Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Việt Nam] Đỉnh Non Thần
  3. Chương 9 : IX
Trước /15 Sau

[Việt Nam] Đỉnh Non Thần

Chương 9 : IX

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tuy vết thương hãy còn đau, Vạn Thắng cũng bày tiệc yến để ăn mừng thoát nạn. Là vì ngoài sự may mắn đó, Vạn Thắng còn nhận được nhiều tin khả dĩ làm cho y đắc ý.

Tiệc này rất lớn, có đủ mặt các tướng sĩ trong thành.

Ai nấy ngồi quây lấy một cái bàn gỗ dài nặng trĩu những món ăn quý lạ.

Câu chuyện ồn ào cứ quanh quẩn trong sự đánh thành cướp đất, những mưu mẹo tinh quái của bọn Cờ Vàng, cái tài năng xuất chúng của chàng thanh niên lạ mặt và nhất là trận đánh phi thường ở thung Cát Họng của vị anh hùng vô danh nào đó. Vị anh hùng ấy nội trong tiệc, chỉ một mình Ma Vạn Thắng có thể nói rõ được tính danh thì Ma lại im lặng. Câu chuyện đả động đến Bàn Văn Tam nhắc cho Vạn Thắng nhiều kỷ niệm dữ dội quá, khiến y không thể không bồn chồn xúc động. Y ngồi thừ ra mãi đến lúc Mùn Sẩu ở ngoài vào, ghé tai nói nhỏ mấy câu gì không rõ.

Vạn Thắng tươi ngay nét mặt bảo Mùn Sẩu:

- Cho vào.

Tên đao phủ vâng lệnh.

Một lát sau, y dẫn vào một lão ghẻ lở, rách rưới nom như một tên hành khất. Lão khúm núm chào Vạn Thắng và mọi người với một vẻ qụy lụy khó chịu.

Khi lão già bước lại gần và quỳ xuống thi lễ một lần nữa, Vạn Thắng mới dõng dạc hỏi:

- Thế nào? Có tin gì lạ?

- Bẩm chúa công, Hoàng Sùng Anh vừa tử trận!

Tin ấy như một pháo hiệu mừng nổ tung ra giữa phòng tiệc. Ai nấy xôn xao cùng kêu lên:

- Hoàng Sùng Anh tử trận!

Các vẻ mặt đều tươi mơn mởn, các cặp mắt sáng ngời lên. Có người mừng quá nhảy cỡn trên ghế như kẻ hóa dại.

Lão già liếc trông mọi người, lão đứng thẳng lên một cách kiêu ngạo, tự ý tự cao về cái tin quan trọng của mình.

Sự vui mừng đã dìu dịu, mọi người nhao nhao hỏi:

- Đầu đuôi việc ấy ra sao?

Lão già mủm mỉm cười rồi chậm rãi nói:

- Trong khi Hoàng Tất Liệt đem quân về đánh thành này thì Hoàng Sùng Anh đi vắng không có nhà.

Vạn Thắng gật đầu lia lịa:

- Phải! Đó cũng là may cho mình chứ nếu Hoàng Sùng Anh có nhà lại cùng hợp sức với con nó thì ta đã nguy to rồi. Lúc Cờ Vàng đến vây thành, tôi đã ngạc nhiên không thấy hiệu cờ của tướng ấy, bây giờ tôi mới hiểu.

Lão già tiếp theo:

- Ông ta nhân lúc Lưu Vĩnh Phúc mang quân về Sơn Tây đánh quân Pháp, liền tràn xuống đánh ở làng Châu Thượng, thuộc phủ Vĩnh Tường, có ý muốn đánh tập hậu quân Cờ Đen để báo thù.

Vạn Thắng phê bình:

- Mưu cao lắm! Ông Lưu thoát nạn thực là một cái may.

Lão già đồng ý:

- Bẩm may thực! Vì sau trận đánh Sơn Tây, ông Lưu đã thua to, phải tháo chạy lên mạn ngược.

- Thế ai đã phá tan Hoàng Sùng Anh?

- Bẩm, chính quan Tán Tương quân vụ tỉnh Sơn Tây là Tôn Thất Thuyết. Ngài đem binh về tận làng Châu Thượng, đánh có một trận mà phá được giặc Cờ Vàng, bắt được Hoàng Sùng Anh đem chém.

Ma Vạn Thắng thở dài khoan khoái:

- Thế là ta bớt được một mối lo!

- Thế còn trận đánh ở Sơn Tây?

- Lúc tôi về tới nơi thì quân Pháp đã chiếm được làng Phù Xá. Thành lũy ở đấy bị phá vỡ, nhà cửa tan tành. Đứng rõ xa còn thấy khói lửa ở các doanh trại, còn nghe thấy những tiếng hò reo đắc thắng, tiếng kèn đồng lanh lảnh và tiếng trống trận thì thùng. Bên trên thành lũy đổ nát, lá cờ ba sắc rách bươm, đen ngòm thuốc súng bay phấp phới. Về phía sông Cái, tàu chiến của họ luôn luôn bắn súng to vào con đường Phú Thọ.

Bên trong tỉnh thành, lũy tre bốc lửa ngùn ngụt, từng dãy phố cháy như nòm. Những viên đạn to tướng luôn luôn rơi vào thành như mưa.

Ngày hôm ấy, Lưu Vĩnh Phúc tiếp luôn mấy tin cấp báo: "Quân Pháp đương tiến gấp về mạn Bắc, những súng thần công chạy trên đê rầm rập.

Bọn quân triều thì nhất định ở lì trong chùa Thông. Họ có ý chờ xem cuộc đánh nhau của Pháp và Khách ngã ngũ ra sao rồi mới động thủ.

Lưu Vĩnh Phúc cùng với các tướng Bá Thái, Hoàng Nhì bị cô lập ở trong thành Sơn Tây lúc ấy ví như một túp lều tranh bốn bề gió thốc vậy.

Quân Pháp lợi dụng cuộc thắng lợi hôm trước đó để tiến công liền liền, không cho Cờ Đen kịp thở. Họ dò đường đê vào bãi cát tải súng to lại trước cửa Bắc và Tây thành trì. Suốt ngày người ta nghe thấy những tiếng ầm ầm ghê sợ của những toán quân vô hình và vô định.

Rồi thốt nhiên, súng thần công hiện ra, nhả vào thành một cơn mưa lửa đạn. Hoàng Tử Trung đóng ở Phú Nhi bị đạn bắn rát quá phải dẫn quân vào thành. Không những thế, đạn giặc còn bắn mãi đến Gò Sỏi và làm cho Văn Miếu bốc cháy ngùn ngụt. Gặp gió, lửa tràn ra khắp quanh thành như một hàng rào lửa. Vòng lửa rút gần mãi lại. Quân Pháp chiếm được Văn Miếu và từ đấy bắn chõ vào trong.

Quân Cờ Đen núp dưới lũy tre vẫn im lặng.

Bên này, đạn bắn càng dữ. Quân Pháp thi nhau từ Gò Sỏi, từ Văn Miếu, từ mặt đê, từ các tàu chiến trên sông quải đạn vào một nơi.

Trước sự tràn lấn của bên địch. Lưu Vĩnh Phúc chỉ còn bảy trăm quân. Hết thảy cùng một lòng cảm tử, thề ủng hộ chủ tướng cho đến cùng.

Họ nấp trong các đường con chạch hoặc sau lũy tre nhìn sự tấn công của quân Pháp. Khí giới kém, họ không còn cách gì khác hơn là chờ bên địch lại gần. Những khẩu thần công còn sót lại đều được kéo vào những chỗ khuất nẻo và nạp đạn sẵn.

Thốt nhiên, quân Pháp tự gò Văn Miếu tràn xuống ruộng và tiến dần lại bên lũy. Sau hàng tiền phong này, nhiều toán khác bày thành trận thế chữ khẩu tiến theo lần lượt.

Giờ kịch chiến đã đến rồi!

Hoàng Nhì, mình mặc áo bào sắc trắng, vui mừng hí hởn, cất tiếng như tiếng chuông khuyến khích ba quân. Một hiệu kèn nổi dậy. Lưu Vĩnh Phúc hiện ra. Quân Pháp dừng lại gần xóm O cách thành không mấy.

Cờ Đen trông rõ quân Pháp đầu đội mũ sắt bóng loáng, mình mặc áo dạ thâm; bọn A Rập mặc quần áo rộng như váy, mặt đen, mắt trắng dã và bọn lính thủy quần áo lạ lùng như da cá.

Lưu Vĩnh Phúc ngó qua lũy tre thấy bên địch đang dàn thế bổ vây, liền giơ gươm thét lên rằng:

- Sĩ tốt các ngươi! Hôm nay ta sẽ ở đây với các ngươi và nếu cần, ta sẽ cùng các ngươi giết giặc. Ta chỉ lui khi nào những quân bị thương hoặc tử trận đã được đi hết rồi.

Một tiếng hoan hô nhiệt liệt... Quân sĩ thấy mình hăng hái bội phần.

Lưu Vĩnh Phúc nói xong, lại nghe giọng quát như sét đánh của Bá Thái:

- Chết, chúng tôi không cần, miễn sao chủ tướng sống được!

Hiệu kèn đồng rền rĩ chạy dài trên mặt lũy. Súng thần công bên Cờ Đen bắt đầu nổ. Bên Pháp lập tức trả lời.

Bá Thái ra hiệu cho quân im lặng để chờ. Tất cả các nòng súng lại dựng lên tua tủa. Bên Pháp vừa bắn vừa từ xóm O nhảy ùa ra, cứ người này bắn thì người kia tiến; tiếng hò reo dữ dội. Họ tràn đến trước điêu kiều gãy nát, lội bừa xuống hào nước khuất dưới cỏ xanh. Bọn theo sau không ngờ tiền phong bị cản trở cứ chạy lên. Súng nổ, người ngã, quân Pháp trù trừ. Bá Thái nổi hiệu. Quân Cờ Đen đứng nhỏm dậy, bắn ra liền mấy dịp súng. Bên quân Pháp nổi nhiều tiếng kêu thất thanh; vòng quân thưa hẳn rồi theo hiệu kèn, toàn đội quân Pháp vụt quay lưng lại, tháo lui về chỗ cũ.

Lưu Vĩnh Phúc đứng trên cột cờ ngạc nhiên cúi xuống nhìn. Quân Cờ Đen phấn khởi.

Nhưng khi quân Pháp lui về thì quân Ả Rập lại hiện ra, chạy quanh như gió và nổi tiếng là hung tợn.

Chúng lăn xả vào bên địch, kêu rú lên một thứ tiếng ghê gớm. Đạn bay như ong chẳng đủ làm cho chúng nao lòng. Chúng đã biết cái trở lực của hào nước. Hàng thứ nhất lăn xuống làm cầu cho hàng sau tiến lên. Chúng đây rồi. Chúng nhảy qua... Chúng trèo lên lũy trong khi bọn dưới hào im lặng chết sặc dưới bùn lầy. Tha hồ đạn réo, tên bay, quân Ả Rập cứ tiến: tay nắm chặt khẩu súng có cắm doi nét [1]. Chúng ngã... Chúng dậy. Chúng theo hiệu kèn cứ tràn sang như sóng bể. Quân Cờ Đen nghiến răng đợi...

Nhưng trên vọng lâu, Lưu Vĩnh Phúc giơ tay phải. Những khẩu súng thần công lèn thật chặt cùng nổ vang ném tung cái chết vào mặt đối phương...

Trên vọng lâu, Lưu Vĩnh Phúc mỉm cười bỏ thõng cánh tay tả xuống. Một viên đạn trúng ngay vào cánh tay vừa ra lệnh giết người ấy. Lưu mỉm cười. Sự đau đớn làm cho Lưu tái mét mặt nhưng Lưu vẫn điềm nhiên tháo chiếc khăn cuốn đầu giao cho một tên quân buộc treo cánh tay bị thương lên ngực cho Lưu, để như lời Lưu đã nói, Lưu có thể đứng đốc chiến tới phút sau cùng được.

Thần công lại nổ...

Quân Ả Rập lại ngã.

Những cặp mắt long lên sòng sọc, những tiếng gào thét nổi lên, những báng súng đập vào bờ thành và lũy tre đôm đốp. Quân Ả Rập chết nhưng không lùi.

Trong khi bọn này lăn vào đón lấy cái chết thì những tấm ván canh đã ném qua hào thành những cái cầu vững chãi.

Quân Pháp đã có lối chiến.

Họ cố cứu bọn Ả Rập.

Trước sự nguy hiểm, họ không biết sợ là gì nữa. Họ kế tiếp lăn bừa vào, hàng thứ nhất mắc chông ngã suốt lượt. Nhưng, họ nhảy xổ lại trước hàng Cờ Đen thứ nhất.

Quân Khách cứ bắn như mưa vào toán địch hung hăng.

Trong vọng lâu, Lưu Vĩnh Phúc cúi xuống nhìn. Bỗng Lưu lùi lại, ngã vật ra phía sau, xương bả vai bị một viên đạn bắn vỡ. Một luồng máu trào ra, nhuộm đỏ cái áo bào Lưu mặc. Lưu cố gượng víu lấy bao lan đứng dậy, thều thào bảo tên quân hầu:

- Số hồ thiên định! Giờ bay có thể khiêng tao đi xa chỗ này và chớ để đứa nào biết ta bị thương và chớ để đứa nào thấy ta mới được.

Bá Thái chợt thấy quân hầu khiêng Lưu chạy trốn vội hỏi:

- Bay vực ai đấy?

- Bẩm, Lưu Công, dưỡng phụ của tướng Hoàng Nhì. Nhưng, xin tướng quân chớ nói hở cho Hoàng tướng quân biết.

Quân hầu tháo khăn phủ lên mặt Vĩnh Phúc, rồi khiêng qua những lối đi bừa bãi xác chết đem vào một gian nhà khuất nẻo.

Quân Pháp, trong khi ấy, xúm nhau phá lũy tre.

Trông thấy tụi này, quân Cờ Đen nổi giận, liền rúc kèn để nổi hiệu xung sát. Hoàng Nhì mặc áo trắng, nhảy lên mặt thành...

Quân Pháp bắt đầu leo lên thành như những xâu ếch. Mặc dầu những mã tấu thi nhau giáng xuống đầu, họ cứ ôm bừa lấy cẳng quân Khách, kéo giật xuống chân thành cho bọn đồng ngũ đâm chết.

Một đằng, Cờ Đen cứ hoa gươm chém bừa bãi. Hoàng Nhì lia mã tấu như chớp nhoáng. Tấm bào trắng dần đẫm máu hồng. Hoàng như thần chết tàn sát đối phương. Đạn bay vèo vèo, gươm chớp hoa mắt không làm cho Hoàng nao núng mà cũng không đụng chạm chi đến Hoàng cả.

Cờ Đen nhờ vậy càng thêm hăng hái...

Quân Pháp vẫn leo thành, càng giết càng nhiều, Cờ Đen không đủ để ngăn làn sóng nữa.

Cuộc chống cự trở nên vô ích, hào nước đầy rồi, chông chà khuất dưới những xác người chồng đống.

Theo những chỗ thành bị trái phá bắn đổ, quân Pháp tràn vào trong thành. Một ông quan ba lon đi đầu bị ngay Hoàng Nhì chém ngã. Máu đào nhuộm ướt cả cánh tay viên hổ tướng họ Hoàng.

Nhưng hết thảy đều không ăn thua, thành trì đã vỡ. Bên địch đã kéo vào nhiều quá, Cờ Đen bắt đầu lui và trước khi bỏ thành, họ còn nhìn lên vọng lâu để tìm chủ soái. Lưu không có đấy nữa. Nhưng chớp nhoáng, tin đó chạy khắp trên các miệng. Hàng ngũ Cờ Đen lập tức rối loạn, chí quyết đấu tan đi...

Quân Pháp reo mừng, giật phất lá cờ hiệu của Khách và cắm cờ tam tài thay vào Cờ Đen bỏ chạy.

Hoàng Nhì gầm lên, rút lá cờ của Lưu Vĩnh Phúc rồi nhảy bổ xuống đám quân Pháp. Như một vị hung thần, Hoàng đâm chém tứ tung một lúc rồi chạy theo quân sĩ. Bên này bắn theo như mưa, nhưng lạ thay! Hoàng không việc gì hết...

Nghe lão già nói đến đấy, mọi người cùng ngơ ngác nhìn nhau, kinh dị...

- Thực là tướng thần!

- Thực là quái kiệt!

- Thiếu niên dũng tướng ấy nên được coi như bậc đệ nhất anh hùng thời nay!

Ma Vạn Thắng nốc một hơi cạn rượu thở đánh khà một tiếng khoan khoái đoạn nói với mọi người:

- Hoàng Sùng Anh chết, Lưu Vĩnh Phúc bị thương, Cờ Đen tan vỡ! Từ nay, ta mới được ngủ yên.

Ma Toàn Tài đứng lên bảo Vạn Thắng:

- Đại huynh sao đã vội mừng quá thế! Sùng Anh và Vĩnh Phúc tuy bận cẳng cho ta mà còn khả trợ. Đến như lũ... thì thực không biết thế nào mà lường được. Họ mà lấy hết Bắc Kỳ, bọn ta dễ thường được yên hay sao? Chi bằng nhân lúc này ta phải sớm liệu mưu kế trước đi thì hơn.

Vạn Thắng gật đầu khen phải, đoạn hỏi chủ tướng:

- Có ai có mẹo gì hay chăng?

Vạn Thắng nhắc câu hỏi đến hai ba lượt, nhưng mọi người vẫn im thin thít.

Toàn Tài căm giận, đập bàn hét lớn:

- Đại huynh hỏi làm chi cho phí lời! Cứ ý tôi thì đại huynh nên yết thêm bảng cầu hiền họa may có bậc anh tài nào đến giúp chăng. Việc tuyển thêm quân nên bắt đầu luôn hôm nay như lời bá cáo. Tôi xem thiên hạ kéo đến đã đông, chực cả ngoài cửa thành. Một khi quân đã nhiều, tướng đã sẵn, ta nên phái người sang Tàu mua thêm súng đạn. Tôi sẽ thân tự đốc xuất việc sửa sang thành trì và dựng thêm một nơi nữa ở trong núi làng Mường để lấy chỗ lui binh khi cần cấp.

- Địa thế chỗ ấy ra sao?

- Chỗ ấy rất hiểm. Đại huynh hãy tưởng tượng một ngọn núi đá cao ngất trời, bên trong có hang rộng chứa nổi vài nghìn quân, bốn mặt là đồng lầy cả. Ta thủ hiểm nơi đó thì họ dù có trăm vạn quân cũng không làm gì ta tốt.

- Nếu vậy hay lắm. Hiền đệ nên giúp ta mọi việc.

- Còn điều này như thế nào?

Vạn Thắng trầm ngâm một lát mới thong thả đáp như vừa nói vừa nghĩ:

- Tôi tưởng cứ im lặng chờ xem bọn họ cử động ra sao. Nếu một mai họ đến, ta cứ mai phục ở các đường hẻm mà đánh, họ vị tất đã làm gì ta.

Toàn Tài lắc đầu:

- Đại huynh tính thế không được!

- Hiền đệ bảo không được vì lẽ gì?

- Cứ như lời lão già Kịt vừa nói thì súng Tây ghê gớm lắm. Cái thứ hỏa mai của ta địch sao lại. Vả chăng hùng dũng như Cờ Đen mà còn bị đánh tan nát, nữa là ta đòi cự với họ thì có khác gì đem trứng chọi với đá?

Cứ như ý tôi, ta nên cho người mang thư về hàng với họ, xin lĩnh cái việc tảo trừ dư đảng của Cờ Đen và của các đảng khác.

Đại phàm mới đến nước nào lạ, ai không muốn có người bản thổ giúp mình trong việc đánh dẹp. Họ được thư của ta hẳn vui lòng nhận lời. Đã không phải lo về họ, ta một mặt có thể gây thế lực nhanh chóng, một mặt hễ gặp đâu là giết cho tiệt lũ Cờ Đen đi. Làm như vậy, ta vừa diệt được kẻ thù cũ, vừa lập vững được căn bản. Đến khi bốn phương đã yên lặng, họ hẳn nhớ công ta mà cho hùng cứ khắp vùng này như một nước phiên thuộc. Hoặc giả nó có phụ ước, giở giọng không tốt thì ta lúc ấy cũng đủ sức chọi với nó rồi, không phải lo gì nữa. Tiến thoái hai đằng cùng lợi. Giấc mộng cát cứ của đại huynh cũng được hoàn thành mà không phải tốn công gì lắm!

Ma Vạn Thắng vỗ tay khen lấy khen để:

- Hiền đệ thực là Ngọa Long, Phượng Sồ của ta!

Toàn Tài khiêm tốn:

- Nhờ phúc ấm nhà mà được như ngày nay chứ em khi nào dám ví mình với Gia Cát Lượng và Bàng Thống!

- Tôi còn điều này nữa...

- Chẳng hay điều gì?

- Một điều đáng lo!

- Xin đại huynh cứ dạy.

- Bàn Văn Tam hãy còn sống!

- A!

- Người đã phá quân Cờ Vàng và cướp tôi đi ở thung Cát Họng chính là hắn ta vậy. Mà chàng trai trẻ đã cứu con Nhạn thì tức là con trai Bàn Văn Nhị!

Toàn Tài lặng im suy nghĩ; mặt có sắc lo...

Sau cùng, hắn bỗng tươi cười ghé vào tai Vạn Thắng khẽ nói nhỏ...

- Ồ! Tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Kế ấy hay lắm! Hay lắm!

Ngẩng đầu, Vạn Thắng gọi to:

- Mùn Sẩu!

Một tiếng dạ vang như sấm. Tên đao phủ chạy vào, mặt càng dữ tợn vì hắn say rượu.

- Mùn Sẩu, ngươi có thuộc đường lối sang động Phù Hiên chăng?

- Bẩm có.

- Lại gần đây ta bảo.

Vạn Thắng nói nhỏ một thôi với Mùn Sẩu đoạn giục:

- Ngươi lập tức đi ngay bây giờ.

- Xin tuân lệnh.

Nhìn theo tên hộ pháp bước ra, Vạn Thắng xoa tay nói:

- Giờ ta nên mở cổng để thu nạp quân sĩ!

__

Chú thích:

1. Lưỡi lê.

Quảng cáo
Trước /15 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đại Ma Đầu Không Tin Vào Nước Mắt

Copyright © 2022 - MTruyện.net