Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Tự Truyện] Con Đường Mang Tên Em
  3. Chương 9
Trước /87 Sau

[Tự Truyện] Con Đường Mang Tên Em

Chương 9

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chap 7 – Trước bão

CHONG (BM) calling......... Mai bật loa ngoài

- Em nghe đây anh

- Vợ anh ngủ chưa?

- Em chưa anh ạ

- Em đang làm gì?

- Em đang nói chuyện với bạn

- Bạn nào? Nam hay Nữ?

- Nam - Rồi nhìn qua mình.

- Giờ này còn chưa về à? Hôm nay đi chơi khuya thế?

- Em đang ở nhà.

- Sao bạn nào còn ở nhà em giờ này?

- Là Cường.

- Cường? Nó chết rồi cơ mà? – Cái gì, chết rồi? Mịa con gấu này.

- Anh ấy không chết, em đã nói dối anh. Ngày mai anh về rồi mình nói chuyện. Em muốn nói chuyện với anhi.

- Em nói luôn đi! có chuyện gì xảy ra rồi?

- Đừng bắt em phải nói anh ạ, mai gặp nhau nhé.

- Chúng mày đã làm gì nhau rồi? Đm

- Anh đừng giở giọng khốn nạn ra với tôi. Nếu anh muốn hỏi cái đó thì đúng là nó đã xảy ra rồi đấy! – Mai bật khóc

- Thằng khốn nạn, tao sẽ giết nó.

Mình giằng lấy điện thoại

- Này, tôi Cường đây, giờ Mai không nói chuyện được đâu, để sáng mai đi.

- Mày là thằng chó Cường phải không? Đmm, chúng mày vui lắm hả? Sau lưng tao..

- Anh đợi đến sáng mai, rồi tôi sẽ nói chuyện với anh.

- Mày không phải đợi, tao sẽ tìm đến mày, đợi đấy thằng chó.

Tắt máy. Gọi điện cho mẹ bảo tối làm thí nghiệm xuyên đêm.

Quay ra ôm lấy gái, giờ gái đã khóc tưởng như ngất đi. Mồm chỉ nói “ Tất cả tại em, tại em” – Không còn 1 Mai mạnh mẽ và bướng bỉnh mình biết trước đây. Gạt nước mắt, mình nhẹ nhàng siết chặt Mai trong lòng. Đây là tình yêu của mình mà, mình phải giữ lấy nó. Bây giờ mình mới thấy được ý nghĩa tình yêu, có khi nào đã là quá muộn?

- Anh sẽ ở bên em mà, đừng lo lắng gì cả. Anh chỉ cần biết em có yêu K (tên thằng kia) không?

- Không, không một chút nào.

- Vậy mà em định cưới anh ta sao?

- Em biết làm sao? Em khổ lắm.... Mai ôm lấy mình khóc, vừa khóc vừa đấm.

- Lỗi ở em tất cả, em cứ thế chịu sự sắp đặt của gia đình, không phản kháng, em đã nghĩ mình lấy ai cũng được, chỉ vì anh thôi! Chỉ vì anh thôi đấy anh biết không?

- Em đã nói hết với gia đình về anh ngay từ khi mới gặp, lúc đó bố mẹ em đều ủng hộ chúng mình lắm anh biết không? nhưng khi đó anh còn nhớ nhung về ai kìa. 3 năm qua em chết đi sống lại vì anh trong khi người ta có để ý gì đến anh không? Người ta có người yêu từ lâu rồi, trong khi anh vẫn sống với cái tình cảm chết tiệt đó. Anh chờ người ta quay về với anh à?

- Thôi thôi, anh xin. Lỗi là do anh. Nhưng anh không nhớ gì đến cô ấy lâu lắm rồi.

- Anh là đồ dối trá. Không nhớ gì mà bây giờ anh mới nói yêu tôi à? Hay cái anh cần là cái khác đúng không? Anh đạt mục đích rồi đấy – Mai vùng dậy, quẹt nước mắt và nhìn mình gườm gườm.

- Mai, nghe anh này! anh có phải người như thế không em là người biết rõ nhất. Anh không yêu ai vì anh không muốn lại giống như em chứ không phải anh chưa quên cô ấy. Mà khi đó em có người yêu, anh còn xen vào làm gì nữa?

- Tất cả do tôi, do tôi ngu! Không biết kiếp trước tôi nợ gì anh – câu này nhớ mãi vì lặp đi lặp lại khoảng 10 lần.

Mỗi lần “tôi ngu” là mỗi lần ăn thêm 1 đấm của Mai vào người, nhưng giờ thì mình chẳng thấy đau nữa. Những đau đớn về thể xác này chẳng so sánh được với những gì mà Mai phải chịu đựng suốt thời gian qua. Nàng cam chịu theo sự sắp đặt để làm vui gia đình và để quên đi tình yêu với mình.

Mai nói gì mình cũng chẳng nhớ rõ nữa, tai ù đi, nước mắt chảy từ lúc nào, 2 đứa ôm nhau khóc như hai đứa trẻ. Chỉ nhớ rằng đó là lần đầu mình nghe về gia đình của cô ấy: Bố Mai là chủ thầu xây dựng còn mẹ là kế toán, 2 người lấy nhau 12 năm mới có được Mai sau khi đi không biết bao nhiêu bệnh viện, bao nhiêu thuốc thang – em là tất cả đối với họ. Mai kể hết họ đã đau đớn thế nào khi Mai cầm đầu băng đảng cả nam lẫn nữ phá phách, tung hoành khắp cả huyện, họ hạnh phúc thế nào khi Mai để tóc dài, đốt hết quần áo cũ và ngồi vào bàn học... Mai cũng nhìn thấy trong cơn mê man cảnh bố mẹ phờ phạc ngồi trông con trong bệnh viện sau trận đánh nhau cuối cùng của bọn đàn em, để đến bây giờ Mai vẫn không dám về quê.......

Với tất cả sự tôn trọng, mình gọi người kia là anh K. Bố K cũng là dân xây dựng với bố Mai, 2 người họ biết nhau vì thế. K tiếp cận Mai vào đầu năm thứ 2 – lúc nàng tuyên bố có người yêu trong buổi liên hoan lớp. Sau khoảng 1 tháng tấn công thì Mai đồng ý, ngay từ khi ông kia đến là nàng đã muốn đồng ý ngay rồi, vì không muốn có thêm ai làm phiền nữa, lúc đó yêu ai cũng được, chi bằng yêu người mà bố mẹ mai mối. Theo lời Mai kể, 2 nhà đã đến nhau chơi vài lần và đều rất ưng bên kia, điều kiện 2 gia đình cũng rất tương xứng với nhau - nhà cửa đều có, công việc ổn định, việc của Mai thì nhà nào xin cũng được nhưng nhà kia đã chuẩn bị hết mọi thứ để xin rồi. Nhà kia có công việc gì Mai vẫn đến nếu họ gọi, nàng quen dần với vị thế 1 người con dâu, cố dằn lòng sẽ sớm trở thành vợ người ta và quên đi quá khứ, có điều càng làm càng nhớ.

Mai kể trong hốc tủ kia là đủ 5 hộp quà, 3 lần ngày 14/2 và 2 lần ngày sinh nhật của Cường, năm nào Mai cũng làm 1 thứ, gói gém, viết 1 lá thư và lại đút vào hộc tủ ấy - mình nghe mà thương gái vô cùng. Người lúc nào cũng dõi theo mình, quan tâm và yêu thương thì mình không hề để ý. Ngày đó, nếu chỉ cần 1 tin nhắn lại cho gái thôi, chịu mở lòng ra, có lẽ cuộc đời đã rẽ theo hướng khác.... Số phận.

Quảng cáo
Trước /87 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hoàng Đình

Copyright © 2022 - MTruyện.net