Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tuyển Tập Đoản Hay
  3. Chương 14
Trước /83 Sau

Tuyển Tập Đoản Hay

Chương 14

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hắn đã biết hết tất cả, biết cô bị bệnh tim, biết cô giấu mọi người lén đi chữa bệnh, biết chính hắn đã dập tắt ý chí sốt cuối cùng của cô.

Về nhà, hắn lặng lẽ chui vào phòng, ôm đầu đầy tâm tư. Hắn không biết sợi dây chuyền đó lại quan trọng như vậy. Họ nói nhờ nó cô đã từ bỏ ý định tử tử. Bởi nó là vật mà vị bác sĩ quá cố của cô tặng lại. Ông ấy nói cô hãy coi như là trái tim mình. Mỏng manh nhưng không hề vỡ.

Cô đã tin, đã quay lại với cuộc sống. Vậy mà hắn lại tàn nhẫn phá huỷ nó.

Hắn tới bệnh viện, cô vẫn nằm đó, ánh mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng. Khoé mắt đỏ hoe, sưng tấy. Đôi tay run run, khuôn mặt xanh xao.

Hắn đi đến, chạm vào khuôn mặt ẩm ướt của cô. Hắn muốn bao bọc, che chở cho cô, muốn bảo vệ cô vợ bé nhỏ của mình.

Cô nhìn hắn một cái rồi lại quay đi né tránh. Hắn vòng tay đỡ cô, ôm cô vào lòng.

Đôi môi chạm tới vành tai cô, truyền hơi ấm vào trong:

-Đừng như vậy nữa. Như vậy là không tốt, không ngoan.

Cô im lặng không nói gì.

-Sợi dây chuyền đó là thứ bỏ đi, nó chả liên quan gì tới em. Bản thân em mới là người quyết định số phận của mình.

Im lặng.

Hắn xoay mặt cô lại, để đầu cô tựa vào lồng ngực mình, giở giọng than vãn:

-Em muốn tôi goá vợ sao. Nếu thế tôi còn lấy được ai nữa.

Đột nhiên, hốc mắt cô trở nên ướt át, cô vung tay giận dỗi:

-Không phải anh thích thế sao, anh ghét tôi, muốn tôi chết để anh tự do, thoải mái mà.

Cô dường như đã mất kiểm soát. Bàn tay to lớn ai đó vội vàng trấn an:

-Xin lỗi em, đều là lỗi của tôi. Nhưng em còn rất thích chọc tức tôi mà. Bỏ tiết, nghịch ngợm, đánh nhau. Còn nữa, bài tập hôm nay em còn chưa làm đâu vợ.

Từ "vợ" được hắn nhấn mạnh khác thường. Cô quay mặt :

-Ai là vợ anh?

Mỉm cười thật dịu dàng với cô, hắn ôm cô chặt thêm:

-Không là em thì là ai.

Một đợt ấm áp tràn về bao bọc lấy cô. Dang tay vòng quanh hắn, gương mặt vùi sâu vào vòm ngực rộng lớn, an toàn của hắn.

Hắn đưa cô về nhà. Mọi thứ liên quan tới cô, hắn đều biết, đều quan tâm, đều muốn làm.

Với cô, hắn hết mực cưng chiều. Trực tiếp nấu ăn rồi lại bón cho cô. Quần áo của cô cũng do hắn chọn, bài vở trên lớp hắn tận tình hướng dẫn cô từ đầu.

Cô muốn tới trường, hắn bế cô vào trong lớp, còn không xấu hổ chiếm luôn tiện nghi bạn gái ngồi cạnh cô.

Hắn thấy cô mỉm cười ngây ngô, thấy cô cởi mở, thấy cô rất hiền lành. Tự giễu mình một cái, hắn thấy mình thật ngốc nghếch khi chỉ biết nhìn vào cái xấu của cô.

Cô quay sang thấy hắn cứ nhìn mình, xấu hổ né tránh.

Hắn tới đây với thân phận là người thân của cô, vì vậy, lúc này đây hắn không thể tự do mà âu yếm vợ yêu bé nhỏ của mình.

Bỏ mặc hắn một bên, cô lại cười nói với bạn. Hắn bắt đầu quan sát nụ cười mỏng manh của cô.

Hắn biết cô bé này ngoan cố và bướng bỉnh nhưng cô càng như vậy, hắn lại càng đau.

Hắn biết cô đang phải chiến đấu vì hi vọng sống ít ỏi của mình, biết cô luôn phải kìm nén cơn đau mỗi đêm, biết cô ôm chặt hắn để tìm một chỗ dựa, biết cô đã khóc ướt đẫm áo hắn vì đau.

Hắn không cho cô uống thuốc giảm đau bởi nó càng làm bệnh cô thêm trầm trọng. Hắn nhờ rất nhiều người, tìm hiểu về căn bệnh của cô nhưng bất kì ai cũng chỉ là cái lắc đầu.

Cô ngày một gầy yếu, việc đến trường bị hoãn lại. Đợt trị liệu tăng lên, thuốc mạnh hơn, cơn đau dữ dội hơn.

Vòng tay qua đầu cô, hắn nằm bên cạnh, vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô. Cô yếu ớt nhìn hắn, hai tay đưa lên muốn hắn ôm.

Ngày mai cô sẽ được phẫu thuật, cô muốn bên hắn thật lâu, thật lâu hơn nữa. Cô yêu hắn, yêu rất nhiều. Thời điểm phát hiện ra bệnh cũng là lúc hắn và cô bị ép hôn.

Cô không muốn ai đau khổ vì mình nên đã cố tình gây nên mọi rắc rối. Cô muốn hắn ghét cô, muốn hắn coi cô như vô hình. Nhưng giờ đây, trước hành động ôn nhu của hắn cô hoàn toàn bất lực.

Cô sẽ ích kỉ, tham lam mà muốn hắn. Cô muốn phần đời còn lại của mình chỉ để yêu hắn.

Hi vọng về sự sống chỉ là đốm lửa trước gió, mờ nhạt vô cùng.

Cô được đẩy vào phòng cách biệt với bên ngoài.

Đèn bật sáng, cô thấy ống tiêm, thấy máy móc, thấy cảnh vật loa loá rồi đen lại.

Hắn ở bên ngoài, mắt không rời khỏi căn phòng đang sáng đèn kia.

Cô sẽ sống mà, nhất định sẽ sống.

Thời gian như muốn trêu đùa con người, chạy chậm như kiệt sức.

Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, tin vui ập tới như vỡ oà. Phẫu thuật thành công bất ngờ.

___________________________

3 tháng sau

Ánh nắng chiều nhẹ nhàng nhuốm màu không gian.

Khoảng sân vườn rộng phía sau nhà, cô tựa đầu vào vai hắn, đung đưa trên chiếc xích đu.

Hắn một tay cầm cuốn sách, một tay vòng qua lưng cô. Âm thanh truyền cảm đọc từng câu chữ cho vợ yêu nghe.

Cô cười mãn nguyện, hạnh phúc. Bàn tay nhỏ đưa ra phía trước, làm những động tác vô nghĩa.

Cô quay sang nhìn hắn cười, rồi lại kéo vai hắn vào tựa.

Hắn vẫn chăm chú vào cuốn sách, vẫn đọc mải miết.

Mặt trời thêm đỏ, khuất dần, cơ thể cô bắt đầu mệt mỏi, mắt nhắm dần lại. Cô trượt khỏi bờ vai hắn, nằm đè lên trang sách hắn đọc.

Hắn vẫn đọc, vẫn đọc, đọc một cách bản năng, vô thức.

Miệng mở phát ra từng câu từ của truyện, tay đưa tới chạm vào bả vai cô nhẹ nhàng vuốt ve.

Càng đọc giọng hắn lại càng lạc đi. Cuối cùng, tâm đau đỉnh điểm khiến hắn phải hét lên đầy tuyệt vọng:

-Aaaaaaaaaaaaa......

Hắn đặt cô trên đùi mình. Nhịp thở cô đã ngừng, cơ thể không cồn ấm áp như trước nhưng nụ cười còn đọng lại trên môi vẫn vẹn nguyên.

Tim hắn đau thắt lại, hắn không dám nhìn cô, chỉ có thể ôm cô nhìn về phía mặt trời phía xa. Hắn sợ nhìn cô xong hắn sẽ không kiểm soát nổi mình nữa, sỡ sẽ phát điên mà kêu cô dậy.

__________________________

Ngôi mộ bé xinh được xây dựng nơi góc vườn.

Người đàn ông tay cầm sợi dây chuyền năm nào, đứng trước mộ, mắt đỏ hoe nấc thành tiếng:

-Dây chuyền anh đã sửa được rồi này.

-Hơn một năm rồi đó, em đi sao không về. Năm nay, học sinh của anh ngoan lắm, chúng còn gửi lời thăm em đấy.

-Em, đồ học trò ngang bướng, cô vợ lừa đảo. Dám không học tiết của tôi lại còn mua chuộc bác sĩ khai man tình hình. Về đây, tôi sẽ cho em biết tay.

Hắn chạm vào tấm ảnh trên bia mà tâm sự nỗi lòng của mình. Cô mất đi, cuộc sống hắn là một tờ giấy trắng vô nghĩa.

Ngày này năm trước, phẫu thuật thành công gì chứ? Chỉ là ý nguyện của cô, họ mới nói vậy.

Mở rộng tay, tựa vào bia mộ, mắt hắn cũng nhắm dần lại.

-Đứng đó đợi anh.

Lọ thuốc trong túi rơi ra, cơ thể người đàn ông đổ xuống.

Mưa bắt đầu trút xuống, to rồi to thêm. Có lẽ sau cơn mưa trời lại sáng, ở một thế giới nào đó, họ sẽ hạnh phúc.

_____END______

•~•HDLisa•~•

Kết thúc SE, không ngoại truyện, xuyên không nữa a đổi gió cho mới tí, hí hí.

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại mTruyen.net và Ngontinh.vn

Quảng cáo
Trước /83 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tình Yêu Của Tôi Như Một Bông Hoa, Nở Rồi Lại Tàn

Copyright © 2022 - MTruyện.net