Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
2 mẫu ruộng đem lại 2000 cân thóc, trừ đi 200 cân làm giống, còn dư ra 1800 cân thóc, cũng đủ để ăn trong một thời gian.
Hệ thống quy định ngày mùa gieo hạt cụ thể, nếu bỏ lỡ lần này chỉ có thể đợi đến lần sau hoặc trồng giống cây khác (mỗi giống cây có mùa vụ gieo trồng khác nhau). Tất cả có 1 ngày nghỉ ngơi trước khi gieo mùa vụ mới.
Ngày hôm sau, Long cùng Trương Phi dẫn theo mười tên hương dũng đi săn.vì để bắt sống nên cả đội chọn dùng bẫy.
Nói chung là bẫy rập còn rất thô sơ, phần lớn là đào hố bẫy thú rơi xuống là chính, mất cả buổi để đào mười cái hố quanh con suối nơi thú hay lui tới, Long và Trương Phi nghỉ ngơi, chợt nghe thấy tiếng thú rống, cả 2 nhìn nhau rồi chạy về hướng đó.
Chạy tới nơi chỉ thấy một vùng đất tan hoang, cây cối đổ rạp, còn có vết máu lưu lại. Tài cao gan lớn, cả 2 liền đi theo vết máu, chắc là dã thú bị thương, có thể bắt về nuôi hoặc làm thịt ăn cũng không tệ. Đi một đoạn 2 người thấy một cái hang sâu hút, đứng chần chờ bên ngoài một lát Trương Phi quay sang bảo Long:
_không biết bên trong là dã thú gì, chúng ta cứ như vậy tiến vào thì nguy hiểm lắm, để ta đi làm cây đuốc rồi tiến vào xem sao.
Long gật gật đầu, Trương Phi chạy đi một lát rồi quay lại với thanh gỗ đầu được tẩm nhựa thông, cả hai liền tiến vào hang. Ánh đuốc leo lét hắt lên vách hang, đi được một lát Long chợt thấy……………………………………� �…………Là mỏ sắt – Long vội reo, cả thôn của Long cũng chỉ có vài dụng cụ bằng sắt mà thôi. Nếu khai thác được mỏ sắt này, cộng thêm thợ rèn nữa thì thôn của Long sẽ phát triển nhanh chóng.
Kiềm chế hưng phấn, Long cùng Trương Phi tiếp tục đi sâu vào trong cuối hang thấy một con gấu to đùng bị thương rất nặng. Ném thử viên đá vào thấy con gấu vẫn nằm im, cả hai tiến lên, con gấu đã chết, cả hai vui mừng khênh con gấu về. Cả một đoạn đường dài Long vẫn không kìm nổi hưng phấn,\:" haha, có cái mỏ sắt này thì làm gì mà thôn không phát triển."
Về đến thôn, Long gọi người đến thịt con gấu, riêng cái mật gấu Long tặng cho Siêu lão, dẫu gì lão đã già rồi, dạo này còn phải lao tâm lao sức lo cho thôn trang nên sức khỏe không còn tốt nữa. Siêu lão nhận được mật gấu thì hết sức cảm động.
10 hương dũng thì cũng mang được một số chiến lợi phẩm về, đáng mừng nhất là có 1 ổ gà đang ấp cùng với 2 con dê con. Chúng được chuyển vào mục trường và cử 1 người chăm sóc cẩn thận
Tối đó, Long gọi mọi người đến ăn mừng, thôn vừa thu hoạch xong vụ lúa đầu tiên, lương thực đã dư dả, mọi việc đang dần tốt đẹp hơn.
Nhìn những người dân lam lũ suốt ngày làm lụng vất vả mà nụ cười tươi luôn nở trên môi. Nhìn lũ trẻ con lau nhau chơi đùa bên bếp lửa, Long thấy bình yên lạ. Họ dễ thỏa mãn lắm, họ chỉ cần được ăn no, được mặc ấm thế thôi.
Long thở ra một hơi, có lẽ mình không phải là thôn trưởng tốt nhưng mình sẽ cố gắng giúp mọi người có một cuộc sống ổn đinh.
Dần dần Long cảm thấy mình bắt đầu hòa nhập vào cuộc sống này. Ngày ngày tìm một việc gì đó để làm, tối cùng mọi người ngồi bên đống lửa thuốc lào, trà đá, chém gió, một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi.
Siêu lão thấy Long đang trầm tư bên đống lửa liền tiến dến:
_thôn trưởng!
Long vội rời khỏi dòng suy nghĩ. Quay sang Siêu lão liền nói:
_ có phải lão gặp ta vì chuyện mỏ sắt.
_Đúng vậy, lão nghe con trai nói cậu và nó đã phát hiện một mỏ sắt phải không!?
_Đúng vậy, nó nằm cách thôn ta không xa.
Siêu lão trầm ngâm:
_thôn trưởng định làm thế nào với nó, nếu chúng ta khai thác mà bị triều đình phát hiện thì có rất nhiều rắc rối đó.
Mắt Long lóe lên:
_hừ, triều đình thì sao, họ lo cho chúng ta được cái gì, họ chỉ biết bắt nạt dân nghèo chúng ta mà thôi. Đó, bao nhiêu kẻ cướp bao nhiêu quân xâm lược họ có làm gì được đâu mà với dân nghèo chúng ta họ bóc lột thậm tệ. Với mỏ sắt này ta nghĩ chúng ta sẽ có một cuộc sống tốt hơn. Nếu nộp mỏ sắt cho triều đình chúng ta được cái gì, ta chỉ sợ tất cả chúng ta sẽ làm culi đào mỏ hết.
Siêu lão im lặng không nói, lão biết tất cả đều là sự thật, nhưng dẫu sao lão cũng học tư tưởng Nho giáo nên không muốn thừa nhận điều đó mà thôi.
Long lại nói tiếp:
_ta biết lão không muốn đối mặt với triều đình nhưng sự đời không như ý muốn, cuộc sống của mình phải tự mình nắm trong tay.
Siêu lão ngẫm nghĩ một lát rồi nặng nề gật đầu:
_thôn trưởng dạy phải, là lão hủ mắt kém, ta cũng mong triều đình sẽ cho người dân có một cuộc sống tốt nhưng ta đã thất vọng. Lũ tham quan vì tiền mà bẻ cong công lí, người dân đói khổ oan ức chẳng biết kêu ai. Có lẽ chỉ có tự chúng ta đứng lên tự giành lấy hạnh phúc của mình thôi.
Phù, cuối cùng cũng thuyết phục được Siêu lão, trước đây Long biết tuy Siêu lão giúp đỡ mình nhưng vẫn còn chưa muốn phản lại triều đình. Ai mà biết sau này sẽ thế nào, tốt nhất nên thuyết phục lão đứng về phía mình thì hơn.
Long và Siêu lão thương lượng thật kĩ việc khai thác mỏ sắt. dẫu sao đây cũng không phải việc nhỏ, nếu lộ ra thì chắc chắn phiền phức sẽ ùn ùn kéo tới.
Cuối cùng Long chỉ cử hai người đi khai mỏ sắt, tuy không được nhiều nhưng cũng tạm đủ trong việc cung ứng cho việc chế tạo nông cụ. Cũng may là thôn của Long cũng đã có một thợ rèn nên việc chế tạo nông cụ cũng không khó khăn lắm.