Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
2 ngày sau, ngày mà Long hẹn nộp thành đầu hàng đã đến, tên Trần Cường đã dẫn người đến, gần 1000 người chơi cộng với hơn 500 NPC khăn vàng, cầm đầu là một tên đầu mục khăn vàng diện mục dữ tợn, mình cao thước chín đang cưỡi trên 1 con ngựa
Hắn chỉ chỉ roi ngựa vào Vân Vụ thành, quay sang hỏi Trần Cường:
_ý ngươi là cái thành này chỉ cao có 4m, và hắn sẽ đầu hàng.
Mặc dù không hiểu vì sao từ một trấn bé nhỏ lập tức biến thành một tòa thành to lớn trước mặt nhưng tên Trần Cường vẫn cung kính đáp lời:
_bẩm tướng quân, lần trước đúng là nó chỉ là 1 tòa trấn nhỏ, tường cao 4m. Tên trưởng trấn cũng đá nói hôm nay hắn sẽ nộp thành đầu hàng ạ.
_Nếu thế thì ngươi làm rất tốt, nhân công tướng quân sẽ thăng chức cho ngươi.
_Tạ ơn tướng quân, Cường này nguyện ngậm cỏ kết vành đền đáp ơn tri ngộ của thiên triều.
Đúng lúc này, cửa thành chợt mở ra, đi đầu là 1 võ tướng đang cưỡi ngựa, bộ dáng cực kì dữ tợn, râu ria xồm xoàm, 2 ngực để phanh lộ ra chòm lông đen to lớn, tay thì đang cầm thanh chùy quơ quơ trên đầu:
_Bớ lũ cuồng đồ to gan, chúng ta từ bao lâu nay nước xông không phạm nước giếng, sao bây giờ dám xâm lược Đại Việt ta.
Cùng lúc đó Trương Phi quay sang lũ lính NPC:
_ còn cả lũ phản quốc tụi bay nữa, ăn cây táo rào cây sung, bọn nối giáo cho giặc để chúng giày xéo quê hương vợ con mình. Chúng bay không xứng đáng với dòng giống con lạc cháu hồng.
Rất nhiều NPC bên kia cúi gầm mặt, dưới sự bức ép của đồ đao bọn khăn vàng, tất cả đều lựa chọn khuất phục. nhưng trong thâm tâm ai dám quên quê cha đất tổ chứ.
Đinh, quân đội của bạn bị đối phương mê hoặc sĩ khí giảm 5, đầu mục khăn vàng tức đến nghiến răng nghiến lợi. Sĩ khí quân đội cũng là 1 phần quan trọng trong chiến tranh. Sĩ khí quân đội phụ thuộc vào trang bị, huấn luyện, võ tướng….. sĩ khí quân đội càng cao, lực chiến quân đội càng mạnh, ngược lại, sĩ khí quân đội thấp thì lực chiến yếu. khi sĩ khí dưới 20 điểm xuất hiện lính đào ngũ, sĩ khí về 0 thì quân đội tan rã. Bình thường, sĩ khí quân đội của người chơi chỉ vào khoảng 40 (không võ tướng, trang bị kém, ít huấn luyện….). chưa gì đã mất 5 điểm bảo sao hắn không tức giận cho được.
Nhằm cứu vãn tình hình, hắn lập tức cho một tên khăn vàng đứng ra thách chiến: kẻ đến là ai mau xưng tên, đao của ta chưa bao giờ chém kẻ vô danh. – kẻ nói là một tên tiểu tướng khăn vàng đứng sau hắn
_Ông nội của mi là Trương Phi, xuống chầu diêm vương nhớ khai báo cho tử tế.
Tên kia cũng giục ngựa xông ra, hắn vừa mới kịp vung thanh đao lên, chùy của Trương Phi đã bổ tới, hắn lập tức đưa thanh đao lên trên đầu đón đỡ. Nhưng hắn đã coi thường sức mạnh của Trương Phi, chỉ một đòn đã làm thanh đao của hắn tự đập thẳng vào đầu mình làm óc vỡ tung, con ngựa dưới thân cũng không chịu được sức nặng hí lên 1 tiếng bi thương rồi nằm sụm xuống.
Thấy chỉ 1 hiệp mà một vị tướng bên mình đã ngã xuống, tất cả người chơi cũng như lính khăn vàng đều vô thức lùi về sau một bước.
Trước mặt họ không phải là người mà là một con quái thú, có ai thấy người nào mà cao hơn 2m, bắp chân bắp tay to hơn cái cột đình.
Mã Bình (tên tướng cầm đầu) buồn bực rồi, tự dưng lại đi khiêu chiến làm chi, giờ thì ai địch nổi tên quái vật này đây, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa thấy vú sệ chưa kinh hồn. Tự dưng lại đi mua dây buộc mình. Thấy quân đội đang khiếp sợ lui về sau, hắn hét lên:
_đừng sợ, bên hắn chỉ có vài chục người, chúng ta gần 2 ngàn người cơ mà, nhổ một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết bọn hắn, tất cả theo ta đánh vào thành, ai vào được thành trước tiên thưởng 10 kim tệ, ai giết được tên Trương Phi thưởng 20 kim tệ, thăng quan 3 cấp.
Dưới trọng thưởng ắt có dũng phu, tất cả ùa lên vây đánh Trương Phi, Trương Phi cùng đám lính hương dũng tả xung hữu đột mới thoát khỏi vòng vây rút về thành, tên Mã Bình nhận thấy cơ hội lập tức cho quân ào lên, không cho lính phòng thủ kịp đóng cửa thành.
Cửa thành rộng mở ngay trước mắt giống như con sơn dương đang chờ làm thịt, hơn một ngàn tên như ngửi thấy mùi kim tệ chen chúc lao vào thành.
Ngay khi vào thành, bọn chúng biết mình đã trúng kế, mấy chục hương dũng cùng Trương Phi đã biến mất, trước mặt chúng là một tòa ủng thành (thành trong thành), tuy chỉ cao 4m nhưng vũ khí công thành đã vứt hết ở bên ngoài nên đối với chúng đó là rào cản không thể vượt qua.
Ở ngoài không được chen vào nữa, bên trong có mai phục.
Người ở bên trong hét í ới ra nhưng khung cảnh lộn xộn, bọn bên ngoài vẫn cứ thế chèn vào. Chúng không nghe thấy gì cả.
Lúc này, kỉ luật yếu kém hiện ra rõ ràng, kẻ trong chen ra, bên ngoài ép vào, lộn xộn hỗn loạn không tả xiết, bỗng chốc có kẻ sa vào hầm chông.
Thật là thâm hiểm, cái hầm chông sâu hơn 5m, gắn toàn cọc tre bịt sắt nhọn hoắt, tên nào đen đủi rơi xuống thì chết chắc, những kẻ ngoài rìa nhanh chóng bị đẩy xuống táng mạng dưới hố sâu.
Đúng lúc này, ngoài thành chính xuất hiện 5 thớt voi, những bước chạy ầm ầm của chúng làm tất cả bọn khăn vàng đứng bên ngoài hoảng sợ. bình sinh chúng chưa bao giờ thấy loại quái thú chiến trường này, mỗi con voi nặng mấy tấn, trên vòi, trên cổ chân của chúng là những gai thép sắc bén, mỗi lần quét qua là chục kẻ mất mạng, hơn thế nữa, bọn cung thủ trên lưng voi bắn hàng loạt những mũi tên vô tình xuống lấy mạng quân khăn vàng.
Hoảng loạn lúc đầu, nhưng sau khi định thần lại nhận thấy chỉ có 5 thớt voi chiến, bọn chúng định đứng ra tổ chức phản công thì một hướng khác có 3 con voi chiến ập đến, tứ phía đông tây nam bắc vang lên những tiếng uỳnh uỳnh, chắc số lượng phải đến cả trăm con đang tiến lại.
Lúc này, bản tính sợ chết của con người càng thể hiện rõ, tất cả kẻ bên ngoài lại càng cố ép vào trong, hi vọng kẻ đứng ngoài sẽ thay mình đỡ đòn, những kẻ ở trong thì xui xẻo rồi, kẻ thì rớt xuống hầm chông, kẻ thì bị tên bắn, kẻ thì bị đá ném chết, gần như tất cả người chơi cưỡng chế log out, để mặc nhân vật mình đứng im chịu đồ sát (tránh chịu đau đớn khi bị tấn công).
Nếu chúng bình tĩnh hơn thì sẽ nhận thấy ngoài thành chỉ có 8 thớt voi, tứ phái chỉ là những tiếng trống đánh mà thôi, hơn nữa, người đứng trên thành số lượng cũng không quá đông. Nhưng tất cả không có chữ nếu, tất cả đã trở thành một trận đánh mai phục kinh điển sau được đưa vào sách giáo khoa dậy quân sự của đế quốc Đại Nam: vương của ta suất lĩnh quân đội với số lượng chỉ bằng 1 phần mười quân địch, bằng mưu kế của mình đã tạo nên chiến quả huy hoàng, bắt sống và tiêu diệt toàn bộ kẻ thù, quân đội của vương gần như không tổn thất.
Lúc này, Long lập tức đứng trên thành cao chiêu hàng (tất nhiên là chỉ với NPC): _tất cả những ai là con dân Đại Việt nguyện ý quy hàng mau bỏ vũ khí xuống, đầu tối tìm sáng, ông trời còn có đức hiếu sinh, chỉ cần các ngươi thật lòng quy thuận, ta sẽ tha chết cho.
Phải có đến gần 400 lính NPC đầu hàng, chỉ còn hơn 100 tên khăn vàng Đại Hán nhanh chóng là trọng điểm chiếu cố của các cung thủ. Long cũng không có ý định chiêu hàng chúng, thứ nhất, chúng là kẻ cướp đã gây ra cực kì nhiều tội ác, thứ hai, quân khăn vàng đang chiếm ưu thế trên chiến trường, ai biết bọn này sẽ làm phản lúc nào chứ.
Chiến đấu rất nhanh kết thúc, các gamer log out toàn bộ, giờ chỉ việc đồ sát, Long cho các NPC binh sĩ của mình tiêu diệt hết để lấy exp (npc tiêu diệt người chơi cũng nhận được exp, còn người chơi với nhau thì không được).
Giao công việc thanh lí chiến trường cho Siêu lão và Trương Phi, Long dẫn theo Phùng Hưng cùng 100 binh sĩ hành quân thần tốc đến trấn của Trần Cường (nhờ hỏi vị trí từ Minh Đức), tuy khỏang cách cũng không gần nhưng nhờ có 8 thớt voi và gần 20 thớt ngựa (chiếm được của khăn vàng trong trận vừa rồi), chỉ gần 2 tiếng đồng hồ đã hành quân đến nơi.
Lúc này Trần Cường đang cực kì buồn bực, gần 1000 anh em bị tiêu diệt rớt mất cấp, trang bị thì cũng mất gần hết (phác đao, giáp da rơi lại mà), chưa kể lại có 1 ngày suy yếu, bây giờ kẻ địch mà đánh tới thì chống làm sao được.
Trong trấn bây giờ chỉ còn một ít phụ nữ trẻ con, mấy chục hương dũng, hơn 100 gamer còn sót lại không tham dự vào trận chiến đó, nếu kẻ địch đến với số lượng đông thì chống làm sao nổi.
Đúng lúc đó, một gamer lao vào:
_bang chủ, không hay rồi,có 8 thớt voi với vài trăm binh sĩ npc đang vây ngoài trấn chúng ta.
Trời hại ta rồi, thông báo cho anh em tập kết lại, liều với chúng một trận.
Ngay từ đầu, Trần Cường đã chọn vị trí thôn không ổn, nó nằm ở rất xa khu mỏ đá, gỗ nên vật tư khai thác rất khó khăn. Thăng được cấp lên trấn, để tiết kiệm, hắn chỉ xây hàng rào bằng gỗ. bây giờ, cái hàng rào ấy không chịu nổi vài nhát quăng quật của con voi chiến, cánh cổng trấn đổ sập trước sự bất lực của Trần Cường.
Đầu rìu trực chỉ phủ nha thôn trấn, Long một được lao thẳng tới, bất cứ kẻ nào cản đường cũng bị một rìu gạt bay. Những gamer đang suy yếu 50% làm sao cản nổi Long đang cuồng hóa cơ chứ, cố gắng trong vô vọng. khi Long đập vỡ bảng hiệu của trấn, Trần cường và người trong trấn đồng loạt nghe thông báo: “trấn Hổ đầu của người chơi Trần Cường bị người chơi Phi Long phá hủy, công kích của những người trấn Hổ đầu với phe của người chơi Phi Long bị vô hiệu hóa trong 72h.”
Cùng lúc đó, Long nghe thấy tiếng thông báo: “người chơi Phi Long đánh hạ thành công Hổ đầu thôn, danh vọng tăng 20, xin hỏi người chơi chiếm lĩnh hay phá hủy.”
Không do dự, Long chọn phá hủy, kiếm thêm ít vật tư.
Cuộc phản kích diễn ra chớp nhoáng, nhiều kẻ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì trấn Hổ đầu đã bị diệt. Nhìn 8 thớt voi uy mãnh đang đứng giữa trấn, tất cả NPC đều không dám cử động, (Long đã cho người đi tập hợp NPC trong thôn lại).
Nhìn NPC trong thôn toàn những kẻ thiếu ăn, xanh xao vàng vọt, Long không khỏi thương hại (với nhiều người chơi, NPC chỉ là con số, họ bắt NPC phải làm lụng vất vả như nô lệ, ăn không đủ no….). cố tỏ ra ôn hòa:
_ ta là mệnh quan triều đình, vâng lệnh hoàng thượng đi trừ giặc khăn vàng, nay bọn chúng đã bị tiêu diệt, các người hãy đi theo ta, để tránh cho cảnh lại rơi vào tay chúng.
Gần như không có gì do dự, tất cả đều đi theo Long (quan triều đình mà).
Chất đống vật tư lên những cái xe, Long cho nguời vận chuyển đi.
Trước trấn Phú Hào của Minh Đức:
_ trưởng trấn, người của ta truyền về rằng trấn Hổ đầu bị diệt rồi.
_Hả, nhanh vậy sao, không ngờ hắn lại giỏi đến vậy.
Trên đường đi, không ít kẻ nhòm ngó vào đống vật tư Long đang mang theo, nhưng nhìn 8 thớt voi chiến cùng 20 kị binh uy mãnh, chẳng có mấy kẻ dám true chọc vào đội quân hùng mạnh này.
Đi ngang qua trấn của Minh Đức, hắn đã đứng đợi Long được một lát, thấy Long đi đến vội ôm quyền chúc mừng:
_chúc mừng huynh đã diệt được Hổ đầu trấn, ta tưởng huynh chỉ nói đùa ai ngờ làm thật. Không hổ là người chơi đệ nhất Đại Việt nha.
_Cũng không có gì, nhờ có quân triều đình giúp mà thôi – chỉ chỉ về phía tượng binh và kị binh, Long nói tiếp: “đáng tiếc là phải trả tiền thuê cao quá, ta sắp sạt nghiệp rồi, cũng may cướp được chút ít không thì ta phải đi ăn xin mất.”
Minh Đức mắt sáng rỡ:
_không biết huynh có thể cho tôi thuê vài thớt voi không, giá bao nhiêu tôi cũng chịu.
Long lắc đầu:
_muốn thuê mấy thớt voi cũng không dễ, tôi chỉ làm nhiệm vụ đặc thù mới được thuê thôi.
Cũng không nài nỉ Long nữa, Minh Đức ngỏ ý mua lại số vật tư Long cướp được từ trấn Hổ đầu. Long cũng chẳng luyến tiếc, bán đứt 20 kim tệ đút vào túi.
Cộng với cướp ở trấn Hổ đầu (1% tổng tài sản của thôn trấn= tổng tài sản của người chơi ở thôn trấn đó) cũng được 600 kim tệ, chả mấy chốc Long lại thành tiểu phú ông rồi.