Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuối cùng Trương Bình Phàm lại là người đứng ra an ủi mọi người:
-Thôi được rồi, coi các ngươi kìa, mới thế mà đã sợ són mợ nó ra quần rồi à?
-Chả phải chỉ là mấy thằng nhãi con thôi sao, đừng nói là chỉ gấp mười lần, gấp trăm lần ông đây cũng một quyền, một cước đập bẹp hết.
Vô Danh:
-Thôi đi cha nội, nhìn một thân mỡ béo của ngươi trực tiếp đè chết người thì còn được, chứ đánh với đấm ta thấy không đến phần của ngươi à!
Trương Bình Phàm:
-Má nó Vô Damh chết tiệt, có phải ngươi cố tình đối nghịch với không hả, có tin anh cho chú mày, tím con mắt bên trái đỏ con mắt bên phải không?
Vô Danh:
-Ta phi! Thằng béo chết bầm kia, ông đây ngứa mắt nhà ngươi lâu rồi, ta đối nghịch với ngươi đấy thì sao hả? ngươi định làm gì ta nào? hắc hắc, cắn ta sao? Đến đây, đến đây này!
Vừa nói Vô Danh vừa uốn éo cái mông, sau đó lại vỗ vỗ trông rất là dâm tiện, làm cho Lâm Đĩnh liên tưởng đến mấy câu chuyện cười thông cống, nhặt xà phòng bạo cúc hoa ở thế giới quê nhà của hắn.
Trong khi Trương Bình Phàm đang trợn mắt nhìn nhau tóe cả lửa, sắp sửa oánh nhau đến nơi, thì con lừa Khúc Bạch lại nhảy ra rất không đúng lúc.
-Ta nói này các ngươi làm gì mà mặt mày ủ dột, nghiêm trọng thế, đánh không lại thì có thể chạy mà! Cho dù không thể chạy thì cũng có thể đầu hàng mờ, nghe nói tù binh chiến tranh dạo này được đối xử cũng không tệ lắm đâu, ít ra cơm nước không lo, nếu may mắn có khi còn được thỏa mãn nhu cầu sinh lý nữa ấy chứ he he!
Nghe được những lời này Lâm Đĩnh suýt nữa thì đã rơi lệ:
-Tri kỉ a! Cuối cùng cũng đã có người nói ra những điều chôn dấu trong lòng của ta! Đúng là tư tưởng lớn gặp nhau mà.
Nhưng không để cho Lâm Đĩnh kịp mở miệng bọn Trương Bình Phàm đã hầm hầm nhìn qua tên Khúc Bạch không tim không phổi kia.
Trương Bình Phàm âm dương quái khí nói:
-Đúng a, ta nghe nói bọn Hán quốc kia đối xử với tù binh đúng là cũng không tệ lắm đâu, hình như mới nghe được gần đây nhất là một toán binh sĩ nước Đại Việt chúng ta phản quốc đầu hàng quân địch, ngay hôm sau đầu lâu đã bị người ta treo lên cổng thành để cổ vũ sĩ khí thì phải, chết rồi đương nhiên cơm áo không lo, còn phần thỏa mãn nhu cầu sinh lý cho tù binh thì chắc cũng có, nếu Khúc Bạch ngươi đầu hàng có lẽ sẽ được trực tiếp lột sạch ném vô chuồng heo nái, tha hồ mà thỏa mãn thú tính!
Khúc Bạch nghe thế thì rét run, sợ đến nỗi thằng nhỏ trong quần xém tý rút gân, nói giỡn gì vậy, mợ kiếp không cần ác độc thế chứ, làm cái đấy đấy với mấy con lợn nái, trời ạ! Cho ta chết mợ đi cho nó rảnh đất, mới tưởng tượng thôi đã thấy ghê rồi.
Lâm Đĩnh ngồi bên, vốn đang ôm tư tưởng ôm giò địch nhân cầu sinh, liền lập tức ném nó ra khỏi đầu.
-Đùa à, nếu phải lựa chọn thì ông đây thà chết không hàng.
Một câu nói như vô tình của Trương Bình Phàm trong lúc không ngờ như có một sức mạnh thần kỳ, khiến tinh thần của hai tên đê tiện phút chốc giâng cao.
Mộng Lan ở một bên vẫn vô cùng tỉnh táo lúc này liền lên tiếng.
-Thôi được rồi, chúng ta tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi, chiều nay chúng ta sẽ đến khu giao dịch mà Kim Lực đại ca nói, hy vọng sẽ tìm được chút gì đó giúp ích cho Chiến tranh thí luyện sắp tới.
Nghe Mộng Lan nói thế cả bọn liền nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý.
Đầu giờ chiều, tuy đang là giữa hè nhưng không khí vẫn vô cùng mát mẻ, như đã hẹn trước cả bọn liền tụ tập đi đến trước cổng khu giao dịch phía đông cứ điểm.
-Khu giao dịch này tuy là một nơi được dưng lên tạm thời, nhưng vì đối tượng phục vụ là người tu tiên pháp lực cường đại, thần thông mạnh mẽ, nên những kiến trúc cần thiết vẫn vô cùng đầy đủ, thậm chí có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ cũng không quá đáng.
Khu giao dịch này phạm vi cực kỳ rộng lớn, ước tính phải rộng đến cả chục cây số vuông là ít, ở khu trung tâm là một tòa tháp giao dịch, được hình thành từ phép thuật và thần thông, một kiến trúc mà ngay cả với công nghệ hiện đại nhất ở thế giới nhất của hắn cũng không thể nào xây dựng nên được, khi nhìn thấy kiến trúc này lần đầu, Lâm Đĩnh hoàn toàn không thể nào tin vào những gì được nhìn thấy từ mắt của mình.
Một tòa nhà cao gần một trăm mét, được làm hoàn toàn từ huyền băng, sừng sững như một ngọn núi, lấp lánh dưới ánh mặt trời như một tác phẩm nghệ thuật hoa mỹ được hình thành từ thiên nhiên, hơn là bàn tay của con người.
Ngay cả bọn Trương Bình Phàm khi nhìn thấy kiến trúc này cũng không nhịn được mà cảm thấy chấn động, đến khi Lâm Đĩnh nghe được, dường như kiến trúc khó tin đó được các tu sĩ có đại thần thông dựng lên chỉ trong vòng một ngày, cu cậu liền triệt để mất đi bình tĩnh.
Đến bây giờ hắn mới cảm thấy sức mạnh và uy năng lớn lao đến khó tin của ngươi tu tiên, điều đó càng làm cho Lâm Đĩnh tin tưởng, khát vọng vào con đường tương lai hơn, khẽ siết chặt nắm tay Lâm Đĩnh tự nhủ với mình.
-Một ngày nào đó, nhất định ta cũng sẽ đạt được sức mạnh đó, nhất định, nhất định ta sẽ trở thành một tồn tại vô địch, mang trong người đại thần thông, được người đời, đời đời kính ngưỡng.
Từ trung tâm kiến trúc đó thi thoảng lại có vài trăm đạo ánh sáng bắn ra hoặc bay vô, chính là vô số người tu tiên ẩn trong độn quang đi đến giao dịch.
Với cấp bậc và tu vi Phàm cảnh của bọn Lâm Đĩnh hiện giờ đừng nói đi vào, ngay cả tiến vào khu trung tâm cũng là một điều không tưởng.
Cũng may toàn bộ khu giao dịch được chia làm ba phần, khu trung tâm, khu tự do và khu ngoại vi.
Khu trung tâm chính là khu giao dịch cao cấp, cần tu vi là ít nhất là Sơ nhập tu giả mới có thể tiến nhập, tu vi càng cao thì vị trí tiến nhập càng cao.
Còn Phàm cảnh à? Cho dù có lẻn vào được đến được chân tháp, thì ngươi cũng phải biết bay mới có thể bò vào mà giao dịch được, cái tháp này chính là làm cho người tu hành, làm khỉ gì có cái cầu thang nào đâu, còn muốn trèo lên từ từ, lạy các bố cho ta xin đi mà, cái tháp này được làm từ huyền băng đó, không nói trơn trượt thế gian hiếm thấy, cho dù có miễn cưỡng bò lên được cũng bị cấm chế ở ngoài chặn lại bố nó rồi.
Khu tự do, chính là khu hỗn hợp, là biên giới chia cắt khu trung tâm và khu ngoại vi , dùng để các tu sĩ bày quầy hàng trao đổi, bất kỳ ai cũng có thể đi vào, nhưng thường là tu sĩ Phàm cảnh tầng chính và một ít Sơ nhập tu giả mới tấn chức mới đi vào đây.
Khu ngoại vi chính là nơi bọn Lâm Đĩnh định tiến vào, khu này chính là nơi chuyên môn dành cho tu sĩ cấp thấp bọn hắn, những người tu luyện có tu vi Sơ nhập tu giả gần như không bao giờ đến nơi này.
Tuy nói là khu ngoại vi nhưng tốt xấu gì cũng là nơi giao dịch của người tu tiên, cho nên hàng tốt không thể thiếu được, gần như ngươi muốn thứ gì ở đây cũng có, thậm chí một ít bùa chú, đan dược, pháp khí cấp cao ở đây cũng có bán, vấn đề là ngươi phải có dá Càn Khôn thì mới được!
Từ khi bước vào khu giao dịch cả bọn liền tách nhau ra, đây là cả bọn cũng đã thống nhất thương lượng từ trước.
Lúc này Lâm Đĩnh đang rảo bước dạo quanh mấy cửa hàng bán, bùa chú, phù lục.
Đủ loại bùa chú đập vào mặt khiến cu cậu hoa hết cả mắt, nào là Thế thân phù, Hóa hình phù, Hỏa phù, Băng phù....vv, uy năng chẹp chẹp khỏi phải nói, trông phát thèm, chỉ là sờ sờ vào cái túi có chứa vài viên Đá càn khôn của mình, Lâm Đĩnh liền cảm thấy đắng chát trong miệng.
-Hài! Tiền a, đúng là một đồng tiền làm khó anh hùng mà!
Vô cùng thất vọng và chán nản, vô tình Lâm Đĩnh rảo bước đến trước một cửa hàng nhìn có vẻ tàn tạ, rách nát, vắng bóng người qua lại, phía trước chỉ có một tấm biển lung lay muốn rớt ghi “Họa phù điếm”.
Nhìn cửa hàng có vẻ rách nát này, lại sờ sờ đá Càn khôn trong túi, sau một chút do dự Lâm Đĩnh liền cắn răng bước vào.
Vừa đẩy cửa bước vào, Lâm Đĩnh liền thấy ngay người bán hàng lại là một thằng nhóc miệng còn chưa dứt sữa, đang ngủ gà ngủ gật trên quầy tiếp khách.
Lại nhìn xung quanh chỉ có lèo tèo vài ba chục quả cầu trong suốt, thi thoảng lại tản ra từng tia ánh sáng xanh nhè nhẹ, to cỡ quả banh của trẻ con đang lơ lửng, bên trong đều có ẩn chứa một lá phù lục, vẽ đầy nhưng hoa văng cổ quái, thi thoảng lại chớp động ảnh sáng trông vô cùng huyền diệu.
Nhìn lại thằng nhóc kia vẫn đang gà gật khí thế, nước dãi ròng ròng, không có chút giác ngộ nào của một nhân viên phục vụ chuyên nghiệp, Lâm Đĩnh đành tự mình đi dạo, nhìn quanh những quả cầu ánh sáng ẩn chứa phù lục kia.