Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vì Yêu Mà Hèn Mọn
  3. Chương 98: Vì yêu mà hèn mọn-98
Trước /102 Sau

Vì Yêu Mà Hèn Mọn

Chương 98: Vì yêu mà hèn mọn-98

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vì yêu mà hèn mọn - Sao anh dám ngoại tình? (Phần 11)

Sao anh dám ngoại tình? (Phần 11)

Hồng ngồi thụp xuống Tại sao những chuyện này lại xảy ra với cô Hồng đau đớn, cô như người mất hồn, đi khắp cửa tiệm để tìm kiếm xem còn chút gì xót lại không Hắn không biết rằng đó là tất cả những gì cô có sao? Đó là tất cả cố gắng của cô…

Tuấn đứng ngoài ban công hút thuốc, đã hút không biết bao nhiêu Anh vừa vui mừng vì Thư cần mình, vừa lo lắng bởi chính điều ấy Đến một ngày cô ấy không cần đến anh nữa thì phải làm sao?

Tuấn dụi tắt điếu thuốc, đi vào trong phòng Thư đang ngủ, gương mặt đầy dấu vết mỏi mệt Tuấn cúi người xuống khẽ hôn lên trán cô Anh quyết định mặc kệ mọi chuyện Kể cả đến một ngày cô nói không cần anh thì anh cũng vẫn sống chết bám lấy cô không buông

Điện thoại của Thư lại nhấp nháy sáng lên Tuấn bực bội cầm lấy nó, nhíu mày thấy cái tên Định hiện ra trên màn hình Cái tên khốn này tại sao lại cứ gọi điện liên tục cho Thư thế?

- Alo?

Tuấn bắt máy, hơi gắt gỏng

- Chúng ta gặp nhau được không? Tôi cần cô

Định thì thào qua điện thoại

- Anh còn có mặt mũi gọi cho Thư à? Nhìn xem cả gia đình các người đã làm gì cô ấy? Thư không phải cái túi hơi để mấy người tìm đến và than thở mỗi ngày Nói cho các người biết, đừng tìm đến cô ấy nữa, nếu không thì đừng có trách tôi

- Anh là ai? Kẻ đeo bám hôm nọ sao?

Định giễu cợt Rõ ràng địa vị của anh trong lòng Thư cao hơn Tuấn, anh ta có lý gì mà lại chỉ trích anh như vậy?

Câu nói của Định làm Tuấn điên lên Kẻ đeo bám ư? Thư thật sự nói như thế về anh sao? Tuấn nhìn về phía Thư, cô hơi nhíu mày rồi trở mình một cái Một nỗi khó chịu dấy lên trong lòng Tuấn

- Là gì cũng không đến lượt anh xen vào đâu Không cần biết cô ấy nói gì với các người, nhưng bây giờ tôi là bạn trai của cô ấy Tôi thừa sức đốt mấy người ra tro, cho nên đừng làm phiền chúng tôi nữa Đi mà chăm lo cho cái gia đình đổ vỡ của anh đi!

Tuấn bực dọc cúp máy, tắt nguồn rồi ném cái điện thoại xuống bàn Anh ngồi xuống bên mép giường, ngắm nhìn gương mặt Thư Cô vừa mơ ngủ vừa nói mê, đôi môi anh đào mấp máy điều gì đó mà anh nghe không rõ Hai tay cô đột nhiên quơ loạn trên không trung, dường như trong mơ cô rất hoảng hốt Tuấn vội vàng nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình, khẽ ve vuốt trấn an Thư dịu xuống, quay về với giấc ngủ Thế nhưng Tuấn cảm thấy nước mắt Thư rơi ướt ngực áo anh

Trong phút chốc, anh giận bản thân mình vì không chịu tin tưởng cô, vì đã lung lay bởi câu nói vớ vẩn của Định

Hồng ở lại bệnh viện chăm Vy cả đêm Con bé vẫn hôn mê, không có dấu hiệu tỉnh lại Cả đêm qua chỉ có y ta ra vào liên tục để kiểm tra tình hình con bé, cô không hỏi rõ được tình trạng của Vy Mãi đến sáng sớm mới có bác sĩ đi vào

Hồng vội níu lấy bác sĩ, vừa mong mỏi, vừa như là cầu xin

- Bác sĩ xin hãy cho tôi biết tình trạng con bé

- Cháu Vy bị tổn thương xương sườn, nhưng vết thương không quá đáng ngại Cái đang lo hơn là não bộ bị tổn thương nặng, đấy là nguyên nhân khiến cháu hôn mê Chúng tôi sẽ theo dõi thêm, chị nên chuẩn bị tinh thần phòng trường hợp xấu nhất

Hồng cuống lên, siết chặt lấy tay bác sĩ

- Trường hợp xấu nhất thì thế nào ạ?

- Cháu sẽ không tỉnh lại được, nói cách khác là sống thực vật

Hồng ngồi bệt xuống đất Con gái cô chỉ mới mười tám hai mươi tuổi, cuộc đời nó không thể chỉ nằm trên giường bệnh như thế được

Bác sĩ đã rời đi từ lâu, Hồng lủi thủi bước về bên cạnh giường bệnh, nắm lấy tay Vy

- Con gái của mẹ, mẹ xin lỗi Chính mẹ đã gây ra những chuyện này - Hồng áp tay Vy lên má mình, nức nở – Nhưng con đừng lo, mẹ sẽ không để con nằm đây mãi đâu Dù có phải đưa con ra nước ngoài để chữa thì mẹ cũng sẽ làm Chỉ cần con cố lên, mau khỏe lại đi con

Định cầm cặp lồng bước vào Anh để cái cặp lồng lên bàn, mở ra và đưa cho Hồng

- Ăn sáng đi

- Anh nói cứ như là nó không phải con anh vậy – Hồng gắt lên – Anh có biết bác sĩ nói gì với tôi không? Con bé có thể sẽ sống thực vật Thế mà anh vẫn còn tâm trạng để ăn à?

Định đặt phịch lồng phở lên bàn Dường như không tin được vào tai mình Sống… sống thực vật sao? Định cố gắng tự trấn an bản thân lại, anh gắng gượng đặt tay lên vai Hồng

- Phải khỏe mới có sức mà chăm người ốm Cô không ăn thì lấy đâu ra sức chăm con? Bây giờ không phải lúc cãi nhau như thế này Cô làm ơn tỉnh táo lại đi, ăn sáng rồi về nhà tắm rửa nghỉ ngơi, tôi sẽ chăm sóc con bé

Hồng sững sờ trước lời của Định Nhưng anh nói cũng đúng Cô phải ráng lên vì con, không thể để mình gục ngã được

Tuấn đi lại trong phòng, thu dọn đồ đạc để chuẩn bị cho chuyến đi Đà Nẵng Thư cứ ngồi thừ mặt ra trên giường, chẳng biết làm gì

Tuấn lại gần Thư, ôm lấy gương mặt cô

- Em sao thế? Chúng ta sắp rời khỏi đây, vui lên đi nào

- Có một chuyện mà em chưa kể cho anh

Thư thì thào Tuấn nằm lên đùi Thư, hướng tai về phía cô, điệu bộ rất khoa trương

- Anh nghe đây

Thư cười nhạt nhẽo Cô luồn tay vào tóc anh, mân mê từng sợi

- Con gái của Định, bé Vy bị tai nạn lúc tối qua Em đưa con bé vào viện rồi mới về đây

- Thì sao? Liên quan gì đến hai chúng ta?

- Con bé bị tai nạn là tại em Nếu như em không hẹn gặp nó thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả Tối qua em đã rất hoảng, em chỉ muốn trốn chạy thật nhanh khỏi chuyện này, thế nên mới bảo anh rằng chúng ta sẽ đi du lịch Nhưng mà hiện tại em không thể đi được

Tuấn ngồi bật dậy Anh bất ngờ trước sự thay đổi nhanh như chong chóng của Thư Tuấn vò tóc mình phần phật làm cho nó rồi tung lên

- Chẳng liên quan gì đến em cả Bị tai nạn là do con bé xui xẻo, không phải tại em đòi gặp nó Em làm ơn đừng có đổ lỗi cho bản thân mình nữa được không?

Thư đứng dậy, cầm lấy túi xách của mình và đi ra phía cửa

- Em xin lỗi Tất cả đều là do em, em chính là nguồn cơn của mọi chuyện Em không thể trốn chạy như thế được Em phải giải quyết nó cho xong

Tuấn chạy lại ôm chặt lấy Thư, thấp giọng nỉ non

- Đừng đi mà

Thư quay lại hôn lên má anh

- Chúng ta vẫn sẽ đi du lịch cùng nhau Chỉ là, đợi em giải quyết xong mọi chuyện đã nhé Được không?

Tuấn rầu rĩ gật đầu Anh vẫn không buông Thư ra Thư xoa đầu anh, cảm thấy tất cả đàn ông trên đời này đều chỉ là những đứa trẻ to xác Nhưng cô cũng bắt đầu có cảm tình với đứa trẻ to xác này rồi Mặc kệ sự trưởng thành, mặc kệ sự chín chắn, ai cần những điều đó Chúng ta chỉ cần yêu nhau là đủ rồi, không phải sao?

Hồng quay về salon, bàng hoàng khi thấy toàn bộ nhân viên đều đứng bên ngoài Cô ngó vào trong, thấy cả tiệm salon vẫn yên bình Hồng hốt hoảng chạy vào Như dự đoán, két sắt đã bị mở ra, toàn bộ tiền mất sạch, kể cả giấy tờ của tiệm salon cũng không cánh mà bay Trà, nhân viên làm lâu nhất ở cửa hàng, cũng là người thận cận nhất của cô, chạy vào theo sau

- Khi bọn em đến đã thấy như vậy Cảnh sát bọn em cũng báo rồi, nhưng người ta bảo là trên hiện trường không có dấu vết gì Nó giống như là… - Nói đến đây Trà chợt dừng lại

- Giống cái gì?

- Giống như là chị đã lấy

- Tôi?

Hai mắt Hồng đỏ lên Kẻ nào có thể vừa ăn cắp vừa la làng đến vậy Tại sao cô phải lấy tiền của chính cô chứ?

Hồng ngồi thụp xuống Tại sao những chuyện này lại xảy ra với cô Hồng đau đớn, cô như người mất hồn, đi khắp cửa tiệm để tìm kiếm xem còn chút gì xót lại không Hắn không biết rằng đó là tất cả những gì cô có sao? Đó là tất cả cố gắng của cô…

Phải rồi, hắn biết cho nên mới lấy hết đi Hắn đã tính toán chuyện này từ lâu Tên người tình của cô!

Một lúc sau, Hồng trở ra, trông tàn tạ và rối tung, quần áo thì xộc xệch Cô ngồi xuống cạnh mấy nhân viên của mình

- Đều tại em không trông nom cửa hàng cho tốt - Trà nhận sai về mình, giọng đã hơi run

- Là người nhà làm à?

- Xin chị tin em, bọn em không có đứa nào làm thế cả Em cũng không biết là ai, nhưng chắc chắn không phải đứa nào trong số bọn em đâu

- Ừ, chị tin mấy đứa Chị cũng biết là ai làm rồi Đừng lo, chị sẽ giải quyết việc này

Hồng cầm túi xách, chỉnh trang lại áo quần và đứng dậy Mấy ngày hôm trước, người tình của cô nói muốn mở quán café, bộ dáng của anh ta trông không giống như sắp mở, mà đến để thăm dò ý cô Còn vì sao hắn biết mã két cô cũng không cần truy cứu, quan trọng là phải tìm hắn và bắt hắn trả lại cho cô tất cả

Hóa ra chỉ có cô là kẻ ngu ngốc mà thôi Hồng cầm máy lên gọi điện cho người tình, không gọi điện được Ngay sau đó, là một tin nhắn từ số lạ: “Đừng gọi điện, đừng nhắn tin Cô sẽ không bao giờ tìm ra tôi đâu Tạm biệt!”

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại mTruyen.net và Ngontinh.vn

Quảng cáo
Trước /102 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cố Phán Rực Rỡ

Copyright © 2022 - MTruyện.net