vậy mà sao giờ đây tan vào miệng, Hướng Trường Không không cảm nhận bất cứ mùi vị gì.

Từ Luyến cũng cầm xâu thịt bò, ngồi xuống bên cạnh Hướng Trường Không, cô càng đến gấn Hướng Trường Không càng bối rối

Vẻ mặt căng thẳng của anh biểu lộ quá rõ ràng, Từ Luyến muốn anh thoải mái một chút nên chủ động bắt chuyện: “Trước đây tôi không nghĩ trễ như vậy mà các anh vẫn còn giao thức ăn.”

Hướng Trường Không trả lời: “Công ty khác tôi không biết nhưng công ty tôi thì trễ nhất là giao đến ba giờ sáng.”

“Muộn như vậy? Mấy nhà hàng cũng đóng cửa hết rồi!”

“Có vài quán ăn mở rất khuya…. Nhưng mà cô đừng thường xuyên ăn khuya như vậy!”

“Ừm, tôi rất ít khi ăn khuya, hôm nay đóng gói hàng cho khách nên đói quá!”

Hướng Trường Không có thể nhìn ra được Từ Luyến khá đói, nói hai ba câu nhưng cô ăn hết hai xâu thịt bò và một xâu sườn nướng. Vừa rồi Từ Luyến nói cô đặt nhiều ăn không hết, nhưng anh thấy mười hai xâu thịt này không đủ cho cô. Ăn hết xâu thịt bò, anh không lấy thêm, chỉ cầm ly uống một ngụm nước cam.

Buổi tối tĩnh mịch, hai người không ai nói với ai lại càng thêm tĩnh lặng.

“À … Chỉ có một mình cô sống ở đây thôi sao?” Hướng Trường Không hỏi.

Từ Luyến gật đầu: “Gia đình chúng tôi có nhà riêng nhưng ở khu này gần công viên Ánh Sao nên tôi chuyển đến đây sống. Thế nhưng ba mẹ tôi cũng không thường ở nhà, ba tôi thường công tác ở công trường, dự án nằm ở đâu là ông chuyển đến đó. Mẹ tôi cũng đi khắp nơi cùng ông.”

Ngoại trừ lần anh đến mua hàng, thì đây là lần thứ hai Từ Luyến nói nhiều như vậy, lại là đề tài có liên quan đến gia đình cô.

Hướng Trường Không rất thích nghe cô kể chuyện cho dù anh mãi mãi chỉ là người ngồi nghe.

“Sao anh không ăn nữa?” Thấy Hướng Trường Không vẫn ôm ly nước cam, Từ Luyến liền đưa thêm một xâu thịt cho anh, “Anh đừng khách sáo!”

“Vâng… cám ơn!” Hướng Trường Không nhận lấy, Từ Luyến đưa cho anh thêm cánh gà và hai xâu sườn.

Từ Luyến ăn xong cánh gà, cầm khăn giấy lau lau tay, thuận miệng tán gẫu: “Trong cửa hàng tôi có một cô bé giúp việc, anh còn nhớ không? Cô bé ấy rất hiếu kỳ về anh!”

Hướng Trường Không nhìn Từ Luyến ngạc nhiên: “Hiếu kỳ?”

“Ừm!” Từ Luyến uống một ngụm nước cam: “Cô bé ấy học ngành biên kịch nên luôn hứng thú với tất cả các ngành nghề.”

“Hóa ra là như vậy!” Hướng Trường Không hiểu ra, chẳng trách anh luôn cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn anh đầy soi mói.

“Tôi thấy cô bé rất muốn phỏng vấn anh. Ngày hôm nay cơ hội ngàn năm có một, tôi sẽ giúp cô bé vậy … Các anh làm nghề này có cảm tưởng thế nào?”

“Cảm tưởng?” Hướng Trường Không nhìn Từ Luyến bật cười. Đây là vấn đề mà các giáo viên rất hay hỏi. Anh nghĩ một chút rồi đáp: “Không có gì đặc biệt, chỉ cảm thấy kỳ lạ là tại sao bây giờ người ta lại không tự nấu cơm?”

Ặc!!! Từ Luyến cầm ly nước cười ha ha: “Cũng có thể là không biết nấu, giống như tôi nè!”

Nói đến đây cô nghiêng đầu nhìn Hướng Trường Không: “Lần trước qua nhà thấy anh đang làm cơm … Anh biết nấu ăn sao?”

Bị cô hỏi lại Hướng Trường Không lúng túng: “Cũng không hẳn là giỏi, chỉ là biết nấu vài món thôi!”

“Vậy lần sau rảnh anh có thể đến dạy tôi nấu an không, tôi sẽ trả học phí cho anh!”

Hướng Trường Không sửng sốt, chứng kiến biểu cảm này của anh, cô nhanh chóng hỏi lại: “Anh không muốn?”

“Không … không … ý tôi là không cần đóng học phí.”

Từ Luyến nhoẻn miệng cười: “Vậy quyết định thế nhé!”

“À … vâng!” Hướng Trường Không dường như không tin nổi anh và Từ Luyến lại có thể như hiện tại giống như hai người bạn thân, cùng nhau ăn đồ nướng, cùng nhau nói chuyện phiếm.

Đây là điều mà trước khi bước chân vào đây anh chưa bao giờ dám nghĩ đến.

Ánh mắt của anh vô thức rơi lên người Từ Luyến. Vì ở nhà nên cô rất thoải mái, không tô son, lộ ra màu sắc tự nhiên của đôi môi, nhàn nhạt tựa như màu hồng phấn của đóa hoa đào ngày xuân. Mái tóc đen tuyền không cột cao mà buộc lỏng sau gáy.

Anh thích ngắm nhìn cô khi cô ở trong cửa hàng, lạnh lùng kiên cường … Nhưng anh cũng rất thích ‘cô của lúc này’, tự do thoải mái tự do; trông cô như vậy Hướng Trường Không nảy sinh ảo giác là bọn họ gần gũi hơn rất nhiều.

“Anh đang nhìn gì đấy? Mặt tôi dính nhọ???” Từ Luyến đưa tay sờ sờ mặt mình.

“Không …. Không phải.” Hướng Trường Không cụp mắt, cúi đầu nhìn ly nước cam.

Từ Luyến ăn hết xâu thịt nướng cuối cùng, uống cạn ly nước cam.

Ly của Hướng Trường Không còn một nửa, Từ Luyến đứng dậy cầm ly lên hỏi: “Anh uống nước nữa không? Ăn xong đồ nướng dễ khát nước.”

Hướng Trường Không đáp lời: “Không cần đâu, tôi uống hết ly này là được rồi!”

--- Ăn cũng xong rồi, mình nên đi rồi chứ?

Khi Từ Luyến vào bếp rót nước, Hướng Trường Không uống cạn ly nước của mình, rồi đứng dậy, chuẩn bị chào Từ Luyến ra về. Trong tủ lạnh Từ Luyến còn nửa quả chanh, cô cắt hai khoanh thả vào ly nước lọc, xoay người liền trông thấy Hướng Trường Không định đi.

“Anh muốn về rồi?”

Hướng Trường Không gật đầu: “Ăn khuya xong rồi, cũng không còn sớm. Cám ơn cô đã mời tôi!”

“Ồ!” Từ Luyến rầu rĩ, cô uống ngụm nước, vị chua chua cũng khiến tâm trạng cô dễ chịu hơn.

Thật ra tâm tình Hướng Trường Không cũng khá hơn là bao, anh ra đến cửa, trước khi mở cửa, anh đột nhiên quay lại: “À …. Có một việc …”

Anh không biết có nên kể cho Từ Luyến nghe việc hôm nay anh chứng kiến ở quán café hay không. Quan hệ nam nữ vốn dĩ là chuyện mẫn cảm, người ngoài không tiện xen vào. Tuy nhiên nếu đúng là người đàn ông đó đi xem mắt, vậy Từ Luyến phải làm sao chứ? Anh rõ ràng đã biết lại không nói với Từ Luyến … có khi nào bị coi là đồng lõa hay không?

“Sao cơ?” Từ Luyến đứng nhìn anh, đèn phòng khách chiếu vào phía sau thân ảnh cô, tựa như cơ thể cô đang phát sáng.

“Ừm …Người lần trước tôi gặp trong cửa hàng cô … Người ấy là bạn trai cô ư?”

Từ Luyến kinh ngạc, hiểu được anh muốn nói về ai: “Ngụy Nhất Thần? Ai nói với anh anh ấy là bạn trai tôi?”

Hướng Trường Không ngẩn người, “Không phải sao? Tôi gặp anh ấy ở cửa hàng cô nhiều lần, hơn nữa nhìn qua quan hệ của hai người cũng rất thân.”

“Dĩ nhiên không phải!” Từ Luyến chợt nhận ra phải chăng Ngụy Nhất Thần và cô đã quá thân thiết rồi không … “Đám người gây rối lần trước cũng chỉ vì nghĩ tôi là bạn gái của anh ta mà đến đập phá đấy. Tôi và anh ấy chỉ là quen nhau lâu mà thôi.”

Khóe miệng Hướng Trường Không giật giật, nhất thời không lên tiếng …

--- Là anh hiểu lầm sao? Thì ra bọn họ không phải là quan hệ nam nữ.

… May là anh không kể chuyện Ngụy Nhất Thần ra mắt.

“Mà sao anh lại hỏi tôi chuyện này?” Từ Luyến hỏi ngược lại anh.

Hướng Trường Không vội đáp: “A, không có gì. Nếu anh ta không phải là bạn trai cô thì không có chuyện gì hết rồi!”

Từ Luyến suy nghĩ nhưng nghĩ mãi không ra vì sao anh lại hỏi về Ngụy Nhất Thần; tuy nhiên nhắc đến tên người đàn ông này lại làm cô nghĩ đến việc khác: “Đúng rồi, vết thương anh sao rồi?”

“Sắp khỏi hẳn rồi!”

“Thật không? Cho tôi xem một chút!”

Theo bản năng Hướng Trường Không đè chặt áo: “Thật mà!”

Từ Luyến không dễ bị gạt. Hôm trước ở phòng nghỉ cô thấy rõ ràng vết bầm ở đầu gối, rất nặng, không biết chỉ thoa thuốc rượu có đỡ không.

“Anh để tôi coi một chút!” Cô tiến sát vào Hướng Trường Không, lưng anh kề vào cửa.

Từ Luyến thấy anh có vẻ không thích, nếu vạch áo anh lên kiểm tra thì không tiện, nên cô đành lùi một bước, đề nghị: “Vậy anh cho tôi xem qua vết thương trên mặt anh, anh đừng nhúc nhích.”

Cô nhón chân, kéo mặt Hướng Trường Không gần về phía mình, để anh đối mặt với cô. Thương tích trên mặt anh đã lành rồi, vết bầm nhạt hơn so với hai ngày trước, phải nhìn thật gần mới thấy.

Từ Luyến gần anh như thế khiến trái tim của anh muốn rơi khỏi lồng ngực. Cô áp sát tới mức lông mi tựa như phẩy qua phẩy lại trên má anh. Anh không còn đường lui, lưng của anh đã dán chặt vào cửa rồi.

Từ Luyến vẫn đang say mê nghiên cứu vết thương trên mặt anh, ngay chỗ vết bầm cô ấn xuống một cái: “Còn đau không?”

Hướng Trường Không không trả lời, anh sợ khi anh vừa mở miệng, thanh âm ấy sẽ tố cáo toàn bộ tâm tình trong lòng anh.

Cảm nhận được Hướng Trường Không đang căng thẳng, Từ Luyến giương mắt nhìn anh. Đôi mắt của anh vẫn như vậy: đen láy, trong vắt, giống như lần trước, cặp mắt ấy như được phủ một màn nước lấp lánh. Chạm đến đáy mắt cô, anh vội vàng nhìn về hướng khác; thế nhưng do quá khoảng cách quá gần nên hơi thở của hai người quyện vào nhau.

Không biết là nhịp tim của ai …. Thình thịch, thình thịch ….

Hướng Trường Không biết anh không thể ở lại đây, trước khi Từ Luyến phát hiện và chán ghét anh, anh phải đi ngay lập tức.

Anh đẩy tay Từ Luyến, còn chưa kịp xoay người mở cửa, hai tay Từ Luyến đã vòng lên cổ anh, Từ Luyến hôn lên môi anh.

Thời khắc này, Hướng Trường Không quên mất nhịp thở.

Môi Từ Luyến mềm mại hơn trong tưởng tượng của anh, mềm đến mức khiến trái tim anh như rơi xuống lớp bông mềm mịn. Cơ thể của cô dán chặt vào anh, Hướng Trường Không chỉ cảm giác toàn thân nóng bừng.

Anh cũng muốn ôm cô, dù cô có ghét anh anh cũng muốn được ôm chặt lấy cô.

Hành động này của Từ Luyến là nhất thời kích động, cô không hiểu bản thân mình đang làm gì nhưng cô rất muốn làm như vậy. Không ngờ đến cảm giác rất tuyệt, hương vị nam tính nồng đậm của Hướng Trường Không mê hoặc cô.

Những chuyện tiếp theo vượt xa dự đoán của Từ Luyến, vị trí được tráo đổi chuyển thành cô là người dựa cửa, còn Hướng Trường Không đang hôn cô thật mê say.

Hai người như hai đoàn tàu đang lao trên đường ray, tốc độ nhanh đến mức có thể trật đường ray bất cứ lúc nào.

… Thế nhưng không ai muốn dừng lại.

Cô chìm đắm trong nụ hôn của Hướng Trường Không, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của anh, từng bắp thịt căng cứng, hô hấp nóng rẫy và nhịp tim đang loạn lên vì cô.

Đến khi tỉnh táo được một chút thì cô đã được Hướng Trường Không đặt trên sofa. Tóc của cô tung xõa, áo cũng trượt khỏi vai. Thường ngày Hướng Trường Không đều nhẹ nhàng, vậy mà vào lúc này lại mang theo tính xâm chiếm mạnh mẽ.

Cô lại không muốn cự tuyệt.

Cô nghiêng đầu, mặc cho Hướng Trường Không hôn từ vành tai xuống xương quai xanh. Đột nhiên ánh mắt cô nhìn mông lung rơi trúng chiếc túi xách đặt ở thành ghế. Cô ôm chặt lấy Hướng Trường Không, duỗi chân câu chiếc túi xách lại phía mình.

Đến khi sắp thành công thì chiếc túi lại rớt xuống, đồ đạc đổ hết ra sàn.

Hướng Tường Không ngồi thẳng dậy, cúi đầu nhìn … Trong đống mỹ phẩm rơi ra ngoài có một chiếc hộp màu đỏ chói mắt.

Anh nhặt chiếc hộp lên, thở hổn hển: “Em … tìm cái này?”

“Ừm …” Hô hấp của cô dồn dập chẳng kém gì anh, lồng ngực phập phồng.

Hướng Trường Không nhìn cô, đôi mắt đen nhánh cố tỏ ra bình tĩnh: “… Em nghĩ kĩ rồi chứ?”

“Ừm…”

Hướng Trường Không thở gấp, anh cúi người hôn nhẹ lên khóe môi cô, thỏ thẻ: “Tôi không muốn em sẽ hối hận.”

Có hối hận hay không phải đợi sau khi sự việc phát sinh mới có thể biết được.

Từ Luyến vòng hai tay ôm cổ anh, ngửa đầu hôn lên môi anh…

Hiện tại cô muốn anh rất nhiều, muốn cảm thụ được tiếng thở dốc của anh, cảm thụ từng giọt mồ hôi nhỏ xuống trên người cô.

Tối hôm ấy, Từ Luyến không nhớ rõ bọn họ đã làm bao nhiều lần, chỉ nhớ là từ sofa đến phòng ngủ, qua phòng tắm rồi lại đến phòng ngủ. Lần đầu tiên trong cuộc đời Từ Luyến tựa vào lồng ngực của một người đàn ông, nương theo nhịp tim của người ấy mà ngủ thật say.

Ngoài cửa tiếng chim hót cùng tia nắng mặt trời soi chiếu vào phòng ngủ của Từ Luyến, hàng lông mày của Hướng Trường Không khẽ động, anh từ từ mở mắt. Trần nhà xa lạ, chiếc giường ngủ xa lạ … Hướng Trường Không giật mình, ký ức ngày hôm qua như thác nước tràn về.

Anh nghiêng đầu nhìn, Từ Luyến không có ở đây.

Anh cảm giác như mình đang ở trên núi cao, rồi lập tức bị ngã xuống vực thẳm. Chuyện đêm qua phải chăng chỉ là … một giấc mộng xuân?

Không thể nào? Cảm giác ấy quá chân thực, hơn nữa trên người anh vẫn còn lưu lại mấy dấu cào xước của Từ Luyến.

Anh hoảng loạn, không biết mình nên xử trí thế nào.

Bọn họ đêm qua …. Coi là gì chứ? Từ Luyến … sẽ nghĩ như thế nào đây?

Chuyện tối qua rõ mồn một … là do Từ Luyến nhất thời kích động, còn anh thì đê tiện lợi dụng sự kích động của cô.

Anh nằm yên một lúc lâu sau mới ngồi dậy, phát hiện mình không mặc quần áo. Anh tìm trên nền nhà chiếc quần của mình, mặc vội vào, mở cửa phòng ngủ, nhỏ giọng: “Từ Luyến?”

Trong nhà rất yên tĩnh, không có ai đáp lại anh … nơi này chỉ có một mình anh.

Anh cụp mắt, đứng chôn chân một chỗ. Anh cầm điện thoại nhìn đồng hồ.

Anh ngủ đến tận mười giờ rồi sao!!!

Hướng Trường Không: “…”

Anh là người rất kỷ luật, cho dù là ngày nghỉ cũng chưa từng dậy trễ tới mức này.

May là hôm nay anh làm ca chiều, không tính là đi làm trễ.

Anh mặc quần áo nghiêm chỉnh, ra phòng vệ sinh tính rửa mặt sơ rồi đi về. Khi đến trước bồn rửa mặt anh chợt thấy một hàng chữ được viết bằng son môi trên mặt kính.

--- Em đi ra tiệm, anh cứ tùy ý!

Dòng chữ đỏ tươi tựa như cánh hoa hồng khiến tim Hướng Trường Không bất giác đập nhanh hơn, anh nhìn chằm chằm hàng chữ này, một lúc sau mới dần bình ổn.

Hàng chữ được viết bằng màu son đỏ mà Từ Luyến thích nhất, là màu son cô hay dùng nhất. Trên bồn rửa tay có một thỏi son, màu sắc rất giống chữ trên gương, có lẽ Từ Luyến dùng thỏi son này.

Hướng Trường Không cầm lên, mở ra nhìn. Thỏi son được thiết kế khá đặc biệt, trong ấn tượng của anh thỏi son luôn là hình trụ, nhưng thỏi này được thiết kế như viên kim cương với những vết cắt cực kỳ tinh xảo.

Màu đỏ rất tươi.

Son môi có khắc ký tự nào đó, ắt hẳn là logo nhưng Hướng Trường Không không biết là chữ gì. Anh chụp lại, sau đó lau gương thật sạch sẽ.

Rửa mặt xong Hướng Trường Không lấy áo khoác trên sofa mặc vào. Đi ngang qua bàn ăn, anh trông thấy chén dĩa Từ Luyến đặt trên đó. Chiếc dĩa cô để mấy xâu thịt nướng và hai ly nước cam hai người ăn đêm qua, cùng với ly sữa bò và một cái chén không. Anh giúp cô rửa sạch sẽ, phần sandwich còn lại anh cột chặt, bỏ lại vào tủ lạnh.

Dọn dẹp gọn gàng anh cầm đồ của mình rời khỏi nhà Từ Luyến.

Chiếc xe điện của anh vẫn đậu trước cổng, bảo an gặp anh từ trong đi ra, ngạc nhiên: “Ủa anh vào đây hồi nào?”

Người phụ trách ca đêm đã về, người này là ca ngày dĩ nhiên không biết được Hướng Trường Không vào đây khi nào. Khuôn mặt Hướng Trường Không vô thức nóng lên, anh trả lời qua loa sau đó phóng xe điện đi thẳng về văn phòng.

Không biết bây giờ Từ Luyến thế nào rồi … Đêm qua anh có làm cô bị đau không?

Lúc đầu khi thấy trong túi xách của Từ Luyến có ‘bao’ anh còn cho rằng cô là một người phụ nữ lão luyện nhưng khi hành sự anh mới phát hiện thì ra cô cũng như anh, cũng là lần đầu tiên. Anh nhớ cảm giác khi Từ Luyến thì thầm bên tai anh rên đau, nhớ đến ngón tay cô cào nhẹ lên lưng mình …

Không được, không được nghĩ nữa.

Hướng Trường Không lái nhanh hơn một chút, để gió thổi bay nóng bức trong người anh.

Anh đến vừa kịp, vừa vặn quẹt thẻ. Vào văn phòng gặp anh Vương đang chuẩn bị xuất phát. Anh Vương trợn tròn mắt kinh ngạc: “Tiểu Hướng hôm nay đi làm trễ vậy?”

Hướng Trường Không là một người chịu khó, ngay cả bị thương cũng chưa từng xin nghỉ.

Hướng Trường Không lúng túng, anh ừ đại một tiếng. Anh Vương sán tới bên cạnh Hướng Trường Không, quan sát trái phải xem có người không mới nhỏ giọng hỏi: “Cậu và cô Từ kia sao rồi?”

Lỗ tai Hướng Trường Không bất giác nóng lên, anh Vương nhìn lỗ tai của Hướng Trường Không càng ngày càng đỏ, cười khanh khách: “Được rồi … Không cần trả lời, anh mày hiểu hết rồi!”

Hướng Trường Không: “…”

“Sau này nhớ mời anh uống rượu mừng là được … Ha ha ha!”

Hướng Trường Không nhìn anh Vương cười ha hả rời đi, ánh mắt anh tối dần,

… Rượu mừng? Sẽ có ngày đó ư?

Anh và Từ Luyến, hiện tại là quan hệ gì?

Hướng Trường Không biết rõ chờ đến khi Từ Luyến tỉnh táo lại cô nhất định sẽ hối hận. Anh hiểu hết mọi chuyện nhưng anh lại không thể khống chế bản thân mình.

Nếu Từ Luyến vì chuyện này mà chán ghét anh … âu cũng là do anh gieo gió gặt bão.

Trưa nay Từ Luyến không gọi thức ăn ngoài mà đến quán ăn yêu thích trong khu trung tâm Ánh Sao mua mang về. Khu công viên Ánh Sao có hẳn một khu ăn uống, tiệm bánh Đường Tâm Mật Ý’ cũng nằm ở đó, nhưng Từ Luyến rất ít khi ăn ở đây vì giá cả khá cao.

Vì vậy khi Trương Quả Nhi nghe boss đặt cơm trong khu này, lại là nhà hàng cô ấy thích nhất thì không ngừng khoa tay múa chân: “Oa oa oa … hôm nay boss chơi lớn thật đó!”

Từ Luyến: “Đơn hàng làm xong rồi … Hôm nay tự khao mình!”

“Đúng đúng!”

Hai trăm bộ quà tặng đã làm xong, chiều nay đợi khách hàng qua nghiệm thu là chỉ cần đóng gói là xong.

Trương Quả Nhi phấn hởi húp miếng canh, thở dài: “Tuy có hơi đắt nhưng ngon … ngon hơn quán mình ăn nhiều!” Càng ngon hơn món cơm đùi gà Từ Luyến thường hay ăn.

“Ừm!” Từ Luyến thờ ơ đáp lại, sau đó hỏi cô ấy: “Đúng rồi, hộp 0.01 ngày hôm qua em cho chị ấy, bạn em còn không?”

Trương Quả Nhi: “…”

Trương Quả Nhi dồn chín mươi phần công lực, cố gắng nuốt xuống tránh cho phun canh ra ngoài.

--- Một hộp thôi cũng đắt lắm đó!

Trương Quả Nhi nhìn Từ Luyến chăm chăm không lên tiếng.

Ý gì đây? Không phải hôm qua boss nói không dùng mà sao hôm nay lại… Hơn nữa, trong hộp đó có tận ba cái, không lẽ boss đã dùng hết! Không không không …. Trọng điểm là, boss xài nó với ai?!!!

Thần ca? Hay soái ca giao nhận?

Tất cả mọi ý nghĩ trong đầu của Trương Quả Nhi tựa như viết hết lên mặt, cho dù Từ Luyến thuộc dạng người lạnh nhạt cũng nhất thời ngượng ngùng.

“Quên đi, coi như chị chưa nói gì!” Cô múc một muỗng cơm.

Trong lòng Trương Quả Nhi còn đang ngổn ngang trăm mối, cô ấy cho rằng sáng nay cô ấy đã bỏ qua rất nhiều chi tiết nhỏ … bây giờ thì rõ ràng hết cả rồi!

Boss đi giày thấp hơn ngày thường, phải chăng đêm qua … quá độ nên hôm nay không đi nổi.

Còn nữa, hôm nay boss diện chiếc áo lụa trắng cao cổ, phải chăng muốn che đi thứ khiến người ta dễ sinh nghi!

Trời ạ, mình đúng là Holmes tái thế!

“Khụ khụ!” Trương Quả Nhi ho khan hai tiếng, “Bạn em cho em có một hộp thôi. Thế nhưng em thấy trên mạng có bán, em đang theo dõi một tài khoản weibo thấy cũng đang rao bán, để em gửi chị link.”

Trong phòng nghỉ đột nhiên yên tĩnh, một lúc lâu sau truyền đến thanh âm của Từ Luyến: “Được!”

Trương Quả Nhi: “…”

Cơn nước xong xuôi, Từ Luyến chuẩn bị lại các sản phẩm để khách hàng đến nghiệm thu, còn Trương Quả Nhi ngồi ở quầy thu ngân, cứ nâng bút lên rồi lại hạ xuống.

Trương Quả Nhi có hàng ngàn hàng vạn điều muốn biểu đạt, nhưng khi cầm bút lại chẳng biết phải viết gì.

‘Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống nhưng lại không thể hiển cuộc sống.’

Hướng Trường Không đêm qua không về nhà nên cũng không nấu bữa sáng và trưa cho mẹ; do vậy, vừa được nghỉ anh chạy vội về nhà. Sáng anh đã gọi cho mẹ, nhắn với bà có bánh bích quy của Hướng Noãn trong tủ lạnh, nói bà lấy ra ăn tạm. Trưa anh đi thẳng đến tiệm Tiểu Sao mua ba món mặn một món canh rồi đi thẳng lên lầu.

Một giờ trưa ánh nắng chói chang, bà Ông Thục Lệ vẫn ngồi trên sofa tắm nắng, nhắm mắt dưỡng thần. Trên bàn có hộp bánh bích quy đã mở nhưng bà chỉ ăn hai cái, có thể bà không thích ăn đồ ngọt.

“Mẹ, con về rồi. Chúng ta ăn cơm thôi!” Hướng Trường Không bày từng món ăn ra dĩa, bà Ông Thục Lệ mở mắt không nhúc nhích.

Từ khi mẹ Hướng Trường Không ngã bệnh, bà chưa bao giờ mở miệng nói chuyện với anh và Hướng Noãn. Vẻ mặt của bà mãi mãi vô cảm tựa như đánh mất mọi giác quan. Thế nhưng, ngay tại thời khắc này, ánh mắt dõi theo của bà lại khiến Hướng Trường Không cảm thấy mang theo chút chất vấn.

Đây là lần đầu tiên anh qua đêm không về.

Anh đặt đôi đũa trong tay xuống, mắt nhìn vào bàn ăn, “Dạ … tối qua đơn hàng nhiều quá, con giao hàng xong thấy trễ quá nên ngủ luôn ở văn phòng.”

Ông Thục Lệ vẫn nhìn anh lăm lăm, lát sau đi ra bàn, cầm đũa ăn cơm.

Ăn xong bà lại ra ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần. Hướng Trường Không thu dọn, cột bịch rác cũ, thay túi mới. Đồ ăn không còn nhiều, tối mẹ anh ăn không đủ nên anh xào thêm món rau, chiều bà chỉ cần hâm lại là có thể ăn.

Xong xuôi mọi chuyện đã ba giờ, Hướng Trường Không chào mẹ: “Mẹ, con đi làm, tối mẹ nhớ ngủ sớm nhé!”

Ông Thục Lệ mở mắt nhìn anh, Hướng Trường Không dĩ nhiên đọc hiểu ý của mẹ mình. Anh cuống quýt: “Tối con … con về chứ!”

Ra khỏi nhà, anh chạy xe điện nhanh như bay, chỉ muốn gió thốc vào hạ nhiệt cơ thể anh.

Anh rất muốn biết bây giờ Từ Luyến như thế nào, cô đang làm gì. Anh có thể đi thẳng đến công viên Ánh Sao hay gọi điện thoại trực tiếp cho cô, anh có số của cô… Thế nhưng anh do dự, chỉ cần không liên lạc, anh có thể chờ mong, chờ mong cô sẽ không ghét chuyện đã phát sinh đêm qua.

Từ Luyến bận cả buổi chiều, cuối cùng cũng hoàn chỉnh đơn hàng, bây giờ chỉ còn đóng gói là có thể chính thức giao hàng. Cô và Trương Quả Nhi cùng nhau làm đến sáu giờ rưỡi mới đóng cửa tiệm trở về nhà.

Sáng sớm nay lúc đi làm, xe điện của Hướng Trường Không vẫn còn đậu trước cổng tiểu khu, bây giờ đã không thấy đâu. Cô nhìn vị trí ấy một lúc rồi mới lái xe vào tầng hầm.

Mở cửa, dép đi trong nhà được xếp ngăn nắp, là đôi dép Hướng Trường Không đi ngày hôm qua. Cô mỉm cười, thay dép vào nhà.

Hôm nay cô cũng thức dậy trễ hơn ngày thường, không nói tới chuyện không thể chạy bộ mà ngay cả bữa sáng cũng vội vội vàng vàng. Cô nhớ lúc đi ở bàn ăn bày đầy chén diã nhưng bây giờ tất cả đều ngăn nắp…

---- A a a …. Tại sao Hướng Trường Không có thể đáng yêu như thế chứ?!!!

Cô về phòng ngủ, chăn gối được xếp gọn gàng, hàng chữ trên gương được lau sạch sẽ. Không chỉ chỗ son môi cô viết lên đó, mà cả tấm kính đều được anh lau sáng bóng.

Từ Luyến ngắm nhìn nụ cười của mình trong gương. Cô ngơ ngác, trước đây cô chưa từng nghĩ đến chỉ cần nghĩ về một người lại có thể vô thức mỉm cười như vậy.

Cô nhớ đến sự nhiệt tình của anh ngày hôm qua, từng cơ bắp rắn chắc, cả sự động tình …. Khi cô kêu đau, anh sẽ dừng lại, nhẹ nhàng động viên cô. Âm thanh trầm thấp thở dốc bên tai cô tựa như là lời tâm tình ngọt ngào nhất, quét sạch mọi đau đớn, khiến con người ta trở nên mê muội.

Từ Luyến cũng không ngờ đến thì ra cô là một người có ham muốn … dục vọng cao như vậy!

Cô lấy điện thoại tìm đến cửa hàng Trương Quả Nhi đã gửi.

Weibo của người này là Đại Kha Kha Đại Cấu, không có nhiều bài đăng nhưng người này thật sự có bán 0.01. Cô lưu ảnh về sau đó nhắn tin: Xin chào, cho hỏi hàng này bên bạn còn không?

Đại Kha Kha Đại Cấu: Xin chào! Có ạ. Hàng có sẵn, có thể giao hàng ngay cho quý khách!

Đại Kha Kha Đại Cấu: Xin hỏi quý khách muốn mua mấy hộp?

Từ Luyến suy nghĩ một chút: Bên shop còn mấy hộp? Tôi mua hết!

Đại Kha Kha Đại Cấu không nhắn tin lại liền, mãi một lúc sau mới trả lời: Vâng được, vậy xin cho shop địa chỉ giao hàng và số điện thoại người nhận.

Từ Luyến ghi số điện thoại và địa chỉ của mình, rồi hỏi tiếp: Đến khi nào tôi có thể nhận được hàng.

Đại Kha Kha Đại Cấu: Cùng trong thành phố, ngày mai shop giao hàng ngày kia là quý khách có thể nhận được.

Từ Luyến suy tính, ngày kia vừa vặn là thứ năm, cửa hàng cô nghỉ theo thường lệ.

Cô thêm người này vào weibo, lưu thêm số điện thoại liên lạc của họ. Nhìn danh sách số điện thoại liên lạc, cô dừng lại ở ký tự X …

Hướng Trường Không.

(Phiên âm tên anh là Xiàng Cháng Kòng)

Cô khẽ nhếch miệng, thêm số liên lạc này vào weibo.

Buổi tối Hướng Trường Không rất bận, ngay cả ăn cơm còn không có thời gian, nhưng nhờ sự bận rộn ấy có thể khiến anh tạm quên đi Từ Luyến. Anh tìm được chỗ trống dự tính ngồi lại ăn tối, cùng lúc này weibo báo tin nhắn kết bạn.

Ảnh đại diện là hình ảnh ngọn nến thơm, nick MONSTER.

Là Từ Luyến.

Hướng Trường Không tựa như ngừng thở, anh nhìn avatar này đến xuất thần.

Anh trốn tránh một ngày trời không liên hệ với cô, nhưng Từ Luyến vẫn chủ động tìm đến anh …

Đúng rồi đây là phong cách của Từ Luyến, cô ấy vẫn luôn là người đứng ở thế chủ động.

Chuyện đêm qua là anh không đúng, cho dù bây giờ Từ Luyến tìm anh cho dù mắng chửi hay đánh anh vẫn không oán trách nửa lời.

Anh chấp nhận lời mời kết bạn, ngay lập tức nhận được tin nhắn của cô.

Từ Luyến: Hướng Trường Không?

Hướng Trường Không: Vâng.

Từ Luyến: Không phải hôm qua anh đồng ý đến dạy em nấu ăn sao? Thứ năm tiệm em nghỉ anh có rảnh không?

Hướng Trường Không …. Hả???

Quảng cáo
Trước /31 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sát Lục Vũ Hoàng

Copyright © 2022 - MTruyện.net