Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tuẫn Tử
  3. Chương 2 : Đụng quý nhân
Trước /16 Sau

Tuẫn Tử

Chương 2 : Đụng quý nhân

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bốn năm sau. Cổ Minh Đào đã là một nữ nhi mười một tuổi, nhưng được Cổ Trác nuông chiều như Dạ minh châu vẫn còn rất ngây thơ. Nữ hài tử ấy vẫn hình dáng mặt bánh bao chạy muốn rụng, hớt hải chạy vào chính điện của sư phụ.

- Sư phụ ! Sư phụ ! Người có thư !

Hắn khẽ nhíu mày, ai còn có thể gửi thư cho hắn ngoài Bạch Diệp Quân đây ? Nhưng hắn đã nhầm. Người gửi thư là Âu Dương Kha. Âu Dương Kha ơi là Âu Dương Kha. Ngươi quay lại Đại Nam vì Đế vị hay thật sự vì Âu Dương gia ? Dù là vì lí do gì cũng không thể để Cổ Minh Đào bị liên luỵ được. Hắn nghĩ vậy trong lòng không khỏi có chút nóng vội. Mấy ngày trước hắn đã gửi thư cho Cổ Thiên Kỷ, muốn gửi gắm Cổ Thiên Kỷ nuôi dưỡng thành nữ tử tài hoa bậc nhất Thăng Long, lại nói mặt khác hắn luôn lo lắng rằng hắn sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm mà không thể bảo toàn nữ nhi của mình. Cổ Minh Đào còn nhỏ, hắn rất lo sợ. Lo sợ mất đi những gì liên quan tới nàng ấy. Lo sợ mất đi giọt máu hoà quyện của hắn và nàng biến mất. Như vậy chẳng phải quá tàn nhẫn đối với hắn rồi sao ?

Hắn nhìn nữ hài tử trước mặt mắt tròn xoe như chờ hắn đọc xong muốn nói gì đó, rốt cục nàng vẫn không nói gì, chỉ ngoan ngoãn đứng đó nhìn hắn. Đào Nhi lớn lên rất giống Lạc Hy.

- Đào Nhi, con thu dọn hành lí một chút. Chúng ta rời núi.

Đôi mắt tiểu hài tử long lanh chan chứa bao nhiêu là hi vọng, từ sau lần xuống núi cùng Bạch Diệp Quân trở đi giờ mới được xuống núi, quả là hạnh phúc.

Cổ Trác dặn nữ hài tử gọi mình một tiếng phụ thân. Cổ Minh Đào ngoan ngoãn cũng không hỏi thêm hay có nửa điểm nghi ngờ. Nhưng nàng không hề biết đây chính là phụ thân nàng chứ không phải đơn thuần là xưng hô.

Nhìn Cổ Minh Đào vui tươi nhảy nhót, Cổ Trác nhíu mày, nàng đã ra dáng thiếu nữ sợ khí sắc xinh đẹp của nữ hài tử này khiến mọi người chú ý sau này dễ gây bất ổn liền vẽ vẽ lên mặt nàng xấu đi một chút. Sau đó cho nàng vận phục y nam tử.

Cổ Minh Đào hầu như không để ý lại cười rất tươi:

- Phụ thân, người thấy Đào Nhi như này là rất đẹp sao ?

Hắn bụm miệng cười.

- Xuống núi nhất định phải luôn luôn coi bản thân là nam tử con hiểu không ?

- Đào Nhi hiểu. - Cổ Minh Đào gật đầu.

Hắn không nhịn được xoa đầu nàng:

- Hài tử ngoan.

Trẻ con chung quy vẫn là trẻ con, nữ hài tử mười một tuổi không nên quá thông minh. Thông minh quá sẽ có ngày tự hại mình. Nàng cứ ngây ngô như vậy mới là tốt nhất. Càng ít người biết thân phận của Cổ Minh Đào càng tốt.

Hoàng cung thì lo sợ triều chính không đủ loạn chỉ chờ thêm dầu vào lửa mà tranh chấp những thứ họ tự suy diễn. Giang hồ luôn ngấm ngầm tìm kiếm Huyết Trân Châu, Khổng Tước Thuý, Mộc Tước Cầm, suy tâm vọng tưởng có ngày thành bá chủ khiến hoàng đế cũng phải sợ hãi. Thần khí tốt mà rơi vào tay kẻ tiểu nhân thì cũng chỉ là đồ bỏ đi, dù có quý hiếm ngàn vạn lần cũng không còn là "thần khí" cao quý nữa, mà mang đại hoạ khí. Hắn bọc kĩ Huyết Trân Châu và Khổng Tước Thuý cùng Khổng Tiễn. Tự tay mang theo. Giờ này chắc Cổ Thiên Kỷ đang trên đường xuất cung rồi. Hắn thầm thở dài. Chỉ mong Cổ Thiên Kỷ chiếu cố được Cổ Minh Đào. Mong rằng sẽ không ai làm hại được nó.

Trước khi đi, Cổ Trác còn không quên dẫn Cổ Minh Đào tới trước mộ Lạc Hy tế bái. Nàng hành lễ với mộ của mẫu thân cầu mong được mẫu thân che chở. Xong xuôi mới quay lại nhìn Cổ Trác chậm rãi quỳ xuống, chăm chú nhìn dòng chữ trên tấm bia. Âu. Dương. Tử. Nghiêm. Đôi môi hắn khẽ run lên. Nhưng hắn không nói gì, Cổ Minh Đào cũng không hỏi, lặng lẽ nhìn hắn gục đầu vào bia mộ Lạc Hy, mắt nhỏ lệ. Nàng chỉ cảm thấy cuộc đời mẫu thân đã khổ cực nhiều rồi, mẫu thân nên đến nơi người được nghỉ ngơi. Nghĩ vậy nàng liền lại gần Cổ Trác, vuốt vuốt lưng hắn trầm ngâm. Thật lâu sau mới rời đi. Cổ Minh Đào ngước nhìn hắn, nhưng chỉ thấy một vùng đen sâu thẳm, lạc lõng mà rất cô đơn. Tà bạch y vẫn còn nhưng khí chất cao ngạo khi xưa, cùng lời hứa hoà với gió rồi ...

*) ngũ hoàng nhất hậu: là chỉ cho 5 loại đá quý hiếm hiện nay là kim cương, ngọc lục bảo, hồng ngọc, xa-phia, ngọc trai

Kinh thành Thăng Long đúng là phồn hoa, người người ra vào buôn bán tấp nập không ngừng nghỉ.

Cổ Minh Đào không kìm được reo lên sung sướng, đáy mắt hiện lên vẻ hạnh phúc vô cùng, không thể đứng im một chỗ, hoạt bát chảy nhảy khắp nơi. Cổ Trác bất giác mỉm cười. Được thấy hài tử của mình lớn lên vui vẻ không hạnh phúc được hay sao ? Song, trong ngực hắn vẫn cảm thấy có gì đó như trào lên nghẹn lại ở lồng ngực. Lạc Hy, đứa nhỏ lớn lên thật giống nàng.

- Sư ... À phụ thân, Đào Nhi muốn ăn cái này !

Nhìn đứa trẻ hai mắt long lanh, tay chỉ vào hàng bánh bao. Hắn cười xoa đầu nữ hài tử:

- Trên mặt con chẳng phải có hai cái rồi sao ?

Mặt Cổ Minh Đào phụng phịu:

- Phụ thân lại trêu Đào Nhi rồi, phụ thân thật xấu xa !

Hắn cười cười gõ lên trán nàng một cái rồi vẫn mua cho nàng, không quên mua thêm vài xiên thịt nướng.

Phía trước có một tửu lâu khá lớn. Cổ Trác dẫn Cổ Minh Đào đang vui vẻ với đồ ăn trên tay mình, cảm giác đó là cả thế giới của nàng chăng ? Cổ Trác trầm mặc. Ngày trước ở tửu lâu này là một quán rượu thượng phẩm ở Thăng Long. Chủ quán là đệ tử của gia gia hắn, trong lúc học nghệ bí mật xem được bí kíp ủ Đào Tửu liền trốn xuống núi mở quầy hàng. Rất nhanh sau đó người ta biết đến rượu hoa đào này, chủ quán vẫn không quên treo thêm bảng hiệu rượu "Thanh Đào Sơn", lại không ngờ rằng vì bảng hiệu này mà người ta kéo nhau lên Thanh Đào Sơn mua rượu nhiều hơn. Lúc đó Cổ lão trang chủ bất ngờ không kịp trở tay, rượu đã ủ đã bị đem ra bán hết không còn một hũ. Cổ lão trang chủ liền cho người xuống mua lại quầy rượu kia, chủ quán rượu bất ngờ tưởng bị truy sát ai ngờ được cấp một khoản lớn đủ để hắn mua một ngôi nhà và sống nửa đời sau. Đáng tiếc là người này chưa kịp mua nhà đã bị truy sát giết chết và cuỗn mất số bạc kia đi. Còn về phần tửu lâu này sau khi về tay Thanh Đào Sơn được tu bổ và trở thành tửu lâu bậc nhất kinh thành. Không lâu sau đó đã được nhượng lại cho một vị hoàng thất nhưng vị hoàng thất đó làm ăn thất đức để liên lụy đến thanh danh Thanh Đào Sơn khiến Thanh Đào Sơn chịu một trận huyết chiến. Tất cả đều chết trong biển máu và bị thiêu rụi trong biển lửa. Lúc đó hắn đang cùng các vị huynh đệ tỷ muội và Lão nhân gia tìm kiếm những trân bảo để chế tác một cây cầm.

Nhắc tới huyết chiến trên Thanh Đào Sơn, hắn đoán đến tám phần họ muốn tìm manh mối Huyết Trân Châu. Vị Hữu Văn tiên sinh kia trước khi quy ẩn đã tới Thanh Đào Sơn chân truyền toàn bộ kiếm pháp và kiếm khí cho vị nữ chủ nhân tương lai ở đây. Nên thiên hạ, bao gồm cả giang hồ và hoàng thất đều muốn lật tung Thanh Sơn Đào từ lâu. Chẳng qua là mượn gió bẻ măng. Nhưng bọn họ không biết rằng Huyết Trân Châu đã bị nữ chủ nhân kia mang đi, cũng không biết rằng Huyết Trân Châu tuy quý nhưng chỉ là kiếm khí bình thường. Tranh nhau như vậy liệu lúc có được không biết có cầm nổi không. Toàn là đá chính thống không hề pha trộn mà tạc thành, lại còn không hề có vỏ kiếm. Mãi đến sau này hoàng cung huyết chiến một trận Cổ Trác mới tìm được Huyết Trân Châu, thời gian chạy trốn cùng Lạc Hy đã nhanh chóng lấy Lưu Ly tạo vỏ. Hiện tại lại nặng hơn trước ba phần. Hơn nữa người người đều không biết rằng, khi chế tác Huyết Trân Châu, để phòng bị khi rơi vào tay kẻ ác đã bí mật tạo một loại huyễn thuật, nếu Huyết Trân Châu dính máu người mang huyết thống Cổ gia sẽ bị nứt.

Cổ Thiên Kỷ tất nhiên đã chọn phòng chờ sẵn bọn họ. Rượu thịt cũng đã bày sẵn ra bàn. Cổ Trác mặt không biến đổi quỳ xuống hành lễ, Cổ Minh Đào thấy phụ thân làm vậy cũng ngoan ngoãn làm theo nhưng mắt vẫn len lén nhìn lên bàn không kìm được lòng tự nghĩ lát nữa sẽ được một trận no nê. Cổ hoàng hậu sau khi miễn lễ cho bọn họ liền phân phối người hầu ra ngoài. Tuy nhiên nhìn nét mặt của Cổ Hoàng hậu khá uy nghi, Cổ Minh Đào đành nuốt nước bọt chờ đợi. Aizz hoàng hậu à người có thể nhanh chóng một chút không ? Cái gì người cũng chậm rãi như vậy bụng của ta không chịu nổi nữa rồi.

- Đứa nhỏ này là ? - Như ý thức được ánh mắt Cổ Minh Đào đang đặt lên mình, Cổ hoàng hậu liếc nhìn rồi thờ ơ hỏi.

- Gọi ta một tiếng Phụ thân.

Cổ Thiên Kỷ khẽ nhếch môi, nét mặt vẽ lên một nét cười không rõ ý tứ:

- Đứa nhỏ này thật đáng yêu !

Nàng nhìn Cổ Minh Đào đang đỏ mặt. Phục sức nam nhi vẫn không đủ che lấp dáng vẻ xinh đẹp của nàng ta, rõ ràng đôi mắt trong suốt rất có thần khí kia là được thừa hưởng từ nữ tử đó..

- Tay nghề phục trang của đệ vẫn kém như vậy.

Cổ Trác mặt ngưng lại thành một tảng đá. Hắn hóa trang cho nữ hài tử thì cũng đã hóa trang cho hắn, người trong thiên hạ không nhận ra nhưng tỷ tỷ hắn đương nhiên nhận ra. Hắn ngượng ngùng đổi chủ đề:

- Ta chỉ muốn gửi hoàng hậu nuôi dưỡng nhi tử giúp ta một thời gian. Sau khi ta về nhất định sẽ không để nữ nhi làm phiền hoàng hậu nữa.

- Sao đệ lại nhắc đến hai chữ "làm phiền". Đáng lẽ ra bổn cung nên nuôi dưỡng hài tử này từ nhỏ mới phải.

Hắn chỉ thở dài. Trầm ngâm một lúc mới nói:

- Ta không muốn ai biết thân phận của nó. Mọi thứ đối với nó còn chưa sẵn sàng. Âu Dương Kha đã bắt đầu hành động. Ta không thể không đi.

Mưa máu hoàng cung mối thù huyết tộc vẫn chưa kết thúc. Cổ hoàng hậu gật đầu:

- Được. Bổn cung sẽ cho nó một danh phận.

Cổ Minh Đào méo xệch mặt. Danh phận gì cũng được mọi người cho ta ăn đi bụng ta sôi rất lâu rồi !!!!

Cáo biệt phụ thân Cổ Minh Đào bắt đầu theo Cổ Hoàng hậu với danh phận Cổ công tử, được sắp xếp ở tại Phong Hạ Các trong cung Cảnh Nghiêm của Hoàng hậu. Có bốn người hầu thân cận trong đó có hai nam nhân và hai nữ tử giả nam, cùng bốn thái giám, bốn ma ma theo hầu. Đồ đạc trong Phong Hạ Các đều được hưởng dụng theo quy tắc dành cho vương tôn công tử. Được ân chuẩn tự do ra vào hoàng cung như hoàng tử điện hạ. Mọi thức ăn đều có thể làm trong gian bếp của Cảnh Nghiêm Cung. Y phục cũng thuộc hàng nhất đẳng vương tử, ngoài ra còn có rất nhiều gấm lụa hoàng hậu ban thưởng đang được Thượng Y cục gấp rút hoàn thành.

Chưa bao giờ được sống trong cảnh xa hoa như vậy, Cổ Minh Đào không ngừng than thở. Nếu sư phụ đưa nàng đến đây sớm hơn không phải nàng sẽ đỡ khổ cực biết bao nhiêu không. Sáng tối chỉ biết dạo quanh hoàng cung rộng lớn rồi được ăn biết bao nhiêu đồ ăn ngon, có rất nhiều người cung kính, lại được nghe những chuyện hậu cung náo nhiệt, cũng có chuyện bi thương vô cùng.

Hoàng hậu sau khi phân phó cho nàng ở đây liền không thấy người đâu nữa. Hơn một tháng cũng không gặp người, hoàng cung bao la rộng lớn đi không hết một phần đã thấy rã rời. Những người bên cạnh đều không vui đùa với nàng, còn thường xuyên khuyên nàng nên làm thế này thế kia, không được làm như này như này,... Chung quy vẫn cứ là có đồ ăn no nê y phục đẹp đẽ ngủ không bị quấy rầy, vậy là đã thấy vui vẻ hạnh phúc lắm rồi. Ở Tịnh Vân Sơn ngày nào cũng phải dậy sớm, rồi luyện võ, học chữ, học cầm và cung. Ở Hoàng cung thật nhàn hạ !

Hôm đó trời trưa nắng gắt, sáng ngủ quá giấc không thể nào ngủ được thêm, cung nữ đều đi làm hết không túm lại bàn luận chuyện trong cung nữa. Cổ Minh Đào tự mình đi dạo quanh hoàng cung. Vốn tự cho mình là nhớ đường cuối cùng lại đi lạc cũng không biết nên trở về thế nào. Trong cung thì rộng lớn, cung quy thì nhiều mà nàng lại vô cùng lười học quy củ, chỉ sợ Hoàng hậu biết được nhất định sẽ trách phạt. Cổ Minh Đào tìm một mái đình gần đó, ngồi thở dài. Dù sao đi lạc thì cũng đi lạc rồi, đợi có người đi qua nhất định sẽ nhờ người đó chỉ đường về Phong Hạ Các. Nàng ngẫm nghĩ rồi đảo mắt nhìn xung quanh.

Sau bụi hoa Tường Vi ẩn khuất thân ảnh một nam nhân, trường bào lam tím thêu sợi bạch kim lấp lánh dưới ánh mặt trời, tướng mạo vô cùng cao quý, khuôn mặt ưu tư tao nhã, sống mũi cao thẳng, đôi mắt trầm tĩnh sâu thẳm nhưng lại vương một nỗi buồn khiến quang cảnh xung quanh có đẹp thế nào cũng trở nên tàn úa. Cổ Minh Đào chớp chớp hàng mi, khẽ cảm thán, nam nhân đẹp như vậy, khí chất như vậy trước giờ chỉ từng thấy ở Bạch Diệp Quân, người nam nhân trước mắt này lại có vẻ giống Bạch Diệp Quân ba phần.

Hắn bỗng nhiên xoay người lại nhìn về phía Cổ Minh Đào sau bụi Tường Vi, mặt không chút biến đổi lạnh giọng nói:

- Ra đây !

Cổ Minh Đào ngó nghiêng, xung quanh không có ai khác ngoài nàng, suy nghĩ một lát, có thể nhờ hắn đưa nàng trở về cũng không tệ. Cổ Minh Đào liền nhẹ bước ra ngoài, ngước mắt nhìn lên đôi mắt lạnh lẽo của hắn, nàng không khỏi rùng mình một cái.

- Ngươi là ai ? Tại sao nhìn lén ta ?

Cổ Minh Đào ấp úng:

- Tiểu nhân ...Hoàng hậu gần đây trong người thường xuyên mỏi mệt, Thượng Cung đại nhân cho gọi tiểu nhân vào cung để pha trà cho hoàng hậu nương nương và các vị phi tần thưởng thức xua tan mệt mỏi sầu lo, có thể dưỡng sắc nữa..

Rõ ràng là câu trả lời vô cùng nhiều lỗ hổng, Cổ Minh Đào nuốt một miếng nước bọt, nam nhân này hình như là ...

- Ồ ! Thật vậy ư ? Ngươi vào cung lâu chưa ? Có biết quy củ không ?

Cổ Minh Đào lạnh sống lưng, toát mồ hôi hột, lại là quy củ !

- Tiểu nhân mới chỉ nhập cung, quy củ cũng chưa rõ lắm, mong đại nhân không trách phạt ! Tiểu nhân bất quá chỉ là đi lạc ...

Hắn nhếch mép cười khẩy một cái, ánh mắt tràn đầy tia trào phúng. Cổ Minh Đào không ngừng run rẩy cúi mặt xuống. Cơ hồ người đối diện vẫn không biết thân phận thực của nàng, cũng nghĩ nàng không biết thân phận thực của hắn. Hắn đang định nói gì đó thì có tiếng bước chân lại gần. Nam nhân đó một thân bạch y cẩm bào, phong thái vô cùng nho nhã, khuôn mặt trắng trẻo, dung sắc tuấn tú, đôi mắt mang theo ý lạnh làm người khác run sợ, nhưng vẫn toát lên một khí chất bức người, con ngươi mang một màu đen lạnh lẽo, nhìn qua thấy rõ được bản chất người này vô cùng lãnh khốc vô tình. Nhưng đó chẳng phải là ... ? Cổ Minh Đào muốn lập tức đứng lên chạy đi nhưng tên đại hoàng tử kia nhanh chóng bắt được vai nàng ấn mạnh xuống.

- Hoàng huynh ! - Bạch y nam tử kia cúi đầu trước hoàng huynh hắn rồi thẳng lưng lên không biết cố ý hay không đem Cổ Minh Đào như vô hình.

Đại hoàng tử kia "hừ" với Cổ Minh Đào một tiếng rồi quay sang Bạch y nam tử kia hững hờ:

- Tam đệ, vốn đợi đệ đến bàn chuyện luôn với đệ nhưng lại vô tình gặp tên tiểu tử này.

Hắn chỉ tay vào Cổ Minh Đào đang run rẩy cúi đầu đứng đó, bạch y hoàng tử kia liếc mắt nhìn nàng một cái, chỉ nhướng mày lên không nói gì.

- Đệ xem nên xử trí như nào rồi chúng ta cùng bàn chuyện.

Bạch y hoàng tử kia chậm rãi tiến lại gần Cổ Minh Đào nghiêm giọng nói:

- Ngẩng mặt lên !

Cổ Minh Đào vẫn hơi run đưa khuôn mặt nhỏ bé của nàng nâng lên. Đúng rồi ! Không hề nhầm lẫn ! Đúng là hắn ! Cổ Minh Đào định lao đến, nói rằng "thúc thúc ta nhớ thúc" nhưng sự vui mừng cùng nỗi lo sợ hoà quyện khiến nàng bị nghẹn lại, cơ hồ như run mạnh hơn. Bạch Diệp Quân vẫn chỉ lạnh lùng nhìn nàng không có một chút biến đổi nào trên mặt hắn.

- Tên tiểu tử này là sao ?

Đại hoàng tử nhướng mày, nhẹ xoay đi:

- Hắn nói là tới Thượng Cung cục pha trà nhưng đi lạc.

Bạch Diệp Quân ! Ta là Cổ Minh Đào đây ! Thúc có nhận ra ta không ?

Trái với mong đợi của Cổ Minh Đào, Bạch Diệp Quân vẫn lạnh lùng như vậy. Hắn nghiêm mặt nói:

- Người đâu ! Lôi tên tiểu tử không biết quy củ này ra ngoài đánh hai mươi trượng !

Sắc mặt Cổ Minh Đào lập tức trắng bệch, nàng lập tức ôm lấy chân Bạch Diệp Quân:

- Quân tiểu thúc, ta là Cổ Minh Đào, ta là Cổ Minh Đào ! Người không nhận ra ta hay sao ?

Bạch Diệp Quân mạnh chân đá nàng sang một bên, nặng lời:

- Ngươi là ai ta không biết ! Ngươi thật không biết quy củ !

Đại hoàng tử quay lại thấp đầu nhìn nàng:

- Gặp hoàng thất không hành lễ, lại cố ý theo dõi chúng ta ? Được lắm ! Ai là chủ tử của ngươi ?

Nàng hoảng hốt không ngờ Bạch Diệp Quân đối xử với nàng như vậy. Nàng vẫn quỳ ở đó, run run vì thất vọng, vì hoảng sợ, vì tức giận.

- Ta chỉ là lạc đường không biết nên đi đường nào về ! Không cố ý theo dõi điện hạ ! Ta còn chưa từng gặp người, cũng không biết người là điện hạ, huống hồ là theo dõi người !

Đại hoàng tử thẳng lưng lên, lạnh lùng nói:

- Ngươi còn nói dối ta lập tức sai người đưa ngươi tới hình bộ !

Bạch Diệp Quân vẫn không có chút đổi sắc, vô cùng thờ ơ với Cổ Minh Đào.

- Điện hạ minh giám ! Nếu quả thực ta biết trước người là điện hạ, lúc đó sẽ hành lễ với điện hạ ngay lập tức ! Điện hạ người nghĩ lại lúc đó ta còn nghĩ người là quan viên mới thất lễ gọi người là đại nhân ! Người tha cho ta đi điện hạ !

Bạch Diệp Quân vẫn nhìn chằm chằm nàng không hề mở miệng. Đại hoàng tử thở dài:

- Quỳ ở đây hai canh giờ !

Nói rồi hắn liền tiến tới ngôi đình cách đó không xa. Bạch Diệp Quân chăm chú nhìn nàng, nàng cũng đưa mắt lên nhìn hắn:

- Ngươi nói ngươi là Cổ Minh Đào ?

- Ta thật là chính là Cổ Minh Đào !

- Ta không biết Cổ Minh Đào là ai !

Nàng sững sờ. Chẳng lẽ bốn năm trôi qua hắn liền quên mất nàng là ai ? Nàng thở dài cúi đầu xuống.

- Chẳng lẽ thúc đã quên ta rồi ư ? Hay thúc đã không còn cần ta nữa ?

Hắn vẫn không nói gì, lặng lẽ bước đi. Bước được vài bước hắn nghe thấy một âm thanh rất nhỏ nhưng nặng nề.

- Đào Nhi hiểu rồi !

Hắn quay lại lạnh lùng nói:

- Quỳ thêm ba canh giờ !

Rồi lập tức phủi tay áo đi thẳng.

Bạch Diệp Vỹ ngồi xa xa tràn ngập ý cười, hắn chỉ muốn dọa ai dè tam đệ lại phạt nặng như vậy.

Cổ Hoàng hậu sau một thời gian giải quyết những tranh chấp trong hậu cung, trong người lúc nào cũng phiền muộn bực bội. Khương thục phi, Cao phi chỉ vì một bình hoa liền đem ra đánh chết cung nữ oan uổng nhau bỏ phấn hương độc. Tô phi và Cẩm tần chỉ vì một cây trâm hoa liền cao hứng tranh chấp. Chưa hết lại đến chuyện Bùi mỹ nhân vì sảy thai mà khóc sướt mướt trước mặt nàng liền đem lỗi lầm đẩy hết cho Châu quý tần. Mặc đức phi vốn là muội muội của võ tướng Mặc Đĩnh, thường xuyên múa thương ở trong viện của nàng ta, Phùng thục nghi vì ghen tỵ cố ý đến quấy nhiễu rồi đặt điều gây sóng gió.,... Hậu cung bao nhiêu chuyện xảy ra, dù hoàng đế có chuyên sủng Cổ Hoàng hậu nhưng đã là chủ quản lục cung vẫn không thể không đứng ra phân xử công bằng. Dù sao cũng đều là thiên kim tiểu thư của các quan viên trong triều không thể nào không nể mặt.

Hậu cung cuối cùng cũng có một ngày gọi là yên ổn. Sực nhớ tới hơn một tháng Cổ Minh Đào nhập cung, nàng chưa đích thân tới xem chất nữ này có thích ứng được cuộc sống này không, liền sắp xếp tới Phong Hạ các. Nhưng đám hạ nhân không hề biết Cổ Minh Đào đi đâu, khiến Cổ hoàng hậu không kìm được lửa giận bùng phát, nàng liền đem hết hạ nhân đánh ba mươi trượng.

- Không theo hầu chủ nhân tử tế được thì các ngươi còn tồn tại để làm gì nữa ?

Nàng cùng với hạ nhân đích thân đi tìm Cổ Minh Đào. Mãi đến xế chiều bắt gặp Cổ Minh Đào trong hậu hoa viên. Nhìn thấy Cổ hoàng hậu đi tới, Cổ Minh Đào khẽ mỉm cười gọi "nương nương" rồi liền ngất đi. Cổ hoàng hậu hoảng hốt rồi lại bùng lên lửa giận. Ai lại dám bắt phạt chất nữ của bà quỳ như vậy chứ !

- Bẩm hoàng hậu nương nương, Cổ công tử bị suy nhược cơ thể, cũng may không nguy hiểm, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng sẽ không để lại bệnh chứng. Còn đây là Chi Cốt Tán, xoa bóp thường xuyên sẽ khiến bầm tím trên đầu gối công tử được tiêu tan, không ảnh hưởng tới xương cốt !

Nghe thái y chẩn trị, phân phó hạ nhân chăm sóc cho Cổ Minh Đào một lượt xong xuôi, Cổ hoàng hậu mới an tâm phần nào.

- Đào Nhi ! Con nói cho bổn cung xem đã xảy ra chuyện gì ? Tại sao con phải quỳ như vậy ?

- Hoàng hậu nương nương ! Đào Nhi không sao ! Chỉ là đụng phải quý nhân con lại không hiểu quy củ. Lần này là con sai, con sẽ nghe lời người học quy củ thật tốt, không muốn người vì con mà ảnh hưởng !

Cổ Minh Đào rũ đôi mắt chứa giọt lệ lấp lánh kia, không muốn nó rơi xuống. Cổ hoàng hậu nhìn vậy trong lòng lại vô cùng xót xa. Đây là Cổ Minh Đào không muốn nói ra, có hỏi cũng vô ích.

- Vậy con nghĩ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt ! Ngày mai bổn cung sẽ đến thăm con !

- Cảm tạ hoàng hậu nương nương !

Cổ hoàng hậu thở dài:

- Sao lại nói cảm tạ với ta ! Con là chất nữ của ta, đương nhiên ta phải chăm sóc cho con rồi ! Hai nô tỳ nhất đẳng bên người con ta đã thay rồi, nếu không vừa ý thì tự mình tới Thượng Cung Cục lựa chọn không cần báo lại cho ta !

- Tất cả đều nghe theo sắp xếp của người !

Hôm nay Cổ Minh Đào ngoan ngoãn nghe Thường ma ma dạy quy củ trong cung và nghe kể về những hoàng tử, công chúa để khi gặp họ nàng dễ dàng nhận ra. Trong cung hiện tại trừ những người đã chết non và một số vị đã đi học hỏi ở ngoại quốc thì còn lại những người sau:

Đại hoàng tử Bạch Diệp Vỹ, Nhị hoàng tử Bạch Diệp Khánh, Tam hoàng tử Bạch Diệp Quân, Tứ hoàng tử Bạch Diệp Phong, Thất hoàng tử Bạch Diệp Dạ, Thập hoàng tử Bạch Diệp Quang, Thập tam hoàng tử Bạch Diệp Khương, Thập tứ hoàng tử Bạch Diệp Độ. Ngũ công chúa Bạch Châu Nhiên, Lục công chúa Bạch Châu Hoa, Bát công chúa Bạch Châu Phương, Thập công chúa Bạch Châu Lam.

Cổ Minh Đào đem tất cả cố nhét vào trong trí nhớ, cẩn thận từng chút một. Cổ hoàng hậu nói mấy ngày sau sẽ có một buổi yến tiệc, lần này Cổ Minh Đào sẽ được tham dự với tư cách là chất tử của hoàng hậu. Đã như vậy cung quy và danh phận của các biếu huynh biểu tỷ phải nhớ thật kĩ không được sai sót. Ngoài ra Thường ma ma theo phân phó đặc biệt của Cổ hoàng hậu mang tới những bức họa của các hoàng tử công chúa để khi nhìn thấy Cổ Minh Đào có thể dễ dàng nhận ra.

Chăm chú học cũng không biết xế chiều từ bao giờ, Cổ Minh Đào lười biếng ngáp một cái, gục đầu trên sạp mắt lim dim. Nàng bỗng thấy gì đó mềm mềm cọ vào mi tâm lại thấy có chút ngứa ngứa, liền giơ tay xua xua mà không chịu mở mắt. Nhưng chỉ được một lúc lúc sau mi tâm lại bị cái thứ mềm mềm đó xoa xoa trên mũi, nàng nhăn mặt, lười nhác mở mắt. Là bông lau. Nàng chu môi tay giựt lấy bông lau đó mà lại bị trượt mất, cái vươn người để giựt bông lau của nàng lại khiến nàng bị ngã khỏi sạp. Tiếng khúc khích truyền đến khiến nàng khó chịu. Ngước mặt lên, là một nam tử mặc lam y không khoác áo choàng bào, mặt hắn thập phần vui vẻ, cơ hồ như việc trêu chọc nàng vô cùng thú vị.

Cổ Minh Đào vô cùng uỷ khuất phụng phịu không chịu đứng dậy.

- Ai da ! Tên tiểu tử nhà ngươi thật giống nữ nhân, ta thấy hay ho liền trêu chọc một chút. Ngươi lại đem ta giận dỗi như vậy ư ?

- Ta không giận dỗi mà ! - Nói vậy nhưng trong lòng lại mắng thầm tên tiểu tử đó.

- Tiểu tư nhà ngươi mặt ngọc da trắng, hay ngươi chính là nữ nhân giả trang đây ? - Mắt hắn có bảy phần đều là tia trào phúng.

Thấy hắn đụng trúng nhược điểm, Cổ Minh Đào liền giãy giụa:

- Ta không phải ! Ta là nam nhân ! Ta là nam nhân.

Nam tử đó cười vô cùng hả hê, cúi xuống đỡ nàng dậy sau đó tiện tay nhéo cái mũi mịn màng của nàng.

- Không phải thì thôi, náo loạn cái gì !

Cổ Minh Đào lườm hắn, ngồi lại bàn học, lật sách ra coi như không chú ý đến hắn. Nàng cũng không nghi ngờ tại sao hắn lại vào được đây.

- Ai da ! Ngươi chăm chỉ như vậy làm gì chứ ! Nhìn ngươi cẩm phục như vậy chắc hẳn cũng là một người không tầm thường - Hắn nói đến đó liền đi vòng quanh người nàng, nàng cũng nhíu nhíu chân mày nhìn lại bản thân - Sau này chắn chắn phụ mẫu ngươi sẽ đem hết quyền quý và quyền lực vào tay ngươi, như vậy ngươi chăm chỉ chẳng phải có chút thừa thãi hay sao !

Cổ Minh Đào nghĩ lại, phụ mẫu quả thực không có nhưng có Cổ hoàng hậu là bá mẫu, chắc chắn người sẽ chiếu cố mình. Liền cho rằng đối phương nói đúng.

- Đi, đi theo ta, ta dẫn ngươi đi xem náo nhiệt !

Cổ Minh Đào lắc lắc.

- Lần trước ta đụng trúng đại hoàng tử, bị phạt quỳ hai canh giờ, tam hoàng tử đi qua lại phạt tiếp ba canh giờ, cũng may hoàng hậu nương nương đi qua ta mới thoát được.

Trên mặt tên đó lại càng thêm hứng thú, mắt hắn sáng lên:

- Có ta ở đây, ai cũng không trêu được ngươi !

- Quả thực vậy ư ? Ngươi là ai ?

- Ta là thư đồng của Nhị hoàng tử.

Cổ Minh Đào vẫn nhìn hắn tỏ ra nghi ngờ. Đôi mắt trong suốt kia, khuôn mặt nho nhã tuấn tú như vậy, cẩm y hắn mặc thực sự là thượng đẳng y phục, không ra dáng thư đồng.

- Sao vậy ?

- Ta thấy ngươi là thư đồng mà đẹp như vậy thì chắc hẳn nhị hoàng tử cũng rất đẹp.

Hắn cười một tràng:

- Ta đẹp sao ?

Cổ Minh Đào gật gật.

- Từ lúc nhập cung đến giờ, ta thấy ai cũng thấy rất đẹp.

Hắn không cười lớn nữa mà lộ ra bộ dáng yên tĩnh ôn nhu, hàng mi dài buông xuống, khuôn mặt tuấn mỹ mỉm cười ôn hoà.

- Ngươi cũng đẹp.

- Ta có đẹp thật sao ?

Thư đồng nhị hoàng tử gật gật. Cổ Minh Đào cười sung sướng.

- Ta là Minh Đào ! Ngươi tên gì ?

- Gọi là Khánh Nhi được rồi !

Cổ Minh Đào mặt nhăn nhăn, Khánh Nhi, tên tự có phần quen quen, nghĩ lại khuôn mặt hắn cũng như đã từng thấy ở đâu đó. Nhưng rất nhanh đã không chú ý nữa, bản tính lười nhác khiến cho nàng mỗi khi suy nghĩ liền thấy đau đầu.

- Khánh Nhi, ngươi là thư đồng của nhị hoàng tử, tại sao lại có thể chạy ra đây ?

- Nhị hoàng tử đang ở thư phòng, mọi việc đều do nô tài khác được phân phó, ta không cần làm nữa, nhị hoàng tử với ta có tình cảm thập phần tốt đẹp, cư nhiên sẽ đặc cách cho ta được nghỉ ngơi. Ta liền chạy đi khắp nơi kiếm bạn !

- Ngươi và nhị hoàng tử thân thiết đến vậy ư ?

- Tất nhiên rồi ! Thư đồng nhất đẳng mà.

- Nhị hoàng tử hiền hoà dễ tính thật sao ?

Khánh Nhi cười gật gật đầu:

- Không chỉ thế, người còn rất vui tính nữa !

Khánh Nhi ngậm bông lau vào miệng, tỏ vẻ rất lấy làm tự mãn. Rồi hắn quay sang Cổ Minh Đào.

- Còn ngươi ? Ngươi có thân phận gì ? Sao lại được ở Phong Hạ Các ?

- À, hoàng hậu nương nương sai ta đến pha trà cho nàng, vốn là phải ở Thượng Cung Cục nhưng để mỗi lần hoàng hậu nương nương muốn thưởng trà liền đặc cách cho ta ở lại đây đi lại gần hơn.

- Ồ ! - Khánh Nhi nhướn mày - Ngươi am hiểu trà vậy ư ?

- Phụ thân ta ngày trước mở một am thất vốn để thiết đãi những bằng hữu thanh tu đến thưởng trà, về sau nhiều người biết đến liền cho đó là một đạo trà quán. Ta cư nhiên học được rất nhiều từ phụ thân. Hoàng hậu nghe được nên sai người đón ta vào cung để người thường xuyên thưởng trà.

- Vậy ngươi có thể chỉ cho ta một loại trà tốt và cách pha trà được không ? Trong cung mặc dù rất nhiều loại trà ngon quý hiếm nhưng không hợp khẩu vị của nhị hoàng tử. Việc này làm ta vô cùng nhức đầu !

- Nhị hoàng tử có hay bị phiền muộn hay mang bệnh gì không ?

- Nhị hoàng tử thường xuyên chóng mặt, nhức đầu, cơ thể suy nhược rất lớn.

- Vậy ngươi có thể tìm hà thủ ô, cam thảo, đinh hương, thuý hoa, anh đào, ngọc lan, hoa quế, cúc dương cam đem ướp rồi cắt nhỏ nấu sôi, bỏ xác lấy nước cốt, pha với sương sớm một lượng vừa đủ là có thể dùng.

Khánh Nhi nghe xong liền cười ha ha rồi chạy đi, vẫn kịp quay đầu lại nói với Cổ Minh Đào:

- Cảm tạ Đào Nhi, lần khác ta sẽ đưa ngươi đi xem náo nhiệt sau !

Cổ Minh Đào ngây ngốc nhìn hắn chạy đi không khỏi cảm thấy hắn có chút bất thường. Khánh Nhi thực sự giống nhị hoàng tử trong bức họa kia.

Đang định suy nghĩ thêm thì Cổ hoàng hậu tới.

- Đào Nhi bái kiến Hoàng hậu nương nương !

- Đứng lên đi !

Cổ hoàng hậu nhẹ nhàng đỡ Cổ Minh Đào lên rồi ngồi xuống một bên.

- Con học quy củ tới đâu rồi ? Tên của các biểu huynh biểu tỷ đã nhớ rõ chưa ?

- Con đã thuộc hết rồi thưa hoàng hậu cô cô.

- Tốt lắm ! Yến hội lần này đừng khiến ta thất vọng !

Yến hội hoàng cung kì thực là vô cùng náo nhiệt, thập phần xa hoa. Lại nói yến hội này thái hậu, hoàng đế, hoàng hậu cùng các cung tần đến còn có các hoàng tử công chúa, thiên kim tiểu thư, công tử cũng đều có mặt đầy đủ. Quận chúa, vương tôn từ các đất phong, ngoại biên cũng đã trở về kịp thời tham dự yến hội lần này.

Cổ Minh Đào vốn không quen ai rụt rè bước vào chính điện, lại loay hoay không biết mình nên ngồi đâu, phải đến khi Sở Y nhắc nhở nàng mới biết chỗ mình nên ngồi ở đâu. Sở Y, Giang Y là hai thị nữ nhất đẳng bên người Cổ Minh Đào, do Cổ hoàng hậu sắp xếp giả nam trang ở bên người nàng để dễ bề chăm sóc. Sở Y luôn tỏ ra tháo vát nhanh nhẹn hơn, còn Giang Y lại tỉ mỉ cẩn thận. Hai người đều rất thân với Cổ Minh Đào.

Vừa an toạ vào chỗ của mình, Cổ Minh Đào dường như thấy một thân hình quen thuộc, không khỏi cảm thấy trong lòng vui sướng. Nàng định gọi Khánh Nhi nhưng lại sợ thất thố giữa cung điện lớn như vậy nên nuốt trọn không dám làm gì. Dường như Khánh Nhi không hề để ý đến Cổ Minh Đào luôn chăm chú nhìn về phía mình chỉ bận rộn tiếp rượu của mọi người. Phong thái của hắn khiến Cổ Minh Đào sửng sốt vô cùng.

Hôm nay hắn một thân hoa phục cùng trường bào màu thiên thanh có đính kim tuyến toát ra vẻ phong lưu, dáng vẻ ung dung đẹp đẽ, cao ngạo. Khuôn mặt nam tử này sáng như hoa sen trong nước, hai tròng mắt loé ra sự trí tuệ. Xung quanh hắn được bao quanh bởi các thiên kim tiểu thư lộng lẫy xinh đẹp, luôn miệng gọi hắn:

- Nhị điện hạ !

Trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, rõ ràng là bị hắn lừa nhưng lại không thể trách hắn ! Người ta là nhị hoàng tử, làm sao có thể trách đây ! Có trách cũng là trách nàng dễ bị lừa mà thôi ! Cổ Minh Đào mặt mũi nhăn nhó tức giận không thể phát tiết liền quyết chiến với đồ ăn trên bàn.

- Hoàng hậu nương nương giá đáo !

Lúc này Cổ Minh Đào mới để ý, Thái hậu cùng hoàng đế và đông đủ mọi người đã có mặt, vậy mà hiện tại hoàng hậu mới chịu tới. Tiếng xì xào bán tán nổi lên rất nhiều cho tới khi hoàng hậu thực sự bước vào chính điện. Tất cả mọi người trừ thái hậu và hoàng đế đều quỳ xuống hành đại lễ với nàng. Hôm nay Cổ hoàng hậu vô cùng lộng lẫy, nhìn rất giống một viên bảo ngọc. Một thân trường bào màu đỏ đính hoa cương, thắt lưng mạ vàng họa chim phượng, tóc vấn Phượng Hoàng Cát Nhã, cài trâm ngọc trạm bằng cẩm thạch, chính giữ đính một bông hoa tuyết đỏ, mi tâm nàng họa một bông hoa mai vô cùng thanh tao nhưng nổi bật khí chất quý phái bậc nhất. Cả đại điện chìm ngập trong im lặng. Cổ hoàng hậu hành lễ với thái hậu và Bạch Đế xong liền miễn lễ cho mọi người rồi mới an tọa.

Cổ Minh Đào nhìn một lượt xung quanh yến tiệc hôm nay. Bất chợt bắt gặp gương mặt mỹ mão phong thái tiêu sái cùng một thân hoa phục của Bạch Diệp Quân, động tác của Cổ Minh Đào liền ngưng đọng. Hắn dường như cố ý coi nàng như không khí, mỗi bước chân đi đều thong dong nhưng lại bao bọc bởi hàn khí vô cùng lạnh lẽo. Khuôn mặt tuấn mỹ lại lãnh khốc vô tình, khiến người ta nhìn được không chạm vào được.

- Tiểu Đào Tử !

Giọng nói thập phần nhỏ nhẹ ấm áp này lại khiến Cổ Minh Đào giật mình. Hóa ra nàng chăm chú nhìn Bạch Diệp Quân đến nỗi Bạch Diệp Khánh đến gần lúc nào cũng không hề biết. Nàng hành lễ với hắn, song trong lòng bất giác nhớ tới việc hắn lừa gạt nàng không khỏi gằn từng chữ:

- Cổ Minh Đào bái kiến nhị điện hạ !

Bạch Diệp Khánh mặt mày hớn hở đỡ Cổ Minh Đào lên rồi ghé tai nàng thì thầm:

- Ta là Khánh Nhi đây ! Vì dung mạo ta giống nhị điện hạ tới bảy phần nên được điện hạ phân phó đi dự yến tiệc này còn bản thân hắn trốn ra ngoài rồi.

Nghe vậy Cổ Minh Đào nhíu đôi lông mày lá liễu, mi tâm giật giật, ha, ngươi lừa ta giờ vẫn muốn lừa ta sao, ta đâu phải tiểu ngốc tử, được thôi, nếu ngươi cố chấp ta liền cố chấp chơi cùng ngươi. Nàng bất giác nhếch đôi môi mềm lên, ghé lại gần hắn hơn:

- Vậy nên ngươi nói trước mặt mọi người ta nên gọi ngươi là Nhị điện hạ còn không có người khác có thể gọi ngươi là Khánh Nhi ?

- Đúng đúng ! - Hắn không những cười vui vẻ mà còn chúc rượu Cổ Minh Đào - Tiểu Đào Tử, chén rượu này ta mời ngươi, xem như chúng ta có duyên phận, đợi lát nữa tan yến tiệc ta cùng ngươi kết giao huynh đệ !

Hắc hắc, ngươi là nhị điện hạ lại tùy hứng làm bừa như vậy, thật không giống các huynh đệ của ngươi. Ta sẽ coi như không biết kết giao cùng ngươi xem ngươi lại là tiểu ngốc tử cũng không đến nỗi tệ ! Cổ Minh Đào tay nâng chén rượu lên mỉm cười đầy hứng thú:

- Được ! Hảo huynh đệ !

Phía trước có một tiểu thư vô cùng xinh đẹp, dáng vẻ tao nhã, thuần thục trong y phục gấm màu đỏ nhạt, hàng mi cong vút cùng đôi mắt long lanh cuốn hút đang nhìn Cổ Minh Đào mà đi tới.

- Tiểu nữ là Dương Uyển Nhi, bái kiến nhị điện hạ, bái kiến công tử !

Bạch Diệp Khánh mỉm cười rót rượu đưa cho Dương Uyển Nhi, lại quay sang Cổ Minh Đào đang chăm chú nhìn cô nương trước mặt mình.

- Tiểu Đào Tử, đây là thiên kim tiểu thư phủ An Thuần quốc công, có thể coi là mỹ mạo bậc nhất Thăng Long, dáng vẻ vô cùng uyển chuyển lay động lòng người phải không ?

Rõ ràng là đang châm chọc ! Hắn thật không biết liêm sỉ !

- Nhị điện hạ quá khen rồi ! Tiểu nữ so với các thiên kim tiểu thư khác cũng chỉ là tầm thường thôi.

Bạch Diệp Khánh lại tiếp tục coi nàng như thú vị, tiếp tục rót rượu cho Cổ Minh Đào cười cười mang ẩn ý:

- Lại còn khiêm nhường nữa ! Ngươi xem ngươi để ý đến người ta như vậy chi bằng xin hoàng hậu nương nương ban hôn đi !

- Ta không có ý này ... - Cổ Minh Đào vội xua tay, trên thực tế Dương Uyển Nhi An Thuần thiên kim phủ An Thuần quốc công này thực sự là trân bảo, phụ thân lại nắm ba phần binh quyền triều đình, Dương gia vô cùng có sức ảnh hưởng trong triều chính. Nhưng Dương gia chỉ có duy nhất một vị thiên kim tiểu thư, An Thuần quốc công vô cùng đau đầu trong việc tuyển chọn con rể, người nào cũng không hợp ý Dương Uyển Nhi, lão quốc công không thể không để ý đến hạnh phúc và tình cảm của nữ nhi mình mà gả bừa. - Ta chỉ thấy Dương tiểu thư mỹ mạo kiều diễm không kiềm chế thưởng thức vẻ đẹp của nàng, không có ý ....

- Công tử nói như vậy là chê Uyển Nhi không đủ tư cách làm thê tử của công tử ư ?

- Ta thật không có ý đó, ta .. - Thật đau đầu, Cổ Minh Đào mới chỉ có mười một tuổi, lại đang giả nam nhân, không thể tùy tiện quyết định được - Ta căn bản không thể tranh giành với nhị điện hạ ! Nhị điện hạ quả thật rất để ý Dương tiểu thư, nhị điện hạ lại là chính nhân quân tử thuần túy mà ta không thể làm được !

- Tiểu Đào Tử ! Ta thấy Dương tiểu thư quả thực có để ý ngươi, sao ngươi lại gán ghép cho ta ?

Bạch Diệp Khánh nhướng lông mày châm chọc nói. Dương Uyển Nhi mặt đổi sắc, buông hàng mi ủ rũ, mi tâm điểm liên hoa của nàng khẽ rung động, đôi mắt bồ câu chậm rãi như muốn rơi lệ.

- Công tử là đang chê ta, lại cố ý đẩy ta về phía nhị điện hạ khiến ta bị châm chọc một phen. Công tử không thích ta, nhưng cũng không nên khiến ta mất mặt như vậy chứ !

Cổ Minh Đào ngẩn người. Người trong cung là như vậy sao ? Nói một câu lại ngàn vạn ý tứ chứa chấp trong đó, thật phiền phức !

- Dương tiểu thư hiểu lầm rồi, chỉ là ta hiện tại vẫn còn nhỏ, đợi ta trưởng thành rồi sẽ cầu hôn nàng...

Lời vừa thốt ra trong lòng Cổ Minh Đào thầm căm hận bản thân mình không biết suy nghĩ, đúng là đại ngốc tử ! Dương Uyển Nhi bỗng chốc trở lên vui vẻ, đôi mắt lại lấp lánh, biến hóa thật khôn lường !

- Ngươi quả thực là người thức thời ! - Bạch Diệp Khánh vỗ vai Cổ Minh Đào cười lớn rồi bỏ đi.

- Đào Nhi ! - Cổ hoàng hậu ngồi trên đại điện mỉm cười, Cổ Minh Đào liền hành lễ với nàng - Hôm nay bổn cung cố ý đưa con tới đây là để giao lưu với các biểu huynh biểu tỷ của con, con còn không mau đi mời rượu các biểu huynh tỷ ?

- Thần tuân chỉ !

Quay sang với Bạch đế, Cổ hoàng hậu mỉm cười lãnh đạm.

- Bệ hạ, đây vốn là chất nam của thần thiếp, là nam nhi của Trác Nhi... người xem..

Bạch Đế nghe nói khuôn mặt nhất thời trở nên biến đổi, không khỏi đưa mắt về Cổ Minh Đào đang rời khỏi chỗ ngồi đi về hướng các vị công chúa.

- Nàng muốn trẫm làm thế nào đây ? Phong vương cho nó cũng không phải không có gì hợp lí ! Trẫm chỉ sợ thân phận của nó lộ ra nó sẽ không được yên ổn !

- Bệ hạ, Huyết Trân Châu và Khổng Tước Thúy, Trác Nhi đều đưa cho thần thiếp cả rồi !

Bạch Đế nhíu mày nhìn Cổ hoàng hậu tỏ vẻ ngạc nhiên. Sau đó hắn đưa mắt về phía Cổ Minh Đào lần nữa, thở dài.

- Lát nữa trẫm phong Điểu Vương, ban tước Đan Điểu Vương. Còn nữa, từ nhỏ nó đã quen Quân Nhi thì để nó chuyển về Thiên Điểu Viện trong cung của Quân Nhi đi ! Sau này hoàng tử nào chuyển về Đông cung liền ban cung đó cho nó !

- Tạ bệ hạ khai ân !

- Trẫm làm việc này cũng vì có lỗi với đệ đệ nàng, có lỗi với nàng và nàng ấy, có lỗi với cả Tử Nghiêm..

- Bệ hạ ...

Có chút u uất thoáng vương trên mặt Đế Hậu nhưng rất nhanh chóng cả hai liền khôi phục. Ngày trước khi Cổ Trác bàn giao hai cây Cầm Mộc Tước và Ngọc Cửu cho hoàng thất, việc phụ tử Cổ gia vẫn còn lưu lại ở Tịnh Vân Sơn, Đế hậu cũng đều đã biết nhưng tin tức không hề lộ ra ngoài. Cổ hoàng hậu không đành lòng thở dài, không biết Cổ Trác giao hẹn với Âu Dương Kha điều gì, liệu có thuận lợi an ổn quay về không !

Quảng cáo
Trước /16 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vu Sư Thế Giới Đích Chiến Sĩ

Copyright © 2022 - MTruyện.net