Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vì Sắc Mà Tu Luyện
  3. Chương 16: Khó Khăn Đầu Tiên!
Trước /72 Sau

Vì Sắc Mà Tu Luyện

Chương 16: Khó Khăn Đầu Tiên!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau khi đỡ Thái về phòng thì Uyển Thục Trinh bận bịu nàng bắt đầu băng bó lại cho hắn như xác ướp lần nữa, lần này có vẻ như còn nặng hơn mấy lần trước rồi.

Hai tỷ muội cũng hướng về phía phòng của hắn thì, thấy a di đang túc trực chạy đôn chạy đáo chăm sóc cho hắn, thì hai nàng tiến lại gần hỏi han, a di người có cần hai tỷ muội con giúp gì không, Uyển Thục Trinh đang bận bịu lo cho hắn nghe hài nàng nói, liền xoay qua cười với hai nàng và nói, không cần đâu hai tỷ muội về nghỉ ngơi đi ta lo chó nó được rồi, với lại cảm ơn hai tỷ muội con nếu không có hai tỷ muội không biết giờ này hắn còn sống không nữa.

Nghe nàng nói vậy, hai tỷ muội gật gật đầu rồi nói, khi nào nhị ca tỉnh lại a di nhớ gọi hai tỷ muội con tới thăm nha.

Nói xong hai nàng cũng cất bước rời đi về phòng mình.

Ba ngày sau.

Thái mở mắt ra, thì thấy mẫu thân hắn gục ở bên giường nàng tiều tụy đi rất nhiều nàng ốm đi hơn một vòng rồi, có lẽ là lo cho hắn quá độ không ăn uống cũng không nghỉ ngơi, đến cực hạn nàng mới thiếp đi lúc nào không hay.

Hắn tháo băng bên tay phải mình ra rồi đặt tay đó lên đầu nàng xoa xoa lấy tóc mượt của nàng, hắn bây giờ muốn thực lực hơn bao giờ hết hắn muốn máu nhộm cả gia tộc này, sỉ nhục hôm đó và mẫu thân hắn quỳ trước nam nhân rác rưởi đó hắn không thể nào quên được.

Hắn nghĩ mình sẽ rời đi gia tộc này nếu hắn còn ở lại có lẽ hắn sẽ bị giết thật vì tên đó quá máu lạnh.

Nhưng hắn lại lo cho mẫu thân mình nếu hắn đi rồi mẫu thân mình ở lại gia tộc sẽ ra sao hắn không biết.

Nàng cảm nhận được hơi ấm từ tay ai xoa lấy tóc nàng, thì từ từ mở mắt ra lấy tay dụi dụi mắt mình thấy hắn tỉnh lại liền mừng rỡ ôm lấy hắn khóc nức nở lên.

Tên chết tiệt nhà ngươi, tên chết bằm nha ngươi, hức hức, tại sao lại ngu dốt đến vậy cứ bị đánh hoài thế này làm sao ta chịu nổi, ngươi muốn ta chăm sóc ngươi đến chết ngươi mới vừa lòng phải không, nàng vừa mắng vừa khóc.

Hắn lấy tay xoá đi nước mắt của nàng rồi nói, sau này ta sẽ không như vậy nữa được chưa, nàng đừng khóc nàng khóc ta sẽ càng đau lòng hơn.

Nàng nói, nếu ngươi chết rồi ai lo cho ta tại sao ngươi lại ngu đến vậy cứ đâm đầu vào chỗ chết.

Hắn nghe nàng nói vậy, thì hắn sực tỉnh đúng vậy hắn chết thì không sao còn nàng, sẽ ra sao nếu không có hắn, vì tên nam nhân rác rưởi kia không quan tâm nàng một chút nào.

Hắn nói, được rồi nín đi đừng khóc lão bà của ta khóc xấu quá nè, ta không như vậy nữa là được, ta khiêm tốn hơn được chưa không đi kiếm chuyện nữa.

Nàng nghe hắn nói mình xấu thì như sợ gì đó, không khóc nữa lấy tay lau đi nước mắt của mình.

Rồi nàng hỏi hắn, tại sao ngươi và phụ thân ngươi đến nông nổi như vậy, ta nghe gia nô nói là người đánh đại công tử?.

Rồi hắn kể lại cho nàng từ đầu đến cuối từ lúc ra thành trì dạo chơi đến lúc gặp thằng thái giám đó rồi bị đánh còn mách lẽo.

Hắn nói, tên nam nhân rác rưởi đó không đáng làm phu quân của nàng.

Nàng sửng sốt khi hắn nói vậy, nàng gằn giọng nói, ngươi không được nói phụ thân mình như vậy.

Hắn lại nói, có gì mà không nói được lão bà của mình mà xem như gia nô trong gia tộc có khi còn thua cả gia nô, thì nàng sao lại quan tâm đến hắn chứ.

Nàng nói dù, ngươi có nói thế nào thì hắn vẫn là phu quân ta, là phụ thân ngươi, nếu ngươi nói vậy là đại nghịch bất đạo.

Hắn giận dữ lên hắn quát, hắn thật sự không đáng với nàng nếu nàng không tin ta sẽ cho kể cho nàng nghe chuyện này.

Nàng thấy hắn giận dữ thì nàng vô thức im lặng lại.

Hắn thấy vậy liền liên miên kể lại tất cả âm mưu của tên nam nhân rác rưởi đó cho nàng biết.

Nàng nghe xong ngơ ngác nhìn con trai mình, sao nó lại nói vậy, không lẽ nó hận phụ thân mình đến mức bịa chuyện ra để có được nàng?, nhưng nàng sai hắn là hoàn toàn nói thật, cũng không liên quan đến nàng, hệ thống cho hắn biết khi phát động nhiệm vụ "

Thu mẫu thân".

Nàng đứng dậy tát vào mặt hắn một cái thật mạnh.

Nàng nước mắt lưng tròng nói, ngươi, ngươi tại sao lại có thể nói về phụ thân mình như vậy nếu hắn nghe được hắn sẽ giết ngươi, ngươi điên rồi.

Hắn quát lớn, ta không điên, lời ta nói đều là thật nếu nửa lời nói dối thiên lôi đánh hồn phi phách tán không được siêu sinh.

Bỗng nhiên có lôi đình từ trên cao kéo đến căn nhà nhỏ như chứng giám cho lời nói của hắn.

Rầm! rầm rầm.Ở trong chính đường, Minh Quyền nghe tiếng lôi đình , thì mở mắt ra, nhìn ra thì thấy hướng nó đang ngự trụ là căn nhà nhỏ tre của tên Minh Thái, hắn nghĩ tên phế vật này làm cái gì mà để thiên đạo chứng giám đúng là muốn chết.ở hai nơi khác, Lê, Triệu, cũng thấy được lôi đình thì nghi hoặc ngự không lên cao thần thức lan rộng ra thì thấy đó là hướng gia tộc họ Minh, nhưng ai lại dùng lôi đình chứng giám cho lời thề.

Rồi lôi đình tan đi mất.

Nàng chết lặng khi hắn thề thốt như vậy, vì ở giới tu sĩ lời hứa khi được thiên đạo chứng nghiệm thì sẽ vô cùng linh thiên nếu người đó có nửa lời gian dối, hoặc làm trái với lời thề nó sẽ không ngại sai sử lôi đình đánh chết người đó dù có trốn đi đến trân trời gốc bể nào cũng sẽ chết.

Và hắn cũng biết được khi hỏi hệ thống chứ không nghịch ngu là chết như chơi.

Nàng run run giọng nói, ngươi, ngươi nói thật?.

Ta nói thật, nếu không ta đã tan xương nát thịt rồi.

Quảng cáo
Trước /72 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Hàn Diễm Ly Hiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net