Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
-Ài! Còn cả con bé kia nữa, kiêu ngạo cái gì cơ chứ, nhớ lại năm xưa không phải ta mềm lòng thì....., đậu xanh thằng môi giới, nhắc lại mới nhớ, dám cam đoan với ta con bé này lớn lên không có tiền đồ gì, nhất định chỉ là "cây củi", làm kế hoạch cha nuôi béo và hói cùng "con gái nuôi" của ta tan thành mây khói, đúng là không thể tin mấy thằng môi giới được, ta....ta...ta thật hối hận quá mà!
-Mà thôi càng nghĩ lại càng đau lòng, ản ủi một điều là dù sao kim tiền cũng đáng tin hơn gái ghú.
Bây giờ là đến phiên anh Đĩnh nhà ta, vốn được chỉnh sửa nhan sắc đến nỗi giống heo hơn người, nằm bẹp một đống không ai quan tâm.
Ừm, thế thì cũng được đi, chỉ là số của anh chàng nó nhọ còn hơn chó mực, đang lồm cồm bò dậy thì lãnh nguyên vài đòn "ngọc nữ cước pháp" đau thấu lòng heo, gục xuống tập hai.
Cái này là cái tội tiện miệng, ai bảo đắc tội với gái, thằng cha này chắc chưa nghe qua câu được đúc kết bằng vô số kinh nghiệm xương máu của tiền nhân "độc nhất là lòng dạ đàn bà".
Thậm chí là bậc tiền bối đi trước còn cẩn thận để lại một cuốn "Kim Bình Mai" thiên thư để cảnh cáo hậu nhân, đoạn cuối thằng Tây môn có một cái kết cục rất chi là thảm vì cái tội đắc tội với gái làm cho ta đây không rét mà run. (xem 2005 ấy nhá 2009 gái đẹp nhưng đoạn kết ta không nhớ lắm.)
Chỉ là đắc tội đàn bà là còn đỡ, dù sao phật cũng có câu "chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu", đắc tội tiểu nhân mới chính thức là thảm, nhất là những thằng đã tiểu nhân lại còn mập, mà đã mập lại còn cực kì vô sỉ nữa chứ!
Vừa mới gục xuống tập hai đang muốn giãy dụa đứng lên, không biết cái thằng béo kia nó len lén lại gần từ lúc nào, bà mẹ nó,mặt mày hồng hào béo tốt là vậy, ấy thế mà đậu xanh rau má nhà nó, cái chân cộng với cái thân nặng cả nửa tấn là ít, không chút lưu tình dẫm lên bàn tay mảnh khảnh của hắn, lần này là đau thấu tim heo, nói không ra lời luôn, đang muốn đưa cánh tay còn lại gạt cái chân nung núc thịt mỡ kia ra thì cái chân còn lại của thằng béo kia cũng chuẩn xác đạp nốt lên cái tay còn lại của hắn, đậu phộng cánh gà, lần này là tim, gan, phèo, phổi gì đó nó đều gặp nạn hưởng nỗi đau chung.
-Cổ nhân đúng là nói đếch có sai "chỉ có tiểu nhân với đàn bà là khó dạy", Lâm Đĩnh hắn bây giờ quả thật là vô cùng thấm thía câu nói này, lĩnh hội sâu thêm một tằng nữa là thà đắc tội với gái đẹp chứ đừng dại gì mà gây chuyện với thằng “tiểu nhân béo."
Cả ba người Mộng Lan, Vô Danh và Trương Bình Phàm đang nói chuyện hăng say, chỉ thiếu nước mở hội bàn đào nữa thôi, thì một âm thanh như ma trơi quỷ khóc đột ngột truyền đến, khiến cả bọn nổi hết cả da gà.
-Hú .....ú, g.....rù, g....rù........n
Truy tìm căn nguyên thì ra là thằng cha bẹp một đống nãy giờ mở mồm rên rỉ, nước mắt nước mũi tèm lem nhìn lên.
-Hú hú......đậu xanh rau má các ngươi, tình nghĩa bấy lâu nay thế mà các ngươi nỡ lòng nào...làm người ai làm thế! Nhất là thằng Vô Danh âm hiểm ngậm miệng ăn tiền kia, ta fuk you, Đờ mờ, cổ nhân không phải có câu "đánh người không đánh mặt sao"?
-Thế mà các ngươi xem đi, đậu má nhà nó mặt ông đây biến thành cái dạng gì rồi, giờ đây ta mà đi ra đường, đảm bảo khỏi cần ngụy trang cũng đếch ai nhận ra.
-Còn cả cái thằng béo kia nữa, ta xxoo đcm bỏ cái chân heo của ngươi ra khỏi tay ông.
Vô Danh cùng với Trương Bình Phàm bị con hàng kia độc ác nguyền rủa, lúc đầu thì còn miễn cưỡng nhịn được, nhưng càng về sau lại càng thối không ngửi được, nếu phật mà nghe thấy chỉ sợ cũng sẽ tức xì khói đen, có khi đem con hàng này đi làm chả lụa luôn.
Huống chi hai thằng một béo một gầy đây, có nhìn thế nào cũng đếch thấy giống cái loại thiện nam tín nữ, cả ngày ăn chay niệm phật.
Không nói hai lời Vô Danh liền tống ngay một quả đấm vào cái miệng đang bô bô kia, khiến nó lập tức tắc tịt lại, sưng vù lên với một tốc độ mắt thường có thể thấy rõ.
Trương Bình Phàm lại càng trực tiếp hơn, giơ cao một chân sau đó chỉ việc đạp mạnh xuống, với cân nặng thần thánh của anh ấy, thì chỉ sợ đến đá núi cũng phải đau chảy nước đái chứ đừng nói đến thân thể huyết nhục.
Tiếng gào thảm thiết chưa ra đến cổ họng lập tức biến thành những tiếng "ư" "ử" quái dị, Vô Danh với Trương Bình Phàn đứng gần đó nghe được, lập tức da gà có bao nhiêu đều nổi hết cả lên.
Ta xin đảm bảo là cái tiếng rên của thằng cha kia nó lợm đến nỗi, bất kì thằng đàn ông nào phía dưới còn nguyên, tâm sinh lý bình thường, cũng không thể nào mà phun ra nổi.
Cả Trương Bình Phàm với Vô Danh đều có chung một cảm giác buồn nôn khó tả, sau đó hai tên này lập tức nổi điên lên, lấy một tư thế trâu bò húc tới, xem tình hình này nếu không có gì bất ngờ xảy ra anh Đĩnh nhà ta e là phải đi viện chấn thương chỉnh hình gấp.
Chỉ là cuộc đời mà phải luôn luôn có bất ngờ thì mới là đời chứ.
Khi hai tên kia lấy một tư thế thiên quân áp đỉnh đánh tới, vừa lúc sắp trúng mục tiêu thì dị biến xảy ra.
Con hàng vốn bị đánh cho nửa sống nửa chết kia vốn tưởng phen này nhất định xong đời, ai ngờ đột ngột từ cái bị thịt đó đột nhiên phát ra một vầng sáng ngũ sắc chói mắt.
Hai người bọn Vô Danh vốn tưởng ăn chắc rồi đâu có ngờ lại đột nhiên xuất hiện biến cố, bây giờ có thu tay lại thì cũng đã muộn, cho nên cả hai vô cùng ăn ý vận hết công lực toàn thân, không cầu giết địch chỉ cầu tự bảo là được rồi.
Vầng sáng ngũ sắc vừa bộc phát ra trên người Lâm Đĩnh, đương nhiên chính là đòn sát thủ cu cậu "nằm gai nếm mật" ẩn dấu bấy lâu nay Ngũ Hành Kỳ, e hèm nói chung là thằng này bị hành hạ dữ quá, không có cơ hội lấy ra xài, cho nên mới văn chương tý là “nằm gai nếm mật, thi triển khổ nhục kế.”
Nói thì chậm chứ thực tế sự việc chỉ sảy ra trong chớp mắt mà thôi, Vô Danh và Trương Bình Phàm mới chỉ kịp vận công kháng cự chưa kịp thi triển chiêu thức thì cả người đã đập thẳng vào cái màn sáng ngũ sắc trước mặt.
-Hài! Cái cảm giác đó phải nói làm sao nhỉ? À đúng rồi! phải nói là rất rất yo mốt!
Tác giả:
-Các ngươi không hiểu có đúng không?
Độc giả:
-Nói nhảm đương nhiên là không hiểu, rất yo mốt là cái khỉ gì?
Cái cảm giác đó giống như ngươi đang toàn lực chạy maraton trên đường đua, không biết ở đâu nhảy ra mấy thằng thợ xây, đột ngột dựng lên một bức tường bằng thép dày cả thước chắn ngay trước mặt ngươi, và kết quả là ngươi giống như mấy thằng tâm thần đập thẳng mặt vào đó.
-Nói ngắn gọn là đau bỏ mịa đi được! Và đó chính là cảm giác của Vô Danh và Trương Bình Phàm lúc này.
Vô Danh còn đỡ, thấp bé nhẹ cân cũng có cái hay của nó, chỉ là thằng mập kia thì không được may mắn như thế, toàn thân thịt mỡ cộng lại nửa tấn thì không tới, nhưng vài ba tạ chắc không có vấn đề gì, đã thế “khụ khụ”, lại còn phi hành với tốc độ cao nữa chớ, hài! Ta không nói chắc các ngươi cũng hiểu mà!
-"Ầm" một tiếng động khủng khiếp vang lên, thậm chí cả sàn đấu cũng rung lên bần bật như bị động đất, sau đó chính là bụi đất mù mịt.