Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi về đến trấn, trời cũng đã sáng. Thủ vệ trấn thấy Long toàn thân đầy máu, lưng cõng một người, tay thì kéo theo con hổ vội gõ chuông cảnh báo, nghe thấy tiếng chuông, cả trấn vội ùa ra.
Khi nhìn thấy con hổ phía sau Long thì tất cả tràn đầy sùng bái. Không ngờ thôn trưởng có vẻ hiền lành phúc hậu vậy mà lại có thể tiêu diệt con hổ dữ, gạt mọi người ra, Long phân phó cho Siêu lão xử lí con hổ, còn mình thì tiếp tục cõng Phùng Hưng đến y quán.
Uyển Như nghe tin, vội vàng chạy đến, nhìn thấy Long thì đôi mắt đỏ hoe, sà vào lòng Long nức nở:
_đại ca có bị thương ở đâu không, nếu huynh có mệnh hệ nào thì muội biết làm sao!
Vội an ủi Uyển Như, Long cười:
_không sao đâu, huynh mình đồng da sắt đao thương bất nhập, chỉ có một con hổ thì làm sao làm khó được huynh cơ chứ (chém gió, tí nữa là thành phân hổ cmnr).
An ủi mãi, Uyển Như mới ngừng khóc, lúc này nàng mới thò đầu ra, chỉ chỉ vào huyết nhân đang nằm trên giường:
_ đại ca, kia là ai vậy, anh ta chết rồi à.
_À, một vị huynh đệ mới nhận thức, không có hắn trợ giúp thì ta cũng không thể tiêu diệt được con hổ kia.
Lè lè lưỡi, Uyển Như vẫn không dám lại gần:
_nhìn hắn còn đáng sợ hơn cả Trương Phi đại ca.
Phải công nhận nhìn hình tượng của Phùng Hưng bây giờ không dễ coi một chút nào, nửa thân trên để trần đầy những vết thương, mái tóc dài giờ đã bết lại vì máu. Trong lúc hôn mê, đôi lông mày xếch vẫn nhíu lại, có lẽ vì đau, có lẽ vì đang mơ đến điều gì đó càng tăng thêm vẻ dữ tợn.
Nhìn những vết thương ngang dọc, Long cảm khái kẻ khác gặp tình huống thế này chắc đi bán muối lâu rồi nhưng Phùng Hưng vẫn sống đó là quả một kì tích.
Y sư tiến vào xem xét là một lão già tầm 50,60 tuổi sau khi bắt mạch, lão thở phào quay sang bảo Long:
_trấn trưởng đừng lo, hắn chỉ là mất hơi nhiều máu và thoát lực quá độ nên tạm thời hôn mê. Chỉ cần để hắn nghỉ ngơi, cho ăn chút đồ bổ là được.
Cắt cử người ở lại trông nom Phùng Hưng, Long cũng tính đi nghỉ ngơi một chút, chiến đấu cả đêm lại còn vác 2 tên to xác về khiến Long cực kì mệt mỏi.
Vừa nằm xuống giường, đến khi trong mũi ngửi thấy một mùi thơm nức Long mới tỉnh dậy.
Uyển Như đang ngồi suy tư, thấy Long tỉnh dậy thì vội tiến lên hỏi:
_huynh tỉnh rồi à, muội vừa tiến vào thấy huynh ngủ say nên không nỡ gọi. Muội nấu bát thịt hổ hầm, y sư nói thịt hổ bổ huyết, khỏe gân mạnh xương, ăn vào tốt lắm. Huynh ăn luôn đi cho nóng.
Ăn miếng thịt hổ, vừa mềm vừa thơm. Vừa đặt nơi đầu lưỡi đã trôi tuột xuống dạ dày, ăn hết bát thịt, Long cảm thấy cả người tỉnh táo, bao nhiêu mệt mỏi tan biến hết.
Giơ ngón tay cái đầy vẻ tán thưởng:
_ muội nấu ngon thật đấy, làm ta chỉ muốn ăn mãi không ngừng.
_Huynh chỉ khéo nịnh.
Nói thì nói vậy nhưng trong mắt của Uyển Như sáng ngời vẻ hạnh phúc.
_À, đúng rồi, muội phân phó người nấu cho Phùng Hưng một bát luôn nhé.
Uyển Như bĩu môi:
_không cần đại ca phân phó, muội đã làm rồi, Trương Phi, Siêu lão ai cũng có phần. mà con hổ to thế này, Siêu lão cũng chia bớt cho người dân trong trấn rồi.
_ừ, phải đấy, không thì để lâu nó cũng kém ngon, chia bớt cho mọi người cùng thưởng thức.
Uyển Như đột nhiên thần bí: "hôm quán rượu khai trương, muội có món quà cho huynh". Nói xong, mặt nàng chợt đỏ rực.
Long tò mò:
_gì mà thần bí vậy, nói cho huynh nghe được không.
_Không nói cho huynh biết.
Nói xong nàng không dám ở lại lâu, cầm cái bát Long vừa ăn xong rồi lật đật chạy ra cửa, vội vàng đến suýt nữa đâm đầu cả vào cánh cửa vẫn chưa kịp mở.
Phì cười, Long nhìn theo Uyển Như đầy vẻ cưng chiều.
Phùng Hưng hôn mê mất một ngày một đêm mới tỉnh. Cũng chính là lúc quán rượu đang khai trương, nhận được tin, Long vội vàng chạy đến kéo Phùng Hưng đến quán rượu luôn.
Là đàn ông, đặc biệt là thời kì phong kiến, rượu là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, anh hùng kết giao trên bàn nhậu, thương nhân bàn chuyện trong cuộc nhậu, buồn thì nâng chén giải sầu, vui thì càng phải uống để ăn mừng. Giờ quán rượu đã được mở, dân trong trấn kéo đến rất đông. Nam vô tửu như kì vô phong mà.
Nghe thấy có rượu, Phùng Hưng hứng thú hẳn lên, mấy ngày nay chưa có giọt tửu nào làm cho con sâu rượu trong Phùng Hưng ngo ngoe mãi.
Trước mặt là một quán rượu có tên “thiên hạ đệ nhất tửu”, cái tên đầy khí phách này do Long nghĩ ra, đã có thiên hạ đệ nhất thôn thì giờ sẽ có “thiên hạ đệ nhất tửu”, mặc dù Uyển Như chê nó có chút tục khí nhưng vẫn đặt tên quán rượu như vậy. Dẫu sao, Long vẫn là ông chủ lớn mà.
Bên trong quán rượu cũng cực kì rộng rãi, gần hai chục cái bàn kê ngay ngắn, mấy tên tiểu nhị đang chạy tới chạy lui, bưng bê đồ cho khách nhân.
Ngay khi hũ rượu lớn được khui ra, mùi rượu gạo thơm lừng bốc lên. Long ngửi cũng nuốt nước bọt ừng ừng, khoa trương hơn, Trương Phi và Phùng Hưng ngồi bên cạnh đang mở đôi mắt như chuông đồng ra hết cỡ, mũi liên tục hít hà như sợ mùi thơm này sẽ biến mất vậy.
Trên bàn nhậu có một đĩa cá chép kho, một bát thịt hổ hầm, vài món rau xào cộng thêm một đĩa thịt dê nướng (bây giờ mục trường trong trấn đã bắt đầu cung cấp thực phẩm số lượng nhiều nhất là gà vịt, kế đó phải kể đến dê bởi loài dê rất dễ nuôi, sinh đẻ lại nhiều).
Tự tay bưng đến bàn của Long một hồ lô rượu, Uyển Như cất tiếng:
_hôm nay là ngày khai trương của bổn tiệm, cảm ơn mọi người đã cất công đến tham dự hôm nay, để cảm tạ thịnh tình của mọi người, mọi chi phí hôm nay chỉ tính một nửa.
Tất cả đều ào ào nâng chén chúc mừng, tất cả đều hân hoan, cuối cùng có tiền cũng có chỗ mà tiêu rồi.
Tuy nhiên tất cả vẫn chưa hài lòng ở chỗ, mỗi người chỉ được tối đa một bầu rượu, tính ra được có ba bốn chén, uống chưa đã thèm nhưng cũng phải thông cảm, ai bảo hôm nay khách đông mà rượu ủ được mẻ đầu nên chưa nhiều chứ.
Đau khổ nhất là hai con sâu rượu Trương Phi và Phùng Hưng, hai tên trợn mắt nhìn nhau, so bì với nhau ai nhiều ai ít. Không trách được, ngần này rượu thì chẳng bõ súc miệng.
Nhìn hai người lớn đầu rồi còn như trẻ con, Long không nhịn được mà cười:
_được rồi, hai người không cần tranh nhau nữa, để lát nữa tôi bảo chủ quán mang thêm là được chứ gì. Yên tâm, quán rượu này là của người quen của tôi mở, hai huynh cứ uống tùy ý.
Chỉ đợi những lời này, 2 người cũng hét to:
_chủ quán, cho bát lớn, uống rượu bằng chén không tính là nam nhân.
Nhìn 2 tên mãng hán đang đấu rượu, uống như uống nước lã chả bù cho lúc trước, nhâm nhi từng chút một như chỉ sợ nó hết mất Long cũng bó tay, lúc này, Uyển Như cũng khéo léo bưng ra một bình rượu nhỏ:
_Phi Long đại ca, đây là rượu tiết hổ, bổ lắm đấy.
Hai tên đại hán nhìn sang:
_tiểu muội, sao chỉ có mình tên Phi Long có phần thế, chúng ta không có à. Phản đối phân biệt đối xử nha.
Lườm nguýt 2 người, Uyển Như trề trề môi:
_ bởi vì con hổ đã cạn gần hết máu, nên chỉ được có một ít, để cho hai người uống chả khác gì để trâu nhai mẫu đơn.
Phi Long nâng bình rượu rót ra chén:
_rượu này quý nên chỉ uống bằng chén thôi, hai huynh thích uống bằng bát thì không hợp.
_Đâu có nha, uống bằng chén cũng rất trang nhã đấy chứ.
Phì cười vì hai tên dám vì rượu vứt bỏ mặt mũi này, Long cũng nâng bình rót cho 2 tên. Rồi quay sang Uyển Như:
_quà mà muội nói là đây phỏng.
Uyển Như lắc lắc đầu, mặt đỏ bừng muốn nói lại thôi.
Trương Phi tranh giành nói trước:
_ta biết rồi, là rượu pín hổ chứ gì, cái này tốt lắm đó. Ta cũng khoái lắm. Tiểu muội, huynh không lấy nhiều, dăm ba chục lít là được rồi.
Cả 3 người ọc máu họng, dăm ba chục lít mà không nhiều, chục cái pín voi cũng chả nổi ấy chứ.