Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi là một sinh viên năm cuối trường AMB, mang khuôn mặt quen thuộc của người Á Đông. Tất nhiên là đến cả chị em sinh đôi cũng có nét khác biệt, đừng nói là một cá thể độc lập bình thường. Khuôn mặt tôi chắc chẳng giống một ai, chỉ là nó quá đỗi phổ biến, có thể lẫn lộn giữa hàng trăm khuôn mặt của những sinh viên khác đang lướt qua tôi hiện tại.
Thanh Hiên là tên tôi. Mẹ tôi khi còn sống rất yêu văn chương, bà đọc rất nhiều sách văn học cổ kim cả trong và ngoài nước. Ở bà, tôi luôn thấy toát ra nét nghệ sĩ mà tôi không thể xác định rõ ràng dẫu cho bà chỉ là một giáo viên giản dị, sống một đời thanh bạch, rồi cuối cùng đi về với đất, đoàn tụ với người cha mất sớm của tôi. “Thanh Hiên trong “Thanh Hiên thi tập”” bà từng nói với tôi như vậy.
Dự cảm của tôi đã đúng khi bàn chân bước qua cánh cổng trường.
Tựa như vừa bước qua một ranh giới. Ùa vào tôi là một không khí khẩn trương, căng thẳng, có phần hỗn loạn. Trống đã điểm nhưng bảo vệ chưa buồn đóng cổng. Tôi liếc nhanh sang bãi đỗ xe riêng của giảng viên và cán bộ bên trái, nhận ra hai xe cứu thương trắng, hai xe bốn chỗ có lẽ là xe cảnh sát vì có gắn đèn trên nóc xe, xe đạp tập thể dục của thầy hiệu trưởng đang yên lặng dựa vào góc tường. Dựa vào số lượng xe thấy được, có lẽ hầu hết giáo viên trường đã đến. Giữ cho khuôn mặt bình thản và tập trung nhìn về phía trước, tôi rảo bước.
Bước vào sân nhà C, tôi nhận ra vài bóng hình, họ cũng nhìn tôi rồi lướt qua. Tôi thờ ơ, họ thờ ơ, chúng tôi đâu thân thiết gì. Một viên cảnh sát mặc đồng phục xanh lá cây đến trước mặt tôi, giơ tay chào. Tôi thu tầm mắt bâng quơ, cũng nghiêm mình chào lại.
- Bạn là Nguyễn Ngọc Thanh Hiên, mã số sinh viên *** phải không?
- Đúng ạ - Họ chỉ đích danh mình mà còn chẳng hỏi đến thẻ sinh viên hay mang hình ảnh theo để xác thực, còn gì mà không nhận.
- Hôm qua chúng tôi nhận được tin báo về việc nữ sinh Phạm Mai Ngọc Anh đã tự tử vào hồi 17 giờ 25 phút. Được biết bạn là bạn thân cũng như là bạn cùng phòng của cô ấy, chúng tôi mời bạn về sở cảnh sát điều tra.
- Vâng.
-----
“ Bản tin tường thuật trực tiếp.
Hôm nay, vào lúc 17 giờ 25 phút ngày 06 tháng 01 năm 2015, Tại giảng đường C trường Đại học Quốc Tế AMB đã phát hiện ra một thi thể. Bảng tên trên áo đồng phục cho thấy đó là nữ sinh Phạm Mai Ngọc Anh lớp K197. Dự đoán nạn nhân chết do bị rơi từ tầng thượng xuống đất, va đập mạnh đã dẫn đến tử vong ngay lập tức. Nguyên nhân tại sao thì hiện tại cảnh sát vẫn đang điều tra. Sau đây mời quí vị và các bạn trực tiếp xem lại hiện trường. - Sau lời dẫn ngắn gọn của phóng viên, ống kính lia tới sân trường.
- Ơ... ơ kìa... - Vẻ mặt người phóng viên đang đưa tin trở nên sững sờ, dường như không tin nổi vào mắt mình, ngay lập tức phóng viên ấy quay trở lại màn hình, nói gấp gáp - Thưa quí vị và các bạn, chúng tôi không thể tin nổi vào mắt mình. Ngay lúc này đây, tại hiện trường, thi thể, thi thể của nữ sinh xấu số đã biến mất. Tường thuật trực tiếp từ hiện trường, THI THỂ CỦA NỮ SINH NGỌC ANH TRƯỜNG ĐẠI HỌC QUỐC TẾ AMB ĐÃ BIẾN MẤT!!! Hiện tại tình hình vô cùng hỗn loạn. Chương trình xin phép tạm dừng ở đây. Chúng tôi sẽ tường thuật ngay khi có thông tin mới nhất.""
Phụt
Viên cảnh sát lẳng lặng nhìn về phía nữ sinh đối diện. Khuôn mặt bình thường, chiều cao trung bình, đôi mắt nâu hơi to, nhìn chung toát lên vẻ sạch sẽ, bình thản, sự bình thản không hợp hoàn cảnh. Đôi mắt vẫn dán vào màn hình giờ đây đã tối om, thần tríkhông biết trôi tới đâu. Nhưng viên cảnh sát cũng không gấp gáp, chỉ tiếp tục quan sát.
Thâm tâm, Thanh Hiên đang hoảng hốt tột độ.Ngọc Anh đã chết, đã chết chiều qua. Không thể hiểu tại sao cô ấy còn ở Hải Phòng, còn tự tử? Tự tử? Cô ấy đã chết. Cô ấy tìm đến cái chết thật sao? Nếu là thật thì là vì sao chứ? Lòng ngực cô nhói lên rồi tê dại, cổ họng nghẹn đắng, toàn thân phải gồng lên để kìm chế cơn run rẩy, để bước đi bình thường nhất có thể. Cơn sốt bất chợt với những cơn đau bụng dữ dội ngay sau khi Ngọc Anh đi đã khiến cô nằm bẹp ở nhà hai ngày. Thế rồi chiều ngày thứ hai, cô đột ngột hạ sốt, bụng cũng không còn đau. Ngay sau đó là gấp rút hoàn thành bài tập cũng như việc cô không có thói quen xem TV hay lên mạng xã hội đã khiến cô bỏ qua tin tức này. Cô không biết gì về cái chết của bạn mình, trước lời thông báo ngắn gọn cũng như lời mời của viên cảnh sát ở sân trường kia, cô chỉ có thể thốt ra một chữ vâng.
Buổi lấy lời khai diễn ra nhanh chóng, đơn giản. Tôi được phép ra về. Từ chối lời đề nghị được đưa về bằng xe cảnh sát, tôi không muốn gây thêm sự chú ý, rõ ràng việc tôi được mời đi sáng nay sẽ lan ra khắp trường, và có đến già nửa người dân chỗ tôi và Ngọc Anh thuê phòng là những bà nội trợ kiểu mẫu, sẽ về nhà, nấu nướng, ăn cơm và xem ti vi buổi tối, sẽ biết về cái chết của Ngọc Anh. Ngọc Anh, Ngọc Anh, tôi định đưa tay lên vò đầu. Đôi tay đã khẽ nhấc rồi lại vòng cho vào túi áo. Giương mắt lên nhìn bảng chỉ đường, ước chừng từ đây về tới nhà khoảng ba cây số. Không hề gần nếu đi bộ. Nhưng con đường dài đến đâu, chẳng phải cứ đi rồi sẽ đến sao. Nắng cuối đông chói nhưng không ấm, tôi cho tay vào túi áo khoác, bước đi chậm rãi.
-----
Nếu như tôi biết, trong số những chiếc xe hơi đậu san sát trước sở cảnh sát, có một chiếc đã theo tôi đến đó, lúc bấy giờ, người ngồi trong xe vẫn đang nhìn tôi chằm chằm. Khoảng cách xa như vậy, nhưng người đó vẫn nhận ra, dưới lớp áo sơ mi trắng, ở gần cổ, có một đường gợn mảnh không biến mất khi tôi cử động, chứng tỏ ở đó có một sợi dây chuyền đang lẩn trốn. Bàn tay đặt trên vô lăng, ngón áp út tay trái, một chiếc nhẫn trơn nhẵn nằm im lặng.