Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vì Yêu Mà Hèn Mọn
  3. Chương 27: Vì yêu mà hèn mọn-27
Trước /102 Sau

Vì Yêu Mà Hèn Mọn

Chương 27: Vì yêu mà hèn mọn-27

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vì yêu mà hèn mọn - Sống không ánh mặt trời - Phần cuối: Ánh sáng nơi cuối con đường

Sống không ánh mặt trời - Phần cuối: Ánh sáng nơi cuối con đường

Tôi không biết mình đã nằm mê man từ bao giờ, nhưng đến khi tôi tỉnh lại thì trời đã bắt đầu nhá nhem tối, chân tay tôi xước xát những vết máu khô vẫn còn đọng lại nơi cánh tay, đầu óc thì choáng váng, các khớp xương tôi mỏi nhừ đau nhức Phải mất một lúc tôi mới định hình được nơi mình đang ở, nó là một căn phòng trống rộng chừng 12m2, không có cửa sổ hay bất cứ đồ đạc nào cả nó chỉ có một lối ra vào duy nhất là chiếc cửa ra vào

Đầu tôi đau như búa bổ, tôi hoang mang không hiểu đang có chuyện gì xảy ra với mình nữa thì bỗng “cạch”, cánh cửa bật mở mang vào cho tôi chút ít ánh sáng từ bên ngoài Tôi nheo mắt cố định hình xem những người đang đứng trước mặt tôi là ai, thì một tên răng vàng khè, dáng người bặm trợn lên tiếng:

– Con bé nó tỉnh lại rồi, đại ca! – giọng nói lè nhè như được ướp một thứ rượu nặng

Một tên khác người dong dỏng cao, mặc com lê dáng vẻ lịch sự không hề giống mấy tay giang hồ tiến lại gần về phía tôi, nhìn dáng vẻ co quắp của tôi hắn ta nở một nụ cười nhạt:

– Chắc cô đang thắc mắc tại sao cô lại nằm ở đây đúng không? – Ngưng một lúc để cho não tôi kịp hoạt động trở lại sau cơn dư chấn của tai nạn hắn tiếp lời: – Để tôi nói cho cô nghe nhé cô gái bé nhỏ – nói rồi hắn nâng cằm tôi lên để đôi mắt hắn và tôi hướng thẳng vào nhau

– Chồng cũ của cô nợ chúng tôi rất nhiều tiền, nhưng giờ cô đã kiện và bỏ hắn ta vô tù rồi…vậy nên giờ cô sẽ phải trả nợ thay hắn – hắn bỏ tay ra khỏi khuôn mặt còn vương chút máu của tôi xuống, từ tốn lấy trong túi áo một chiếc khăn mùi xoa để lau tay rồi vất chiếc khăn đó vào mặt tôi và nói tiếp

– Lau cái mặt của cô đi nhìn thấy gớm à? – Sau đó hắn quay ra bảo với tên răng vàng – Cho nó đi tắm rửa, lau vết thương và thay quần áo, tối nay anh cho chú thưởng thức trước ngày mai dẫn nó đi khách, chúng ta không có thừa cơm để nuôi nó để nó nằm không được

Nói rồi hắn phủi phủi chiếc tay áo rồi ngoắc tay bảo tên đi ra ngoài, cánh cửa lại khép lại, lúc này tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi thực sự sợ hãi, sao số phận của tôi lại trở nên như thế cứ tưởng thoát được địa ngục này thì tôi lại sa vào địa ngục khác Tôi nằm đó nghe thời gian trôi qua trong câm lặng và bất lực, một lúc sau cánh cửa lại bật mở lần này là một phụ nữ trung niên cao lớn phốp pháp, mụ chụp lấy cánh tay tôi kéo ra ngoài phía cửa Do hẵng còn đau bởi những vết thương của vụ va chạm nên tôi đứng không vững 2 chân như chực khựu xuống sàn nhà, nên mụ phải chạy lại xốc nách tôi lên và lôi về phía nhà vệ sinh

Những dòng nước mát lạnh từ vòi hòa sen xả xuống khiến tôi cảm thấy hơi đau rát những chỗ vết thương bị trầy xước, mụ ta không nói không rằng dùng khăn bông kì cọ khắp cơ thể tôi, tôi cố cắn răng chịu đau, một lúc sau thì cũng tắm xong mụ mang cho tôi bộ quần áo để thay và dẫn tôi trở về căn phòng cũ, đóng sập cửa lại

Nằm co quắp trên sàn nhà gạch lạnh cóng tôi không tài nào ngủ được dù mi mắt trĩu nặng mệt mỏi Tiếng cửa mở khiến tôi phải ngóc đầu lên, dáng một người đàn ông say rượu lảo đảo đi vào, ngồi thụp xuống hắn nhìn tôi bằng con mắt gườm gườm:

– Người như nắm xương khô thế này thì có gì mà hấp dẫn thà mang mày sang Trung Quốc bán nội tạng lấy tiền cho nhanh – nói xong hắn ta cười ha hả, những chiếc răng vàng hởn của hắn lóa lên trong bóng tối khiến hắn ta trông càng trở nên dữ tợn và đáng sợ

Tôi cố gắng nằm thu mình vào trong góc phòng mặc dù biết điều này là vô nghĩa, nhưng nó như bản năng tự vệ cuối cùng của mình Hắn ta không vồ vập lấy tôi mà nhìn tôi từ đầu đến chân ánh mắt chứa chất dung nham như thiêu đốt thân hình mảnh dẻ của tôi Rồi lẹ làng hắn tiến lại gần phía góc phòng nơi tôi đang nằm, đôi tay rắn chắc của hắn như nhấc bổng tôi lên khỏi chỗ ẩn nấp mà tôi tưởng tượng rằng sẽ an toàn, hắn từ từ nhìn đôi mắt cú vọ của hắn vào mắt tôi rồi bảo:

– Làm cái gì mà cô run như cầy sấy như thế ?

– Tôi van anh, anh tha cho tôi được không? – giọng tôi van xin một cách yếu ớt

– Tôi tha cho cô thế những thằng khác nó có tha cho cô được không? Đã 1 lần làm đĩ thì cả đời này cô cũng phải làm đĩ để trả nợ cho thằng chồng cô tôi thôi hahahahah…

Tràng cười vừa dứt, anh ta đã nhanh chóng cởi bỏ quần áo của tôi ra, tôi không chống đỡ bởi chống đỡ là vô ích, sức lực của tôi bây giờ đến đi còn không nổi thì làm sao có sức mà chống đỡ được con lợn lòng đã được kích thích bởi men rượu của hắn ta, tôi mơ hồ như mình giống như một cái bánh lá èo uột và hắn ta bóc lớp vỏ quần áo tôi ra từng mảng, từng mảng

Sàn nhà lạnh băng còn nước mắt tôi thì nóng hổi, tôi nghiến răng chịu trận chờ đón những đợt phong ba, bão táp mà hắn ta giáng lên thân thể chỉ còn da bọc xương của tôi, hắn ta ra sức dùng sức mạnh để đẩy cái đó vào một cách thô bạo nhưng nó chỉ khiến hắn cảm thấy khó chịu vì sự đau rát không hợp tác của tôi Hắn trở nên cáu gắt, quạu cọ, đôi tay to bản tát tôi một cái như trời giáng khiến tôi nằm phục xuống, hắn lật tôi nằm sấp rồi tiến tới từ đằng sau, những cú nhấp nhổm liên hồi, phụ họa theo là bàn tay hắn một tay hắn sờ nắn cặp mông còn tay kia vân vê nát nhừ bầu ngực tròn trịa của tôi Mỗi lần lên xuống hơi thở hắn dồn dập, cuối cùng như không thể chờ lâu hơn được nữa những nhịp ra vào trở nên nhanh mạnh hơn bao giờ hết một dòng nước ấm nhễu nhệt bắn sâu vào trong cơ thể thôi Người hắn như xụi đi, nằm bệt dưới đất hơi thở phì phò mang theo mùi men rượu ngai ngái từ miệng hắn phả vào gáy tôi nóng ra Sau khi được thỏa mãn bản năng thú tính trong người hắn lăn ra sàn ngủ và ngáy khò khò một cách đầy thô bỉ

Tôi vội ngồi dậy để chất dịch lỏng thoát ra ngoài, tôi không muốn chứa đựng chất dịch nhơ nhớp bẩn thỉu đó trong người Mặc lại quần áo tôi thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định trên trần của căn phòng không hiểu định mệnh của mình sẽ đi đến đâu

Xấu hổ, nhục nhã ê chề, nếu như tôi quay trở lại con đường nhơ nhớp đó một lần nữa liệu tôi có còn xứng đáng với sự giúp đỡ của Hưng, xứng đáng với sự che chở bao bọc của cha mẹ khi giang tay ra đón nhận đứa con gái đã một lần lỡ dại Thấy tên răng vàng đã ngủ say tôi lần mò ra phía cửa mong sao có thể gặp được sự giúp đỡ của ai đó Một sự hi vọng mong manh thắp lên trong trái tim tôi nhưng đáp lại những tiếng đập cửa kêu cứu yếu ớt của tôi là khoảng không gian im lặng bao trùm

Tuyệt vọng…

Tôi nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ mãi ở trong bóng đêm này và không bao giờ có thể thoát ra được nữa vậy chỉ còn một cách duy nhất là tôi phải chết Phải chỉ có cái chết mới có thể chấm dứt được những nỗi nhục nhã, ê chề những nỗi đau mà trong thời gian qua tôi phải gánh chịu Lấy hết sức bình sinh tôi định lao đầu vào bức tường để kết thúc cuộc sống của mình nhưng đúng lúc đó thì tôi nghe thấy một tiếng động mạnh, cánh cửa trước mặt tôi bật mở, ánh đèn pin soi rọi vào mắt tôi khiến tôi phải lấy tay che mắt, một giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên:

– An, có phải là em đúng không An!

Cổ họng tôi nghẹn lại dù rất muốn trả lời anh rằng “ Vâng, em là An đây!” nhưng sao không thể nào thốt thành lời, nước mắt tự động trào ra Hưng chạy lại gần tôi cánh tay anh ôm tôi thật chặt, thật chặt:

– Anh xin lỗi! Anh xin lỗi! Anh đến muộn quá nhưng kể từ giờ trở đi anh sẽ không để bất cứ ai làm em tổn thương nữa

Tên răng vàng chợt giật mình tỉnh giấc, hắn vừa nhỏm dậy thì đã có 2 chiến sĩ công an lao vào bẻ tay hắn ra đằng sau rồi dùng còng số 8 khóa tay hắn lại, hắn chỉ biết ú ớ như đang muốn hỏi có chuyện gì xảy ra vậy?

***

Sau khi lấy lời khai thì cũng đã gần 3h sáng, từ đồn công an đi ra Hưng luôn nắm lấy tay tôi thật chặt không rời hình như anh sợ chỉ cần buông tôi ra thì tôi có thể biến mất một lần nữa vậy Anh gọi điện thoại cho mẹ tôi thông báo là đã tìm thấy tôi nên mọi người cứ yên tâm Trên chuyến taxi đưa tôi về nhà, cả 2 chúng tôi đều không nói một lời nào, tôi cố tình lảng tránh ánh mắt nồng ấm của Hưng dành cho mình

Về đến nhà, mẹ và em trai chạy ra ôm tôi, tất cả đều nghẹn ngào khóc,có trăm ngàn câu hỏi, của mẹ và em trai như muốn dành hỏi tôi nhưng Hưng ra hiệu cho mọi người đừng ai nói gì cả, anh trấn an: “ Mọi chuyện đã qua rồi, nào hãy để An vào phòng để cô ấy nghỉ ngơi đi!”

Tôi không đi vào phòng luôn mà vội vào nhà tắm, tôi muốn đi tắm thật sạch sẽ, nó như một cách để tôi lừa dối bản thân mình rằng nước có thể giúp tôi rửa trôi tất cả những thứ bụi bẩn nhơ nhớp trên cơ thể của mình Tắm xong tôi ngả mình trên chiếc giường quen thuộc rồi từ từ chìm vào trong giấc ngủ ma mị Buổi sáng khi ánh mặt trời chiếu rọi qua ô cửa chiếu thẳng đến mặt thì tôi mới choàng tỉnh giấc, tiếng chim hót trên tán cây khiến tôi cảm giác như mình vừa đi qua một cơn ác mộng dài thật dài, cả người tôi buông thong mệt mỏi không còn chút sức lực nào nữa Ngồi bó gối trên giường suy nghĩ về những việc đã qua, tôi không biết mình sẽ đối diện lại với Hưng thế nào nữa, bỗng có tiếng gõ cửa nghĩ là mẹ tôi vội gạt nhanh dòng nước mắt, giọng nghèn nghẹn bảo: “ Cửa không khóa mẹ ạ!”

Nhưng khi nhìn thấy người bước vào tôi chợt thấy tim mình hơi hoảng loạn đó là Hưng, anh tựa cánh cửa đứng nhìn tôi

– Nhìn em giống như một con mèo lười nằm ườn vào buổi sáng vậy – giọng nói của anh như nhấm nháp chứa vị ngọt trong đó

Trong khoảnh khắc ngượng ngập đó tôi không biết nên nói gì cả, nhưng để tránh ánh mắt nồng nàn của anh nhìn mình và xua đi không khí mất tựu nhiên tôi ngập ngừng hỏi anh:

– Sao? Tại sao anh biết em bị bắt cóc mà đến cứu? – nói xong tôi khẽ cúi đầu xuống vân vê chiếc chăn mỏng bên cạnh

Anh tiến lại gần tôi, ngồi xuống rồi khẽ vuốt những sợi tóc đang lòa xòa trước mặt tôi sang một bên một cách dịu dàng

***

Anh kể lại cho tôi nghe câu chuyện ngày hôm đó: lúc đó Hoa đang đặt lên môi anh nụ hôn cháy bỏng, thì có tiếng chuông điện thoại reo là mẹ tôi đã gọi cho anh bảo với anh rằng tôi và chồng đã li hôn thành công và hiện tôi đang đến báo tin vui để mời anh đến nhà tôi dự bữa cơm Anh nghĩ là tôi đã nhìn và nghe được câu chuyện giữa anh và Hoa sợ tôi hiểu lầm anh vội gọi điện thoại cho tôi nhưng không thấy ai trả lời

Anh gọi về cho mẹ tôi thì mẹ cũng bảo là tôi chưa về tới nhà, cả anh và gia đình tôi tìm mọi cách liên lạc nhưng điện thoại lại không có tín hiệu Vì lo lắng tôi sẽ bị chồng cũ trả thù nên anh và mẹ đã đi báo công an việc tôi bị mất tích còn việc anh có thể tìm ra tôi nhanh như vậy là do trước đây sợ chồng cũ sẽ giở trò với tôi nên anh đã cài định vị cho chiếc điện thoại mà tôi đang dùng để đề phòng tôi bị bắt cóc như lần trước và chính sự cẩn thận lo xa trước của anh đã cứu được tôi ra khỏi địa ngục một lần nữa

Từ từ đôi bàn tay anh quàng qua vai tôi và anh đã ôm trọn tôi vào trong khuôn ngực của anh

– Anh xin lỗi, từ giờ anh sẽ không để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa! – giọng anh nghẹn ngào

Tôi vội đẩy anh ra xa – Em xin lỗi, em không xứng với anh…em đã từng… – không kiềm chế được cảm xúc nước mắt tôi lăn dài trên má bao nỗi tủi hờn, đắng cay dâng lên khiến họng tôi đắng ngắt

– Anh không quan tâm quá khứ của em Anh chỉ hận bản thân mình đã không gặp em sớm hơn không thực ra anh đã quen em từ sớm nhưng lúc đó anh không chịu giằng lấy em, nếu lúc đó anh dũng cảm … đã không xảy ra những việc thế này, em cũng không phải chịu nhiều đau khổ đến vậy Anh thừa nhận lúc đầu gặp em anh đã từng khinh thường em nhưng khi biết rõ mọi chuyện anh lại thấy thương em hơn bao giờ hết Anh đã để vuột mất em một lần còn lần này thì không, anh sẽ không để bất kì một ai chia rẽ chúng ta được nữa – bàn tay anh siết chặt lấy tay tôi

Tôi nhìn anh nghẹn ngào

– Nhưng như thế là không công bằng với anh, em không toàn vẹn…em không xứng đáng

– Đừng nói nữa! Anh biết! Chúng ta hãy cùng nhau đối diện Sao anh lại phải quan tâm đến người ta nói những gì để rồi vuột mất người con gái mà anh yêu thương cơ chứ… An!, Anh yêu em

Bờ môi Hưng ghé sát đến, hai tay anh giữ chặt lấy khuôn mặt bé nhỏ của tôi, một nụ hôn thật dài khiến tôi choáng váng nhưng tôi cũng nhiệt tình đáp trả lại anh, bờ môi và cánh tay chúng tôi quấn quýt lấy nhau như không muốn rời xa

Có tiếng mẹ tôi gọi bên ngoài:

– An ơi tỉnh dậy chưa con! Có bác sĩ Hưng đến thăm con đó Mau lên rồi ra ăn cơm con nhé!

Lúc này cảm xúc trong tôi mới dần bình tĩnh lại, tôi vội đẩy anh ra, khuôn mặt 2 đứa đỏ phừng vì cảm xúc, đợi một lúc cho xua tan khuôn mặt đỏ dần và hơi thở gấp gáp tôi và Hưng đi ra khỏi phòng Bữa ăn hôm nay mẹ chuẩn bị có món cá kho tộ mà tôi rất thích lại thêm cả canh cua, cà pháo nữa Đã nhịn đói gần 2 hôm nay nên khi nhìn những món ăn đang nghi ngút khói tôi xà xuống ăn ngon lành, em trai và mẹ tôi thì thi nhau gắp cho tôi và Hưng Đến khi no bụng tôi ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt đỏ hoe của bố đang nhìn tôi, khuôn mặt ông nhăn nhúm, những vết nhăn xô lại ép cho dòng nước mắt chảy ra, môi bố mấp máy câu:

– Tất cả là tại bố, bố xin lỗi con!

Tôi chạy lại bên bố lắc đầu nói – Không tất cả là do con!

Không khí cảm động đặc quánh căn phòng nhỏ, mẹ và em trai tôi cũng vội lau nước mắt nhưng sau đó bà chợt tươi tỉnh lại ngay:

– Ô hay! Ngày vui như hôm nay sao cả nhà lại khóc, chúng ta phải vui lên chứ! Mấy năm qua nhà ta đã mất mát quá nhiều rồi, giờ gia đình ta đã được đoàn tụ nên phải sống thật hạnh phúc và vui vẻ để bù lại

Nghe mẹ nói bố lấy tay áo chận dòng nước mắt, nở nụ cười méo xệch: – Phải bà nói phải gia đình chúng ta sẽ phải sống thật hạnh phúc

***

Tôi mở lại quán phở và thuê thêm người làm công việc làm ăn tiến triển rất tốt, 1 năm sau thì tôi và Hưng kết hôn, lần này đám cưới của tôi được sự chúc phúc của tất cả mọi người Hưng mồ côi cha mẹ từ nhỏ nên việc anh kết hôn với một cô gái làng chơi như tôi không bị gia đình anh phản đối Chúng tôi quyết định sẽ thuê một bãi đất để tổ chức một đám cưới nho nhỏ ngoài trời, đám cưới nhỏ xinh chỉ có gia đình họ hàng bên nhà gái và những người đồng nghiệp của chú rể thế mà không biết ai thông báo gì mà những bệnh nhân của anh đến chật kín đám cưới để chúc phúc cho chúng tôi, người đến chen chúc nhau đến mức người nọ phải níu vào người kia, không khí đám cưới rộn ràng như tổ chức một lễ hội vậy khiến biết bao người đi ngang qua cũng phải nán lại tò mò xem

Sau đám cưới Hưng chuyển hẳn đến nhà tôi ở, chúng tôi cùng nhau mua sắm đồ dùng gia đình, trang trí lại nhà cửa Phòng ngủ của tôi chính thức trở thành phòng tân hôn chiếc giường nhỏ được thay thế bằng chiếc giường đôi lớn, trên tường treo bức ảnh cô dâu chú rể đang mỉm cười hạnh phúc

Đêm tân hôn

Tôi mặc một chiếc váy ngủ 2 dây được làm bằng chất liệu tơ tằm, tôn lên những đường nét thanh tao trên cơ thể Hưng ôm chặt tôi từ đằng sau thì thầm vào tai tôi:

– Anh yêu em! – Tiếng nói ngọt ngào mơn trớn trên vành tai của tôi khiến tôi cảm thấy hơi nhột nhột nhưng cũng đầy kích thích

Nói đoạn đôi môi anh tìm đôi môi tôi, anh hôn tôi sâu đến mức tôi phải đẩy anh ra vì ngạt thở, mặt 2 chúng tôi đỏ bừng lên vì sự kích thích Bàn tay anh nhẹ nhàng nâng niu thân thể tôi rồi từ từ mơn trớn những điểm yếu trên cơ thể tôi, anh giống như một dòng suối nhỏ nhẹ nhàng, không gấp gấp, anh chạm khẽ vào tôi và mở ra thân thể tôi

Tôi có cảm giác như anh là một cơn sóng lớn đổ ập lấy tôi và sau đó con sóng ấy tan ra thành trăm con sóng nhỏ dâng lên tràn ngập lòng tôi vậy, giây phút lên đến cao trào anh ghì chặt lấy tôi và nói “ Em đẹp lắm!” Tôi bật khóc đây không phải là những giọt nước mắt như những lần ai đó làm tình với tôi trước đó mà là những giọt nước mắt nghẹn ngào khi có được hạnh phúc, tôi rúc đầu mình vào ngực Hưng, tự nhủ với lòng mình rằng “ Nhất định tôi phải hạnh phúc, nhất định tôi phải trân trọng”

Cuộc sống phía trước của chúng tôi còn rất dài, cũng sẽ có không ít sóng gió ập đến nhưng tôi tin những người đã từng đi qua giông bão và đau khổ sẽ học cách trân trọng và chữa lành vết thương nhanh hơn

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại mTruyen.net và Ngontinh.vn

Quảng cáo
Trước /102 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lá Thư Từ Ánh Trăng

Copyright © 2022 - MTruyện.net