Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Việt Nam] Phong Khởi Đấu La Đại Lục
  3. Chương 36 : Lễ vật cuối cùng của bà bà
Trước /70 Sau

[Việt Nam] Phong Khởi Đấu La Đại Lục

Chương 36 : Lễ vật cuối cùng của bà bà

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Tiểu Áo ngươi đang làm cái gì!?” Nghe thấy tiếng Áo Tư Tạp lẩm nhẩm đọc thần chú đáng khinh, Trữ Vinh Vinh đột nhiên hỏi.

Giọng nói của Trữ Vinh Vinh nhất thời khiến mọi người đều chú ý, Triệu Vô Cực cũng là người thông minh, hắn ngay lập tức ý thức được sự bất ổn, đáng tiếc, bọn họ đã chậm một bước.

Đường Tam là người đầu tiên ăn Ma cô tràng, sáu tấm cánh hư ảo phiêu nhiên xuất hiện sau lưng hắn, trong nháy mắt mang theo hắn bay lên không trung trước khi Triệu Vô Cực kịp đi tới.

"Xin lỗi, Triệu sư phụ. Ta phải đi tìm Tiểu Vũ, cho dù nàng đã chết, ta cũng phải tìm được thi thể nàng về." Lúc này mọi người cuối cùng khi thấy Đường Tam mắt đỏ như máu, tự nhiên thấu hiểu được sự bi phẫn tột cùng trong lòng hắn.

"Thất bảo nổi danh, đệ nhị: Tốc" Tiếng Trữ Vinh Vinh trong trẻo vang lên, một đạo quang mang màu sáng bắn vào người Đường Tam, làm tốc độ của sáu tấm cánh hư ảo sau lưng hắn nhất thời trở nên nhanh hơn.

"Tiểu Tam, mau đi đi, ta cầm cự giúp ngươi. Ta gia tăng tốc độ hồn lực xuất ra, hiệu quả tăng tốc có lẽ đủ để sau khi rời khỏi phạm vi hồn lực của ta vẫn duy trì được thêm thời gian một phút. Nhất định phải tìm được Tiểu Vũ về, nàng là bạn cùng phòng của ta." Trữ Vinh Vinh tựa hồ không phát hiện ra ánh mắt như muốn giết người của Triệu Vô Cực, lớn tiếng nói với Đường Tam.

Đường Tam ánh mắt sâu sắc nhìn Trữ Vinh Vinh, hắn cũng khống có thốt ra lời cảm ơn. Bởi vì hắn biết mình cũng không có cơ hội cảm ơn Trữ Vinh Vinh, cả người đã được Ma cô tràng mang hiệu quả Phi hành ,cấp tốc hướng về phía Thái thản cự viên bay đi.

"Ngươi...Các ngươi... Đường Thanh Phong đâu rồi?!!" Triệu Vô Cực tức giận không nói nên lời nhìn Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh, sau đó phát giác ngoài tiểu Vũ bị bắt đi cùng Đường Tam vừa bỏ trốn, cả Đường Thanh Phong cũng đột nhiên không thấy.

Áo Tư Tạp cười khổ nói: "Triệu sư phụ, ngài cũng nhìn thấy đôi mắt của Tiểu Tam rồi đấy, nếu chúng ta không cho hắn đi, chỉ sợ hắn sẽ tự dùng chân đi. Ta có thể lí giải được tâm tình của hắn, ngài nếu trách, hãy trách ta đi. Hơn nữa có tiểu Phong đi theo ít nhất cũng có người giúp đỡ hắn."

Triệu Vô Cực cả giận nói: "Trách? Trách cái gì? nhanh chuẩn bị làm cho ta mấy cái Ma cô tràng mau. Đã đi, mọi người cùng đi, chết thì chết. Cùng nhau chết cũng được. Ai không muốn đi có thể cút khỏi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm."

Triệu Vô Cực âm thanh mặc dù phẫn nộ, nhưng nghe hắn nói xong, trên mặt từng người lại toát lên thần sắc kiên nghị, đến cả tên mập Mã Hồng Tuấn cũng kiên định gật đầu.

Đái Mộc Bạch cầm tay Chu Trúc Thanh bước nhanh lại gần, giản đơn nói: "Áo Tư Tạp.. Mau."

Hắn một mực nghĩ, nếu người bị bắt đi không phải là Tiểu Vũ mà là Chu Trúc Thanh thì hắn sẽ như thế nào, có khi so với Đường Tam càng kích động hơn. Có lẽ vì lý do đó, hắn thuỷ chung nắm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Chu Trúc Thanh, bất luận nàng có giãy giụa như thế nào đi chăng nữa hắn cũng không chịu buông ra.

Chu Trúc Thanh cũng không giãy giụa nhiều. Lúc này, vẻ mặt băng lạnh của nàng đã không còn nữa, thỉnh thoảng liếc nhìn Đái Mộc Bạch một cái, trầm lặng không nói gì.

Thái thản cự viên di chuyển rất nhanh trong sâm lâm, cả địa hình Tinh đấu đại sâm lâm nó dường như đã toàn bộ thông thuộc. Bất luận phía trước có trở ngại nào nó cũng hề chậm lại, cũng không va chạm vào. Thân thể khổng lồ thể hiện sự linh hoạt kinh người, mỗi một lần nhún chân đều có thể tiến xa ngoài trăm mét.

Bên trong Tinh đấu đại sâm lâm, hồn thú mặc dù số lượng hay chủng loại đều rất đông đảo, nhưng phàm là cảm nhận được mùi của nó, đều không thể không thoái tránh, ai dám cả gan cản đường vị vua sâm lâm kinh khủng này chứ?

Đường Tam mặc dù có Ma cô tràng của Áo Tư Tạp hỗ trợ phi hành với tốc độ của Phong vĩ kê quan xà, nhưng so với Thái thản cự viên vẫn còn quá chậm, càng huống chi Thái thản cự viên lại không có di chuyển theo phương hướng nhất định. Đường Tam căn bản không có khả năng đuổi kịp.

Nếu mọi người trong Sử Lai Khắc học viện chứng kiến dáng vẻ của Thái thản cự viên lúc này nhất định sẽ giật mình, bởi vì, lúc này Tiểu Vũ không phải bị nắm trong bàn tay to lớn của nó, mà là ngồi ngay ngắn trên bả vai rộng lớn của nó. Thái thản cự viên tốc độ tuy mau, nhưng lại cực kỳ vững vàng. Ngồi trên vai hắn, Tiểu Vũ thậm chí không có chút cảm giác chấn động nào.

Tiểu Vũ trên mặt lúc này lộ vẻ lo lắng, bất thời hướng về phía sau nhìn. "Nhị Minh, dừng lại ở đây được rồi, đừng đi nữa, ta phải mau quay trở về. Nếu không, bọn họ sẽ rất lo lắng. Nhị Minh, đáng lẽ ngươi không nên đi tìm ta."

Nghe Tiểu Vũ nói xong, Thái Thản cự viên bỗng thần kỳ dừng lại, hơn nữa còn cúi thấp người xuống, để Tiểu Vũ từ trên vai mình tuột xuống dưới đất. Cái đầu to lắc lắc, trong mắt toát ra vẻ vô tội. Tiểu Vũ thì thào tự nói: "Tiểu Tam bị thương rồi, ta bị ngươi bắt đi, hắn nhất định vô cùng lo lắng. Tiểu Tam, ngươi ngàn vạn lần không nên xúc động à, ta sẽ lập tức trở về ngay. Nhị Minh, lần sau nếu ngươi lại cảm nhận được khí tức của ta... trước tiên hãy ở khoảng cách xa quan sát một chút. Ngàn vạn lần không nên tuỳ tiện ra tay, nếu không vạn nhất tổn thương đến bằng hữu của ta thì rất phiền phức."

Tiểu Vũ hôm nay gặp nó thập phần đột ngột, nhưng dưới tình huống đó, nàng căn bản không có khả năng giải thích cho Thái thản cự viên biết, chỉ có thể sử dụng phương pháp đặc thù thông báo cho nó biết không được đả thương người khác, cuối cùng vẫn là để Thái thản cự viên đem đi.

Mặc dù Tiểu Vũ biết là nó lo lắng cho mình, nhưng cục diện như vậy tuyệt không phải là ý nguyện của nàng, nhất là chứng kiến Đường Tam bị thương nặng càng khiến nàng thêm lo lắng.

Thái thản cự viên tựa hồ có thể hiểu lời nói của Tiểu Vũ, nhãn quang như hai ngọn đèn nhấp nháy, thần sắc ôn hoà dị thường.

Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn Thái Thản cự viên: "Nhị Minh, Đại Minh vẫn khỏe chứ?"

Thái thản cự viên gật gật đầu.

Tiểu Vũ lại nói: "Vậy thì tốt. Ta sợ mọi người lo lắng, phải nhanh chóng trở về. Lần này được ngươi đem ra ngoài, dứt khoát hoàn thành đệ tam hồn hoàn của ta đi, khỏi phải tìm cơ hội lần sau nữa. Bây giờ ta bắt đầu, ngươi hộ pháp giúp ta. Xin lỗi, Nhị Minh, cho dù ta không trợ giúp bọn họ săn giết hồn thú, nhưng lại cũng không thể ngăn chặn được bọn ho."

Thái thản cự viên Nhị Minh lắc đầu, trong miêng đột nhiên phát ra một tiếng gầm trầm uất. Âm thanh mặc dù không lớn nhưng lại truyền xa ngàn mét. Trong phạm vi này tất cả toàn bộ hồn thú đều bị hù doạ sợ hãi, bay khỏi lãnh địa của mình hướng ra xa chạy trốn.

Tiểu Vũ trong lòng lo lắng tình trạng của Đường Tam, không dám chậm trễ thời gian, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống trước mặt Nhị Minh. Hai tay chấp niệm Lan Hoa Chỉ, tay phải đặt trên đùi, lòng bàn tay hướng lên trên, tay trái đặt trước ngực, trong miệng bắt đầu phát ra chuỗi âm thanh kỳ dị.

Cùng âm thanh kỳ dị đó, hai mắt Tiểu Vũ dần biến thành màu đỏ, hai vòng hồn hoàn màu vàng lặng lẽ xuất hiện, xoay quanh thân thể nàng, đồng thời, một bạch sắc hư ảnh cực lớn dần dần hình thành sau lưng nàng, chính là hình dạng vũ hồn thỏ ngọc của nàng.

Hồng quang nhàn nhạt dần dần từ người nàng lan tỏa ra, theo thời gian, hồng quang ngày càng cường thịnh,quang mang tràn ngập đỏ tươi tựa như màu máu.

Thái thản cự viên nằm rạp xuống bên cạnh Tiểu Vũ, nhìn Tiểu Vũ bên trong hồng quang, đôi mắt to toát lên vài phần khát vọng.

Thời gian dần dần trôi qua, trong vầng quang mang màu đỏ mãnh liệt từ từ lộ ra một tầng tử mang. Tử mang nhờ nhiều điểm tinh quang tụ lại mà thành hình, chính là một vòng viên hoàn.

Tử hoàn rơi xuống, rơi trên mình Tiểu Vũ.Lúc đầu nó không cách nào hợp vào cùng hai quang hoàn kia, nhưng theo hồng quang tăng cường, tử hoàn dần dần bình ổn, lại chính là một hồn hoàn ngàn năm.

Không cần nói người khác, cho dù là thầy giáo của Đường Tam,vị đại sư có nghiên cứu thâm sâu nhất về vũ hồn ở đây, chỉ sợ cũng không cách nào hiểu rõ trên người Tiểu Vũ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, lại càng không thể minh bạch tại sao tự bản thân nàng lại có thể sinh ra hồn hoàn.

Theo sự xuất hiện của đệ tam hồn hoàn, thân hình Tiểu Vũ tựa hồ càng trở nên hài hoà, cả người nhìn có vẻ lớn hơn một chút, bất luận là ngực hay là vai, dường như đều thêm vài phần nữ tính, khiến nàng trở nên càng hoàn mỹ hơn.

Chỉ là nét thơ ngây lại âm thầm giảm bớt. Cùng lúc, sau lưng nàng, hư ảnh ngọc thỏ cũng từ sau lúc đệ tam hồn hoàn xuất hiện càng trở nên rõ ràng hơn.

Dừng lại bên một gốc đại thụ, Đường Tam miệng thở hổn hển. Ma cô tràng phụ trợ phi hành của Áo Tư Tạp chỉ có tác dụng trong thời gian một phút, mặc dù được Trữ Vinh Vinh hỗ trợ thêm, nhưng bất quá Đường Tam cũng chỉ bay được không quá ba ngàn mét rồi rơi xuống đất. Trong suốt quá trình phi hành, Đường Tam đem Tử Cực Ma Đồng vận dụng tới cực hạn, hy vọng có thể tìm thấy thân ảnh Thái thản cự viên. Nhưng mặc dù hắn đã cố gắng hết sức vẫn không phát hiện được bất cứ tung tích nào của Thái thản cự viên.

Mặc dù không thể phi hành nữa, nhưng Đường Tam vẫn như cũ không chịu từ bỏ, hắn theo cảm giác hướng về một phương dốc toàn lực chạy, hy vọng có thể tìm được bất kỳ dấu vết nào.

Trong cơ thể, hồn lực nhờ có hương tràng trợ giúp đã dần dần khôi phục, nhưng đến lúc này thể lực đã có chút cạn kiệt, không thể không ngừng lại thở dốc một hồi.

Màu đỏ trong mắt hắn mặc dù giảm đi một chút, nhưng tâm tình hắn không cách nào bình tĩnh lại được.

Tiểu Vũ, nàng nhất định phải sống, nhất định. Đường Tam không ngừng tự nhủ.

Nhìn địa hình chung quanh, Đường Tam tựa vào một gốc đại thụ ngồi xuống, hắn biết, nếu muốn tiếp tục tìm kiếm Tiểu Vũ, trước tiên phải khôi phục một ít thể lực. Dưới ánh trăng sáng đêm hai mươi tư, hắn móc túi nước từ trong người ra, uống vội vàng vài ngụm mà không hề để ý nước đã thấm ướt ra người.

Lại nói Đường Thanh Phong, lúc này dùng Thanh Vân Bộ lần theo hương khí từ túi hương trên người Đường Tam mà đuổi theo. Chỉ là còn chưa kịp tìm được Đường Tam, phía trước mặt hắn xuất hiện một người mỹ phụ, một thân hồng y Mai Hương – tứ đại chưởng quầy của Vạn Hương Điếm.

“Mai a di, ngươi tại sao lại ở đây?” Đường Thanh Phong nghi hoặc hỏi, bọn họ chẳng phải đang phụng sự bên cạnh bà bà sao.

“Thiếu chủ, tiểu thư sắp không xong, người mau theo ta trở về!!!” Nói còn chưa kịp để Đường Thanh Phong tiêu hóa tin tức, nàng đã vội chạy đến nắm lấy tay hắn lôi đi, thực lực Hồn Đế 62 cấp toàn lực khai hỏa mang theo hắn hướng đến Niệm Tình Cốc.

“Bà bà xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ...” Bị người mang vội, tiểu Phong lúc này mới kịp hồi thần, bà bà không muốn hắn quay lại trong những năm nay, vốn dĩ chính là vì không muốn hắn chứng kiến nàng ra đi, mà hắn cũng không định thực hiện bà bà yêu cầu định sẽ nhanh chóng trở lại, nhưng mà đây là chuyện gì? Hắn mới rời cốc chưa đến một tháng, chẳng phải nói tốt với bà bà thương thế có thể kéo chừng 4 năm sao??

Niệm Tình Cốc,

Cảnh vật vẫn là như cũ, muôn loại thảo dược, các loại hoa thơm cùng nhau đua nở khoe thắm, chỉ là cảnh vật bỗng nhiên giống như mất đi sức sống, giống như là khóc thương...

Cùng Mai Hương a di bước vào căn nhà gỗ nhỏ thân quen, ánh vào mắt tiểu Phong là hình ảnh Âu Dương sư phụ già nua nhăn nheo, những nét mỹ cảm đẹp lão trước đây cũng đã tàn phai, sinh cơ giống như bị rút đi. Bên cạnh là ba vị mỹ phụ các sắc y phục cùng bên cạnh nàng kia giống như đúc chính là bốn vị a di Cúc, Trúc, Tùng và Mai Hương, các nàng hiện tại quỳ dưới chân giường bà bà, nước mắt giàn giụa, không khí nức nở đau thương.

“Tiểu Phong, ngươi rốt cuộc đến rồi... Lại... cho bà bà xem xem..” Giọng nói thân quen hiền từ của bà bà vang lên, nàng cố gượng mở mắt để trông thấy nàng cháu ngoan một lần cuối, trước khi ra đi.

Đường Thanh Phong từ khi linh cảm được chuyện không hay, tâm trạng đã u ám, hiện tại thấy tận mắt bà bà gần đất xa trời bộ dáng, nhìn không được nữa, cái gì lễ nghi cái gì quy củ, khóc lớn đến bên giường mặc bà bà xoa hắn đầu tóc, giúp hắn lau nước mắt.

“Sao có thể như vậy được? Không phải bà bà vẫn có thể sống thêm ba bốn năm nữa sao, tới lúc đó ta nói không chừng đã có biện pháp cứu người a...!” Đường Thanh Phong mếu máo nói.

Lúc này Tùng Hương a di, đại tỉ trong bốn người, cũng là người điềm tĩnh nhất, nàng nhẹ nhàng dùng khăn tay lau đi nước mắt, nghẹn ngào giải thích: “Là tiểu thư nàng, muốn từ trên người của bản thân lấy ra hồn cốt, cho nên..”

Tróc hồn cốt cỡ nào nguy hiểm chứ, Đường Hạo ba ba trong nguyên tác chính là vì lấy đi hồn cốt mẫu thân từ trên người mà, chặt bỏ chân tay, thực lực hao tổn, càng huống hồ gì sư phụ lão nhân gia cơ thể vốn không tốt lắm, hiện tại nàng... vì cớ gì đâu.

“Ngoan tôn tử, lại đây, bà bà cho ngươi món cuối cùng lễ vật.” Dứt lời Cúc Hương liền mang một chiếc hộp ngọc đến, bà bà bàn tay run rẩy từ bên trong rút ra một vật, nhất thời Ngũ sắc quang mang lấp lánh chiếu khắp cả căn phòng trúc nhỏ, quang mang ẩn hiện một đầu ngũ sắc khổng tước đang xòe đuôi uốn lượn, khiêu vũ.

Đường Thanh Phong rốt cuộc bà bà muốn làm gì, nàng là từ trên người bản thân, rút ra nàng hồn cốt, một khối thân mình hồn cốt, chẳng trách bà bà hiện tại chỉ nằm ở đó không động đậy, mà nàng làm như vậy là vì hắn, vì hắn cuối cùng lễ vật. “Bà bà người, người tại sao làm như vậy đâu!!?” Tiểu Phong bi thống nức nở, vì cái gì đâu, bọn họ vốn chỉ là bình thủy tương phùng thôi không phải sao...

“Bà bà tâm nguyện cuối cùng cũng xem như hoàn thành, có một đứa tôn tử, truyền hắn cả đời tài hoa... Khụ.. khụ.. tiểu Phong, bà bà đã rất hạnh phúc...”

Nàng nhẹ nhàng cười, nụ cười hiền từ, sau đó là một khoảng không im lặng ....

“Bà bà, người đừng đi mà... bà bà...!!” Đường Thanh Phong rốt cuộc không nhịn được mà vỡ òa lên, suy cho cùng hiện tại hắn mới 12 tuổi, có thể tính cả kiếp trước đã là một người trưởng thành, nhưng mà bao năm nay sống như một đứa trẻ hắn cũng tự xem mình là trẻ con. Mẫu thân sinh hắn ra chưa kịp g nhìn hắn huynh đệ lớn khôn đã đi mất, còn không rõ có thể hồi sinh không, phụ thân không ái, chỉ có duy nhất cô cô cùng bà bà cho hắn cảm nhận được thế nào là tình thương của mẹ.

“Tiểu thư, tiểu thư...!” Mai Cúc Trúc Tùng bốn vị mỹ phụ cũng đồng dạng khóc thương, đây là bọn họ tiểu thư, là bọn họ ân công, cũng là các nàng mẫu thân...

Bi thương hồi lâu.

Đường Thanh Phong dùng chính mình đôi tay đào một cái mộ, ở ngay khu vườn hoa hướng dương phía sau ngôi nhà nhỏ của bọn họ, tự tay mình viết lên bia mộ - Âu Dương Tình chi mộ.

“Bốn vị a di, hiện tại Thanh Phong có chuyện khẩn cấp trong người, liên quan ta ca ca tính mạng, không thể tại đây tuẫn hiếu cùng sư phụ. Các ngươi trước ở đây chờ ta trở lại.” Cố nén bi thương, quay sang Mai Hương bọn người nói, hắn còn phải đi giúp Đường Tam đâu, hắn không muốn mất thêm một ai nữa, không muốn ai tổn thương bọn họ cả.

Mai Hương bọn người cũng không cản hắn, chỉ dặn dò hắn bảo trọng, sau đó yên lặng quỳ ở trước Âu Dương bà bà mộ tiền, không nói lời nào, lặng lẽ tiễn đưa bọn họ mẫu thân về nơi cửu tuyền.

Đường Thanh Phong vội vàng chạy ra khỏi Niệm Tình Cốc, trước khi đi đánh giá lại nơi đây lần cuối, ngôi nhà thứ hai của hắn, nhà không có người thân ở đó có còn là không? Câu hỏi này kiếp trước lẫn kiếp này hắn đều đau điếng suy tư, hiện tại có thể trả lời rằng, chỉ cần hắn biết bà bà luôn theo hắn bên cạnh, như vậy nơi đâu cũng là nhà.

Lại nói từ khi Đường Thanh Phong bị Mai Hương dắt đi, Đường Tam trong lúc truy tìm Tiểu Vũ đã đụng phải nó – Nhân Diện Ma Chu (nhện mặt người), ác mộng của hồn thú cỡ nhỏ, cắn nuốt tánh mạng khác để tồn tại, đối tượng mà tất cả hồn thú căm ghét, kẻ tà ác giết chóc khủng khiếp.

Trải qua một hồi chiến đấu khốc liệt, lại như nguyên tác là sự xuất hiện của Long Xà Cái thế phu phụ cùng cháu gái bọn họ Mạnh Y Nhiên, thì ra này đầu tri chu cũng là bọn họ đánh trọng thương cho nên Đường Tam mới có thể chiến thắng được nó, sau đó bọn họ tiếp tục tranh cãi hồn hoàn thuộc sở hữu, đến cuối cùng là màn so đấu ám khi của Đường Tam cùng Mạnh Y Nhiên, tất nhiên là Đường Môn thiên tài đệ tử Đường Tam giành thắng lợi. Long Công quả nhiên không nhận thua sau đó Triệu Vô Cực đám người tới rồi.

Mà lúc này, bọn Triệu Vô Cực cùng Đái Mộc Bạch đám người đều tập trung đông đủ, ánh mắt trở nên thập phần ngưng trọng. Còn Đường Tam đang khoanh chân ngồi ở vòng tròn do mọi người tạo ra, thân hình đã không còn rõ ràng nữa, cả người đều bị một tầng sương mù màu đỏ nhạt bao phủ lấy. Mà tầng sương mù này không phải là quang mang của hồn lực, mà là máu của Đường Tam. Tiểu Vũ hình như cũng vừa bình yên trở về, chỉ là quần áo có hơi chút chật vật, lo lắng đứng ở bên ngoài nhìn trông Đường Tam.

Mà Đường Thanh Phong lúc trở về, chính là thấy bọn họ đang vây quanh một cái huyết sắc cái kén.

Quảng cáo
Trước /70 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Du Nhiên Mạt Thế

Copyright © 2022 - MTruyện.net