Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tuyệt Địa Sủng Ái
  3. Chương 13: Chương 13:
Trước /53 Sau

Tuyệt Địa Sủng Ái

Chương 13: Chương 13:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lâm Dã giằng co chừng nửa phút, giật mình tỉnh ngộ, "Làm cái gì?"

"Kiểm tra... Tay."

"Còn c ần sao?"

"Hả?" Bên kia ngừng tạm mới nói tiếp, "Anh không c ần sao? Vậy tôi gọi điện thoại xin ý kiến, rồi trả lời cho anh? Có thể chứ?"

Lâm Dã hàm hồ ừ một tiếng, vẫn còn có chút mê mang, chẳng lẽ bọn họ không thấy hot search? Không thấy những người kia dùng ngòi bút làm vũ khí? Lâm Dã thật sự rất đau đầu, anh ngồi trên giường hoảng hốt nhìn tủ quần áo phía trước. Trong phòng lờ mờ, ánh sáng mơ hồ lọt vào từ góc màn cửa sổ bị vén lên, Lâm Dã nhíu mũi, nâng lên chân dài quét qua dép lê trên đất, lê bước vào toilet.

Chuông điện thoại vang lên lần nữa, Lâm Dã để ly nước súc miệng xuống đi ra lấy điện thoại, Trần Kiệt điện tới, Lâm Dã bắt máy, "Xin chào."

"Khi nào thì anh có thể ra? Tôi ở dưới lầu nhà anh."

Lâm Dã nhíu mày, "Hai phút."

Anh nhanh chóng rửa mặt, mang theo áo khoác và chìa khóa đi ra khỏi cửa. Một chiếc xe Audi màu trắng dừng lại ngang sân nhỏ dưới lầu, Lâm Dã muốn từ bên cạnh lách qua, thì cửa xe mở ra, một người con trai mặc áo bóng chày đi ra, "Anh là Lâm Dã?"

Lâm Dã dừng bước nhìn về phía cậu ta, "Ừm."

"Tôi là Trần Kiệt." Trần Kiệt vươn tay, cười một tiếng lộ ra hai cái răng nanh, âm thanh trùng với âm thanh trong điện thoại, Lâm Dã bắt tay với cậu ta.

"Lên xe đi." Trần Kiệt nói, "Ăn sáng chưa?"

Ban đầu Lâm Dã định kéo cửa xe ghế sau, sau lại cảm thấy không thích hợp cho lắm. Trần Kiệt đâu phải tài xế của anh, nên liền ngồi vào ghế phó lái. Trần Kiệt kế bên đưa bữa sáng qua, túi giấy đựng bánh bao với một ly sữa đậu nành.

"Bây giờ đi bệnh viện."

"Cảm ơn." Lâm Dã cảm thấy bất lịch sự nếu anh không trả lời, mà trả lời thì lại rất khó xử, anh và Trần Kiệt không quen, bị cậu ấy đưa cho một phần ăn sáng. Lâm Dã nhận bữa sáng, cầm trong tay, "Cái kia..."

"Cái gì?" Trần Kiệt lái xe ra ngoài, quay đầu nhìn Lâm Dã, đặc biệt như quen thuộc mà cười cười nói, "Có chuyện gì anh cứ trực tiếp nói tôi, cứ gọi tôi là A Kiệt."

Mùi của bánh bao và sữa đậu nành bay lên mũi, Lâm Dã rủ mắt xuống, vểnh môi dưới, tay vuốt v e thành ly, lúc ngẩng đầu lần nữa ánh mắt minh mẫn hơn nhiều, "Giờ đi làm kiểm tra tay?"

"Đúng vậy."

"Anh gọi điện thoại?"

"Đúng vậy." Trần Kiệt nói, "Sao vậy?"

"Không có gì."

Bên Chu Thừa Nghiêu chắc phải biết nhỉ? Nhiều chuyện đen tối như vậy, hắn không thể không thấy.Lâm Dã im lặng không nói gì thêm, anh không muốn lại nghĩ những chuyện kia.

Lâm Dã mặc áo lông đen dài, càng làm anh thêm nhợt nhạt thiếu sức sống, mặt Lâm Dã rất non, không giống người trưởng thành. Đến bệnh viện, Trần Kiệt thấy bữa sáng trong tay Lâm Dã vẫn còn, dừng xe xong tháo dây an toàn, nói, "Không thích đồ ăn sáng này sao? Tôi mua đại ở ven đường, vậy để trong xe đỡ đi."

"Cảm ơn." Lâm Dã không có thói quen ăn đồ ăn của người khác, anh bỏ bữa sáng xuống, xuống xe đang muốn kéo khóa áo lông, Trần Kiệt lại mở miệng, "Anh không nóng sao?"

Thời tiết ấm dần, bây giờ có rất nhiều người mặc quần áo mùa xuân trên đường, Lâm Dã giống như nhân sĩ xuyên qua.

Nếu như không phải có Trần Kiệt kế bên, Lâm Dã còn muốn kéo nón áo lông lên che đầu, anh có chút sợ hãi thé giới này, là toàn bộ.

Trên đường đi Lâm Dã đều không nói gì, đây là một bệnh viện tư nhân, Lâm Dã nhanh chóng nhìn khắp bốn phía rồi rủ mắt xuống.

"Dã ca -- "

Lâm Dã quay đầu nhìn Trần Kiệt, Trần Kiệt nói, "Anh lớn hơn tôi đúng không? Gọi anh là Lâm ca hay Dã ca?"

Lâm Dã nhìn chằm chằm mặt Trần Kiệt, anh lớn hơn Trần Kiệt sao? Mặc dù Trần Kiệt cười lên có răng nanh, nhưng nếp nhăn khóe mắt, Lâm Dã đoán cậu ta cỡ hai mươi lăm trở lên.

"Đều có thể."

"Tầng sáu, trực tiếp là kiểm tra."

"Nha."

Bước vào thang máy, Lâm Dã mới kéo khóa áo lông xuống, hai tay đút túi đi đến chỗ hẻo lánh nhất thang máy đứng. Bệnh viện rất lớn, người ở khắp nơi, lúc đến tầng sáu Lâm Dã bị đẩy ra vách tường thanh máy.

Cửa thang máy mở ra, Lâm Dã nhanh chóng ra ngoài thở phào một hơi, toàn thân đều không thoải mái.

"Bên này."

Tầng bảy khá là yên tĩnh, Lâm Dã đi theo sau Trần Kiệt vào trong một căn phòng làm việc, Trần Kiệt nở nụ cười chuyên nghiệp, "Xin chào, tôi là Trần Kiệt của KG."

Người đang ngồi làm việc sau bàn là một người đàn ông trẻ tuổi, áo blouse trắng mở ra, bên trong là quần áo ngay ngắn, anh ta đeo một cái mắt kính. Anh ta nghe tiếng ngẩng đầu, sau đó giơ tay lên sờ khuya áo, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên người Lâm Dã, "Là cậu ấy?"

"Đúng vậy, tuyển thủ chuyên nghiệp."

Lâm Dã bị đánh giá rất không thoải mái, anh nhấp môi dưới, người đàn ông đứng lên. Rất cao, hơi gầy, anh ta đi lên phía trước nói, "Chụp phim đã."

Anh ta sải bước ra ngoài, Lâm Dã quay đầu nhìn Trần Kiệt, Trần Kiệt nói, "Anh ấy tên Evan, bác sĩ rất nổi tiếng, anh đi qua đó với anah ấy đi, tôi ở tầng một chờ anh, kiểm tra xong gọi điện thoại cho tôi."

"Cảm ơn."

Đến lúc kiểm tra Lâm Dã đã trầm tỉnh lại, anh quá quen thuộc bệnh viện rồi, anh từng có một đoạn thời gian rất dài đều vượt qua trong bệnh viện. Nước khử trùng hòa lẫn với mùi thuốc, sâu tận xương tủy.

Toàn bộ quá trình kiểm tra Lâm Dã đều yên lặng.

"Cậu với A Nghiêu là quan hệ như thế nào?"

Lâm Dã đột nhiên ngẩng đầu, A Nghiêu? "Chu Thừa Nghiêu?"

Evan nở nụ cười, ánh mắt của anh cực đẹp, cười rộ lên là đôi mắt cong cong, "Đúng, Chu Thừa Nghiêu."

Quan hệ thế nào? Bạn bè? Phải không? Ông chủ? "Quen biết."

"Thật sao? Quen biết." Evan ngồi xuống, cười đọc lên hai chữ này, chỉ chỉ vị trí đối diện, "Ngồi đi." Liếc nhìn bệnh án Lâm Dã.

Lâm Dã có chút thất thần, cúi đầu xuống xoa tay. Evan bỗng nhiên nghiêng người, tay Lâm Dã liền bị nắm chặt, Lâm Dã bỗng nhiên ngẩng đầu lập tức rút tay ra.

"Tôi là bác sĩ." Evan tiếp xúc với ánh mắt cảnh của Lâm Dã, ánh mắt trở nên sâu xa, xem kỹ Lâm Dã, "Cần xem tay cậu."

Lâm Dã bất động thanh sắc thở ra một hơi, mới đưa tay tới.

Evan đeo găng tay y tế, nghiêng người dựa vào bàn làm việc cầm tay Lâm Dã, nhéo một cái. Lâm Dã trong nháy mắt đau kêu thành tiếng, anh muốn rút tay ra, thì không rút được, lúc ngẩng đầu nhìn Evan mắt đỏ ngầu hết lên.

Đau nhức kịch liệt.

"Bây giờ cậu nên ngừng dùng thuốc cậu đang dùng." Evan buông tay, chậm rãi tháo bao tay ra để ngay ngắn lên bàn, đi lại nói, "Cũng đừng dùng kem bôi lung ta lung tung đó nữa, chuẩn bị phẫu thuật."

Lâm Dã sửng sốt, "Cần phải phẫu thuật?"

Lâm Dã cho là uống thuốc với bôi thuốc là được, không nghĩ tới còn cần phải phẫu thuật.

"Tốn bao nhiêu tiền? Phẫu thuật xong còn có thể đánh chức nghiệp không? Phẫu thuật có làm vết thương nặng thêm không? Những bác sĩ khác đều đề nghị nghỉ ngơi, bọn họ chưa từng nói phải phẫu thuật."

"Vậy mời cậu đi tìm những bác sĩ khác." Evan không chút khách khí nói, "Trước mắt mà nói, phẫu thuật là phương thức trị liệu trực tiếp nhất hữu hiệu nhất, chỉ có một biện pháp này thôi, đồng ý làm thì làm, không đồng ý thì cậu hãy tiếp tục chịu đựng, tình huống này của cậu không thể đánh chức nghiệp."

"Phẫu thuật xong có thể đánh chức nghiệp?" Ánh mắt xám xịt của Lâm Dã bỗng nhiên tỏa sáng.

"Hai mươi phần trăm."

Lâm Dã kinh ngạc nhìn Evan, trong đầu lẩn quẩn cái số này, hai mươi phần trăm, hai phần. Anh chỉ có hai phần cơ hội có thể đứng trên sàn thi đấu một lần nữa, yên lặng rất lâu, Lâm Dã nói, "Chỉ có hai phần?"

"Cơ hội kiếm được việc làm mà không phẫu thuật là số không." Evan nói, "Lựa chọn ở cậu."

"Mất bao lâu mới hồi phục?"

"Ba tháng."

Lâm Dã mấp máy đôi môi khô khốc, phẫu thuật là chuyện anh không dám nghĩ tới, "Nếu như --" anh hít một hơi thật sâu, mắt to trống rỗng nhìn chằm chằm Evan, "Tám mươi phần trăm còn lại, liệu có còn tệ hơn bây giờ không?"

"Kết quả tồi tệ nhất của phẫu thuật không thể tệ hơn bây giờ." Evan nói, "Cậu suy nghĩ đi."

Lâm Dã ra khỏi phòng làm việc nhìn thế giới phồn hoa ngoài cửa sổ, anh hung hăng lau mặt một cái, tay vẫn còn đau, khoảng thời gian gần đây tần suất đau tăng rất nhiều, cho nên anh mới dùng nhiều lượng thuốc mỡ với kem mát xa tay như vậy.

Điện thoại vang lên, ở trong hành lang yên tĩnh rất chói tai, Lâm Dã hoảng hốt một hồi mới lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi là Trần Kiệt, Lâm Dã bắt máy.

"Dã ca, kiểm tra xong rồi sao?"

"Ừm."

"Tôi đợi anh ở bãi giữ xe."

"Được."

"Đúng rồi, còn có một việc." Trần Kiệt nói, "Anh có thù hằn gì với Lucifer sao?"

Lâm Dã nhíu mày lắc đầu, lập tức kịp phản ứng Trần Kiệt không nhìn thấy, anh nói, "Không có, sao vậy?"

"Quan hệ của các anh thế nào?"

"Không quen."

"Vậy tôi hiểu rồi, tôi đợi cậu ở chỗ này."

"Điện thoại bị Trần Kiệt cúp máy, Lâm Dã nắm tay đút vào túi áo lông đi về phía cầu thang, anh không thích chen chúc trong thang máy, cũng không thích bị người khác đụng chạm, chuyện này làm anh khó chịu.

Đi đến tầng bốn, Lâm Dã thoát ra khỏi sự rầu rĩ chuyện phẫu thuật, Lucifer?

Anh vội vàng lấy điện thoại Weibo tìm kiếm Lucifer, tìm kiếm mới nhất đều là Lucifer bật hack, cái quỷ gì? Lâm Dã mở Weibo Lucifer ra, bài trích dẫn ngày hôm qua đã xóa, mới nhất là một bài Weibo làm sáng tỏ. Tiêu đề là, Tôi không có bật hack, thanh giả tự thanh.

Phía dưới kèm theo một cái video, Lâm Dã lưu lượng có hạn, trong nhà cũng không có mỏ, nên không có ấn mở xem video. Lucifer bị người xem đào ra bật hack? Giới thể thao điện tử bật hack là tội ác tày trời, trên cơ bản là lạnh.

Chuyện gì xảy ra?

Lâm Dã lại trở về hotsearch, đứng đầu chính là Hawk, chỉ có cái tên này, không mang theo bất cứ ai. Lâm Dã hít một hơi thật sâu, ấn mở cái tên này, anh nghe được tiếng tim mình đập.

Weibo đầu tiên được tìm kiếm nhiều là FW lão Vương, cái tên FW này rời đi tầm nhìn quá lâu, lâu đến bây giờ Lâm Dã thấy hai chữ này con mắt đều nóng lên, bài mới nhất trên Weibo FW lão Vương là viết như này, "Tôi không thích Hawk, cậu ta quá mạnh quá ngạo, nhưng cũng không cần phải bôi đen. Có việc nói chuyện, lúc tôi biết Hawk, cậu ta còn đang thi đấu ở quán net, mười sáu tuổi, cộng sự năm năm, cho dù tôi có không thích cậu ta cũng không thể nói dối lương tâm. Lý Dương chỉ trích cậu ấy đội bá vì lợi ích mà ngấm ngầm hãm hại đồng đội, đây là chuyện không có, Hawk xuất đạo là tay bắn tỉa, vì cân bằng đội, cậu ta chủ động yêu cầu đánh vị trí đột kích, nếu như cậu ấy là đội bá, tại sao cậu ấy lại làm như vậy? Cậu ấy tới tìm tôi hai lần, một lần là do trạng thái Lý Dương xuống dốc tôi muốn đổi người, cậu ấy đi cầu tình. Một lần khác, toàn bộ đội ngũ xảy ra vấn đề, gặp phải nguy cơ giải tán. Cậu ấy vì muốn nhà tài trợ tiếp tục ủng hộ FW, gánh toàn bộ trách nhiệm trên lưng mà rời đội. Bêu danh là của cậu ấy, vinh quang là của FW."

Lâm Dã dừng bước, tay cầm điện thoại rất căng, tiếp tục xem tiếp.

"Mâu thuẫn phát sóng trực tiếp của Lý Dương và Hawk tôi không rõ, nên cũng không nói nhiều, nhưng những chuyện trong quá khứ đó, Lý Dương không thể nói hưu nói vượn."

Lâm Dã trở về hotsearch lướt xuống, đứng thứ hai là TigerK, năm phút trước hắn đăng một bài trên Weibo, "K thần không giỏi ăn nói, thì có thể bị sỉ nhục như vậy? Chơi đồ hàng còn muốn cầu người khác nhất định phải tổ đội với cậu, không chơi với cậu thì chính là vong ân phụ nghĩa? Cái tính thao gì vậy! Ngài tốt nghiệp nhà trẻ à? Đem người trên toàn thế giới đều là cha cậu!"

-------

Tác giả có lời muốn nói:

Anh trai khó tính: Hôm nay vẫn là một ngày không gặp vợ.

Quảng cáo
Trước /53 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tân Hợi Đại Quân Phiệt

Copyright © 2022 - MTruyện.net